Kết Tử gặp một cơn ác mộng. Trong mộng, nàng không cẩn thận làm đổ cháo, cha liền thuận tay cởi giày, giơ lên đánh nàng. Nàng hoảng sợ vô cùng, khóc lóc trốn vào lòng nương, nhưng nương xinh đẹp yêu kiều của nàng lại chỉ tựa vào giường, thản nhiên cười nhìn cảnh tượng đó…
Nàng choàng tỉnh dậy, trong phòng tối om. Qua một lúc lâu, nàng mới dần thấy rõ mạng nhện kết trên xà nhà.
“...Ngươi nhẹ một chút, đừng đánh thức nhi tử ta!”
Tiếng nói đè nén vang lên từ Đông phòng.
Đó là giọng của nương, hình như còn có một người nữa. Nhưng cha nàng đã ch.ết từ năm năm trước, vậy người nọ là ai? Nương đang kêu đau… chẳng lẽ đang bị ai bắt nạt?
Kết Tử hoảng loạn bò xuống khỏi giường đất, chân trần chạy ra ngoài. Tấm rèm bông dày khẽ lay động, gần như không phát ra âm thanh nào.
Nàng đẩy cửa phòng nương ra. Khi thấy rõ cảnh tượng trên giường đất, con dao phay trong tay nàng rơi "ầm" xuống nền nhà.
Đêm đông giá rét, vậy mà gian phòng nương lại như có hơi ấm.
Nương nàng đang nằm nghiêng bên thềm giường, bên cạnh là bụng phệ của trưởng thôn.
Trong mắt Nương Kết Tử ánh lên vẻ hoảng loạn, bà cố gắng đẩy người đàn ông kia ra.
Nhưng trưởng thôn đã nắm chặt tay bà: “Ngươi sợ cái gì? Sớm muộn gì nhi tử ngươi cũng sẽ biết chuyện này thôi!”
Nương nàng cắn môi, quay sang nói với Kết Tử: “Con mau về phòng đi, lạnh thế này, lỡ bị cảm thì sao? Nương với trưởng thôn có chuyện quan trọng cần làm, lát nữa nương sẽ qua với con.”
Kết Tử ngơ ngác nhìn Nương mình.
“Nương ngươi là một con hồ ly lẳng lơ, nam nhân nhà ai đều cũng có thể thượng lên người nàng!”
Không biết vì sao, Kết Tử bỗng nhớ đến những người phụ nữ trong thôn. Bọn họ vừa tàn nhẫn kéo tóc nàng, vừa giận dữ mắng chửi, nước bọt văng đầy mặt nàng.
Kết Tử bất chợt hất tung rèm, chạy vụt về phòng mình.
Nàng thấy lạnh. Nàng quấn chăn thật chặt quanh người, nhưng vẫn không sao ngăn nổi cái rét đêm đông, cũng không ngăn nổi những âm thanh vọng ra từ phòng nương.
Kết Tử hy vọng tất cả chỉ là một cơn ác mộng, rằng sáng mai thức dậy, mọi thứ vẫn chưa từng xảy ra.
Nàng trở mình, thò tay xuống giường đất lôi ra chiếc ống tiết kiệm, đổ toàn bộ số tiền mình tích góp ra, đếm từng đồng từng đồng.
Đây đều là tiền do nương cho nàng. Nương nàng là người phụ nữ đẹp nhất trong thôn. Nương biết hát, biết viết chữ, biết gảy bàn tính, biết thêu hoa. Dù nương không biết trồng trọt, không biết nấu cơm, cũng chẳng giỏi rửa chén cọ nồi, thì trong lòng Kết Tử, nương vẫn là người mẹ tốt nhất. Chẳng sợ mỗi ngày nương sai nàng đi nhặt củi, gánh nước, nấu cơm; dù người trong thôn luôn nói nương nàng là người không đứng đắn; dù khi cha nàng còn sống cũng thường mắng nương, thì với Kết Tử, Nương vẫn là... người mẹ tốt nhất.
“Kẽo kẹt” - có người mở cửa bếp, lặng lẽ rời đi. Tiếng bước chân ngày càng xa, nơi xa truyền lại vài tiếng chó sủa yếu ớt.
Nương trở về. Kết Tử không ngẩng đầu, tiếp tục đếm tiền.
Nương cởi áo bông trên người, chui vào ổ chăn của Kết Tử, ôm nàng vào lòng.
Người nương rất ấm. Trong lòng Kết Tử dần nguôi ngoai. Nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nương, nhưng lại thấy một vết đỏ trên cổ bà. Nhớ đến cảnh tượng lúc nãy, Kết Tử bất chợt đẩy bà ra.
