Kết Hôn Với Tình Địch (Kết Hôn Cùng Tình Địch)

Chương 55: Tôi giúp cậu



Edit: Tin

Beta: Lan Lan

Nhưng kết quả tìm kiếm không như ý muốn.

Không phải chia sẻ chỗ tốt khi yêu thích chó con, thì chính là nói chuyện vợ ngoại tình, hoặc thẳng thừng nói chuyện "người lớn".

Thẩm Độ dứt khoát vứt điện thoại trong xe, sải bước đi đến bên cạnh Diệp Nam Kỳ, đúng lúc nghe anh nói: "Thời tiết như thế này mà cậu vẫn mặc dày vậy sao? Muốn ăn kem không?".

Bình giấm chua Thẩm tổng lăn qua lăn lại một chút liền đổ hết ra ngoài.

Hắn thò tay lại ôm Diệp Nam Kỳ, mặt không đổi sắc giam người vào trong ngực mình, nhìn thẳng vào tên nhóc đang bị hoảng sợ kia, ngoài cười nhưng trong không cười: "Không phải tiểu thiếu gia của Kỳ Phong đây sao. Bảo bối, em còn quen cả paparazzi à?"

"..." Diệp Nam Kỳ không ngờ Thẩm Độ lại ấu trĩ như vậy, tính thoát khỏi tay hắn nhưng Thẩm Độ liều chết không buông, ngược lại càng ôm chặt hơn.

Nhóc "chó săn" ngơ ngác nhìn hai người, có chút lo lắng cười rộ lên, nhưng không hiền lành mà lại khốc liệt nhìn Thẩm Độ, do dự nhìn tới nhìn lui, nhìn không ra vẻ sợ hãi, bị cưỡng ép trên mặt Diệp Nam Kỳ, rối rắm một lát: "Các người...là thật sự...?"

Thẩm Độ quả thực muốn tuyên cáo với toàn thế giới Diệp Nam Kỳ là vợ hắn, nhưng cũng chỉ dám ngậm ngùi nghĩ mà thôi. "Tiểu thiếu gia muốn ăn kem à, tôi và Nam Nam dẫn cậu đi mua."

Cậu nhóc cảm nhận được địch ý của Thẩm Độ đối với cậu, cảm thấy khó hiểu, tuy rằng rất muốn ăn kem nhưng cậu vẫn cảnh giác mà cự tuyệt.

Mấy ngày nay cậu không tìm thấy Diệp Nam Kỳ cũng không thấy tin tức gì liên quan tới anh, trong lòng lo lắng anh xảy ra chuyện. Hiện tại xem ra là không có việc gì, vậy là tốt rồi.

Thẩm Độ liền nói: "Vậy bọn tôi về nhà trước, hẹn gặp lại."

Người từ nãy đến giờ không nói một câu – Diệp Nam Kỳ: "..." 

Nhìn theo bóng dáng cậu nhóc hoảng hốt rời đi, Diệp Nam Kỳ nhìn thần sắc tự nhiên của Thẩm Độ đưa ra đánh giá: "Cậu đúng là không có duyên với trẻ nhỏ."

Trong lòng Thẩm Độ ấm ức.

Về đến nhà, thế mà Thẩm Độ lại không lôi kéo quấy rầy Diệp Nam Kỳ.

Diệp Nam Kỳ mừng rỡ nhẹ nhõm, mệt nhọc cả ngày anh chỉ muốn lên lầu ngâm nước nóng thả lỏng, sau đó lại thảo luận với Thẩm Độ về vấn đề ăn giấm bừa bãi.

Suốt đường về nhà, bình giấm chua cỡ lớn Thẩm tổng bị đá sang một bên, mỏi mắt trông mong nhìn Diệp Nam Kỳ lên lầu, ngay lập tức kéo đám anh em trong diễn đàn tiến hành thảo luận vấn đề "có khả năng vợ thích chó con."

