Diệp Mi là đứa con lớn nhất trong nhà, phía dưới còn có một em trai và một em gái.
Em trai có chút hướng nội, nhưng thành tích đặc biệt ưu tú, ngoan ngoãn nghe lời, lúc Diệp Mi rảnh rỗi rất hay nhắc đến anh, trong lời nói tất cả đều là yêu thích và kiêu ngạo về em trai.
Hứa Trú đã vô số lần nghe Diệp Mi nhắc đến cậu em trai này, cũng từng nhìn thấy ảnh chụp của anh.
Giằng co trong yên lặng một lát, anh ta nâng tay lên: "Vào nhà nói."
Phòng ở nhỏ trong sơn thôn (thôn làng sống trong núi), đơn sơ và nghèo nàn, cửa đã đóng mà vẫn có gió lùa vào, so với thành phố A đèn đuốc rực rỡ, nhà cao tầng san sát cách xa ngàn dặm ngoài kia, đúng là như trời với đất.
Sau khi Hứa Trú giả chết, những người kia vẫn tiếp tục truy tra, mấy năm nay trốn đông trốn tây, yên ổn ở một chỗ không được mấy ngày, lại đổi chỗ khác. Tuy nơi này nghèo nàn, nhưng cơ bản đã cắt đứt liên lạc với bên ngoài, mấy tháng nay là thời gian mà anh ta yên tâm nhất trong mấy năm qua.
Anh ta rất ít khi giao lưu với người khác, đối với em trai của Diệp Mi cũng không mấy nhiệt tình, giọng điệu rất bình tĩnh: "Có chuyện gì không?"
Diệp Nam Kỳ thu lại ánh mắt đánh giá.
Hứa Trú tốt nghiệp từ một đại học danh tiếng, cũng không biết vì sao lại làm trợ lý cho Diệp Mi. Ảnh chụp mà Thẩm Độ tra được vẫn còn, thanh niên hăng hái khí phách năm nào, hiện tại vừa lạnh nhạt vừa mệt mỏi, cảm giác trước mắt so với quá khứ, nếu không phải ngũ quan giống nhau, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể phát hiện ra đây là cùng một người.
Thẩm Độ nắm tay Diệp Nam Kỳ, lòng bàn tay ấm áp. Diệp Nam Kỳ ổn định tâm lý, nói: "Tôi muốn hỏi anh chút chuyện, còn muốn một vật."
Hứa Trú vẫn cảnh giác như cũ, cũng không nhiều lời.
"Mấy năm trước..... tôi ngẫu nhiên phát hiện ra nhật ký của chị tôi."
Diệp Nam Ký hơi ngừng lại, thấy thần sắc của Hứa Trú khẽ thay đổi, đưa nhật ký cố ý mang theo cho Hứa Trú.
Hứa Trú im lặng nhận lấy nhật ký, tay run nhè nhẹ, động tác thật cẩn thận, như sợ làm hỏng nó vậy.
Sắc mặt Diệp Nam Kỳ nhàn nhạt, tiếp tục nói: "Bởi vì quyển nhật ký này, tôi biết cái chết của chị ấy có điểm bất thường, lựa chọn con đường giống như chị ấy, tiến vào làng giải trí, muốn tiếp cận người đại diện lúc trước của chị ấy, còn có Tập đoàn Vinh Vũ được nhắc tới trong đó."
Anh bình tĩnh thuật lại những tính toán mấy năm nay của mình, làm thế nào, làm những gì. Túy rằng Thẩm Độ đã tra được không ít chuyện, đoán ra tính toán của anh, nhưng chưa bao giờ mở miệng hỏi, sợ chọc vào miệng vết thương của anh, còn chưa từng nghe qua lời kể kỹ càng tỉ mỉ như vậy.
Nhìn thần sắc bình tĩnh của anh, tay đang nắm tay anh càng siết chặt hơn, không nhịn được mà cảm thấy may mắn trong lòng.
