Khả Tằng Ký Đắc Ái (Có Từng Nghĩ Đến Yêu?)

Chương 25: Pn2



Đại đô thị, 2019.

Anh Lê nghe bạn bè nói, trên đoạn đường tĩnh lặng có một quán bar bán cả cơm bình dân, tay nghề đầu bếp khá là tốt, quán bar cũng rất được hoan nghênh, anh muốn dẫn Lý Liên Y đến xem thử.

“Quán bar?” Cậu lóe đôi mắt to, không khỏi kinh ngạc.

Anh Lê giải thích, “Không phải là đi uống rượu, đến quán bar đâu nhất định phải uống thứ đó, nghe nói chỗ ấy không gian rất đẹp, cơm cũng ngon, muốn dẫn em đến xem thử, có được không?”

“Cuối tuần được không?”

Anh gật đầu.

Một trong những gia quy của Lý gia, chưa là người đã có công ăn việc làm thì không được dọn ra khỏi nhà lớn, thế nhưng Lý Liên Y đã không tuân thủ đúng quy định đó.

Là đứa trẻ đứng hàng thứ mười sáu, được cưng chiều nhất trong Lý gia, Lý Liên Y tuy rằng còn đang học đại học nhưng đã ra bên ngoài ở, nói chính xác hơn thì là, cứ đến ngày thứ năm cậu sẽ đến chỗ Anh Lê, qua cuối tuần sang tối thứ hai mới về nhà.

Mọi người trong nhà đối với cậu đều áp dụng thái độ hết sức khoan dung, cho phép cậu cùng người yêu có thể gần như được sống chung.

Đương nhiên, một trong những lý do cho thái độ đó là vì Anh Lê – người yêu của cậu – là một người đàn ông đáng tin cậy. Tình cảm hai người đang hết sức nồng nhiệt, khó có thể chia lìa. Nên mọi người cũng đành cố gắng để cho họ được tự do, hảo hảo sống chung, tìm hiểu nhau.

Ngón áp út bên tay trái của Anh Lê, đã đeo nhẫn, coi như một lời hứa hẹn của anh đối với mối tình này.

Lý Khỉ Lục thấy vậy, cười nói viên kim cương đính bên trong chắc thiệt, không có cơ hội rớt ra được đâu nhỉ.

Lý Liên Y được nghỉ học, Anh Lê dẫn cậu đến khu mua sắm mua dụng cụ câu cá.

Cuối tuần, hai người dự định đi câu ở ngoài biển.

Bình thường lúc ở chung, dù là cùng chơi trò gì, cậu đều chiếm thượng phong, Anh Lê luôn thua te tua, chỉ có câu cá là Lý Liên Y chẳng thể học cho ra hồn được.

Anh định sẽ tự mình dạy người yêu nhỏ.

“Đến lúc anh bị thua thì đừng có mà kêu nha.”

Lúc chọn dụng cụ câu cá, Lý Liên Y nói đùa.

“Dạo này tôi chơi điện tử cũng đâu có tệ.” Anh Lê đáp lại.

“Lén luyện tập chứ gì.”

Anh Lê chợt nghