Kết Hôn Với Tình Địch (Kết Hôn Cùng Tình Địch)

Chương 50: Bị bắt cóc



Trước tiên là thành thật xin lỗi mọi người, lẽ ra tối qua phải đăng ba chương nhưng do tớ bận quá nên không kịp. Giờ bù cho mọi người đây, mọi người đừng bỏ chúng tớ nha. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

_LanLan_

---

Edit: Tin

Beta: Lan Lan

"Cô vợ khế ước nhỏ bé yêu kiều’ nói xong, đá văng tổng tài bá đạo đang mang vẻ mặt phức tạp, chính mình đi tắm rửa.

Thẩm Độ thở dài u buồn, đi qua gõ gõ cửa, có hơi đáng tiếc nhìn cửa phòng tắm đã không nhìn thấy bóng dáng người kia: “Honey, sao tôi lại cảm thấy mình tương đối giống cô vợ nhỏ vậy…… Yêu cầu cung cấp phục vụ xoa lưng không?”

Diệp Nam Kỳ nhẹ nhàng nói: “Cút.”

Lúc ngủ Thẩm Độ sợ dọa Diệp Nam Kỳ chạy mất, vì cho thấy chính mình thật sự không có bất kỳ ý tưởng không an phận nào, dựa vào mép giường, cũng không nói mấy câu trêu ghẹo, yên lặng niệm thanh tâm chú ở trong lòng.

Cái giường này rất lớn, Diệp Nam Kỳ duỗi tay cũng với không tới Thẩm Độ, bực mình nhìn chằm chằm trần nhà đen như mực nửa ngày, bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp của hắn, khép mắt lại nhưng dù thế nào đều không ngủ được, dứt khoát dịch đến bên người hắn.

Thẩm Độ còn tưởng rằng Diệp Nam Kỳ ngủ rồi, theo thói quen mà duỗi tay ôm lấy người kia, bóp mông anh một cái, nhận thấy cảm giác không tồi, lại nhéo nhéo, lẩm bẩm: “Chờ về sau có được em thì dễ chịu rồi.”

Diệp Nam Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Hửm?”

Thẩm Độ: “……”

Diệp Nam Kỳ: “Có tôi thì dễ chịu?”

“Tôi sai rồi.” Thẩm Độ vô cùng không có cốt khí mà lập tức nhận sai, nâng mặt Diệp Nam Kỳ hôn vài cái, một bên hôn một bên sờ đầu vuốt tóc: “Ngoan, đã khuya, ngủ đi, không phải ngày mai em có hẹn với Trần Mân à?”

Diệp Nam Kỳ hừ một tiếng, tìm một tư thế thoải mái trong ngực hắn, lúc này mới yên tâm nhắm mắt ngủ.

Trần Mân có phối hợp với Diệp Nam Kỳ hay không mới là quan trọng nhất, tuy rằng cảm giác tỉnh lại trong ngực Thẩm Độ không tồi, anh vẫn đá tên tổng tài bá đạo được một tấc lại muốn tiến một thước ôm mình không buông này: “Dậy, công ty sắp phá sản rồi.”

Thẩm Độ tỉnh còn sớm hơn so với anh, chỉ là luyến tiếc buông tay, nghe vậy liền vui vẻ: “Yên tâm, không phá sản được, tôi còn muốn nuôi em cơ mà. Chuẩn bị tốt để nhận thẻ lương của tôi chưa?”

Diệp Nam Kỳ đẩy hắn ra rồi xuống giường, lười phản ứng.

Ăn xong bữa sáng, hai người nói lời tạm biệt với mẹ Thẩm, cùng nhau ngồi vào xe, rời đi. Diệp Nam Kỳ nhìn nhìn thời gian, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Phòng khám của Trần Mân không cùng đường với công ty cậu, đến phía trước thì thả tôi xuống đi.”

“Không có việc gì, kịp.” Thẩm Độ soát lại một chút lịch trình hôm nay, xác định không có chuyện gì quan trọng, muốn nếm thử một lần cảm giác đưa vợ ra ngoài, kiên trì muốn chở Diệp Nam Kỳ.