May mắn là hắn không trở về quá muộn, không để Diệp Nam Kỳ vì cô độc mà đi theo con đường tự hủy.
Diệp Nam Kỳ không muốn Thẩm Độ quá khổ sở, lúc nói đến chuyện đau khổ, nhẹ nhàng bâng quơ hai ba câu là cho qua.
Tuy rằng khó trôi qua, nhưng những ngày sau này, còn có Thẩm Độ đi cùng.
Những chuyện trước kia, vào lúc chúng đến, cũng không quá đau khổ.
Khi anh nói xong, Hứa Trú cũng đã xem xong nhật ký của Diệp Mi.
Vốn nghĩ rằng đã chôn giấu trong lòng nhiều năm, đã không còn cảm giác gì, nhưng khi xem nhật ký, thấy chữ viết quen thuộc, nghe những lời mà đứa em trai Diệp Mi yêu thương nhất kể lại mấy năm qua anh làm sao để truy tra, muốn vì chị ấy báo thù, hốc mắt anh ta lại đỏ lên.
Trong lòng giống như rơi xuống bi ai, thống hận, phẫn nộ cực độ và bất đắc dĩ cùng bốc lên, đan chéo lan ra, anh ta thở dốc dồn dập, nước mắt đột nhiên chảy xuống từ hốc mắt, rơi xuống nhật ký trong tay.
Diệp Nam Kỳ nhìn mắt anh ta rưng rưng, nói: "Hứa Trú, anh thích chị tôi, phải không?"
Hứa Trú chớp mắt một cái, nhìn lại trang nhật ký cuối cùng kia của Diệp Mi, nhìn câu "Ác mộng nên tỉnh." kia, cuối cùng im lặng gật đầu.
Năm đó, anh ta vừa mới tốt nghiệp, nhìn thấy phong thái của Diệp Mi trên màn hình lớn lúc chị quay đầu mỉm cười kia, hùng tâm tráng chí vốn có kia chợt tắt.
Trước đó, Hứa Trú chưa bao giờ tin cái gì là "nhất kiến chung tình", cảm thấy đây là lời nói vô căn cứ.
Nhưng là anh lại nhất kiến chung tình với Diệp Mi.
Dựa vào một lòng nhiệt huyết, cam tâm tình nguyện làm trợ lý cho chị, chỉ vì có thể tiếp cận chị ấy nhiều hơn.
Sau khi biết Diệp Mi có người yêu, Hứa Trú vốn định chờ Diệp Mi được trao giả Ảnh hậu năm đó xong liền từ chức, ai ngờ trong một đêm tất cả đều thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Diệp Mi mất tích một ngày một đêm mới trở về, tinh thần hoảng hốt, thiếu chút nữa phát điên, lại không nói cho bất kì ai là đã xảy ra chuyện gì.
Hứa Trú khép quyển nhật ký lại, vuốt ve một cách quý trọng một hồi, đưa trả cho Diệp Nam Kỳ, liếc nhìn Thẩm Độ một cái, hỏi: "Đây là ai?"
Diệp Nam Kỳ bình tĩnh tự nhiên nói: "Người tôi yêu."
Thẩm Độ ngẩn ra, nắm tay Diệp Nam Kỳ, hôn nhẹ một cái lên mu bàn tay của anh: "Không tiện nói, vậy tôi ra ngoài, hai người từ từ nói."
Hứa Trú lắc đầu, không để Diệp Nam Kỳ nhiều lời, trực tiếp mở miệng: "Đầu tôi có hơi loạn, nhớ cái gì nói cái đó vậy."
".....Chị cậu là bị Phương Hành Viễn hại, những kẻ đó cũng không dám xuống tay với những minh tinh đang quá nổi, dễ xảy ra chuyện." Trên mặt Hứa Trú mang theo dáng vẻ hồi tưởng: "Chị cậu, cô ấy quá tốt đẹp, những người từng tiếp xúc với cô ấy đều rất thích cô ấy.... Tôi phát hiện trạng thái tinh thần của cô ấy không đúng, ép hỏi đã xảy ra chuyện gì, cô ấy không tìm được ai để kể, sắp điên rồi, mới nói với tôi những chuyện đó."
