Gió đêm nhè nhẹ, thường thường thổi bay cánh hoa trên mặt đất, cuốn theo giấy gói kẹo đủ hai mươi tư vị, tản ra mùi hương ngọt ngào thấm vào tâm.
Diệp Nam Kỳ nhặt một đống kẹo, chậm rãi đọc kĩ từng tờ giấy gói, hình như có linh cảm mà quay đầu lại. Thẩm Độ dựa vào lan can vườn hoa, đang khoanh tay nhìn anh, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo ý cười khẽ, biểu tình chăm chú nghiêm túc. Thấy Diệp Nam Kỳ nhìn qua, hắn chậm rãi nhấc chân đi tới, chớp chớp mắt giảo hoạt: "Ở chỗ anh còn một tờ này."
Diệp Nam Kỳ hốc mắt hồng lên, nhìn hắn.
"Đoán xem là viết gì?"
Thẩm Độ hỏi xong, không chờ Diệp Nam Kỳ trả lời đã lấy tờ giấy kia từ trong túi ra, giọng nói trầm thấp ôn hoà, thuần hậu như rượu: "Gửi Diệp tiên sinh hai mươi lăm tuổi. Xin hỏi anh có đồng ý cho Thẩm tiên sinh hôn anh không?"
Vừa dứt lời hắn lại lầm bầm lầu bầu một câu: "Đương nhiên có thể", ngay sau đó lột viên kẹo kia ngậm vào miệng, rồi cúi đầu hôn Diệp Nam Kỳ.
Kẹo Diệp Nam Kỳ vừa nhặt rơi hết trên mặt đất, anh duỗi tay ôm lấy cổ Thẩm Độ, hàng mi dài còn ướt, mỗi lần chớp mắt tựa như cánh bướm đen ướt át.
Trên thế giới này có rất nhiều bóng tối, cũng có ánh sáng.
Diệp Nam Kỳ mở mắt ra, đối diện cùng Thẩm Độ.
Anh tìm được ánh sáng của chính mình rồi.
Nắm chặt lấy, cả đời này đều không nghĩ đến chuyện buông ra.
Hôn triền miên không chứa dục vọng hồi lâu, Thẩm Độ chọc chọc hai má phồng lên vì ngậm kẹo của anh, giọng nói trầm thấp dịu dàng đầy từ tính, nói: "Nghĩ xem, em không muốn phi cơ riêng, vậy lấy máy bay không người lái đi."
Không biết khi nào mười ngón tay đã đan vào nhau, không ai nói lời nào, Diệp Nam Kỳ cũng không nghĩ ra phải nói gì. Anh nhặt từng viên kẹo rơi lên, khoé môi mang theo ý cười, cọ cọ trên vai Thẩm Độ: "Về phòng ăn kẹo đi."
Hai người chậm rãi trở về phòng, không ai để ý đến cánh hoa rải đầy vườn hoa.
Ba Thẩm lặng lẽ đứng xem rất lâu, mày nhăn chặt, nhìn vườn hoa lúc nào cũng được quét tước bố trí tỉ mỉ, rất muốn dạy dỗ người. Mẹ Thẩm lau khoé mắt, nhỏ giọng nói: "Con trai tôi thật tốt, lãng mạn hơn ông nhiều."
Vô cớ bị liên luỵ, ba Thẩm càng muốn lôi người về nhà giáo huấn.
Thẩm Độ không biết mình vừa thoát được một kiếp, cùng Diệp Nam Kỳ về phòng còn chưa kịp quấn quýt bao lâu thì Diệp Nam Kỳ nhận được điện thoại của Chu Nghiêu Xuân.
Đối với Chu Nghiêu Xuân, tâm trạng của Diệp Nam Kỳ rất phức tạp, dừng một lát mới tiếp điện thoại, cọ cọ trong ngực Thẩm Độ đổi góc độ thoải mái: "Cảnh sát Chu, làm sao vậy?"
Giọng Chu Nghiêu Xuân nghiêm túc: "Vừa rồi bọn tôi đã tìm được địa chỉ kẻ phạm tội tàng trữ, nhưng tới nơi đã phát hiện bọn họ... bị người khác giết chết. Giống hệt các vụ án mạng phát hiện trước đây."