Nội tâm Diệp Nam Kỳ cố chấp, tính cách Thẩm Độ bướng bỉnh, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trước đây nếu Diệp Nam Kỳ thật sự không hài lòng, nói không chừng sẽ kéo cửa xe trực tiếp nhảy xuống, nhưng mà hiện tại……

Anh liếc mắt nhìn Thẩm Độ, dựa ra sau, lựa chọn lấy viên kẹo sữa cất vào đâu đó trước khi ra cửa, lột vỏ để Thẩm Độ ăn.

“Đến muộn cậu định giải thích cho cấp dưới như thế nào?”

Thẩm Độ ngậm kẹo sữa, bình tĩnh nói: “Nhà có kiều thê.”

“…… Chúng ta vẫn nên ly hôn thôi.”

Tới nơi, Diệp Nam Kỳ thoáng nhìn vẻ mặt Thẩm Độ muốn nói lại thôi, ngạc nhiên hỏi: “Còn có chuyện gì?”

Thẩm Độ thâm trầm nói: “Xin phép cấp trên, thông qua đề nghị ngày hôm qua.”

“Cái gì?”

Thẩm Độ ngoắc ngoắc tay về phía anh.

Trong lòng Diệp Nam Kỳ còn cảnh giác, không tiến ngược lại lui. Thấy việc dụ địch thất bại, Thẩm Độ khởi nghĩa vũ trang, ấn Diệp Nam Kỳ vừa ngửi được nguy cơ, chuẩn bị xuống xe xuống chỗ ngồi, muốn đòi một nụ hôn tạm biệt.

Lúc xuống xe, mặt Diệp Nam Kỳ còn phiếm hồng, đứng tại chỗ tán nhiệt hai phút, vừa mắng Thẩm Độ vừa bước phòng khám.

Bây giờ còn sớm, chỉ có trợ lý tới sớm nhất, đang sửa sang lại tư liệu, thấy Diệp Nam Kỳ đến sớm như vậy, có chút kinh ngạc: “Còn chưa tới giờ làm việc, đợi lát nữa bác sĩ Trần mới đến, ngài tới thật sớm.”

Diệp Nam Kỳ nghĩ thầm: không phải tôi muốn đến sớm như vậy, kiềm chế sự nóng nảy trong lòng, mỉm cười, gật gật đầu với cô ấy, ngồi ở phòng nghỉ chờ.

Ngồi nhàm chán, Diệp Nam Kỳ nhìn ngoài cửa sổ phát ngốc một lát, lấy ra di động vào tài khoản Weibo nhỏ (tài khoản không chính thức, ai không nhớ có thể đọc lại c48), tùy ý lướt lướt Weibo. Tài khoản nhỏ của anh cũng chỉ chú ý vài người, trùng hợp, quá trùng hợp, lướt một lượt liền nhảy ra trạng thái của Thẩm Độ.

Tân tấn hồng nhân ( ý chỉ người mới nổi tiếng) Thẩm tổng không giống như Triệu Sinh cả ngày lẩm bẩm lầm bầm, đăng ký mấy ngày fan đã nhanh chóng vượt ngàn vạn, lại chỉ phát ba cái Weibo.

Ngoại trừ cái thứ nhất cho biết chính mình đang theo đuổi Diệp Nam Kỳ, một cái khác là ảnh chụp cơm chiều ở Thẩm gia phát tối hôm qua, một cái là…… Vừa mới phát, share hướng dẫn nuôi mèo.

“……”

Từ khi nào thì Thẩm Độ thích nuôi động vật nhỏ vậy?

Diệp Nam Kỳ ấn vào nhìn nhìn bình luận, chú ý thấy Thẩm Độ ngoại trừ fan cp của hai người bọn họ và người qua đường ăn dưa, còn có không ít thiếu nam thiếu nữ hoài xuân bị giá trị nhan sắc và gia thế của hắn hấp dẫn, hy vọng Thẩm Độ không cần tiếp tục mắt mù thích Diệp Nam Kỳ, sôi nổi kinh ngạc cảm thán “Thẩm đại thiếu tình cảm thế”.

Diệp Nam Kỳ nghĩ thầm, cái ảnh nửa bàn đồ ăn lúc trước cũng là hắn làm đó chứ.