"Ban đầu cô ấy vốn định báo cảnh sát, nhưng là sau lần đầu tiên báo cảnh sát thì không có phản ứng gì, ngược lại còn nhận được cảnh cáo của những kẻ kia. sau đó cô ấy lại báo cảnh sát, đến một đồn cảnh sát nhỏ, không làm được gì hết....."
"Bọn họ cảm thấy cô ấy không chịu nghe lời, tiêm ma túy cho cô ấy, khiến cô ấy nghiệm thứ đó."
Những người đó còn dùng mạng sống của ba người nhà họ Diệp làm uy hiếp, Diệp Mi không thể phản kháng, gặp mặt Trần Mân, đã làm rất nhiều biện pháp đả thông tư tưởng, nhưng vẫn khó chịu và thống khổ như cũ.
Chị ấy còn có một người yêu, tên là Đàm Kỳ, là một nhiếp ảnh gia kiêm họa sĩ trẻ tuổi có chút danh tiếng, sau khi gặp phải chuyện này, chị ấy nhịn đau chia tay cậu ta.
Diệp Nam Kỳ vô thức nắm ngược lại tay của Thẩm Độ, ngực đau, cho dù đã có chút dự cảm nhưng anh vẫn không nhịn được mà hỏi ra miệng: "Người đâu?"
Hứa Trú im lặng một lát: "Cậu ta không chấp nhận được việc chị cậu đột nhiên nói chia tay, cảm thấy chắc chắn là có chuyện gì đã xảy ra, theo dõi chị cậu đến bên ngoài biệt thự mà bọn người kia tụ hội, bị phát hiện."
"Những kẻ đó làm trò trước mặt cậu ta,..... lăng nhục chị cậu, lại đánh cậu ta một trận rồi đuổi đi. Ngày hôm sau, ở trong một ngõ nhỏ, cậu ta bị một tên côn đồ say rượu đâm chết, không oán không thù, tên côn đồ kia bị phán tử hình, lúc đi vào còn giãy giụa, nói không phải hắn làm."
Diệp Nam Kỳ biết lúc trước khi Diệp Mi chết có hai người ở bên cạnh chị ấy, như trong nhật ký của chị ấy có nhắc đến.
Trước kia anh cho rằng người còn lại là Phương Hành Viễn, sau lại nghĩ là người yêu của chị ấy.
Nhưng người kia sớm đã chết, vậy còn có ai?
Nhìn ra Diệp Nam Kỳ còn có nghi vấn, Hứa Trú lắc lắc đầu: "Khoảng thời gian kia, tinh thần của cô ấy thật sự bất ổn, người cuối cùng bên cạnh cô ấy chỉ có tôi... Cô ấy còn ngẫu nhiên liên lạc với một người, trong nhật ký nhắc đến, cũng có thể là người kia."
"Là ai?"
"Cô ấy không nói với tôi. Chỉ là có một lần cô ấy lên cơn nghiện, sau khi khống chế được liền ngất xỉu, tôi trộm lấy điện thoại của cô ấy, nhìn thấy trên nhật ký trò chuyện chỉ có một chữ..... Bạch."
Bạch.
Một trận gió lạnh thổi từ ngoài cửa vào, Diệp Nam Kỳ rùng mình một cái.
Gương mặt xuất hiện trong đầu anh đầu tiên, là Bạch Dụ.
Hứa Trụ không biết rõ đối tượng mà Diệp Mi liên hệ, cúi đầu nói tiếp: "Cái chết của Đàm Kỳ chắc chắn không đơn giản như vậy, đáng tiếc tất cả đều bị ngụy trang thành đơn giản như vậy, cảnh sát không tra hỏi gì liền bắt hung thủ. Tên côn đồ kia không thân không thích, Đàm Kỳ nhìn qua cũng chỉ là người không may, người trong nhà đưa cậu ta về quê an táng, tòa án phán xử, tử hình, cũng rất nhanh đã thi hành án."
