Sau khi lấp đầy bụng, Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ đến bệnh viện.
Sau vụ này vẫn còn khá nhiều chuyện phiền toái cần giải quyết nên Lý Hằng Nhiên về trước, chỉ sắp xếp vài người ở lại bảo vệ. Trần Mân ngồi ở trên giường bệnh, vừa trải qua một trận kinh hách nên sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng do tâm lý của anh ta khá tốt nên không có quá nhiều kinh hãi, nhìn thấy người sau lưng Diệp Nan Kỳ thì cười cười: “Vị này chính là Thẩm tổng sao?”
Sắc mặt Thẩm Độ lãnh đạm, chào hỏi, không nói nhiều lời mà chỉ ngồi một bên, ánh mắt dán chặt lên người Diệp Nam Kỳ. Diệp Nam Kỳ bị hắn nhìn chằm chằm như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, cố gắng duy trì vẻ mặt trấn định: “Anh có bị thương không?”
“Không có.” Trần Mân lắc đầu: “Ở trên xe có bị uy hiếp vài câu, tuy nhiên lúc sau bị truy đuổi nên chỉ lo chạy trốn không rảnh hỏi tới tôi.”
Diệp Nam Kỳ: “Bác sĩ Trần đáp án của anh là gì?”
Trần Mân không chút do dự lấy giấy bút ở đầu giường nhanh chóng viết xuống một dòng chữ.
Diệp Nam Kỳ duỗi tay nhận lấy, trên đó viết một cái địa chỉ rất dài, kết thúc là tên của một thôn quê.
Không biết Trần Mân nhớ tới điều gì, lắc đầu thấp giọng nói: “Mấy năm nay cậu ấy trốn đông trốn tây, không chỗ an thân, tiền sử dụng đều là tiền lúc trước gửi ngân hàng. Tháng trước tôi về quê thì gặp cậu ấy, cậu ta đem tiền thừa ở ngân hàng toàn bộ gửi lại cho tôi. Hiện tại cậu ấy đang ở quê của tôi, tôi không liên lạc được với cậu ấy, trừ phi cậu ấy chủ động tìm tôi. Có kiên nhẫn thì chờ cậu ấy liên lạc đi, cậu là em trai của cô Diệp, cậu ấy sẽ tin tưởng cậu.”
Diệp Nam Kỳ nhìn chằm chằm cái địa chỉ không hé răng.
Anh không có kiên nhẫn.
“Những người đó nếu đã xuống tay với tôi…” Trần Mân nhìn ra ý tứ của anh, tự hỏi một chút, nói: “Hẳn là biết cậu đã điều tra, nhưng bọn họ không biết cậu đã biết được bao nhiêu chuyện. Yên tâm, tôi cũng sẽ không nhiều chuyện hỏi những thứ này, chỉ là hiện tại nếu như cậu đi tìm cậu ấy, có lẽ những người đó cũng sẽ mò đến.”
Diệp Nam Kỳ nói: “Tôi biết.”
Cho nên mới đến đây tìm một cái cớ thật tự nhiên.
“Còn một chuyện nữa.” Trần Mân vỗ vai Diệp Nam Kỳ, thấp giọng nói: “Cẩn thận người đại diện trước kia của chị cậu.”
Diệp Nam Kỳ ngẩn ra.
“Chắc hẳn cậu không biết, lúc trước chị cậu giữ mình trong sạch, cự tuyệt tất cả những người ám chỉ muốn bao dưỡng cô ấy, Phương Hành Viễn lòng tham không đáy, lén liên lạc với người của Tiết gia, muốn đem chị cậu đẩy lên giường lớn nhà họ Tiết.”
Âm thanh của Trần Mân không lớn, luôn duy trì sự ôn hòa nhưng Diệp Nam Kỳ lại có cảm giác ù tai.
Trong nháy mắt, lửa giận vọt tới đỉnh đầu, anh mở to mắt, gắt gao khắc chế bản thân, tiếp tục lắng nghe.
