Kết Tử có hơi ngốc, nhưng cũng có lúc rất thông minh.
Nương nàng đem toàn bộ số tiền tích góp được giao cho sư phụ, như vậy chẳng phải là mặc định sư phụ sẽ làm phu quân của nàng hay sao?
Nàng ngồi trên chiếc xích đu gỗ giữa sân, vừa lắc lư nhẹ nhàng, vừa len lén nhìn người đàn ông đang chẻ củi đối diện.
Sư phụ làn da ngăm đen, nhưng rất có khí chất. Nhất là lúc giương cung bắn tên, cả người toát ra một loại khí thế khiến nàng phải mê muội.
Không hiểu sao, nàng đột nhiên hét to một câu:
“Sư phụ, ta làm tức phụ của người nha!”
“Rắc!” – Giang Hàn tay run lên, bổ rìu lệch nơi khác.
Hắn điều chỉnh lại hơi thở, nhíu mày nói: “Đừng nói bậy, ta là sư phụ ngươi, một ngày làm thầy, cả đời như cha.”
Hôm sau, Giang Hàn đưa Kết Tử lên trấn trên, mua cho nàng mấy bộ váy hoa. Con gái lớn không thể giữ trong nhà, hắn muốn sớm ngày tìm chỗ tốt gả nàng đi.
Kết Tử thay đồ bên trong, hắn đứng ngoài tiệm vải, nhàm chán nhìn dòng người qua lại.
“Sư phụ, dáng vẻ ta thế này… đẹp không?” – giọng con gái e thẹn như làn gió nhẹ nhàng lướt qua tai.
Hắn sững sờ quay người lại, rồi lập tức nghẹn lời.
Kết Tử mặc chiếc váy dài màu hồng đào phấn nộn, tóc búi kiểu song nha đơn giản, mắt ngọc mày ngài, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Nguyên lai đồ đệ mặc nữ trang lại đẹp đến mức này, Giang Hàn tim không khống chế được đập thình thịch. Hắn tự an ủi mình là vì cao hứng thay nàng.
Vì muốn nhanh chóng gả Kết Tử ra ngoài, Giang Hàn cố ý dắt nàng đi dạo một vòng trong thôn, rồi ghé qua nhà Hoàng bà mối.
Hoàng bà mối kéo tay Kết Tử, đánh giá từ đầu đến chân, gật gù nói: “Không tồi, không tồi. Kết Tử còn xinh hơn nương nó hồi trẻ. Chỉ là… khụ khụ, ngươi chờ xem, mấy ngày nữa người tới cầu thân chắc chắn xếp hàng dài!”
Trong đầu Giang Hàn lập tức hiện lên cảnh tượng vô số công tử xách lễ vật tới cửa, lòng bỗng thấy bức bối khó hiểu.
Kết Tử đứng giữa sư phụ và Hoàng bà mối, cắn môi im lặng. Nàng không muốn rời xa sư phụ, nhưng sư phụ cứ kiên quyết đòi gả nàng đi. Nếu nàng không nghe lời, sư phụ sẽ giận, mà nàng thì không muốn khiến sư phụ không vui.
Không biết là vì vẻ đẹp của nàng khiến dân làng động lòng, hay do tay nghề mai mối của Hoàng bà mối quá cao, mà ngay sáng hôm sau đã có người tới cửa cầu thân.
Kết Tử ngồi trong phòng, Giang Hàn tiếp khách ngoài bếp.
Trời còn chưa sáng, Đồ Tể Trương – mặt có vết sẹo dài – đã vác nửa con heo tới, hung hăng đặt lên thớt nhà Giang Hàn, hét lên: “Giang Hàn, gả đồ đệ của ngươi cho ta đi, ta cam đoan nuôi nàng no đủ mỗi ngày!”
Nói xong còn vừa ngoáy mũi vừa cười toe toét.
Giang Hàn nhíu mày chán ghét. Tên này đã qua 30, thường xuyên uống rượu đánh người, nếu Kết Tử gả cho hắn thì chắc chắn sẽ bị ăn hiếp. Không cần suy nghĩ, lập tức đuổi đi.
Buổi trưa, tú tài duy nhất trong thôn đến. Hắn nâng chiếc quạt xếp đề thơ do mình viết, tự tin nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tiểu sinh ngưỡng mộ Kết Tử cô nương đã lâu, xin Giang huynh thành toàn…”
Giang Hàn liếc nhìn thân hình nhỏ gầy chỉ cao tới ngực mình của gã tú tài, không nói một lời, trực tiếp tống tiễn. Cả người không có chút thịt nào, sau này che chở được ai?
Đến chiều, thôn trưởng tới. Tóchắn đã bạc phơ, hai tay chắp sau lưng, nghiêm mặt nói: “Ta và nương Kết Tử từng có chút cảm tình. Nay thay nàng chiếu cố Kết Tử là chuyện nên làm. Đương nhiên cũng để nàng làm tiểu thiếp thứ tám của ta vậy.”
Giang Hàn không nói một lời, tặng ngay cho ông một cú đấm.
Lúc chạng vạng, bạn tốt của Giang Hàn – Tô Phong Dương đến. Đúng lúc Kết Tử đi ra uống nước, chỉ liếc mắt một cái liền sững người, nhìn chằm chằm không chớp mắt mà đánh giá Tô Phong Dương.
Tô Phong Dương mới mười tám tuổi, phong lưu nho nhã, lễ phép chu toàn. Hắn nhẹ nhàng hành lễ với Kết Tử, rồi nghiêm chỉnh nói với Giang Hàn:
“Tô mỗ bất tài, nguyện cưới Kết Tử làm vợ. Nhất sinh nhất thế, nhất song nhân, tuyệt không phụ nàng.”
Giọng hắn rất dễ nghe, Kết Tử vừa nghe đã si mê, quên luôn chuyện phải quay về phòng.
Giang Hàn sắc mặt tối sầm. Hắn không tìm được khuyết điểm gì ở Tô Phong Dương, càng làm hắn bực bội hơn. Kết Tử là đồ đệ của hắn, cớ gì phải giao cho người khác làm vợ?
Sau một hồi trầm mặc, hắn nhìn Kết Tử vẫn đang ngẩn người nhìn Tô Phong Dương, không nhịn được hỏi: “Kết Tử, ngươi… nguyện ý gả cho hắn sao?”
Kết Tử run run nhìn hắn một cái, cúi đầu đáp nhỏ: “Chuyện này… nghe theo sư phụ làm chủ.”