Đàm Kỳ chết, là cú sốc làm đứt mất cọng cỏ cuối cùng cứu mạng Diệp Mi.
Chị ấy rơi vào vực sâu, còn gián tiếp hại chết người yêu, thống khổ đến tận cùng, muốn về nhà tìm kiếm an ủi từ người thân, nhưng khi đó sự phản kháng kịch liệt của chị chọc giận đối phương, sau khi các loại tin đồn giả tạo tuôn ra, về nhà đối mặt với chị chỉ có người nhà không biết rõ tình hình thực tế mà cho rằng tất cả đều là lỗi của chị.
Vì thế người nhà biến thành lực lượng cực mạnh cuối cùng, đẩy chị vào con đường chết.
Năm đó Diệp Nam Kỳ không có chút cảm kích nào, ngược lại còn thống hận Diệp Mi, Hứa Trú cũng làm sao có thể không từng hận nhà họ Diệp.
Thẩm Độ yên lặng ghi nhớ chuyện của Đàm Kỳ, chuẩn bị khi trở về sẽ tra một phen. Nhìn dáng vẻ trầm mặc của Diệp Nam Kỳ, hắn duỗi tay ôm lấy vài anh, nhẹ nhàng xoa xoa.
Diệp Nam Kỳ nhận được an ủi, mới có sực lực tiếp tục nói chuyện: "Chị ấy chọc giận những kẻ đó thế nào?"
Hứa Trú đột nhiên cười một tiếng: "Cô ấy giả vờ thuận theo, để một số kẻ thả lỏng cảnh giác, lén mang theo camera mini, quay được video những kẻ đó thác loạn, đồng thời mời một thám tử, để người này chụp lén không ít ảnh, còn nặc danh tìm một paparazi có tiếng, nói cho bọn họ mấy địa điểm. nói có minh tinh ở đó mở tiệc."
Một mặt tính cách xấu nhất, âm u nhất, bẩn thỉu nhất, ghê tởm nhất, ở một bữa tiệc không cần che giấu mà lộ ra.
Nhớ tới những gì nhìn thấy, nghe thấy lần trước, Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ không cần nghĩ quá sâu cũng có thể tưởng tượng ra được thác loạn đến mức nào.
Mấy paparazi kia cũng coi như thần thông quảng đại, thật sự chụp được không ít ảnh của bọn họ, sau khi tuôn ra cũng gây lên một trận sóng to gió lớn, chỉ là rất nhanh đã bị đè xuống, cuối cùng mấy paparazi kia cũng không còn xuất hiện nữa.
Chuyện này thiếu chút nữa đã làm mấy người đó bại lộ, bọn họ tức muốn hộc máu, dứt khoát chụp cái mũ này lên đầu Diệp Mi, hắt bát nước bẩn.
Diệp Nam Kỳ tiêu hóa một hồi lâu, nói: "Ảnh chụp đâu?"
"Phương Hành Viễn trộm đi." Hứa Trú cười lạnh một tiếng: "Những kẻ đó bị chị cậu chọc giận, hắn ta cũng không đạt được chỗ tốt nào, tới cầu xin chị cậu tha thứ cho hắn, sau đó trộm ảnh đi."
Gân xanh trên trán Diệp Nam Kỳ giật giật, nén giận, nói: "Video ở trong tay anh?"
Hứa Trú gật gật đầu: "Tôi cắt nối biên tập một đoạn ngắn rồi tung lên mạng, muốn để cho cảnh sát và người dân chú ý tới, kết quả bị phát hiện, suýt chút thì chết trong tay bọn họ, sau khi chạy trốn liền tạo ra giấy báo tử (chứng minh người đã chết) giả."
