Sáng ngày hôm sau Diệp Nam Kỳ liền đi, tiếp tục bảo trì quan hệ không xa không gần như cũ.
Thẩm Độ vẫn tiếp tục cung phụng một ngày ba bữa cho vị tổ tông này như trước, Diệp Nam Kỳ thật sự không khuyên được hắn, dứt khoát đi tìm bảo vệ tiểu khu, mịt mờ nói sơ qua về chuyện hàng ngày cái tên quá khích kia cứ tới làm phiền anh, xin bảo vệ không cho hắn vào.
Đại ca bảo vệ đồng ý, kết quả là ngày hôm sau đúng giờ cơm sáng vẫn có tiếng chuông cửa vang lên.
Diệp Nam Kỳ bất đắc dĩ, tự sa ngã, không muốn quản hắn nữa.
Dù sao làm nhiều việc mệt nhọc như vậy nhưng anh vẫn không chấp nhận hắn, Thẩm Độ cũng sẽ không kiên trì được bao lâu.
Nhưng mà Thẩm Độ lại không cảm thấy mệt, tâm trạng rất tốt mà vừa đùa giỡn với Diệp Nam Kỳ vừa tạo áp lực với Tiết Hướng Du —— hắn biết còn nhiều hơn cả Diệp Nam Kỳ.
Tiết lão gia tử đối với đứa cháu trai trên danh nghĩa nhưng thực chất lại là con trai này bấy lâu nay vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn.
Năm đó, mẹ của Tiết Hướng Du và Tiết lão gia tử cũng không phải là dây dưa mập mờ với nhau, mà là do bị ép, sau khi sinh hạ Tiết Hướng Du xong lại bị chồng làm cho tức điên, bà trở nên điên cuồng, suýt nữa bóp chết Tiết Hướng Du vừa mới sinh ra.
Trước năm tuổi, Tiết Hướng Du vẫn luôn ở bên ngoài với bà, có lúc bà tỉnh táo nhưng cũng có lúc điên điên khùng khùng, thường xuyên đòi chết đòi sống, rồi lại được cứu. Cho đến một ngày, bà đưa Tiết Hướng Du tới sân sau chơi đùa, canh lúc bảo mẫu không để ý, bà cột một cục đá to lên trên người, để Tiết Hướng Du cầm camera ngồi trên ghế, dặn thằng bé không được cử động.
Sau đó bà mỉm cười vẫy tay với Tiết Hướng Du, xoay người ôm lấy cục đá, không chút do dự mà nhảy xuống hồ.
Nhiều năm trôi qua như vậy, việc Tiết Hướng Du sống trong Tiết gia cứ như một trò đùa, Tiết lão gia tử muốn bù đắp cho đứa con trai này, sắp xếp cho anh ta tiến vào tập đoàn Vinh Vũ, tiếc là Tiết Hướng Du không nghe lời, không có chí lớn, chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, nghiễm nhiên treo lên một bộ mặt không liên quan đến mình mà suốt ngày ăn chơi trác táng.
Không đỡ nổi đứa con trai này dậy, Tiết lão gia tử dứt khoát ẩn giấu tâm tư, chuyển nhượng hết số công ty tư nhân của mình sang danh nghĩa của Tiết Hướng Du, còn trộm cho anh ta không ít cổ phần của tập đoàn Vinh Vũ.
Bề ngoài thì Tiết Hướng Du trông như rất bình thản, nhưng bên trong lại âm thầm nương theo số tài sản của công ty này, tự nuôi một công ty nhỏ của chính mình, đại khái là muốn chờ tới lúc chơi xong các loại ở Tiết gia thì sẽ thoát ly ra.
Việc này nếu muốn điều tra thì cũng không khó, nhưng thường ngày Tiết Hướng Du luôn biểu hiện rất là mơ hồ, dường như tất cả mọi người đều cho rằng anh ta chính là một cái bao cỏ chỉ biết ăn no chờ chết, cũng không có người muốn kiểm tra nhiều về anh ta.
Bởi vì Tiết Hướng Du quá thân thiết với Diệp Nam Kỳ, thoạt nhìn không có ý xấu thì cũng không thể lương thiện được, cho nên Thẩm Độ dùng thời gian mấy tháng ngắn ngủi điều tra kĩ lưỡng đến mức còn thống kê ra tần suất Tiết Hướng Du thay quần lót và màu sắc của chúng (:v).