Ánh mắt đảo qua lộn lại vài lần ở trang chủ không có gì để khen của Thẩm Độ, trong lòng Diệp Nam Kỳ có loại cảm giác kỳ dị, dường như người này cùng người lúc trước mặt dày mày dạn lôi kéo anh đòi hôn không phải là một.

Ma xui quỷ khiến, anh lên mạng tìm mấy tấm hình mèo, chuyển qua tài khoản chính, phát một cái Weibo.

Diệp Nam Kỳ: Đáng yêu, về sau muốn nuôi mèo[hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]

Không đến một phút đồng hồ, Thẩm Độ liền share bình luận.

Thẩm Độ: Được @Diệp Nam Kỳ: Đáng yêu, về sau muốn nuôi mèo[hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]

"……"

Cái tên đầu gỗ này, cậu được lắm!

Diệp Nam Kỳ cũng không dám xem bình luận, luống cuống tay chân đóng Weibo đang bùng nổ âm thanh nhắc nhở, nhấn mở WeChat, lời lẽ chính đáng mà phê bình Thẩm tổng đang trong lúc công tác lại làm việc riêng: Cố gắng làm việc, đi làm mà lướt Weibo cái gì!

Thẩm Độ thái độ tốt đẹp mà nhận sai.

Diệp Nam Kỳ buông di động, khóe môi còn có ý cười chưa biến mất.

Đợi nửa tiếng, mắt thấy đã đến giờ đi làm, Trần Mân luôn luôn tới sớm mười phút như cũ không thấy bóng người, trong lòng Diệp Nam Kỳ bỗng nhiên nghĩ tới những chuyện không hay, đứng dậy đi tìm trợ lý: “Có số điện thoại của bác sĩ Trần không?”

Trợ lý lập tức tìm ra số điện thoại, đưa cho Diệp Nam Kỳ.

Diệp Nam Kỳ thử gọi vài lần, toàn bộ đều không được kết nối.

Trong lòng anh đột nhiên trầm xuống, mỉm cười nói: “Xem ra hôm nay không gặp được bác sĩ Trần rồi, tôi đi về trước, chờ bác sĩ Trần đến, phiền cô nói cho anh ấy một tiếng, ngày mai tôi lại đến.”

Trợ lý gật gật đầu, cúi mình chào xin lỗi.

Diệp Nam Kỳ vốn dĩ định đi ra gọi taxi, ra ngoài liền phát hiện Trương Minh đã đứng chờ bên cạnh xe, không biết đến đây lúc nào.

Chắc là Thẩm Độ sắp xếp, anh không do dự, lên xe, nói: “Đi tiểu khu Đào Nguyên.”

Trương Minh cũng không hỏi nhiều, lập tức lái xe theo hướng tiểu khu Đào Nguyên. Diệp Nam Kỳ tự hỏi một hồi, nhanh chóng quyết định gọi điện thoại cho Lý Hằng Nhiên: “Đội trưởng Lý."

"Có khả năng Trần Mân đã xảy ra chuyện, bây giờ tôi đang trên đường đến nhà anh ta.”

Ngày hôm qua đã hẹn rõ hôm nay gặp mặt, Trần Mân thoạt nhìn không giống như là người sẽ lỡ hẹn đến trễ, huống chi là chuyện quan trọng như vậy.

Nếu không phải anh ta đã xảy ra chuyện thì chính là anh ta sợ dính dáng đến chuyện của Diệp Mi, trốn mất rồi.

Từ góc độ nào đó mà nói, Diệp Nam Kỳ tình nguyện cho là anh ta trốn.

Nếu đã xảy ra chuyện……

Trong lòng anh nặng trĩu, sắc mặt đều trở nên âm trầm.

Nếu Trần Mân đã xảy ra chuyện, tám chín phần mười là những người đó vì anh mới chú ý tới Trần Mân.

Lấy cách làm vô pháp vô thiên của đám người kia, có khả năng dữ nhiều lành ít.

Anh hy vọng rửa sạch oan khuất cho Diệp Mi, nhưng không hy vọng người vô tội bởi vì chuyện này mà xảy ra vấn đề gì.

Lúc trước do dự, muốn cách Thẩm Độ xa một chút, chính là vì lo lắng loại chuyện này bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra.

Tiểu khu Đào Nguyên cách nơi này không xa, sau khi tới Diệp Nam Kỳ còn đang sầu não nên đi vào như thế nào, Trương Minh im lặng móc ra một tấm thẻ thẻ, thuận lợi lăn lộn đi vào.