Sau này gặp bất kỳ ai, anh ta đều cảm thấy không thể tin tưởng, ngay cả Trần Mân được tin cậy nhất, cũng không biết trong tay anh ta có gì.
Khi thực lực cách quá xa nhau, đưa mắt nhìn ra xung quanh rộng lớn, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì đáng tin cậy, anh ta chỉ có thể nắm chạt video trong tay, cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Diệp Nam Kỳ nghe xong, thở dài: "Vất vả rồi."
Hứa Trú che mắt, thấp giọng nói: "Không, tôi thật yếu đuối, tôi chạy trốn, không dám lấy chứng cứ đi báo cảnh sát, không có quyết tâm báo thù cho cô ấy như cậu."
"Anh muốn giúp tôi một phen không?"
Hứa Trú nói: "Tôi có nằm mơ cũng muốn báo thù cho chị cậu."
Lúc xuống núi là vòng qua đường khác, sau khi mưa to, đường núi lầy lội lại trơn trượt khó đi.
Cũng may Trương Bình quen thuộc địa hình, đi đường thuận lợi lại an toàn. Dù như vậy nhưng khi xuống núi thấy ai nấy đều là quần dính đầy bùn.
Hứa Trú giao chứng cứ cho Diệp Nam Kỳ, nhiều năm chạy trốn kiếm sống khiến anh ta sợ phải tiếp xúc với người khác, hơn nữa những người kia còn đang truy tra anh ta, anh tạm tạm thời sẽ ẩn mình ở trong thôn lúc cần sẽ ra mặt.
Tốn một hồi công sức, mấy người mới tìm được hai chiếc xe đang đỗ ở chân núi, may mắn mấy vùng xung quanh đây hoang vắng, không có đầu trộm đuôi cướp nhòm ngó.
Hành lý của Diệp Nam Kỳ đều ở trên xe, có vài bộ quần áo để tắm rửa, sau khi từ biệt Trương Bình xong, chui vào trong xe thay quần áo trước.
Thẩm Độ dựa vào thân xe, lấy di động ra, đồ công nghệ cao ở nơi thôn dã thành mớ sắt vụn cả đêm, hiện tại cuối cùng cũng có tín hiệu, có thể phát huy tác dụng quan trọng.
Hắn liên hệ với một người anh em, nhờ người này hỗ trợ một tay tra bản án về cái chết của Đàm Kỳ vào chín năm trước.
Diệp Nam Kỳ thay quần áo xong, hạ cửa sổ xe xuống, chọc choc lưng Thẩm Độ: "Mặc quần áo của em?"
Thẩm Độ thu hồi di động, vui vẻ gật đầu.
Thân hình Diệp Nam Kỳ thon gầy, lại thấp hơn Thẩm Độ nửa cái đầu, quần áo mặc vào có hơi ngắn.
Nhưng méo mó có hơn không, huống chi còn là đồ mà vợ yêu đẵ từng mặc, Thẩm tổng thực vừa lòng.
Thuận miệng đánh giá một câu: "Vợ, quần lót cửa em có hơi nhỏ."
Diệp Nam Kỳ liếc hắn ba lượt: "Có thể chọn cởi ra, hoặc là em thiến anh, như vậy sẽ không nhỏ nữa."
Thẩm Độ xoa xoa lỗ tai anh, vừa tiếc nuối vừa khổ sở: "Tối hôm qua còn gọi bảo bối không ngừng, hôm nay đã lại như vậy.... Quả nhiên mỹ vị đã nếm thì không còn là mỹ vị."
"....." Tối hôm qua hồn vía Diệp Nam Kỳ còn chưa ổn định, hiện tại lúc bình tĩnh nghĩ lại, mặt đỏ đến muốn nhỏ máu, giọng điệu lãnh khốc: "Câm miệng."
"Vậy chọn vé máy bay chiều mai đi." Thẩm Độ thành thật thay đổi đề tài, đặt xong vé máy bay, nghiêng đầu nhìn nhìn Diệp Nam Kỳ.
Diệp Nam Kỳ đang cầm USB mà ngẩn người.
Hắn tiến lại gần, duỗi tay xoay mặt Diệp Nam Kỳ qua, đối diện với hắn, ôn nhu nói: "Không nên quá khổ sở, chúng ta có thể báo thù cho chị. Chờ giải quyết xong chuyện này, chúng ta đi gặp chị, bảo bối nhớ chỉ vào anh, nói với chị "đây là người chồng mà em muốn chung sống cả đời"."
Diệp Nam Kỳ dựa vào trong ngực hắn, nghe được một câu cuối cùng, không nhịn được cười, cọ cọ vào hõm vai hắn, nhẹ giọng nói: "Thẩm Độ, thật ra em tình nguyện chưa xảy ra chuyện gì....."
Cho dù là báo thù, anh cũng chưa chắc có được bao nhiêu vui vẻ.
Dấu vết Diệp Mi để lại, những thống khổ mà chị ấy trải qua, đều không thể hủy diệt theo thời gian và việc mọi chuyện được giải quyết.
Chỉ có chưa xảy ra chuyện gì, mới là tốt nhất.
Thẩm Độ hôn lên gương mặt anh mấy cái: "Anh cũng tình nguyện chưa xảy ra chuyện gì."
Ba Diệp không bị tai nạn xe, Diệp Uyển không bị mù, nhà họ Diệp tốt tốt đẹp đẹp, Diệp Mi không gặp phải những chuyện kia...Như vậy Nam Nam của hắn liền có thể trôi qua đời này một cách vui vẻ, mà không phải có một dấu ấn vĩnh viễn bất diệt dười đáy lòng như hiện tại.
Cho dù như vậy, có thể bọn họ sẽ không gặp lại, hắn sẽ không yêu Diệp Nam Kỳ, Diệp Nam Kỳ cũng vĩnh viễn chán ghét hắn..... Cho dù như vậy, cũng được.
Trương Minh rất có kiên nhẫn mà chờ hai người bọn họ "cọ xát" xong, lên một chiếc xe khác, lái về hướng thành phố.
Xóc nảy một đoạn, đường mới dần dần bằng phẳng, lúc lái xe gần đến thành phố Y, trời đã gần tối.
Sau khi tra xét khách sạn ở thành phố Y, Thẩm Độ dẫn đường đi khách sạn thuộc về Thẩm gia, vào chỗ ngồi, tìm được giám đốc trên danh nghĩa của khách sạn, kêu người ta bảo mật, đi mua hai bộ quần áo mang về đây.
Lăn lộn suốt một ngày hôm qua, buổi tối cũng không nghỉ ngơi tốt, ván giường lại cứng, cộm đến khó chịu, Diệp Nam Kỳ ngủ trên xe được một lát, so với trên núi ngủ còn ngon hơn.
Nhưng vẫn buồn ngủ như cũ, vào phòng khách sạn với Thẩm Độ, vốc ít nước lạnh mới tỉnh táo lại, gọi điện cho Lý Hằng Nhiên, kể lại một lượt tình huống, ngay sau đó mượn máy tính của Thẩm Độ, gửi một bản của video vào hòm thư của Lý Hằng Nhiên.
Làm xong tất cả, ngón tay anh ấn lên con chuột, đầu ngón tay run rẩy, sau một lúc lâu, mới có dũng khí mở ra đoạn video kia.
Hình ảnh lắc lư một lát, mới đầu không quá rõ ràng, ngay sau đó có tạp âm truyền ra, dần rõ ràng hơn.
Nhìn không ra là khung cảnh chỗ nào, nhưng so với những gì Thẩm Độ và Diệp Nam Kỳ từng thấy thì không khác nhau lắm, xa xỉ đến quá đáng.
Khác biệt duy nhất chính là giới hạn "chủ tớ" thật rõ ràng.