Diệp Nam Kỳ trầm mặc, Bạch Dụ ra tay vừa mau lẹ vừa tàn nhẫn, xem ra hắn ta đã chuẩn bị rất nhiều năm, hiện giờ thời cơ đã tới, hắn ta không ẩn nhẫn nữa.
"Hung thủ ra tay rất nhanh, mang theo ý trả thù rất rõ ràng." Chu Nghiêu Xuân dừng một chút, lúc này còn có tâm trạng nói đùa, "Nếu không phải đã biết Diệp minh tinh rất lương thiện, tôi đã tưởng là cậu làm."
"Anh đánh giá tôi cao quá."
Diệp Nam Kỳ còn đang cân nhắc làm thế nào để nói cho Chu Nghiêu Xuân biết Bạch Dụ là hung thủ, Thẩm Độ đã hoá thành đóa giải ngữ hoa [1], duỗi tay qua lấy điện thoại di động, mở miệng nói: "Cảnh sát Chu, Bạch Dụ và Tiết Cảnh Sơn là người đứng đầu chủ yếu của người trẻ trong tổ chức kia, mặt khác các anh đều đi tra xét nên tôi liền thuận tay điều tra hai người này, phát hiện Bạch Dụ và người bị hại năm đó Diệp Mi, phải, là chị của vợ tôi, có gút mắc tình cảm, anh có thể đặt trọng điểm điều tra Bạch Dụ."
[1] Giải ngữ hoa: đại khái mang ý thấu hiểu lòng người.
Chu Nghiêu Xuân đáp ứng, còn nhắc nhở: "Từ nay các cậu ra cửa phải cẩn thận, cũng nhắc nhở người quen bạn bè mình chú ý nhiều hơn, Tiết Cảnh Sơn còn đang ẩn náu, chưa biết chừng sẽ có hành động trả thù các cậu."
Cúp điện thoại, Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ liếc nhìn nhau, trước tiên chuẩn bị điều tra Chu Nghiên Xuân.
Điều tra một cảnh sát không quá dễ dàng, Bạch Dụ và Tiết Cảnh Sơn lại ẩn núp quá sâu, nhất thời hai người không có tiến triển gì, trước mắt chỉ có thể tạm thời xem tình hình. Diệp Nam Kỳ gửi tin tức mới nhất cho Văn Sâm và Khương Nguyên Dư, kể đơn giản lại việc này, để bọn họ ra ngoài cẩn thận.
Hôm sau, Tiết Hướng Du liền tìm đến, sửa sang lại chứng cứ Tiết gia rửa tiền một chút, chuẩn bị công bố ra ngoài.
Dưới đủ loại biến cố, rất nhiều tính toán ban đầu của Diệp Nam Kỳ bị quấy rầy, giờ phút này rốt cuộc mới nhớ tới Tiểu Cẩu Tử một lòng muốn tạo ra tin tức lớn liền lập tức liên hệ với cậu.
Tiểu Cẩu Tử nghe xong ý định của anh lập tức hoảng sợ. Làm chuyện này cần có dũng khí, nhưng cũng là một cơ hội lớn. Cậu muốn làm phóng viên mặt trận nổi tiếng nhưng trong nhà lại ngăn cản, chỉ còn cơ hội này.
Thấy cậu cắn răng đồng ý, Diệp Nam Kỳ nhịn không được, cười: "Không phải cậu còn thiếu tôi một ân tình sao, bây giờ coi như trả lại."
Người nhìn chằm chằm Tiết gia quá nhiều, tin tức vừa công bố ra, lập tức dấy lên sóng to gió lớn. So với loại tin "Tiết gia tham gia vào băng nhóm tội phạm không rõ, hiện giờ đã lẩn trốn", tin này rõ ràng càng có tác dụng trực tiếp hơn.
Không cần phải bỏ đá xuống giếng, toà nhà lớn đã tự sụp. Tiết Hướng Du đã đợi nhiều năm, hưng phấn đến quên hết tất cả, quên nhiều năm phải giả bộ cúi mình, gấp gáp không chờ nổi mà đi thăm người cha đã lâu không gặp, muốn báo tin tức tốt này cho hắn - người cực cực khổ khổ bảo vệ Tiết gia cả đời, Tiết gia đã sụp đổ.