Ngày trước, những người này đều ở cùng một đại viện quân khu với Thẩm Độ, bị hắn dẫn đi chơi đến lớn, nghiễm nhiên lấy hắn làm đại ca, mấy năm nay mọi người đều tách ra trời nam biển bắc, nhưng bản lĩnh mồm mép học theo Thẩm Độ vẫn không sửa được.

Một đám người mồm năm miệng mười nói một lúc lâu, tất cả đều là những lời vô nghĩa, không đàng hoàng.

Qua một lát, một người anh em học y ở nước ngoài nói: "Vợ cậu không phải lớn hơn cậu à, vậy cậu là chó con còn gì."

Diễn đàn lập tức dậy sóng.

Triệu Sinh: Cầm thú này chỉ có thể là một con sói nhỏ, chị dâu muốn đổi khẩu vị đây mà.

Một người khác tỏ vẻ: Không chừng là Teddy [1] nhỏ đó.

[1] Teddy là chó poodle lúc nhỏ, giống này nổi tiếng là thường xuyên động dục =)))

Vì thế mọi người bắt đầu ồn ào: Thẩm đại thiếu gia, cậu cũng cúi đầu một chút đi, nuôi một con chó nhỏ chủng loại đặc biệt tốt vào, theo đuổi vợ không bỏ ra chút vốn liếng thì sao có thể thành công.

Thẩm Độ "..."

Thẩm Độ chỉ muốn lôi từng người bọn họ ra đập cho một trận, lười xem bọn họ ồn ào, ném điện thoại sang một bên, chuẩn bị lên lầu hỏi rõ ràng "khẩu vị" của Diệp Nam Kỳ.

Cửa không khóa, Thẩm Độ thuận tay đẩy vào liền thấy Diệp Nam Kỳ từ phòng tắm bước ra.

Mới vừa ngâm nước nóng nên làn da trắng nõn trở lên hồng hào, từng giọt nước long lanh từ từ lăn xuống, mái tóc ướt được vén qua một bên trán, lộ ra khuôn mặt tuấn tú tao nhã tuyệt mỹ.

Ánh mắt đi tiếp xuống dưới...còn có...

Người Thẩm Độ bùng lên một ngọn lửa, nắm chắc thời gian thu hếtphúc lợi này vào mắt, nhìn thấy Diệp Nam Kỳ cầm đồ tính ném qua đây, hắn phản ứng nhanh nhẹn khép cửa lại, giấu đầu lòi đuôi: "Tôi chưa thấy gì hết."

Diệp Nam Kỳ đang nắm đèn bàn, thấy không có cơ hội ném hắn, hít sâu một hơi, nhanh chóng lấy khăn lông lau khô người mặc đồ ngủ vào.

Anh rời cái nhà này một thời gian, Thẩm Độ không thay đổi thứ gì trong phòng, anh lại quên mất phòng tắm không có quần áo và khăn lông, trong lòng anh có tâm sự, tắm rửa xong mới phát hiện có gì đó sai sai.

Sao trùng hợp lại để Thẩm Độ nhìn thấy...

Diệp Nam Kỳ theo bản năng che khuôn mặt nóng bừng, mở cửa sổ cho gió lạnh thổi vào, lại đi rửa nước lạnh vài lần, mới miễn cưỡng hạ nhiệt được mặt mình, lúc này mới ra mở cửa.

Thẩm Độ còn thành thành thật thật đứng chờ ở cửa.

"Cậu..." Diệp Nam Kỳ một bộ muốn nói lại thôi.

"Cái gì tôi cũng chưa thấy, thật sự." Ánh mắt Thẩm Độ sáng quắc, lời này nói ra sẽ không ai tin.

Diệp Nam Kỳ bị hắn chọc cho vừa bực mình vừa buồn cười, đá vào chân hắn: "Ai hỏi cậu chuyện này... Dù có thấy thì cũng bình thường, tôi cũng không phải hoàng hoa khuê nam (bản gốc là khuê nữ, nhưng tớ đổi cho hợp hoàn cảnh:))) gì."