“…Sau đó hắn quỳ xuống cầu xin chị cậu tha thứ, nói rằng không biết đám người kia biến thái, sẽ đối xử với cô ấy như vậy.” Sắc mặt Trần Mân ảm đạm, vẻ mặt tràn đầy chán ghét, “Chị cậu không chịu tha thứ cho hắn, hắn liền nói với cô ấy ‘cho dù không phải do tôi thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ coi trọng cô’…lúc ấy chị cậu đã có người trong lòng, lại gặp phải loại chuyện này…”
Trước kia Diệp Nam Kỳ đã từng đoán, chuyện của Diệp Mi có thể có quan hệ với Phương Hành Viễn, sau này lại nhiều lần bị Phương Hành Viễn vô tình cố ý khuyên nhủ dần bỏ qua cái suy đoán này. Lại không nghĩ sự thật lại như thế.
Cái tên yếu đuối, đê tiện, đáng xấu hổ này!
Anh tức đến nỗi thân mình phát run, nếu Phương Hành Viễn ở trước mặt, anh không chút nghi ngờ việc mình sẽ đánh chết hắn ngay lập tức.
Cầu xin tha thứ? Áy náy? Tên này cũng xứng?
Lửa giận xém chút thiêu rụi lí trí, tay đột nhiên bị một bàn tay ấm áp nắm chặt, môi Diệp Nam Kỳ hơi run rẩy, ánh mắt hồng hồng quay đầu nhìn Thẩm Độ. Thẩm Độ đau lòng muốn chết, nhẹ nhàng hôn mu bàn tay trấn an anh, ôn nhu nói: “Nam Nam đây là yêu cầu tôi vì em phục vụ à?”
Diệp Nam Kỳ gắt gao cắn chặt răng, qua một lúc sau mới đem lửa giận nuốt xuống, nhắm mắt, nặng nề nói: “Phương Hành Viễn nói với tôi, hắn có giao dịch với người của Tiết gia. Trong tay hắn có một phần chứng cứ, chỉ cần hắn không nhiều lời, Tiết gia sẽ không xuống tay với hắn ta.”
Trần Mân nghe vậy, lắc đầu: “Ánh mắt thiển cận, khó trách lúc trước lại làm ra loại chuyện này. Làm gi có bùa hộ mệnh cả đời.”
“Nói như vậy…” Thẩm Độ không giỏi làm trò trước mặt người khác, ôm lấy Diệp Nam Kỳ mà thuận khí, nhẹ nhàng vỗ về bảo bối của mình, ra vẻ suy tư nói: “Hắn vẫn còn liên lạc với người của nhà họ Tiết, bảo bối, chúng ta thả dây dài câu cá lớn đi?”
Diệp Nam Kỳ nhịn nhiều năm như vậy, vừa rồi chỉ là nhất thời nóng giận, hiện tại bình tĩnh lại, biết gấp là không được nên gật gật đầu.
Trần Mân nhìn bọn họ thân mật sờ sờ cái mũi: “Hai người các cậu có thể đừng đứng trước mặt tôi khoe ân ái không?”
Diệp Nam Kỳ buồn bực: “Chúng tôi khoe ân ái chỗ nào?”
Trần Mân cứng họng.
Muốn nói bọn họ show ân ái cũng không được, nhưng rõ ràng hai người này đứng với nhau có một loại thân mật không thể tách rời, làm người khác có cảm giác lúng túng như người thừa, loại không khí này so với loại cố tình khoe ân ái còn mạnh hơn.
Độc thân vui vẻ hơn ba mươi năm - bác sĩ trần buồn bực mà vẫy vẫy tay: “Được rồi, những gì tôi biết tôi cũng đã nói, các người có thể đi được rồi đó, đừng ở trước mặt tôi thảo luận này nọ.”
"Đội trưởng Lý sẽ cho người bảo vệ anh.” Diệp Nam Kỳ cũng không ngại việc mình bị đuổi, “Đi ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn.”
Trần Mân phất tay tỏ vẻ đã biết.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Trầm Mân, Diệp Nam Kỳ lại lên tầng trên, đến phòng bệnh của ‘chim én’.
Lúc trước anh đã đến cục cảnh sát chỗ Lý Hằng Nhiên mấy lần, cũng đã gặp mặt đội của anh ta, lại nhớ kỹ mặt của ba người hiềm nghi, ấn tượng đối với chim én là người trung thành nhất.