Bất động thanh sắc tạo áp lực được mấy ngày, đúng như những gì Thẩm Độ dự đoán, hắn nhận được điện thoại từ Tiết Hướng Du.
Tiết Hướng Du bình tĩnh, cũng không kinh hoàng hay thất thố, đẩy "tình một đêm" trong ngực ra, phất phất tay ý bảo cút đi, giọng điệu lười biếng: “Ôi, Thẩm tổng, tôi nói cho cậu một chuyện rất là kỳ quái. Danh nghĩa của tôi cũng chỉ sống nhờ vào một cái công ty, gần đây tìm ai thì người đó đều trở mặt, cậu nói xem có kỳ quái hay không?”
Thẩm Độ ngồi trong văn phòng của chính mình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thông báo trên màn hình, không nhanh không chậm nói: “Tiết thiếu, đợi đến chiều, anh sẽ thu được một tờ danh sách thống kê tài vụ thực sự của công ty anh. Công ty kế toán của các anh e là sẽ không thoát được đâu.”
Tiết Hướng Du hơi bị sặc, biết Thẩm Độ nói được thì làm được.
Có vài người trong giới quý công tử của thành phố A cũng không thể trêu chọc vào, Thẩm Độ chính là một trong số đó, hơn nữa khi người này ra tay tàn nhẫn thì các thứ như thư hương thế gia hay phong độ nhân sỹ đều bị vứt tới sau đầu hết, anh ta cũng không muốn đến một con đường lui mà mình cũng không có, ho nhẹ một tiếng, giọng điệu khôi phục như bình thường: “Người ngay thẳng không nói lời khuất tất, tôi đắc tội Thẩm tổng chỗ nào, không bằng nói thẳng, ngày mai lập tức tới cửa tạ tội.”
“Anh nói xem.”
Thẩm Độ lại khéo léo hỏi ngược trở lại, trong đầu tất cả đều là hình ảnh mèo nhỏ trốn ra khỏi nhà, dứt khoát buông bút trong tay, click mở một file tài liệu.
Bên trong tất cả đều là hình chụp của Diệp Nam Kỳ, có rất nhiều biểu cảm khác nhau.
Mỉm cười, nhíu mày, phẫn nộ, ôn nhu, thương tâm, rộng rãi, thâm tình… Dường như chỉ có lúc đóng phim, Diệp Nam Kỳ mới thực sự là Diệp Nam Kỳ, sẽ bộc lộ hết các loại cảm xúc mà bình thường không hề dễ dàng cho người khác thấy.
Khó trách có đạo diễn đánh giá kỹ thuật diễn của Diệp "tiểu thịt tươi" rất tinh vi, cảm tình chân thành tha thiết.
Có thể không chân thành tha thiết sao? Thường ngày phải sống trong môi trường áp lực, khi đóng phim mới có thể dịu được phần nào.
Hắn muốn, Diệp Nam Kỳ cũng có thể giống như trong phim, tồn tại một cách quang minh chính đại.
Thẩm Độ ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm ảnh chụp từ dưới lên, Tiết Hướng Du đang ở hoài niệm mấy chuyện hỗn trướng mình làm, nghĩ tới nghĩ lui, có quan hệ với Thẩm Độ, chỉ có một chuyện.
Đôi mắt anh hơi trợn to, ngạc nhiên hỏi: “… Diệp Nam Kỳ? Thẩm thiếu, cậu thật sự...?”
Thẩm Độ nhàn nhạt nói: “Cậu ấy là bảo bối trong lòng tôi. Anh cứ thử có ý đồ gì với cậu ấy xem.”
Tiết Hướng Du sửng sốt hồi lâu, hắn nghe Tiết Cảnh Sơn nói tới những chuyện đó, thật sự cho rằng Thẩm Độ là một thành viên trong tổ chức, không dự đoán được người ta sẽ có phản ứng như thế, sau một lúc lâu mới ý tứ không rõ mà cười cười: “Được rồi, là tôi sai. Lần sau sẽ tới cửa tạ tội, nhận lỗi với các cậu. Chỉ là Thẩm tổng đợi điện thoại của tôi lâu như vậy, hẳn là cũng không phải chỉ có mỗi chuyện này không thôi?”