Trên cổ nô lệ có vòng cổ, bị chủ nhân nắm, hoặc là trên cổ treo cái bảng hiệu, ghi giá rõ ràng, đều không đeo mặt nạ, thậm chí còn không mặc quần áo.
Trong đầu Diệp Nam Kỳ ong ong, không dám nghĩ đến có thể Diệp Mi cũng sẽ như thế này, lo sợ bất an mà quay đầu lại, Thẩm Độ hôn mấy cái lên trán anh, thấp giọng an ủi vài câu.
Lúc anh dường như muốn nhắm mắt lại, Diệp Mi xuất hiện.
Nhiều năm trôi qua, kể từ cái lần nhìn thấy Diệp Mi ở rạp chiếu phim sắp đóng cửa kia, đây là lần thứ hai Diệp Nam Kỳ nhìn thấy chị.
Chị mặc một chiếc váy trắng như tuyết, thuần khiết cao quý, tựa như một nữ thần trong thần thoại phương Tây vậy. Chỉ là khuôn mặt tinh xảo kia lại tái nhợt như tuyết, khóe môi vốn thích cười kia lại thẳng tắp một đường, nhìn qua cả người so với đã chết cũng không khác biệt lắm.
Dáng vẻ chị vẫn xinh đẹp như cũ, chỉ là linh hồn đã chết.
Nhìn chỗ nào cũng không có phản ứng, toàn là tĩnh mịch.
Hô hấp của Diệp Nam Kỳ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lẩm bẩm: "Chị..."
Tất cả tiếp theo đều khó mà nhìn được.
Diệp Nam Kỳ xem xong khung cảnh hỗn loạn, ngây ngốc, chống trán, một lúc lâu mới nhận ra bản thân đã toát ra mmof hôi lạnh đầy đầu, hô hấp cũng khó khăn.
Thẩm Độ khẩn trương nhìn anh, thấy anh tựa như đã hoàn hồn, đẩy máy tính sang một bên, ôm lấy anh, muốn xua tan ý lạnh quanh người anh.
Hắn cảm thấy vận mệnh đối với Nam Nam của hắn thật bất công, vì sao lại bắt anh gặp phải hết chuyện đau khổ này đến chuyện đau khổ khác.
"Thẩm Độ....."
Sau một hồi lâu, Diệp Nam Kỳ mới nghẹn ngào mở miệng: "Em thật lạnh."
Thẩm Độ bế anh lên, đi về phía phòng tắm, ở trên thái dương anh, nhẹ nhàng hôn một cái, ôn nhu lưu luyến, giọng nói ôn hòa nhỏ nhẹ: "Ngâm nước ấm, thả lỏng một chút, bảo bối ngoan, trước hết đừng nghĩ nhiều."
Hắn pha nước ấm, nhìn Diệp Nam Kỳ bước vào bồn tắm, muốn quay ra ngoài liên lạc với mấy người bạn, Diệp Nam Kỳ lại giơ tay, giữ chặt tay áo hắn: "Ở bên cạnh em."
Thẩm Độ ngoan ngoãn phục tùng, cùng anh tắm, thực tuân theo lễ nghi quân tử phi lễ chớ nhìn, thay áo ngủ, đặt người ngồi lên mép giường, tìm được máy sấy, kiên nhẫn sấy khô tóc cho anh, mới nói: "Ngủ đi, anh ở bên cạnh nhìn, Nam Nam, em mệt rồi."
Diệp Nam Kỳ nhìn hắn chằm chằm.
Đầu ngòn tay anh còn lưu lại tia ý lạnh kia, chỉ có thể lôi kéo tay của Thẩm Độ, mới cảm thấy không lạnh như vậy nữa.
Anh là ánh mặt trời mà công ty đắp nặn ra.
Đáng tiếc muốn mang sự ấm áp đến cho người khác, trước hết trong lòng mình phải ấm áp, anh chưa từng có.
Thẩm Độ mới là chân chính, sáng lên lấp lánh, ấm áp, ánh mặt trời thuộc về anh.