Chim én khá bình thường, tính tình nhân hậu, ăn nói vụng về, không biết nói chuyện nên cảm giác tồn tại không cao.
Sau khi gõ cửa, người mở cửa là một cảnh sát. Thật trùng hợp, là một trong ba người trung thành mà Lý Hằng Nhiên đã nói, tên là Chu Nghiêu Xuân, so với chim én thì hắn có vẻ đẹp trai hơn vài phần, miệng thường xuyên nói phét, thấy Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ đến, quay đầu cười nói: “Chim én, Diệp minh tinh tới thăm cậu. Vị này là?”
Trước mặt người ngoài Thẩm Độ luôn bày ra dáng vẻ người lạ chớ gần, buông giỏ trái cây ra, chống cằm nhìn Diệp Nam Kỳ tự nhiên trò chuyện với bọn họ.
Hai cảnh sát so với bác sĩ tâm lí thì đáng sợ hơn, Diệp Nam Kỳ vận dụng mười hai phần kỹ thuật diễn, duy trì vẻ mặt tự nhiên, thân thiết thăm hỏi chim én vài câu.
Chim én nằm thẳng ở trên giường, bụng quấn băng vải, gãi gãi đầu nói: “Hai người không cần phải đến thăm tôi, tôi không sao, một phát súng kia không trúng vị trí quan trọng, không nguy hiểm.”
Chu Nghiêu Xuân cười như không cười nói: “Thế nào? Bọn họ tới thăm cậu mà cậu còn không chào đón? Bị thương còn có thể nghỉ ngơi thêm hai ngày, phía trên đã ra lệnh, thời hạn mười ngày phải tra ra hung thủ vụ án ở tây khu. Bọn tôi phải tăng ca bất kể ngày đêm, còn cậu ưa ngược, có cơ hội để nghỉ ngơi còn không biết đủ?”
“Tôi không muốn lười biếng...” Chim én quýnh lên đầu lười liền thắt lại, nghẹn nửa ngày cũng không nói nên lời.
Diệp Nam Kỳ làm bộ tò mò hỏi: “Vụ án gì thế, sao lại vội như vậy?”
Chu Nghiêu Xuân liếc mắt nhìn người trẻ tuổi xinh đẹp, âm trầm nói: “Sáng sớm ba ngày trước, một công nhân vệ sinh ở tây khu đang dọn dẹp thì phát hiện ba thi thể của phụ nữ được giấu trong một rương hành lí rất lớn...bộ dáng rất khủng bố nên không được miêu tả. Để tránh tạo nên khủng hoảng, phía trên đã áp tin tức, chi tiết cụ thể cũng không tiện lộ ra, tuy nhiên sau khi xác định thân phận của bọn họ thì thấy cả ba người đều khá xinh đẹp... Nói cho anh biết là muốn anh đề cao cảnh giác, nói không chừng chính là thấy ai có dáng vẻ xinh đẹp liền chộp tới giở trò chà đạp biến thái.”
Dáng vẻ xinh đẹp.
Trong đầu Diệp Nam Kỳ chợt loé, cố nén xuống sự tò mò muốn tiếp tục hỏi, già vờ chấn kinh gật gật đầu.
Anh muốn lập tức về nhà để bàn chuyện với Thẩm Độ, cũng may Chu Nghiêu Xuân còn bận công việc, ngồi không bao lâu thì dặn dò chim én nghỉ ngơi cho tốt liền rời đi, Diệp Nam Kỳ và chim én không thân thiết, Chu Nghiêu Xuân vừa rời đi thì anh cũng cáo từ trở về.
Trở lại trên xe, Diệp Nam Kỳ nhớ lại lúc nói chuyện với Trần Mân, thất thần một lát, không đầu không đuôi nói: “Chị ấy chưa từ từng nói với chúng tôi... là chị ấy có người yêu.”
Có lẽ là muốn cho bọn họ một kinh hỉ, sau khi sự nghiệp phát triển tới đỉnh cao, mang theo người mình thương về nhà, nhận sự chúc phúc của gia đình.
Gặp phải chuyện trước đó, chắc hẳn chị ấy cũng rất mệt mỏi, nhưng thích làm việc, lại giúp được người trong nhà, còn gặp đường người mình thương... Hẳn là rất hạnh phúc.
