Ngụy Lăng Thiên như bị ấn nút tạm dừng.
Hình như vừa rồi anh nghe cô hỏi lại rằng anh đồng ý cho cô..
cho cô chạm vào người anh cởi áo anh ra thì phải.
Ngụy Lăng Thiên chớp chớp đôi mắt.
Cô gái này vậy mà bi3n thái như vậy sao, trong lúc anh không tỉnh táo lại dám lừa anh để chiếm tiện nghi của anh.
"Cô..
cô vừa nói gì..
có thể nhắc lại không?"
Đường Tiểu Yên nhíu mày, rồi đưa tay ra đặt lên trán anh.
Cô vẫn còn cảm thấy trán anh còn nóng vì vậy cô khẽ thở dài gật đầu như đã hiểu.
Chắc anh sốt đến mơ sản luôn rồi không biết mình nói gì làm gì đâu.
"Tôi biết rồi.
Anh cứ nằm yên đi, tôi giúp anh."
Đường Tiểu Yên bước đến ngồi lên giường đưa tay đến trước người anh chuẩn bị cởi nút áo anh ra.
Ngụy Lăng Thiên trong đầu nổ ầm một tiếng sau đó hoảng sợ nhìn cô.
Tại sao cô có thể bi3n thái như thế chứ.
Con gái không biết ngượng ngùng chút nào sao.
Tại sao c ởi đồ đàn ông mà gương mặt có thể bình tĩnh đến mức không hề đỏ chút nào vậy chứ.
Cô có phải là con gái thật sự không đấy.
Cô đưa tay cởi từng nút áo của anh ra trong ánh mắt phát ngốc của anh.
Cô cũng chẳng quan tâm cứ nghĩ anh sốt đến ngu người rồi.
Vì vậy cô cứ thế mà cởi phăng áo anh ra.
Nhìn cơ thể tr@n trụi của anh cô lại tặc lưỡi khen ngợi sao đó lại thở dài tiếc nuối.
"Vóc dáng cũng tốt đấy chứ, có múi nữa này." Đường Tiểu Yên đưa tay chọt chọt vào từng múi trên ngực anh.
Ngụy Lăng Thiên cứng người với hành động thô lỗ của cô.
Cô cởi áo anh còn thấy chưa đủ sao, giờ cô lại chạm vào người anh.
Càng tệ hại hơn thế mà anh lại nổi lên phản ứng khi cô chạm vào.C@u nhỏ phía dưới đang tung lều biểu tình.
Anh xanh mặt cảm thấy bối rối, nếu để cô thấy được thì cô lại nghĩ anh thế nào.
"Cô nhìn đủ chưa? Thèm khát đến mức phát ngốc rồi à.
Còn không mau mặc áo vào cho tôi." Ngụy Lăng Thiên cố đánh lạc hướng chú ý của cô.
Đường Tiểu Yên nghe vậy trợn to mắt với anh.
Anh có tự kỷ quá không, cô mà đi thèm khát anh sao.
Nếu anh không phải là gay thì còn họa may nhưng tiếc là..
vừa nghĩ cô vừa khẽ liếc xuống phía dưới thân anh nhìn.
Sau đó cô há hốc mồm.
Lắc đầu rồi lại nhìn, nhìn rồi lại lắc đầu, nhắm mắt rồi mở mắt.
Cô không dám tin vào mắt mình, thế mà anh em tốt của anh đang ngóc đầu kia đấy.
Anh sốt đến dư thừa tinh lực à..
nếu vậy anh là cong nhỉ.
Ngụy Lăng Thiên nhìn theo tầm mắt cô sau đó đen mặt.
Cô đúng là đồ bi3n thái cực kỳ bi3n thái.
Cô vậy mà dám nhìn chằm chằm vào c@u nhỏ của anh.
Ngụy Lăng Thiên thẹn quá hóa giận.
"Cô đang nhìn cái gì đó hả? Có tin tôi móc mắt cô ra không?"
"Cái kia của anh có thể hoạt động sao?"
Đường Tiểu Yên thắc mắc cô cứ tưởng gay sẽ không có phản ứng sinh lí này với phụ nữ chứ.
Cô nghĩ cái đó chết máy mới đúng.
Cô tuy chưa từng có bạn trai nhưng cũng không thể không hiểu biết những chuyện nhạy cảm thế này.
Ngụy Lăng Thiên nghe tới đây lập tức bùng nổ.
Cô ta coi anh là gay thì cũng thôi đi, anh cũng chẳng quan tâm bởi vì anh cũng không có hứng thú với cô.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi cô còn nghi ngờ c@u nhỏ của anh.
Tuy là anh vẫn còn là một..
khụ..
xử nam nhưng anh có thể chắc chắn c@u nhỏ nhà anh hoàn toàn bình thường.
"Có thể hoạt động hay không? Cô có muốn thử một chút để kiểm tra không? Mặc dù tôi đang bệnh nhưng cũng có thể cố gắng chứng minh cho cô rõ." Ngụy Lăng Thiên nghiến răng nghiến lợi.
Đường Tiểu Yên lập tức cứng đờ người.
Cô biết là anh chắc đang tức giận rồi.
Người đàn ông nào có thể chấp nhận được người khác nghi ngờ thậm chí khinh thường anh em tốt của mình chứ.
Đó thậm chí còn là điều sỉ nhục với bọn họ.
Cô biết và rõ điều đó nhưng lại vô tình phạm phải điều đó.
Cô cũng chỉ là tò mò không ngờ được gay như anh cũng..
ừ thôi không nhắc lại nữa.