Diệp Nam Kỳ ngạc nhiên: “Cậu……”

Trương Minh nói: “Chỗ này là một trong số những nơi Thẩm thị khai phá bất động sản, sau khi tra ra tin tức của bác sĩ Trần, để ngừa vạn nhất, Thẩm thiếu đã cho người ở vùng lân cận để ý. Nếu Trần Mân đã xảy ra chuyện……”

Cậu ta dừng một chút, chưa nói hết.

Trương Mính trước đưa Diệp Nam Kỳ đi đến phòng của những người theo dõi kia nhìn qua, trong phòng không ai, kiểm tra qua một chút, cũng không có dấu vết đánh nhau.

Từ cửa sổ phòng này vừa hay có thể thấy nhà của Trần Mân ở đối diện, rèm cửa không kéo kín, có thể nhìn thấy bên trong không có ai.

Diệp Nam Kỳ giống như đặt mình trong đợt thủy triều, mới vừa bình ổn không bao lâu, đột nhiên lại nhấc lên sóng lớn.

Cũng may anh một thân một mình trên thuyền vận mệnh này hoảng sợ lâu rồi, còn có thể bảo trì bình tĩnh.

Đối phương tạm thời sẽ không xuống tay với Trần Mân, bọn họ cũng muốn biết Hứa Trú ở đâu, nếu không Hứa Trú còn tồn tại một ngày, cầm trong tay những chứng cứ không biết tên, bọn họ liền như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Cùng chính vì lí do này, Phương Hành Viễn muốn dựa món đồ trong tay mà an ổn cả đời là không có khả năng.

không ai chấp nhận một thanh kiếm cứ mãi treo trên đầu mình.

Diệp Nam Kỳ nghĩ nghĩ, muốn liên hệ với Lý Hằng Nhiên, Thẩm Độ liền gọi điện thoại tới.

“Nam Nam, đừng nóng vội.” Giọng nói của Thẩm Độ có chút không giống, nhưng vẫn mang sức mạnh vô hình trấn an nỗi lo của anh, “Vừa rồi có người liên lạc với tôi. Nửa giờ trước, lúc Trần Mân chuẩn bị ra ngoài, bị vài người kéo lên xe. Người của tôi theo sau, vừa rồi đã liên lạc vơi người của Lý Hằng Nhiên, đối phương đưa Trần Mân đi theo hướng ngoại ô, tạm thời sẽ không có nguy hiểm.”

Diệp Nam Kỳ ngẩn ra: “Cậu……”

“Em có thể thử dựa vào tôi nhiều một chút.” Lúc Thẩm Độ nói chuyện mang theo chút ý cười, “Tôi rất đáng tin cậy.”

Trong lòng Diệp Nam Kỳ có một dòng nước ấm áp không biết tên, dường như cuối cùng cũng có người ở bên cạnh anh, anh không cần phải một mình phiêu bạt nữa.

Hắn chưa nói tình hình tốt hay không tốt đã cúp máy, nhưng vẫn duy trì liên hệ với Lý Hằng Nhiên, đại đội trinh sát hình sự theo tin tức Thẩm Độ đưa mà đuổi theo sau, sau khi hỏi rõ ràng tình huống thì Diệp Nam Kỳ cũng đi với Trương Minh qua đó.

Trong lòng anh biết rõ việc Trần Mân bị bắt cóc có trách nhiệm của mình.

Nếu như trước đây, anh có thể tín nhiệm Lý Hằng Nhiên hơn chút nữa, nói cho anh ta biết có khả năng anh đang bị người khác theo dõi, để Lý Hằng Nhiên phái người đi theo Trần Mân thì bây giờ đã không ở thế bị động như vậy.

Tuy rằng Thẩm Độ đã dự đoán trước, phái người quan sát, nhưng xảy ra chuyện như thế này, anh vẫn không khỏi có chút khó thở.

Anh luôn một mình hành động, đến bây giờ mới phát hiện hoá ra vẫn luôn có người đồng hành với mình.

Chờ đến lúc an toàn cứu Trần Mân ra, anh có nói những việc sau cũng vô dụng.

“Chim én đã đi theo tiếp cận.”