Thẩm Độ hoàn thành công việc trước, xác nhận buổi chiều không cần đi gặp ai, hội nghị cũng họp xong rồi, mỉm cười nói: “Tiết thiếu là người thông minh. Tới gặp mặt nhau một lần đi.”
Ở thời điểm Thẩm Độ và Tiết Hướng Du tiến hành cuộc hẹn bí mật không cho người nào biết, thì Tiết Cảnh Sơn lại nhắn tin cho Diệp Nam Kỳ.
Cũng không làm gì cả, hắn không liều lĩnh như Tiền Tiềm, chỉ ăn cơm rồi nói chuyện phiếm với Diệp Nam Kỳ, không hề có dị trạng, dường như thật sự là chỉ muốn kết giao bạn bè.
Đôi khi Bạch Dụ cũng sẽ tới, ngồi yên lặng trong chốc lát nghe hai người họ nói chuyện.
Rõ ràng là diện mạo khác nhau, nhưng so với em gái thì Diệp Nam Kỳ lại càng giống Diệp Mi.
Diệp Nam Kỳ giả bộ như cái gì cũng không biết, thong dong ứng phó với hai người, quan hệ với Tiết Cảnh Sơn càng ngày càng hòa hợp, không bao lâu đã xưng anh gọi em.
Qua những ngày tháng hít thở không thông như vậy, Diệp Nam Kỳ chỉ có nhìn thấy Thẩm Độ mới cảm thấy hô hấp thông thuận, khi Thẩm Độ tới đưa cơm cũng sẽ không vội rời đi, anh cũng mời hắn vào uống một ly trà.
Được săn sóc quá mức cũng thật đáng sợ, vô khổng bất nhập xâm phạm vào sinh hoạt con người, nếu có một ngày lại không thể thiếu vắng như không khí, vừa rời xa sẽ làm cho người ta chết đi.
Cứ vừa lo sợ vừa chờ mong Thẩm Độ như vậy, bẵng đi mấy ngày, Diệp Nam Kỳ cuối cùng cũng nhận được một tin tức tốt.
Trần Mân về quê lo hậu sự cho người nhà đã trở lại.
Trần Mân từng làm bác sỹ tâm lí của Diệp Mi, mà bản thân anh ta lại là bạn thân nhiều năm của Hứa Trú, tài khoản nước ngoài hay chuyển tiền tới kia là mượn thân phận của người khác, tuy rằng tạm thời không tra ra người chân chính gửi tiền, nhưng tám chín phần mười, cơ bản có thể xác nhận chính là Hứa Trú.
Hứa Trú còn sống, hơn nữa còn có liên hệ với Trần Mân.
Xem trên tư liệu, tính cách Trần Mân cẩn thận, không nhất định là anh ta sẽ biết tình tiết bên trong, nhưng anh ta đã biết Hứa Trú bị người đuổi giết, chắc chắn lại càng cảnh giác.
Nói thẳng ra anh là em trai của Diệp Mi, là vì để lấy lại trong sạch cho Diệp Mi nên mới đến…… vậy thì lại quá ngốc ngếch, anh không phải đồ ngu, Trần Mân cũng không phải.
Diệp Nam Kỳ thương lượng với Lý Hằng Nhiên một chút, phân tích xong tính cách của Trần Mân, chỉ có thể từ từ tiếp cận.
Một buổi sáng cuối cùng trong tháng, Diệp Nam Kỳ cầm danh thiếp của Trần Mân, đi tới cơ sở cố vấn.
Trần Mân tầm ba mươi tuổi, đeo kính, mặc áo blouse trắng, khóe mắt và giữa chân mày có vài nếp nhăn nhàn nhạt, trên mặt hàm chứa ý cười, thoạt nhìn tao nhã hòa khí, bề ngoài là cùng một loại người với Diệp Nam Kỳ. Anh ta biết Diệp Nam Kỳ là minh tinh, thấy anh tới, cũng không có biểu tình nào khác, thái độ vô cùng tự nhiên: “Chào buổi sáng Diệp tiên sinh, tôi là Trần Mân.”
“Bác sĩ Trần.” Diệp Nam Kỳ bắt tay với anh ta, khẽ mỉm cười nói chuyện với nhau trong chốc lát, phát hiện người này không hổ là bác sĩ tâm lý, chỉ mới nói vài câu nhưng anh cũng không thể phân biệt rõ ràng câu nào anh ta nói là thật, câu nào là giả, cảm xúc chân chính lại như thế nào.
