Kết Tóc

Chương 2: Đỗ quyên



Qua mùa đông giá rét này, đợi đến đầu xuân, cũng là lúc hắn tròn hai bảy tuổi.

Diệc Đình từng nói, hắn sinh ra trong một sơn thôn đầy hoa đỗ quyên. Khi mẫu thân hắn lâm bồn, cũng là lúc đỗ quyên trong vòng mười dặm nở. Đáng tiếc ta vẫn chưa có cơ hội tới đó nhìn thử.

Ta từng hỏi hắn, đỗ quyên nở năm ngươi sinh ra ấy, có màu sắc như thế nào.

Hắn lại nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn ta, một lát sau mới nói, sân trước là màu trắng, sân sau là màu hồng.

Trời đông giá rét nơi biên cương vốn không có đỗ quyên.

Nhưng ta đã từng nhìn thấy chúng. Phía trước là một mảnh trắng, phía sau là một mảnh hồng, nở trên người Diệc Đình. Lúc nụ hoa nở ra, có một âm thanh tan vỡ rất nhỏ. Rõ ràng là rất nhỏ, nhưng tiến vào tai ta, lại vang đến đáng sợ.

Bộ nhung phục ấy hắn mặc đã rất nhiều năm, cũ lắm rồi. Ta từng lên trấn trên mua vài tấm vải như vậy, tìm một người thợ may, vội vã làm cho hắn một bộ đơn y mới tinh trước khi xuất chinh, hắn lại nói không nỡ làm hỏng, vẫn giữ lại bộ cũ, đem bộ đồ mới ấy cho một tiểu binh duy nhất chưa từng đánh giặc trong doanh trại. Hài tử ấy lúc đó còn bật khóc.

Lúc gió bắc thổi qua đại mạc, cát bụi bay khắp bốn phía, nếu trên đường hành quân quá lâu, mồ hôi ướt nhẹp nhung y, những hạt cát màu trắng này sẽ chui qua mấy khe hở, dính lên đầy thân mình.

Trước ngực Diệc Đình đã dính đầy cát sỏi. Trắng một màu, hầu như không thể nhận ra nhung phục vốn màu xám.

Lưng hắn đang chảy máu.

Ta không thấy rõ đường đao ấy tột cùng dài đến đâu, sâu đến đâu, bởi vì phía sau lưng Diệc Đình có một mảnh nham thạch. Tảng đá cản gió, không có nhiều đất cát, máu khô rất chậm. Mỗi lần viu viu một tiếng, lại có thêm máu tươi tưới lên nó ướt nhẹp.

Hắn là huynh đệ tốt vào sinh ra tử với ta. Ta vẫn luôn coi hắn là bạn chí thân, mà hắn bị thương từ bao giờ ta lại hoàn toàn không biết.

Cơn đau khi trường thương xé không trung đâm vào không gì có thể sánh nổi. Ta bực mình quát một tiếng, chém tên phản bội ám sát ta kia, ép buộc mình phải mở to mắt, kiên trì hạ thêm tám người, đợi đến khi vòng vây bị phá, tìm đến bên Diệc Đình, ta cùng chín người cùng nhau xông vào cát bụi. Trời đất đen kịt một mảnh, ta dần lịm đi.

Khi tỉnh lại, ta đang ở trên lưng hắn, hắn cõng ta bước đi. Máu như đỗ quyên nở rộ không ngừng chảy ra.

Thái dương trên đỉnh đầu dần ngả về tây đại mạc, tia sáng chiếu chếch xuống, như chìm trong làn nước sông tháng mười một, vừa ướt vừa lạnh. Ta cảm thấy mình như một chiếc thuyền con do dự, thủy triều lạnh lẽo đẩy ta lên, mắc cạn trên lưng Diệc Đình. Sau đó, thủy triều lui xuống lại không chút lưu tình kéo ta khỏi người hắn.

Ta mệt mỏi không chịu được, buông xuôi theo dòng nước, lung lay sắp đổ. Mà hắn vẫn kiên định nâng ta lên.

Lúc ngẩng đầu lên, chỉ có thể trông thấy mái tóc của hắn. Búi tóc từ lâu đã không còn chỉnh tề nghiêm cẩn, một mảnh rối bùi, mấy nơi rời rạc còn có cát đá thổi vào.

Ta vẫn còn không quên hắn còn chưa đến hai bảy tuổi.

Ta không quên khi thấy từng sợi từng sợi tóc của hắn bạc đi, trong lòng lại có cảm giác bị khoét một đao.

Để ta tự đi. Ta ra lệnh cho hắn.

Ta rất ít khi ra lệnh cho hắn, không chỉ vì ta coi hắn như tri kỉ. Ăn ý giữa chúng ta đã không còn cần sự tồn tại của mệnh lệnh.

Diệc Đình, để ta tự đi. Ta lặp lại những lời này, cương quyết hơn lần trước. Hắn vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

Không biết hắn cõng ta đi bao lâu. Đến tận cùng đường mạt lộ, hắn rốt cuộc cũng buông ta xuống, chậm rãi cúi người quỳ trên mặt đất, dùng tay nâng đầu ta lên, để ta gối lên tay hắn nằm trên lớp đá nhỏ. Từ đầu tới cuối, ta vẫn không thể động đậy, xem ra ta còn bị thương nặng hơn cả hắn.

Còn ra vẻ mạnh mẽ cái gì, còn nói muốn tự mình đi. Bão cát dễ dàng thổi vào miệng, ta không có cách nào gọi to được.

Hắn vẫn không trả lời ta.

Ánh mắt ấy nhắm rất chặt. Diệc Đình không phải là một người nam nhân tùy tiện tỏ ra yếu đuối, chỉ có lúc hắn đặc biệt thống khổ, mới có thể như vậy. Gió trên đại mạc lạnh đến thấu xương, mồ hôi trên mặt thường chưa kịp chảy ra ngoài, đã khô cạn rồi. Hắn hiển nhiên đã chảy rất nhiều mồ hôi, bởi vì bên mặt hắn tràn đầy vết cát bụi bám đầy, như vài vết đao thương xám trắng.

Nhưng hắn vẫn không lau đi, chỉ là cả người run rẩy, ngẩng đầu nhìn chằm chằm khối nham thạch phía sau, cổ họng khô hanh đến nỗi khó hoạt động.

Đã không còn đường chạy nữa rồi. Hắn bỗng nói một câu.

Ta khiếp sợ nhìn hắn.

Choang —-

Ta nghe thấy tiếng kiếm rút khỏi vỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.