Diệp Nam Kỳ ngơ ngẩn nghĩ xong, thấy Thẩm Độ muốn đi, đột nhiên một tay túm hắn kéo lên giường, nửa ngồi nửa quỳ ở hai bên sườn hắn, không muốn xa rời mà hôn vài cái trên sườn mặt hắn, trong ánh mắt mang theo cầu xin: "Thẩm Độ, em muốn anh."
Lần đầu Thẩm Độ được Diệp Nam Kỳ chủ động mời, lại không có lấy nửa điểm vui vẻ, bàn tay to khẽ vuốt đầu anh, ấn anh vào trong ngực hắn, nói: "Nam Nam, trạng thái của em bây giờ....."
"Em muốn anh."
"Nam Nam....." Thẩm Độ bất đắc dĩ nói: "Trạng thái này của em, sao anh có thể xuống tay được. Muốn khóc thì khóc trong ngực anh đi."
Xem xong video kia, Diệp nam Kỳ rõ ràng có chỗ không ổn.
Cho dù đã làm bao nhiêu chuẩn bị tâm lý, cho dù chí thân gặp phải chuyện gì, nhưng mà tận mắt nhìn thấy, liền có một loại cảm giác khiến người ta thấy vô lực đến tuyệt vọng khác.
Diệp Nam Kỳ nằm trong ngực hắn không có động tĩnh gì.
Đợi hồi lâu, đầu vai truyền đến cảm giác ẩm ướt, Thẩm Độ an ủi, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, chờ anh sắp xếp lại cảm xúc cho tốt, áo ngủ lại bị kéo ra lần nữa.
Thẩm Độ giương mắt nhìn anh: "Ừ?"
Diệp Nam Kỳ cúi đầu nhỏ giọng, không biết có phải vì đã khóc, giọng nói có hơi khàn: "Em muốn anh."
Thẩm Độ thật sự hết cách với anh, dứt khoát ôm anh trở mình, cùng nhau nằm trên giường, nghiêm túc quan sát biểu tình của Diệp Nam Kỳ.
Nhìn qua Diệp Nam Kỳ không phải thực sự muốn cùng hắn lên giường, chỉ là hiện tại yêu cầu hắn, đừng rời khỏi anh.
Hắn kéo chăn lên, ôm Diệp Nam Kỳ, nói: "Không phải anh muốn làm quân tử, chờ trạng thái của em tốt hơn chút, muốn chạy cũng chạy không thoát."
Diệp Nam Kỳ không nói gì mà nhìn hắn.
Anh coi như cũng đã hiểu được cái gì gọi là tư tưởng người khổng lồ mà hành động chú lùn (nghĩ thì lớn lao mà làm thì chẳng ra sao).
Ngoài miệng lưu manh như vậy, hôn hôn cọ cọ chiếm tiện nghi đều không qua loa, nhưng nếu muốn đao thật kiếm thật mà làm tới lại có chút băn khoăn. Nên nói hắn là quân tử thân sĩ hay là nói là lưu mang có tà tâm đây?
Thời điểm theo đuổi liền không ngừng nghĩ muốn ngủ cùng anh, lúc tới tay lại không chạm vào.
Diệp Nam Kỳ nói thầm trong lòng vài câu, được ôm lại cảm thấy thật an tâm, nhìn nhìn di động, nhận được hồi âm của Lý hằng Nhiên, im lặng một lát, kéo kéo cổ áo Thẩm Độ.
Thẩm Độ cúi đầu nhìn anh.
Diệp Nam Kỳ nhìn qua có chút đáng thương: "Vẫn là muốn anh."
Người yêu ở ngay trong ngực mình, năm lần bảy lượt to gan lớn mật khiêu khích mình, Thẩm Độ làm bộ như chính mình sắp thanh thiền ngộ đạo, lập địa thành Phật, vẫn luôn đang nhẫn nhịn.
Nhịn đến bây giờ, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.