Là do Phương Hành Viễn đẩy chị ấy vào vực sâu.
Trong nhật ký của Diệp Mi không nhắc tới người bạn trai hư hư thực thực kia, Diệp Nam Kỳ đã lật xem quyển nhật ký vô số lần, đoạn phía trước có dấu vết bị xé, đại khái chính là chuyện về người kia.
Thẩm Độ biết anh đang nghĩ cái gì, trong lòng chua xót, an ủi nói: “Chị ấy không nói cho mọi người những chuyện đó cũng là vì nghĩ cho mọi người. Tôi nghĩ chị ấy không trách em và mẹ đâu, càng đừng nói là hận.”
Diệp Nam Kỳ lắc đầu, thấp giọng nói: “Cho dù hận cũng là bình thường.”
Tuy rằng lúc đó anh chỉ là học sinh trung học, không thể làm gì được, nhưng mỗi khi nhớ tới lúc đó anh đối với Diệp Mi chính là coi thường... Thậm chí là oán hận, anh liền thống khổ khó có thể kiềm chế.
Huống chi sau này, anh lại đánh mất cơ hội cứu chị ấy.
Thẩm Độ yên lặng nhìn Diệp Nam Kỳ sa sút tinh thần, đột nhiên lấy ra một viên kẹo sữa, lột giấy gói ngậm lấy, tay đè sau gáy của Diệp Nam Kỳ không cho anh lui ra sau, nhích lại gần hôn lấy Diệp Nam Kỳ, linh hoạt dùng đầu lưỡi đút viên kẹo cho anh.
Ôn nhu hôn môi một lát, hắn mới lui lại, giọng nói mềm nhẹ: “Nam Nam, đừng tạo cho mình quá nhiều áp lực, em chính là suy nghĩ quá nhiều. Tôi dùng viên kẹo này cược, chị em không trách em, cũng không hận em.”
Diệp Nam Kỳ giật giật môi, cắn nhẹ viên kẹo sữa trong miệng, nhất thời có chút giở khóc giở cười: “Cậu lo mà lái xe đi.”
“Vẫn còn đang chờ đèn đỏ, không sợ.” Thẩm Độ thấy tâm tình của anh có vẻ tốt hơn, đuôi mắt hơi cong lên, “Ngọt không?”
Diệp Nam Kỳ ngậm viên kẹo thơm ngọt mùi sữa, không tự nhiên mà quay đầu đi, kinh ngạt phát hiện viên kẹo này so với những viên mà anh ăn trước kia thì ngọt hơn nhiều.
Miệng đầy vị ngọt lan đến tận tim, đem cảm xúc tiêu cực của anh hoà tan không ít.
Anh ăn xong viên kẹo, qua một lúc mới chậm rãi nói: “Ngọt.”
Thẩm Độ cong cong khoé môi, nghiêm mặt nói: “Tôi sẽ cho người cẩn thận điều tra lại những người đàn ông trẻ tuổi chị em từng tiếp xúc... trước khi gặp đám cầm thú kia, nói không chừng người đó còn biết chuyện gì đấy.”
Diệp Nam Kỳ cũng suy nghĩ đến những tin tức mình vừa thu được, cắn cắn viên kẹo, ánh mắt lạnh lùng: “Phương Hành Viễn...”
“Tôi sẽ cho người theo dõi hắn, hắn chạy không thoát đâu.” Thẩm Độ híp mắt, từ trước đến giờ những chuyện ẩu đả đánh nhau không bao giờ thiếu hắn, nên lúc này vẻ mặt Thẩm Độ gian xảo như thổ phỉ, nhìn qua có chút nguy hiểm, “Chờ lợi dụng hắn xong, tôi sẽ bắt hắn lại đây. Muốn vứt xác xuống biển hay băm thây vạn đoạn đều tùy em.”
Diệp Nam Kỳ nhịn không được phụt cười, lắc đầu nói: “Cậu đó...”
“Vui vẻ rồi đúng không? Rốt cục cũng chịu cười.” Thẩm Độ nhẹ nhàng thở ra, mắt nhìn đường phía trước nhưng miệng lại không chịu ngừng, “Thật đúng là nuôi mèo con, hết đút cho ăn no lại dỗ cho vui vẻ.”
