Khả Tằng Ký Đắc Ái (Có Từng Nghĩ Đến Yêu?)

Chương 15



Bị Anh Lê dùng ánh mắt chăm chú nhìn mình, đôi mắt đen láy, mang theo cảm giác đặc biệt thâm trầm của một người đàn ông trưởng thành, Lý Liên Y vô thức muốn tránh né ánh mắt ấy, cúi đầu.

Từ bến tàu lái xe về nhà, Anh Lê vào cửa, gọi Lý Liên Y đang ngồi, hỏi cậu tiếp theo có muốn lưu lại ăn cơm không.

“Tôm hùm hôm nay là tuyệt đối tươi ngon.”

Nghe Anh Lê nói vậy, Lý Liên Y gật đầu.

Ngồi trên ghế trong nhà bếp, cậu nhìn anh rửa sạch tôm hùm, bỏ ruột tôm, rồi cắt thành hai khúc, cho vào nồi đã đổ sẵn nước, buộc chặt cẩn thận chờ bỏ sò hến vào, thêm gia vị, bắt đầu đun.

“Nhìn qua có vẻ rất đơn giản.” Lý Liên Y nhận xét.

Anh Lê gật đầu, “Kỳ thực thì không khó, chỉ cần chịu bắt tay vào làm.”

Canh tôm hùm nhìn rất ngon mắt, Anh Lê gắp thịt tôm bỏ vào bát Lý Liên Y.

Đang ăn cơm, Lý Liên Y đột nhiên hỏi: “Anh nói, là anh chủ động đề nghị muốn làm bằng hữu của tôi với chị hai.”

“Ừm.”

“Vì sao?”

Anh Lê ngừng động tác, nhìn Lý Liên Y, lông mày chau lại lộ một tia tịch mịch mà kiên định, hình ảnh ấy rơi vào trong mắt anh.

“Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là, tôi biết cậu cũng khép chặt tâm hồn mình, có chút giống với tôi, bất tri bất giác, mới nghĩ rằng cần phải đến gần cậu, mong muốn có thể làm bạn bè.”

Lý Liên Y vẻ mặt cứng ngắc lại, mang theo cảm giác sợ hãi đề phòng một lúc, mới mở miệng hỏi: “Anh khép lại tâm tư gì?”

Nghe cậu hỏi, anh suy nghĩ một chút, nở một mạt cười nhạt, xa xăm đáp, “Cậu không hiểu…”

Lý Liên Y lập tức mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Anh Lê, nhấn mạnh: “Tôi hiểu rất nhiều chuyện, anh phải biết rằng có nhiều chuyện tôi rất hiểu.”

Anh Lê cười cười, Liên Y quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, nghĩ vấn đề thực giản đơn, với một Anh Lê đã từng trải nhiều năm như vậy, cánh cửa tâm tư mà anh đóng lại, dĩ nhiên không phải bình thường rồi.

“Tình yêu…”

Nghe vào hai từ anh vừa nói, Lý Liên Y chợt sửng sốt, không lập tức phản ứng gì, sau đó mất một lúc, tựa hồ đã hiểu, nháy đôi mắt to nhìn Anh Lê.

Anh chỉ trầm mặc, không nói gì.

Cùng một người bạn nhỏ như Lý Liên Y nói về chuyện nhân sinh sâu xa cũng như nặng nề ấy, quả nhiên là không thích hợp.

Đúng vậy, ai có thể khẳng định mình hiểu được ái tình, ai dám nói mình biết rõ chuyện tình yêu. Nếu thực sự ai ai cũng hiểu, thì đâu có nhiều nam nữ si tình, nhiều đôi trai gái thương tâm đến vậy.

“Cậu đã từng có bạn gái chưa?” Một lát sau, Anh Lê hỏi.

“Không có.” Lý Liên Y lắc đầu.

“Tôi đã từng gặp gỡ nhiều, nhưng đều chia tay. Có một số việc, miễn cưỡng không được, ép buộc cũng chẳng ích gì, chỉ có thể tùy vào duyên phận.”

“Anh muốn hình mẫu bạn gái như thế nào?” Lý Liên Y hỏi tiếp.

Anh Lê suy nghĩ một hồi, lắc đầu, “Thực sự… không biết. Mông mông lung lung, cứ như có một hình bóng, lại không thấy rõ, rất khó nói…”

Chú ý tới Lý Liên Y đang nhìn chằm chằm mình, mang theo biểu tình suy tư, Anh Lê có chút hối hận, cậu bé này còn chưa hiểu được, khi không lại xoay sang vấn đề này, làm đảo loạn tâm tư của cậu, thật là sai lầm, Anh Lê không khỏi cười nói: “Khụ, cậu còn nhỏ, tôi biết nói thế nào được…”

“Tôi không còn nhỏ nữa.”