Thẩm Độ được một tấc lại muốn tiến một thước, vẻ mặt chờ mong: "Vậy tôi có thể nhìn lần nữa không?"

Diệp Nam Kỳ ngồi lên giường, lấy khăn lau tóc nói: "Cậu đây là muốn ăn đòn à?"

Thẩm Độ không hề vì sợ hãi mà lùi bước, một tay đút trong túi quần, cúi người xuống, một tay khác gãi cằm anh, có chút tà khí nói: "Không hề, tôi muốn hôn chúc ngủ ngon."

Cảm giác bị đè trước xe hôn vào sáng nay dường như đã trở lại, giữa răng môi còn lưu lại cảm giác bị người khác dùng sức hôn xuống. Diệp Nam Kỳ cảm giác người mình sắp bốc cháy rồi, chụp lấy tay hắn, quẫn bách dời tầm mắt: "Cậu uống lộn thuốc à?"

Hình như em ấy không chán ghét nhóc "chó săn".

Thẩm Độ phân tích trong lòng, nhanh chóng nhập vai, ôm eo Diệp Nam Kỳ nằm lên giường, làm nũng nói: "Anh trai, đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau được không?"

Diệp Nam Kỳ ngơ ngác hỏi: "Đầu cậu bị cửa kẹp à? Kẹp lại một lần nữa liệu có thể khôi phục như bình thường không?"

Xem ra là không thích chó con rồi.

Thẩm Độ thần thanh khí sảng xoay người nằm đè lên người Diệp Nam Kỳ, gặm cắn đôi môi xinh đẹp của anh, cười nói: "Tôi cũng là người của em rồi, còn đối xử với tôi như vậy."

Hắn cũng không buông lỏng đem toàn bộ trọng lượng đè lên anh, nhưng tư thế này quá ái muội, tràn ngập nguy hiểm.

Diệp Nam Kỳ đối diện với hắn một lúc, tay sờ soạng tìm kiếm điện thoại, giở lại trò cũ, chỉ là lần này để cho Lý Hằng Nhiên gọi đến.

"Đội trưởng Lý, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh..."

"Về vụ án vứt xác ở khu đất phía Tây, có thể nói cho tôi biết chút chi tiết không?"

"Những người chết đều là trẻ em nữ mất tích vài năm trước sao? Đội trưởng Lý, có thể là không trúng trật gì đâu, nhưng tôi nghĩ đến tổ chức kia, anh có thể điều tra từ chỗ này, biết đâu lại có đột phá..."

Thẩm Độ không lên tiếng, nhìn Diệp Nam Kỳ bình tĩnh nói chuyện với Lý Hằng Nhiên, chờ đến lúc kết thúc cuộc gọi, mới sâu kín mở miệng: ""Vợ" à, em không phát hiện có gì không đúng à?"

Đương nhiên là có.

Diệp Nam Kỳ đã sớm cảm nhận được, khi Thẩm Độ đè lên người anh liền có phản ứng.

"Hôm nay có thể chứ?"

Ánh mắt Thẩm Độ sâu thẳm, đã nhịn vô số lần, lần này hắn muốn Diệp Nam Kỳ đồng ý. Cam tâm tình nguyện lên giường với hắn mới gọi là làm tình, chỉ cần xuất hiện ý niệm không vui hay không muốn, cái đó là cưỡng gian.

Nhận được câu trả lời trầm mặc như trong dự kiến, Thẩm Độ đã tập thành thói quen, không cam lòng lại hôn người dưới thân hai cái, sau đó xoay người đứng lên: "Bảo bối, mượn phòng tắm của anh một lát..."

Đi được hai bước, có người kéo hắn lại.

Diệp Nam Kỳ cúi đầu, ngón tay cầm tay hắn còn run nhè nhẹ.