“Ngươi đi đi! Ngươi là đồ đàn bà hư hỏng, chuyên quyến rũ chồng người khác! Ta hận ngươi!”
Nương nàng sững lại, đôi mắt đẹp nhanh chóng phủ một tầng hơi nước, nhưng khoé môi lại cong lên thành nụ cười.
“Kết Tử, đúng là nương có dan díu với những người đàn ông đó, nhưng nương đâu có ép họ đến. Con nói xem, tại sao họ vẫn tới?”
Đôi mắt Kết Tử ầng ậc nước, lẩm bẩm hỏi: “Tại sao chứ?”
Nương nàng càng cười rạng rỡ, còn đẹp hơn cả hoa đỗ quyên trên núi. Bà đặt tay Kết Tử lên má mình, nhẹ giọng nói:
“Vì bọn họ đều thích nữ nhân xinh đẹp. Nhất là khi bên cạnh họ chẳng có người nữ nhân xinh đẹp nào, thì họ lại càng muốn hơn. Những chỗ như vậy, là nơi họ luôn tâm tâm niệm niệm. Thế nên, họ đến tìm nương.”
Kết Tử vẫn chưa thực sự hiểu: “Vậy tại sao nương lại đi thông đồng cùng bọn họ?”
Nương nàng vỗ nhẹ lưng nàng, ánh mắt dịu dàng như nước: “Nương không biết kiếm tiền, nhưng những người đàn ông đó sẵn sàng cho nương tiền. Nương sẽ tích góp hết thảy lại, sau này đều để dành làm của hồi môn cho con.”
Nữ nhân xuất giá, trong nhà mới chuẩn bị của hồi môn.
Kết Tử có điểm hồ đồ, nhìn nương nàng nói: “Nhưng con là nam tử mà, con sẽ cưới vợ, không cần của hồi môn đâu.”
Nương nàng xoa đầu nàng, giọng nói nhẹ như ru: “Đứa ngốc, sau này lớn lên con sẽ hiểu. Những điều nương vừa nói là bí mật, đừng kể với ai khác.”
Nương nàng xuất thân từ một ca nữ. Hồi trẻ, bà từng mắc một trận bệnh nặng, bị người ta bỏ rơi giữa đồng hoang. Chính cha của Kết Tử khi ấy đã ôm bà về. Người đàn ông mù ấy vừa đút thuốc cho bà, vừa… dần khiến bà hồi sinh. Dù đã dùng thuốc tuyệt tử, vậy mà bà vẫn mang thai.
Bà thật sự rất vui, vì chỉ có sinh hài tử mới khiến bà cảm thấy mình là một người phụ nữ hoàn chỉnh.
Bà chưa từng ghét bỏ cha Kết Tử, nhưng cha nàng sau này lại ghét bỏ bà. Khi bà lâm bồn, ông từng cảnh cáo: nếu là con gái, thì sẽ bán bà đi.
Bất hạnh là, bà thật sự sinh ra một bé gái. May mắn là… cha của hài tử là người mù, đã bị bà lừa gạt cho đến khi ông chết.
Cúi mắt xuống, hài tử trong lòng bà đã ngủ say. Bàn tay bà chậm rãi lướt qua khuôn mặt nhỏ của Kết Tử.
Lông mày của Kết Tử thừa hưởng từ người cha mù kia, dày và rõ nét, khiến cặp mày liễu vốn thanh tú trở nên có phần anh khí. Lông mi nàng cong dài, như hai chiếc quạt nhỏ. Mũi cao thanh tú, môi hơi đầy đặn, tất cả đều khéo léo khảm trên khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn. Vì quanh năm làm việc ngoài đồng, làn da nàng hơi sạm đỏ, nhưng Nương nàng không hề lo lắng. Trong thôn này, đứa con gái nào từ nhỏ mà không lao động? Gả đi rồi, dưỡng dăm ba năm là sẽ khôi phục thôi.
Sang năm, Kết Tử sẽ mười bốn tuổi. Cơ thể nàng đã bắt đầu nảy nở, e là không thể tiếp tục giấu giếm được nữa.
Nương nàng cúi xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, ánh mắt đầy yêu thương và không nỡ rời.
Kết Tử không cần sợ. Đã có nương thay con để t@m đến người ta, bảo đảm kiếp sau của con sẽ thật tốt đẹp.
Lời tác giả: Chuyện ngắn, mong mọi người yêu thích ~