“Cậu còn không học đại học.”

Lý Liên Y xụ mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đại học thì có gì đặc biệt hơn người.”

Anh Lê lập tức phủ nhận quan điểm này của cậu, “Ở đại học, không chỉ là học tập trí thức, còn là học cách chung sống với bạn bè cùng lớp, với thầy cô, coi như là khoảng thời gian dự bị để bước vào đời. Tôi cho rằng, đây chính là giai đoạn tuyệt vời nhất trong cuộc đời con người, từ học tập dẫn đến nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan, đối với mỗi người sau này đi vào xã hội, làm việc, sinh hoạt, sẽ ảnh hưởng rất nhiều.”

Lý Liên Y nghe, không nói gì thêm, Anh Lê có thể cảm giác được, điều mình nói cậu đã hiểu. Về phần có nghe theo hay không, còn dựa vào bản thân cậu ấy.

Lý Liên Y không phải là một đứa trẻ bướng bỉnh chỉ làm theo ý mình, cậu có lẽ chỉ là ở một phương diện nào đó, thích tự khẳng định mình mà thôi.

“Các anh vì sao lại chia tay?”

Nghe câu hỏi của cậu, Anh Lê dịu dàng cười, hướng bàn ăn ý bảo, “Ăn cơm đi, nguội mất sẽ không ngon.”

Lý Liên Y đơn giản buông cái muỗng trong tay xuống, ngồi thẳng tắp trên ghế, nhìn Anh Lê.

Đứa trẻ trước mắt này, lòng nghĩ gì đều hiện rõ trên mặt, Anh Lê có chút không nói nên lời, che giấu ý cười, cúi đầu ăn canh.

Tiễn Lý Liên Y về, Anh Lê rót một ly rượu, ngồi trên sô pha, tâm sự ngổn ngang.

Đột nhiên, anh thấy mình tịch mịch, khi có Liên Y bên cạnh, hai người, dù chỉ rất an tĩnh, nhưng hai người thì vẫn là hai người, tuyệt không hề thấy cô đơn.

Ở bên cậu rất tự tại, hài lòng.

Suy tưởng một hồi, tự đáy lòng lại thấy trống trải.

A Ngốc cùng Tiểu Nháo đều vây quanh, Tiểu Nháo mò lên, nằm trên đùi anh, anh nhấc tay vuốt vuốt lớp lông mềm mượt trên lưng nó, Tiểu Nháo thấp cằm rên hừ hừ mấy tiếng, A Ngốc thì ghé nằm dưới chân anh.

Lý Liên Y về đến nhà, không ngủ ngay, mà ngồi bên cửa sổ, nhìn màn đêm buông xuống.

Đóng một cánh cửa tâm tư, cũng giống như mình?

Lý Liên Y không muốn chạm đến nơi sâu nhất, ẩn mật nhất trong nội tâm kia.

Không thể quên, không thể làm gì khác hơn là chôn vùi nó thật sâu.

Một lần Anh Lê nói với Lý Liên Y, cuối tuần anh phải làm tăng ca, cậu lại thấy không vui.

“Trong vòng tám tiếng đồng hồ ấy, anh làm những việc gì?”

Vừa nghe câu hỏi này, Anh Lê liền không khỏi bật cười, “Làm việc a, là làm việc thôi.”

“Sao còn phải tăng ca?”

Anh Lê hỏi lại: “Anh trai chị gái cậu, chưa làm tăng ca bao giờ?”

Lý Liên Y thoáng cái im bặt, vẫn không cam lòng, trừng mắt nhìn anh.

Anh Lê cười giải thích: “Gần đây chuyển sang trụ sở mới, thị trường tiêu thụ khá tốt, tôi phải gặp gỡ xã giao với khách hàng, có một số việc chỉ có thể nhân lúc hộ khách nghỉ ngơi, tôi mới làm được.”

Thấy thái độ khoan dung của Anh Lê, lại vô ý chất vấn người ta chẳng có lễ phép như vậy, Lý Liên Y có chút xấu hổ, cúi gằm đầu.

“Khách hàng chung quy vẫn phải đặt lên hàng đầu.”