Nửa năm trước, Tiết lão gia tử còn có thể đi lại tự nhiên không cần xe lăn, qua gần nửa năm, đã nằm trên giường không dậy nổi. Dưới gối hắn là một đống con cháu không phải là đang tranh quyền đoạt thế thì cũng là đồng lòng chờ hắn chết. Lão gia tử phong quang cả đời, lúc tuổi già thê lương chỉ có người vợ trẻ tục huyền [2] là không rời không bỏ, rót cho hắn thứ thuốc không biết tên, thấy Tiết Hướng Du tới còn thuận theo mà gọi một tiếng "Tiết thiếu".
[2] Tục huyền: lấy vợ khác, sau khi vợ cũ đã chết
Đôi mắt lão trợn trừng như lọt ra khỏi tròng.
Tiết Hướng Du như khen thưởng mà sờ sờ mặt cô ta, quay đầu nhìn lão già nằm trên giường mắt trợn trừng mà không nói nên lời, cười đến vô tâm vô phế: "Ha, cha, lúc trước ông làm vợ của con trai ông, bây giờ tôi làm mẹ trẻ của tôi, phong thủy luân chuyển, cả nhà ai cũng không hại gì."
Hắn ngồi xuống mép giường, vui sướng nói không nên lời.
Năm đó mẹ hắn nhảy hồ tự sát, hắn phải cầm camera quay lại toàn bộ quá trình, tất cả đều do lão già hiện giờ nằm trên giường mặc người xâu xé này bức.
Hắn sống ngày nào liền căm hận Tiết gia ngày đó, hiện giờ Tiết gia đổ, hắn lại có thể nguyên vẹn mà lui, hắn liền giống như nói chút chuyện vặt với người lớn trong nhà mà chậm rãi kể lại những chuyện hắn làm, kể đến đoạn Tiết gia xong đời còn bỏ thêm một câu: "Đều là thành quả tôi và bạn bè làm ra, ông luôn mắng tôi không có trí tiến thủ, không biết nỗ lực, bây giờ tôi nỗ lực rồi ông có thấy vui không?"
Dứt lời, Tiết lão gia tử liền hô hấp kịch liệt, người già hô hấp suy kiệt, ngực phập phồng khó khăn phát ra âm thanh vỡ vụn thảm hại, trừng mắt gắt gao nhìn Tiết Hướng Du, trong mắt vẩn đục nhìn không ra rốt cuộc là thất vọng hối hận hay là thống khổ. Tiết Hướng Du cũng không quan tâm, hắn lấy khăn tay ra lau lau tay, nói xong liền xoay người rời đi.
Ngày thứ ba tập đoàn Vinh Vũ bị điều tra, Tiết lão gia tử đại khái là bị Tiết Hướng Du chọc giận, giữa đêm khuya hấp hối.
Qua đời.
Diệp Nam Kỳ cũng nhận được bưu kiện của Lý Hằng Nhiên.
Mười mấy cái tên, có quen mắt cũng có xa lạ, Thẩm Độ giao cho hacker là bạn mình tra xét, còn phải khẳng định mình thật sự không định phạm pháp.
Đối phương vẫn không quá tin tưởng: "Thẩm thiếu, cậu mẹ nó tra ai không tra lại đi tra một đống cảnh sát, tôi tuy rằng là hacker nhưng không định phạm pháp đâu."
Miệng nói vậy nhưng vẫn là giúp đỡ.
Chưa đợi anh ta tra ra cái gì, Diệp Nam Kỳ đã nhận được một gói bưu kiện, là một xấp ảnh chụp.
Trên ảnh là Diệp Uyển, cô đang ngồi trong phòng bệnh, dường như nghe được âm thanh gì nên nghiêng mặt ra bên ngoài, được ánh nắng nhạt bên ngoài bao phủ càng có nét giống Diệp Mi.
Phía dưới là một câu.