Mùa hè nên áo ngủ không dày, lớp vải mỏng không che được thân thể với những đường cong duyên dáng... một cơ thể thon dài xinh đẹp.

Vừa tắm xong đứng gần còn ngửi được mùi sữa tắm nhẹ nhàng thoang thoảng.

Nhìn thật ngọt ngào và ngon miệng.

Thẩm Độ đúng lúc đè cái suy nghĩ muốn lột sạch Diệp Nam Kỳ xuống, kiên nhẫn đợi vài giây, Diệp Nam Kỳ đỏ mặt ngẩng đầu nói, nhỏ giọng nói: "Tôi giúp cậu."

Thẩm Độ kích động đến mức muốn đem anh "tử hình" ngay tại chỗ.

Diệp Nam Kỳ quanh năm đều mang theo tâm sự, không hề suy nghĩ đến phương diện này, nhu cầu hằng ngày không nhiều lắm, rất ít khi sử dụng "tay phải cấm kỵ".

Cho nên kỹ thuật... một lời khó nói hết, không ra sao...

Đến khi kết thúc, cả hai người đều đầm đìa mồ hôi. Tay của Diệp Nam Kỳ mỏi nhừ. Không khí yên lặng bao trùm cả hai người, qua một lúc sau, Thẩm Độ mới ho nhẹ, trái lương tâm khích lệ: "Nam Nam thật giỏi..."

Diệp Nam Kỳ đi rửa tay, buồn bực, xấu hổ nói: "Câm miệng!"

Thẩm Độ nhịn cười, lười biếng nói: "Tôi vừa khen em mà?"

Diệp Nam Kỳ rửa sạch tay, mới vứt được cái loại xúc cảm không quên được kia đi, liếc mắt nhìn người đang giống như một con chó lớn tựa vào vai mình nói: "Lần đầu tiên tôi giúp người khác làm việc này."

Thẩm Độ cảm giác được, thuận tiện cảm thấy đau lòng vì kỹ thuật của vợ mình.

Diệp Nam Kỳ chậm rãi lau khô tay, tiếp tục nói: "Cũng chỉ giúp cậu làm, không cần ăn giấm lung tung. Còn phải làm cơm tối, đừng có nấu ra một bàn đầy vị giấm."

Tâm tình Thẩm Độ không tệ, cũng không ăn giấm nữa, lưu luyến cọ cọ Diệp Nam Kỳ, cảm thấy vợ mình xụ mặt cũng rất đáng yêu, chạy nhanh ra ngoài nấu bữa tối.

Chờ hắn đi rồi, Diệp Nam Kỳ mới nhìn chằm chằm vào tay phải của mình, xem xét một lát, ma xui quỷ khiến thế nào mà vươn đầu lưỡi liếm lên ngón tay.

Phản ứng lại vừa rồi mình vừa làm gì, anh hơi sửng sốt, che lại khuôn mặt nóng bừng, lẩm bẩm nói: "Mình đang làm gì vậy..."

Nghỉ ngơi mấy tháng, rốt cuộc Diệp Nam Kỳ cũng "sống lại", Văn Sâm – người nhàn rỗi cực độ dẫn vợ đến Maldives du lịch trở về - vui mừng phát khóc, mang theo một đống quà cáp đặc sản đến công ty gặp mặt Diệp Nam Kỳ.

Hai người nhìn nhau một lát, vi diệu trầm mặc.

Diệp Nam Kỳ: "Văn Sâm, anh lại béo lên rồi."

Văn Sâm: "Cậu cũng vậy."

Dáng người Diệp Nam Kỳ thiên về nhỏ gầy, trước kia luôn ôm suy nghĩ tiêu cực, không ăn uống cho tốt, Văn Sâm sống dở chết dở cũng không nuôi cho anh mập lên được. Hiện tại bị Thẩm Độ ngày ngày cân nhắc dinh dưỡng tinh tế nuôi dưỡng, cân nặng có tăng lên, tuy nhìn vẫn gầy nhưng so với lúc trước đã tốt hơn nhiều, mặt mày hồng hào khỏe khoắn.