Giờ cô có nên xin lỗi anh ta không nhỉ? Nếu anh ta thẹn quá làm liều tưởng cô là thư ký Giản thì nguy to.
"Không cần, không cần chứng minh đâu.
Tôi đùa ấy mà nhưng anh có cần tôi gọi thư ký Giản đến giúp anh không? Hay anh muốn phó tổng?"
Đường Tiểu Yên thật lòng quan tâm.
Cô nghe nói nếu chỗ đó đã cứng lên mà không giải tỏa thì có khi sẽ bị nghẹn đến hỏng.
Mặc dù cô biết anh cũng không thể dùng nó để tạo ra sản phẩm kế thừa với phụ nữ nhưng nếu để nghẹn cũng khó chịu mà.
"Cô..
lập..
tức..
đi..
ra..
ngoài..
cho..
tôi."
Ngụy Lăng Thiên mặt hết xanh lại chuyển sang đỏ bừng vì tức giận.
Anh nhấn mạnh từng chữ đuổi cô ra ngoài.
Anh không biết cô tốt nghiệp đại học được kiểu gì với cái bộ não ngu ngốc này.
Chắc chắn người xếp loại giỏi cho cô và cho cô tốt nghiệp, lúc đó bị bệnh đầu óc mơ hồ nên mới xét cho cô được như thế, trăm phần trăm là như vậy
Đường Tiểu Yên thấy anh tức giận đến đỏ mặt run người cô lè lưỡi rồi co chân bỏ chạy ra khỏi phòng.
Cô đâu có điên bị đuổi còn mặt dày ở lại làm gì, cô mừng còn không kịp đây này.
Nếu ngày mai dì giúp việc có hỏi, cô sẽ nói cô bị anh ta đuổi nên không phải cô không muốn chăm sóc anh ta.
Đường Tiểu Yên mỉm cười đắc ý, bây giờ về phòng ngủ khỏe.
Anh ta có thể mắng cô, tức giận với cô như thế chắc là không sao rồi không cần phải lo nữa.
Ngụy Lăng Thiên tức đến mức thở hổn hển.
Anh thề cho dù sao này phụ nữ có chết hết chỉ còn một mình cô đi nữa, anh thà ở vậy tuyệt tử tuyệt tôn chứ nhất định không lấy cô.
Nếu anh mà làm ngược lại lời thề cho cô ngược chết anh đi.
Những năm về sau khi nhớ lại những lời này anh đã sầu thảm tự vả mặt mình không biết bao nhiêu lần.
* * *
Đường Tiểu Yên ngủ thẳng một giấc đến gần sáng mới thức dậy.
Cô có thói quen dù ngủ trễ ngủ muộn thế nào thì trời vừa tờ mờ ửng sáng cô đã thức rồi.
Cô ngáp dài một cái khẽ đưa tay lên vun nhẹ sao đó bước xuống giường.
Khi cô ra khỏi phòng đi xuống đến phòng bếp cô đã nghe một mùi thơm bay vào mũi.
Cô bước vào phòng bếp nhìn thấy dì giúp việc đang loay hoay trong đó.
"Dì có cần cháu giúp gì không?"
Dì giúp việc thấy cô thì bất ngờ.
Dì không nghĩ cô có thể thức sớm như thế.
Tối qua cô còn bận rộn chăm sóc cậu chủ mà.
"Không cần, sắp xong cả rồi.
Cô Đường thức sớm thật, sao cô không ngủ thêm, tối qua chăm sóc cậu chủ mệt mỏi cả đêm rồi còn gì."
Đường Tiểu Yên chột dạ cười ngượng ngùng.
Nhưng cô cũng có chăm sóc anh ta mà, chỉ là không có cả đêm thôi.
Vì không giúp được gì nên cô đi ra ngoài đi dạo, hít thở không khí buổi sáng.
Nhà của Ngụy Lăng Thiên có khuôn viên rất rộng, xung quanh lại trồng rất nhiều cây cỏ hoa lá, sáng sớm đi dạo một vòng thế này tâm trạng nhẹ nhõm thoải mái cực kỳ.
Khi cô trở vào nhà ăn lần nữa dì giúp việc đã nấu xong tất cả mời cô vào ăn sáng.
Cô gật đầu cảm ơn rồi cũng bước đến tự nhiên ngồi vào bàn ăn.
Cô không hề ngượng ngùng e thẹn như những cô gái khác khi đến nhà người lạ.
Cô chỉ nghĩ giờ cô có làm thế thì cũng chẳng ai nhìn thấy bởi vì chỉ có mình cô ngồi ăn mà.
Sau khi ăn xong chuẩn bị đi lên lầu chuẩn bị vào bệnh viện thì dì giúp việc gọi cô lại.
"Cô Đường có thể mang đồ ăn sáng vào phòng chờ cậu chủ giúp dì không?"
Đường Tiểu Yên chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi mỉm cười gật đầu đưa tay nhận lấy khay thức ăn.
Cô cũng không có lý do gì từ chối thì đương nhiên phải nhận lời rồi.
Mặc dù cô còn đang lo sợ anh sẽ còn tức giận không muốn nhìn thấy cô thôi.
Sau đó lại giận không thèm ăn thì uổng công dì chuẩn bị nữa.
Cô bước đến cửa để khay thức ăn sáng bên cạnh rồi đưa tay gõ cửa trước.
Cô không muốn tự tiện xông vào phòng đàn ông sáng sớm đâu.
Lỡ như thấy cái gì không nên thấy thì tội nghiệp cho mắt cô.
"Anh thức chưa? Tôi đem đồ ăn sáng lên cho anh đây.
Tôi vào được không?".