“Tôi thì sao?” Lý Liên Y lập tức ngẩng mặt lên, nhìn Anh lê, con mắt đen bóng dõi theo anh.

Nhìn biểu tình trẻ con của cậu nhóc trước mặt, môi mấp máy, Anh Lê nở nụ cười, “Cậu cũng là số một.”

“Vậy sao anh còn muốn tăng ca?”

“Cậu có thể đến công ty tôi mà.”

Lý Liên Y lộ ra biểu tình không vui, “Nhiều người lắm, tôi không muốn đến.”

“Thử tiếp xúc một chút, không cần nói chuyện với bọn họ, cũng không cần lập tức phải quen thân hay trở thành bằng hữu, chỉ thử tiếp xúc một chút thôi, tôi tin là không khó.”

“Thứ năm, là ngày dành cho vật cưng của công ty nhà đất Anh thị, sẽ có rất nhiều động vật đến công ty, có muốn nhìn thử không?”

Vừa nghe Anh Lê nói đến đó, hai mắt Lý Liên Y đã sáng rực.

Rất nhiều động vật…

Anh Lê thấy cậu có hứng thú như vậy, liền tiếp tục: “Ngày của vật nuôi, tôi đều mang Tiểu Nháo theo, A Ngốc lớn quá, không tiện, chuột nhỏ cũng có thể đi cùng. Đồng sự của tôi có người nuôi mèo, chó, còn có cả thỏ, nhím, rùa, cá, có một kế toán cấp cao còn nuôi cả một con thằn lằn, rất đẹp.”

Lý Liên Y vẻ mặt không tin, “Thằn lằn xấu xí lắm.”

Anh Lê lắc đầu, “Thằn lằn cũng có nhiều loại, cậu nhìn sẽ biết.”

Thứ năm, Lý Liên Y mang theo tâm tình sợ hãi xen lẫn hiếu kỳ đi tới công ty của Anh Lê.

Quả nhiên, có rất nhiều động vật.

Chủng loại so với tưởng tượng của Lý Liên Y còn nhiều hơn, thậm chí có người còn nuôi cả heo.

Tuy rằng động vật có nhiều, phòng làm việc vẫn như thường ngay ngắn trật tự, mọi người đều tập trung vào công việc của mình, không có bởi vì mang theo lũ vật cưng mà làm lỡ dở công tác.

Có khách hàng đến bàn chuyện mua nhà, hình như đối với lũ vật nuôi đã rất quen thuộc, vừa ôm vừa sờ.

Lý Liên Y sợ nơi nhiều người, chỉ đứng trong phòng làm việc của Anh Lê, cách cánh cửa bằng thủy tinh, nhìn ra được nhất cử nhất động của các khu làm việc.

Anh Lê dẫn Lý Liên Y qua khu làm việc, đến phòng uống trà xem lũ vật nuôi.

Trước ánh mắt nhìn không rời của mọi người lúc đi qua hành lang, Lý Liên Y bị Anh Lê nắm tay, lại thấy không khó chịu như mình tưởng tượng.

Nhìn thấy con thằn lằn mà Anh Lê nói.

Nghe chủ nhân nó giới thiệu, đó là một con thằn lằn bờm xanh, toàn thân màu lục, da nhìn có vẻ trơn tuột, không có thô ráp sần sùi dáng dấp kì quái như thằn lằn bình thường, nó có đôi mắt đen linh động, lanh lợi cùng ôn thuần, đang ghé trên vai chủ nhân nó.

Vừa ngồi vừa nghe giới thiệu về chú thằn lằn, Lý Liên Y đối với cô gái này có vài phần hảo cảm.

Trở lại nhà Anh Lê, chờ giờ cơm tới, Lý Liên Y vẫn còn chưa dứt khỏi cảm giác mới nãy, vẫn ngồi nguyên ở trên ghế.

“Cậu rất thích động vật nhỏ thì phải?”

Lý Liên Y gật đầu, “Vâng.”

“Trong nhà không thể nuôi?”

“Không thể, đây là một trong những gia quy.”

“Gia đình cậu nghiêm khắc nhỉ.”

Lý Liên Y nhăn mặt nhăn mũi, làm mặt quỷ, “Rất nhiều quy củ.”

Anh Lê cố ý hỏi: “Ai không nghe lời nhất? Cậu hả?”

Lý Liên Y lập tức phản bác, “Tôi không có. Không nghe lời nhất là thập nhị ca.”

“Cậu ta có khi dễ hay trêu chọc cậu không?”

Lý Liên Y lắc đầu, “Không có.”