Văn Sâm dùng ánh mắt như cha già nhìn con mình, vui mừng gật đầu: "Thẩm tổng nuôi không tệ, có câu nói gì ấy nhỉ? À nuôi cho mập rồi thịt."

Diệp Nam Kỳ: "Anh mới là heo."

Văn Sâm hồn nhiên không để ý mà xua tay: "Mập cũng chưa chắc là heo, dù sao phương pháp làm thịt khác nhau."

Đối với việc nghệ sĩ nhà mình trở lại, Văn Sâm cũng không bắt bẻ, huống chi độ hot của các tiết mục ở công ty này không tệ. Văn Sâm cấp tốc tìm một giáo viên thể hình, định ra kế hoạch huấn luyện cho Diệp Nam Kỳ, bận rộn luôn tay luôn chân.

Có Thẩm Độ chống lưng, Diệp Nam Kỳ không sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gọi điện cho Lý Hằng Nhiên thảo luận chút chuyện, Lý Hằng Nhiên cũng không phản đối, chỉ lo cho sự an toàn của anh.

Diệp Nam Kỳ nói: "Không có chuyện gì đâu, Thẩm Độ có cho người đi theo tôi, anh yên tâm."

Vì có liên quan đến nghề nghiệp cũ nên Trương Minh làm việc rất khiêm tốn, tận lực đóng vai một trợ lý vô hình.

Tiết mục của tổ ngày mai đã bắt đầu, Thẩm Độ rất khổ sở. Vợ bỏ nhà đi, vừa trở về không tới hai ngày, ở còn chưa nóng nhà lại bắt đầu đi, lần này đi ít nhất cũng phải nửa tháng.

Trong lòng Diệp Nam Kỳ cũng khá khó chịu, dường như Thẩm Độ đã trở thành thuốc an thần của anh, khoảng thời gian sắp tới có lẽ sẽ khó khăn rồi đây.

Nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Độ, lòng Diệp Nam Kỳ càng thêm loạn, đêm đó lăn qua lộn lại không thể ngủ được, đến khuya lẻn vào phòng của Thẩm Độ, thiếu chút nữa bị ăn sạch sẽ.

Sáng hôm sau đến sân bay, Diệp Nam Kỳ đeo khẩu trang, mặc áo cao cổ, toàn thân trên dưới chỉ nhìn thấy đôi mắt.

Văn Sâm thấy anh như vậy, buồn bực nói: "Nơi này không có người, cậu mặc như vậy không nóng à?"

Diệp Nam Kỳ kéo kéo khẩu trang, không hé răng.

Trên cổ toàn dấu hôn, môi thì sưng đỏ, lỡ bị nhìn thấy biết nói như thế nào, muỗi cắn à?

Trong lòng hối hận vì đã dung túng Thẩm Độ, chờ đến lúc thấy người ngồi cạnh mình, Diệp Nam Kỳ có suy nghĩ muốn đánh người: "...Sao cậu lại ở đây!"

Tên này đêm qua còn ỉ ôi đáng thương ôm lấy anh nhắc đi nhắc lại: "Bảo bối, người ta luyến tiếc em, đến đó phải chú ý an toàn, chăm sóc bản thân thật tốt". Thẩm tổng mặc tây trang được cắt may khéo léo, trên mặt mang cặp kính gọng vàng, cả người toát ra khí chất tinh anh, mặt không đổi sắc nói: "Trùng hợp, công ty chuẩn bị mua một miếng đất ở chỗ đó để khai phá, tôi đi khảo sát thực tế."

Diệp Nam Kỳ lạnh lùng nhìn hắn, mặt không biểu tình, nghĩ: Làm chết cậu đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.