"Rất giống chị gái ngươi, phải không."
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Giống như rắn độc nấp trong chỗ tối, hộc ra tin tức, lạnh lẽo nhìn người, không biết khi nào sẽ vụt ra cắn người một nhát. Làm người ta sởn tóc gáy.
Là ai? Tiết Cảnh Sơn? Bạch Dụ?
Sắc mặt Diệp Nam Kỳ trắng nhợt, tự xem lại sắp xếp của mình. Để cho an toàn, anh đưa Diệp Uyển và mẹ đến một nước nhỏ, sau khi xuất ngoại không báo tin tức, trực tiếp liên hệ một công ty du lịch, không đặt trước hành trình, đến nơi rồi mới sắp xếp chỗ ở.
Vì an toàn của hai người, Diệp Nam Kỳ cũng tìm người theo dõi phía sau.
Tay anh run nhè nhẹ, ngay lập tức gọi điện thoại qua, không kết nối được.
Một lát sau, lại có một bưu kiện phát đến.
Diệp Nam Kỳ ổn định tâm thần, bắt buộc chính mình bình tĩnh lại. Lần này là ảnh chụp mẹ anh, động tác không khác Diệp Uyển lắm, đang phát ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phía dưới như cũ có một câu.
"Nếu không phải trước kia Bạch Dụ thường xuyên đi nhìn trộm cô bé kia, ta còn không biết được niềm vui bất ngờ này. Nam Kỳ, ngươi nói đi?"
Tiết Cảnh Sơn.
Diệp Nam Kỳ thậm chí có thể tưởng tượng ra được bộ dạng hắn ôn hoà cười mà nói những lời này.
Anh lập tức khôi phục bưu kiện, ngay sau đó gọi cho Trương Minh, chụp ảnh bưu kiện gửi cho Thẩm Độ, khi ra cửa Trương Minh đã lái xe đến chờ anh.
Khi anh lên xe Thẩm Độ đã gọi tới: "Nam Nam"
Diệp Nam Kỳ cố gắng hết sức duy trì bình tĩnh "Vâng" một tiếng.
Giọng Thẩm Độ có chút cổ quái: "Xin lỗi.... Đánh anh mắng anh đều được, vẫn chưa nói cho em biết, mẹ vợ và em vợ quan trọng như thế, anh đương nhiên cũng phải tìm cách bảo vệ. Sau khi em đưa hai người xuất ngoại, anh đã liên hệ người quen bên kia nhờ theo dõi."
Diệp Nam Kỳ: "....."
Rốt cuộc vào những lúc anh không biết Thẩm Độ đã làm những gì.
"Hẳn chỉ là tạm thời không gọi được ", bên phía Thẩm Độ vang lên âm thanh gõ bàn phím lạch cạch, "Vừa mới cho người đi xác nhận, mẹ và Uyển Uyển không sao. Ảnh chụp Tiết Cảnh Sơn gửi tới hẳn là ảnh chụp trong nước, chụp lén lúc Uyển Uyển ở bệnh viện thành phố A trước đây. Hắn hẳn là không ngờ tới anh cũng phái người theo dõi bên kia."
Tim trở về chỗ cũ, Thẩm Độ hỏi: "Tiết Cảnh Sơn muốn làm gì?"
Diệp Nam Kỳ bớt thời gian xem xét bưu kiện, trả lời: "Gã muốn gặp mặt em."
Ngày khởi hành đã qua gần một tuần.
Tiêu đề báo sớm mỗi ngày ở thành phố A không ngừng có thêm tin bắt người, rất náo nhiệt, nhưng đặt mình vào người trong cuộc mới thấy mỗi ngày đều chịu dày vò.
Thẩm Độ xem tờ báo trong tay, đảo qua cái tiêu đề ghê người kia, trầm ngâm hỏi: "Nam Nam, em muốn đi sao?"
Tiết Cảnh Sơn giảo hoạt vô cùng, ẩn náu quá sâu, lần này nếu không phải gã chủ động ra mặt, không biết đến bao giờ mới có thể bắt được gã. Nói cách khác, tuy rằng nguy hiểm, nhưng đây cũng là cơ hội khó có được.