Anh Lê thấy thực thú vị, ngừng tay làm quay sang hỏi chuyện, “Vì sao?”

“Bởi vì tôi sẽ lườm anh ấy.”

Vừa nghe câu trả lời, Anh Lê liền ha ha cười rộ lên, “Thú vị thật.”

“Thật nhị ca cũng có thứ khiến ảnh sợ, vậy nên tôi không sợ ảnh. Mỗi người ai cũng có nhược điểm.”

Nghe Lý Liên Y nói vậy, Anh Lê không khỏi ngẩn ra, đứa trẻ này thường thường tưởng như lơ đãng, thỉnh thoảng lại toát ra vẻ thành thục chẳng tương xứng với người thường chút nào, quả thực cậu nhóc cũng hiểu không ít chuyện.

Xuất thân trong một thương giới thế gia, quả nhiên sống trong một môi trường không giống người thường như vậy, không thể coi thường được.

Từ khi Anh Lê ở bên Lý Liên Y, đã càng hiểu rõ hơn hàm nghĩa của câu “không nên trông mặt mà bắt hình dong.”

Kể từ hôm thứ năm đến công ty nhà đất Anh thị thăm lũ vật nuôi, Lý Liên Y khi được Anh Lê mời mọc “Thứ năm đến công ty của tôi đi”, không còn từ chối nữa, mà đều ưng thuận.

Anh Lê nói chuyện này với Lý Khỉ Lục, ngay cả nàng cũng tỏ ra kinh ngạc.

“Tôi còn cho rằng cậu ấy thế nào cũng phải mất vài ngày mới đồng ý.”

Anh Lê qua điện thoại nói: “Nhân viên nữ công ty tôi không nhiều lắm.”

Lý Khỉ Lục sửng sốt, sau đó hỏi: “Anh… đã biết?”

“Cậu ấy đã từng tiết lộ một chút, nói rằng ghét phụ nữ.”

Nghe lời Anh Lê nói, Lý Khỉ Lục lộ ra thần sắc đau lòng, may là đang ở phòng làm việc của mình nghe điện thoại, người khác sẽ không nhìn thấy biểu tình lúc này của nàng.

Anh Lê vẫn như mọi lần, bảo đảm với Lý Khỉ Lục, nhất định sẽ hảo hảo chăm sóc Lý Liên Y.

Buông điện thoại, Lý Khỉ Lục ngơ ngác ngồi trên ghế, một lúc lâu cũng không hề động.

Cậu em trai nhỏ tuổi nhất, trong lòng nó, vẫn không buông bỏ được chuyện kia, không chịu tha thứ.

Lý Liên Y phát hiện, một tuần có thể gặp gỡ Anh Lê hai lần, gấp đôi so với trước kia thì thấy rất hài lòng.

Số lần đến công ty nhà đất Anh thị cũng tăng, dần dần, đối với những người lạ này, cũng đổi thành chẳng còn đáng sợ nữa.

Nữ nhân viên của công ty đều dáng vẻ đoan trang, không ai trang điểm nồng nặc, đều là kiểu hình phụ nữ chuyên nghiệp giỏi giang trong công việc, tuy rằng khí chất của các nàng không giống với chị hai, Lý Liên Y vẫn thấy, các nàng tựa hồ cũng chẳng có gì đáng sợ hay đáng ghét.

Trước ánh mắt nhìn chằm chặp của các chị lớn tuổi hơn mình, nhìn đến mức nước bọt cũng sắp chảy cả ra, Lý Liên Y tóc gáy dựng đứng, cả người không được tự nhiên.

Đem cảm giác này nói cho Anh Lê, anh chỉ cười nói: “Đó là vì cậu rất đẹp.”

“Anh cũng rất đẹp mà.”

Anh Lê cười to, chỉ vào mình, “Tôi? Tôi à?”

Lý Liên Y chăm chú gật đầu, “Đúng vậy, anh rất anh tuấn, khí chất cũng giống với anh trai tôi.”

Anh Lê không khỏi nghĩ tới nhị công tử Lý gia mà mình quen, “Tôi và anh hai cậu tương đối quen biết, tôi nghĩ nếu so với anh ta, tôi còn phải thiếu một chút.”

“Không sai đâu, thực sự đấy.”

Có thể nhận được sự đánh giá cao như vậy của Lý Liên Y, Anh Lê thực vui vẻ, nhìn cậu, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

Bị đôi mắt đen thâm thúy nhìn chăm chú, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lý Liên Y dần dần thấm một mạt sắc hồng, vội cúi đầu che giấu, nhấc tay đùa nghịch với chuột nhỏ.