Cách cái di động, Lý Hằng Nhiên cũng không phát hiện ra cảm xúc của Diệp Nam Kỳ, đè thấp giọng nói: “Tôi không biết trong ba người bọn họ đến cùng là ai, trong khoảng thời gian này thử từng người, lại không thấy ai khác thường.”

Dừng một chút, Lý Hằng Nhiên thở hắt ra: “Cái cảm giác này....”

Cực kỳ cực kỳ đáng sợ.

Anh em có tình nghĩa vào sinh ra tử bên cạnh mình có thể là người của đám người đó.

Lý Hằng Nhiên là đồng đội nhiều năm với ba người này, điều này chứng tỏ đối phương đã vươn tay đưa thế lực của mình vào đây từ rất sớm, hay là ai đó trong mấy người anh em của anh, bị tài sắc mua chuộc?

Mặc kệ là nguyên nhân nào, Lý Hằng Nhiên đều không đành lòng nghĩ tới.

Trần Mân bị bắt cóc mang ra khỏi thành phố, Diệp Nam Kỳ hiểu rõ đối phương sẽ không dễ dàng xuống tay, cũng sẽ không đứng ngồi không yên như vậy. Trương Mính lái xe chạy được nửa đường, đột nhiên dừng lại ven đường.

Thẩm Độ vốn nên ở văn phòng lại mở cửa xe ngồi vào ghế.

Diệp Nam Kỳ quả thực không thể tin được: "Sao cậu lại tới đây?"

"Thế em nghĩ sao?" Thẩm Độ hỏi đến là đương nhiên, đáp cũng rõ là đúng lý hợp tình, "Lần trước Khương Nguyên Dư bị bắt cóc, em xảy ra chuyện như vậy khiến tôi gặp ác mộng mấy ngày liền. Lần này lại thả em đi leo nóc nhà lật mái ngói, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì làm sao, tôi không muốn sống nữa chắc?"

Diệp Nam Kỳ nghe đến mặt đỏ bừng, theo bản năng nhìn nhìn Trương Minh, cậu ta đang thành thành thật thật mà lái xe, giống như chưa nghe được gì cả.

Thẩm Độ ngẫm lại lần đó tay chân liền lạnh lẽo không giải thích được, giáo huấn Diệp Nam Kỳ vài câu, kéo người qua che che tay, thấp giọng nói: "Sau này có chuyện gì nguy hiểm thì chết cũng không được đi một mình. Em không nghĩ cho tôi, cũng phải nghĩ cho bác gái, cho em gái mình chứ. Em mà xảy ra chuyện, bọn họ biết làm sao bây giờ?"

Diệp Nam Kỳ không muốn lừa hắn, trầm mặc đối diện với hắn.

Thẩm Độ hơi dừng lại, chậm rãi nhận ra hương vị khiến hắn trong nháy mắt lạnh đến sởn hết tóc gáy, cổ họng rát khô, cắn chặt răng, duỗi tay hung hăng ôm chặt Diệp Nam Kỳ vào lòng, xác nhận anh vẫn còn khỏe mạnh, không đi làm những việc ngu ngốc ấy, mới hít một hơi thật sâu, giọng hơi run run: "Không sao nữa rồi."

Hắn không tưởng tượng nổi, nếu hắn không đúng lúc túm chặt lấy Diệp Nam Kỳ, người này chỉ sợ thật sự đã khiêu vũ bên vách đá, một cái trượt chân sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng..... Huống chi người này cũng không sợ ngã xuống, bảo bối này đã sớm chuẩn bị suy nghĩ sẽ tan xương nát thịt.

Thẩm Độ nghĩ vậy, đau lòng không chịu được, hận không thể thu nhỏ Diệp Nam Kỳ lại, nắm trong lòng bàn tay, ai tới cũng không cho xem, thay anh ngăn lại những chuyện cũ thống khổ kia.

Hắn hôn hôn đầu ngón tay lạnh lẽo của anh, lại thấp giọng nói: "Không sao nữa. Có tôi ở đây."

Diệp Nam Kỳ rũ đầu, hồi lâu sau mới ngửa đầu nhìn Thẩm Độ, hốc mắt dường như hơi đo đỏ, gật gật đầu: "Ừm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.