New York, chốn tràn ngập phồn hoa cùng kỳ ngộ (duyên gặp gỡ thần kỳ). Trên đường lớn, mọi người tấp nập không ngừng, thời gian đối với bọn họ là phi thường quý giá, mọi người nơi đây luôn rất quý trọng thời gian. Thế nên tại một thành thị bận rộn như vậy, một ngừoi ngồi ngẩn người ra thì trở nên phá lệ bắt mắt a. Ví như ‘cái người nào đó’ đang ngồi trong một quán cà phê á.
“Aizzz!” Lại là một tiếng thở dài, hấp dẫn không ít ánh mắt người qua đường.
“Xem người kia lại đang thở dài kìa.”
“Lần này là lần thứ 48 rồi a, trong ba tiếng đồng hồ mà cậu ta cư nhiên thở dài 48 lần” (vậy mà nói thành thị bận rộn gì,rảnh quá tới mức ngồi 3h đến coi ng ta thờ dài bao nhiu lần =)))))
“Thật đáng thương, có phải đang gặp khó khăn gì không nha?”
“Vậy thì sao chứ? Ngươi làm gì quan tâm câu ta dữ vậy? chẳng lẽ ‘vừa mắt’ rồi hả?”
“Gì chứ!”
“Bất quá nói thật a, cậu ta thật sự rất được đó chứ! một suất ca (anh chàng đẹp trai) phương Động thanh tú tuấn nhã thật hiếm có a!”
............ (blah blah blah…)
Sự ồn ào chung quanh căn bản chưa hề lọt tới tai Shinichi, hắn hôm nay đơn độc ra đây, chính là vì muốn hảo hảo mà suy nghĩ một chút tâm tình khác thường của mình.
Từ sau đêm hôm đó, hắn cơ hồ mỗi ngày đều bất giác nhớ tới hai người kia, nghĩ muốn tay trong tay với bọn họ, nghĩ về khoảng thời gian nữa tháng ở chung trước kia, nghĩ muốn biết tình huống hiện tại của bọn họ.
Mấy ngày nay, số lần nghĩ đến bọn họ còn nhiều hơn xa so với cả bảy năm cộng lại. Hắn không biết bản thân đã xảy ra chuyện gì, Hattori cùng Kuroba từng là bằng hữu và đối thủ, nhưng bọn họ lại cũng là người bắt cóc hắn, cường bạo hắn, giam cầm hắn.
Hắn hẳn là nên hận bọn họ chứ không phải nhớ bọn họ mới đúng. Nghĩ mãi đến trưa cũng không ra đáp án. Nuốt cạn môt ngụm cà phê đã sớm lạnh, để tiền trên bàn rồi đứng dậy rời đi.
Yusaku Kudo là một tiểu thuyết gia trinh thám nổi tiếng, năng lực trinh thám của ông cực cao siêu và trọng yếu hơn là, Shinichi là con trai của ông, là phụ thân, ông đương nhiên biết đứa con trở nên khác thường như vậy là vì sao. Xem ra hiện tại đây là lúc cha con bọn họ nên nói chuyện rồi.
“Chuyện bảy năm trước, cha cùng mẫu thân con đều biết.” Yusaku Kudo nhìn đến biểu hiện khiếp sợ của đứa con, xem ra Shinichi thật sự nghĩ người cha như mình chẳng biết gì a.
Mặt Shinichi lúc xanh lúc trắng, hắn chưa bao giờ nghĩ tới cha mẹ sẽ biết chuyện này, cũng không nghĩ tới phụ thân sẽ nói thẳng với mình như vậy.
Yusaku buồn cười nhìn mặt đứa con cưng đổi màu liên tục, “Chúng ta không nói, không có nghĩa là chúng ta không biết, cũng không có nghĩa là chúng ta không quan tâm con. Chúng ta là tin tưởng con có thể tự điều chỉnh tốt tâm tình của mình và tìm ra đáp án.”
“......”
“Shinichi, hảo hảo suy nghĩ một chút đi con, nếu người làm ra chuyện lúc trước không phải bọn họ, mà là hai người khác con ghét hoặc là hai người mà con không hề quen biết, con sẽ làm sao? Con có trốn chạy đến nơi này không?”
Sẽ không! Ta sẽ trừng trị mấy tên đó, ta sẽ cho chúng biết thế nào là báo ứng và nếm thử ra sao gọi là trừng phạt!