Số lần đến công ty của Anh Lê nhiều hơn, anh thử dẫn cậu đến khu ăn uống của trung tâm thương mại.

Biết Lý Liên Y không thích nơi đông người, Anh Lê dẫn cậu đến một cửa hàng tư nhân, hai người một phòng, ngoại trừ nhân viên phục vụ đi vào, không còn ai khác.

“Nếm thử đồ ăn bên ngoài, kỳ thực không tệ đâu.”

Ban đầu, Lý Liên Y có chút không muốn ăn, xoi mói từng tí một, ăn cũng không nhiều.

Dần dần số lần ăn cơm bên ngoài tăng lên, cậu cũng từ từ tiếp nhận, tự gọi món ăn, ngồi trong phòng ăn cũng dần bình tĩnh lại, không còn nôn nao nữa.

Anh Lê đã rất tốn tâm tư dẫn cậu đến những nhà hàng khác nhau, lựa chọn món ăn thuộc các khẩu vị khác nhau, từ món Ấn Độ, đồ ăn Việt Nam, rồi đến đồ ăn Pháp, Italia.

Cảm nhận được Anh Lê làm tất cả những chuyện này đều là vì mình, mỗi khi nếm qua những món ngon mới, Lý Liên Y sẽ không nói gì, mắt to nhìn Anh Lê một lúc, từ trong ánh mắt ấy, Anh Lê nhận được sự cảm kích của cậu.

Có mấy lần đi ăn, Anh Lê gọi điện thoại mời Lý Khỉ Lục, nếu như nàng có thời gian, Lý Khỉ Lục cũng đến, ba người cùng nhau ăn.

Trên bàn cơm, Anh Lê cùng Khỉ Lục trò chuyện thiên nam địa bắc (đủ thứ chuyện), Lý Liên Y sẽ ngồi một bên yên lặng nghe.

Anh Lê và Lý Khỉ Lục, tính tình đều có phần phóng khoáng, không quá để tâm đến hình ảnh bạn bè lén lút gặp nhau.

Về sau, thậm chí ba người còn cùng nhau dùng bữa ở bên ngoài. Lúc ăn Anh Lê và Lý Khỉ Lục còn uống chút rượu, nói một ít về chuyện công việc, thú vui đi du lịch, tất cả đều rất vui vẻ.

Ăn cơm xong, Khỉ Lục sẽ trực tiếp chở Liên Y về nhà.

Những lúc này, nhìn qua kính chiếu hậu của ô tô, thấy Anh Lê đứng ở ven đường, mỉm cười nhìn theo chiếc xe rời đi, trong lòng Lý Liên Y, sẽ dâng lên một chút tư vị khó nói nên lời.

Không muốn rời xa Anh Lê, thế nhưng, vẫn phải về nhà.

Lý Liên Y dần dần nghĩ đến, chính mình đối với Anh Lê, càng ngày càng ỷ lại mất rồi.

Nhưng, giờ không thể nói là ỷ lại, mà là… không muốn rời xa.

Anh ta rất yêu thương mình, mang đến cảm giác như một người cha hiền từ; hướng dẫn từng bước, giảng giải đạo lý, tựa như anh cả; khi chơi trò chơi cùng nhau, có đôi khi lộ ra dáng vẻ ngốc ngốc giống như em trai; hai người ở chung rất bình đẳng, cùng trò chuyện về nhiều đề tài, cùng thảo luận, như bằng hữu; được Anh Lê dịu dàng che chở, Lý Liên Y không khỏi cảm thấy, hình như là…

Cậu không dám nghĩ tiếp nữa.

Nhớ đến cha đang ở Canada xa xôi, Lý Liên Y có chút buồn bã.

Cha đi Canada công tác đã nhiều năm, không trở về, anh trai không yên lòng, đi theo giúp ông, đem cậu giao cho chị gái, đương nhiên, trong gia tộc còn có nhiều anh chị cùng thế hệ khác, đều quan tâm cậu.

Nhìn thế giới qua bức tường thủy tinh ngăn cách, đã từ rất lâu.

Thẳng đến khi… gặp gỡ Anh Lê…

Buồn bực không ngủ được, Lý Liên Y xốc chăn lên, cánh tay đặt ngoài chăn, để chính mình mát hơn một chút.

Mùa hè năm nay, tựa hồ đến hơi sớm.

——-o0o——-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.