Diệp Nam Kỳ liếc xéo hắn: “Cho nên?”
Thẩm Độ nhẹ nhàng cười, nói: “Vui vẻ chịu đựng.”
Nếu để người khác nuôi, hắn sẽ không vui.
Đột nhiên Diệp Nam Kỳ cảm thấy viên kẹo trong miệng ngọt hơn, mặt hơi nóng lên, quay đầu nhìn ra cửa sổ, mơ hồ nói: “Hứa Trú ở cái sơn thôn kia... tôi phải có một lý do thích hợp để đến tìm anh ta.”
Trong lòng Thẩm Độ đã có chủ ý: “Lấy danh nghĩa công tác đến thì sao?”
Ngoại trừ phong ba bao dưỡng lần trước, đã lâu Diệp Nam Kỳ không lộ mặt, fan đã rất bất mãn, lo lắng anh cứ như vậy mà rút khỏi giới giải trí.
Tuy là Văn Sâm rất bất mãn nhưng người phát tiền lương là Thẩm Độ, Thẩm Độ dặn dò không để cho Diệp Nam Kỳ tìm phiền toái, anh ấy cũng chỉ có thể nghe theo. Nếu không phải thấy không khí giữa hai người không tồi, Văn Sâm thật sự hoài nghi hai tên này cãi nhau. Thẩm Độ cố ý đóng băng Diệp Nam Kỳ.
Vừa hay, trước khi bị Thẩm Độ thu mua, công ty này có làm một tiết mục nửa tổng nghệ (chương trình nghệ thuật với mục đích giải trí) nửa phóng sự, về minh tinh và mỹ thực, đi khắp đại giang nam bắc, đến mỗi một chỗ, đều để cho các minh tinh tham gia tiết mục đi ở nhờ nhà người dân bản địa, thưởng thức món ngon ở địa phương, xen kẽ giới thiệu một chút lịch sử, sau đó nhóm nghệ sĩ sẽ tham gia trò chơi, nếm thử rồi tự mình làm thử.
Mượn nhân khí của minh tinh, mỹ thực bắt mắt, phong cảnh mỹ lệ, ở trong đó lại phổ cập khoa học một chút lịch sử mà không mất đi thú vị, ratings không tồi, không ít nghệ sĩ muốn tham gia, nhưng số người có can đảm lại không nhiều lắm.
Dù sao cũng là một tiết mục lấy ăn uống làm chủ đạo…… Vạn nhất trở về biến thành mập mạp, người đại diện khóc cũng không có chỗ mà khóc.
Thẩm Độ giới thiệu sơ qua một chút, từ tốn nói: “Theo tiến độ, vừa lúc đến mỹ thực phương nam. Khi tổ tiết mục đến phụ cận nơi đó, có thể đi tìm Hứa Trú.”
Ánh mắt Diệp Nam Kỳ sáng lên, lời khích lệ còn chư nói ra khỏi miệng, lại chú ý thấy ngoài cửa sổ có bóng dáng quen thuộc thoáng qua, vội nói: “Dưng lại ở phía trước một chút.”
Thẩm Độ nhướng mày, nghe lời mà đỗ vào ven đường, giang hai tay nghĩ chờ vợ yêu nhào lại đây thưởng mấy cái hôn, cảm động mà nói vài câu “Chồng yêu giỏi quá”.
Sau đó liền nhìn thấy Diệp Nam Kỳ kéo thấp mũ, đeo khẩu trang lên, liếc cũng chưa liếc hắn một cái, trực tiếp xuống xe.
Thẩm Độ: “……”
Đây là nhìn thấy ai?
Thẩm Độ yên lặng thu hồi tay, đi xuống xe theo, liếc mắt một cái liền thấy Diệp Nam Kỳ.
Diệp Nam Kỳ đối diện một tên chó săn trẻ tuổi, thái độ còn rất thân mật mà vươn tay, nhéo nhéo mặt tên nhóc đó.
Còn rất quen mắt…… Còn không phải là tên nhóc "chó săn" từng có tai tiếng với Diệp Nam Kỳ sao!
Trong miệng Thẩm Độ đều là vị chua đến ê răng, mặt vô biểu tình mà cúi đầu, mở ra Baidu, tìm tòi một phen.