“Cha từng nghe Tiến sĩ Agasa nói từ sau khi con rời Nhật Bản đến đây, hai người kia đã thay đổi đến mức khiến ai cũng kinh ngạc. Nếu bọn họ chỉ là thích ‘mới mẻ’, chỉ là chơi đùa một chút thì sau khi con rời đi, bọn họ căn bản sẽ chẳng thèm quan tâm và cũng sẽ chẳng thay đổi đến mức này.”
“Vâng. Con biết. Con biết bọn họ thật sự có tình cảm với con, chính là con......”
“Con hận bọn họ, trách bọn họ sao?”
“Con hẳn là nên hận bọn họ, nhất là thời điểm vừa mới đến New York.”
“Vậy hiện tại thì sao? Con còn hận sao”
“Con...... con cũng không biết.”
“Shinichi, chuyện tình cảm nhất định phải rõ ràng, đừng để bản thân hối hận. Mặc kệ quyết định của con là gì, ta và mẫu thân sẽ luôn ủng hộ con.” Yusaku Kudo đi đến trước mặt đứa con cưng, đưa ra một tờ giấy.
“Đây là......”
“Đây là của một người trong bọn họ gửi cho con.”
Shinichi vừa nhìn lá thư báo trước của KID, trong lòng thầm đưa ra quyết định.
“Ngày mai con phải về Nhật Bản.”
“Nói cho rõ ràng với Ran đi, con bé là một cô gái tốt, chắc chắn sẽ lượng giải cho con.” (rộng lượng cùng thấu hiểu)
“Vâng.”
Sân bay.
“Shinichi, về Nhật nhớ tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé, quan tâm sức khoẻ nhiều một chút.”
“Con biết, Mẫu thân.”
“Nhà người ta là gả con gái, còn chúng ta thì phải gả con đi, nhưng lại là gả cho những hai người! Thật sự là đáng thương a!” Yukiko Kudo vừa ôm đứa con bảo bối của mình vừa ai oán than thở. (cô à, con cô gả cho hai người super cool và yêu hắn, chiều chuộng hắn cực kỳ a, cục cưng của cô may mắn và hạnh phúc hơn nhiều thiếu nữ lắm a –)
“Mẫu thân!” Gì mà ‘gả đi’ chứ! Thật là! Sao mình lại có một mẫu thân ‘cởi mở’ như vậy chứ!
“Shinichi, khi gặp hai người kia phải cẩn thận một chút, tách ra nhiều năm như thế, sau khi gặp lại chắc chắn sẽ có khúc chiết a.” (khúc chiết: gút mắt)
“Con sẽ cẩn thận.”
“Được rồi, đến giờ đăng ký lên máy bay rồi, đi đi.”
“Vâng. Phụ thân, Mẫu thân..... Thực xin lỗi...... Con......”
“Đứa nhỏ này thật là! Người một nhà mà nói xin lỗi gì chứ! Hạnh phúc của con cũng chính là hạnh phúc của cả hai chúng ta.”
Yusaku và Yukiko từ ái (nhân từ cùng yêu thương) nhìn Shinichi, đứa con yêu quý, đứa con duy nhất, nó có hạnh phúc của chính mình, thế nên điều bọn họ phải làm không phải là phản đối cùng can thiệp, mà là nên bao dung và ủng hộ.
Bọn họ yên lặng nhìn thân ảnh Shinichi biến mất tại cửa kiểm soát, nhìn máy bay chậm rãi từ mặt đất hướng lên bầu trời xanh, dần dần nhỏ đi...... Trong lòng chúc phúc cho đứa con mà họ yêu thương vô cùng: đi đi Shinichi, đi tìm hạnh phúc của con đi!
-0-
Kudo Yusaku – 工藤优作 – Công Đằng Long Tác
Kudo Yukiko – 工藤 有希子 – Công Đằng Hữu Hy Tử
(Nữ giới người Nhật sẽ đổi sang họ của chồng sau khi kết hôn)
-0-
Hình Live action của Conan (live action: phim do người thật đóng, được chuyển thể từ truyện tranh – VD: live action Conan – phim Conan do người đóng), ta xem hết 3 phần rồi XD.
————
Diễn viên thủ vai Shinichi Kudo: Oguri Shun – 小栗旬 – Tiểu Lật Tuần