So với Trần Mân là bác sỹ tâm lý chuyên nghiệp, Diệp Nam Kỳ lại là diễn viên chuyên nghiệp, chỉ là gần đây có vài chuyện cần lo, thế nên bị nhìn ra vài điểm vấn đề. Trần Mân cười nói: “Diệp tiên sinh thoạt nhìn có chút lo âu, đừng căng thẳng, yên tâm, tôi là bác sĩ tâm lý, có chuyện gì đều có thể giao lưu với tôi, tôi lấy nhân phẩm đảm bảo, tuyệt đối sẽ không tiết lộ một câu một chữ.”
Diệp Nam Kỳ nhất thời nghĩ không ra bản thân mình có chút vấn đề về tâm lí nào không, chuyện của Diệp Mi là tâm bệnh của anh, trong lòng anh biết rõ ràng phải làm thế nào mới loại bỏ được, mà khiến anh bối rối, vậy thì gần đây cũng chỉ có một chuyện……
Thẩm Độ.
Ánh mắt Trần Mân sắc đến dọa người: “Khổ vì tình?”
Diệp Nam Kỳ hơi bị dọa, thu lại cảm xúc, vội vàng lắc đầu: “Không phải.”
Vấn đề tình cảm của minh tinh luôn luôn phức tạp, Trần Mân hiểu rõ mỉm cười, dịu giọng nói nói: “Nếu tới tìm tôi, vậy đó chính là yêu cầu tôi trợ giúp. Diệp tiên sinh không cần lo lắng gì cả, tôi đã hành nghề mười mấy năm, chưa bao giờ từng có chuyện để lộ. Vô luận là vấn đề ở phương diện kia, đều có thể tìm tôi cố vấn, không cần thẹn thùng…”
Giọng nói của anh ta nhu hòa trầm thấp, mang theo tính mê hoặc, dường như tự mang hiệu quả thôi miên. Diệp Nam Kỳ không thả lỏng, đang do dự giữa nói và không nói, tuy rằng nóng vội nhưng vẫn nhịn xuống, lập tức xúc động bày tỏ, làm bộ buồn rầu thở dài: “Vậy…… Tôi sẽ nói, hy vọng bác sĩ Trần có thể giúp tôi phân tích một chút.”
Vốn dĩ chỉ là muốn mượn chuyện của Thẩm Độ để lừa gạt Trần Mân, nhưng đúng là Thẩm Độ cũng làm anh buồn rầu thật, vừa nhắc tới là không thể thu lại được.
Diệp Nam Kỳ dấu thân phận của Thẩm Độ đi, hàm hàm hồ hồ mang theo rất nhiều điều không tiện nói, xách gút mắc cảm tình của hai người ra.
Trần Mân rất muốn nói tôi là bác sĩ tâm lý, không phải người cố vấn tình cảm, chỉ là Diệp Nam Kỳ trả rất nhiều tiền, có tiền thì chính là đại gia, khách hàng chính là thượng đế, đoạn tình cảm này cũng rất thú vị, anh ta nghe được mùi ngon, còn không quên rót ly nước ấm bỏ thêm mật ong đưa cho Diệp Nam Kỳ làm nhuận giọng, nghe được lời cuối cùng, nhịn không được mở miệng: “Diệp tiên sinh chẳng lẽ không thích anh ta?”
Xem dáng vẻ này của anh ta, không giống với tâm không nhúc nhích.
Diệp Nam Kỳ hơi khựng lại, né qua vấn đề này: “Tôi cảm thấy… cậu ta đúng là rất thích tôi. Nhưng còn có hậu bối của tôi, lúc trước chúng tôi đều thích em ấy…… Trước đó đấu trí tôi có chạm mặt với họ nhiều lần, cậu ta rất ít khi cười đến vui vẻ như vậy.”
Trần Mân hỏi: “Cậu hoài nghi anh ta bắt cá hai tay?”
“Không.” Diệp Nam Kỳ thần sắc bình tĩnh, giọng nói nhàn nhạt, “Nhiều lắm là cầm cây gậy trúc lắc lư không ngừng giữa hai chiếc thuyền, chiếc thuyền nào cũng không thể leo lên.”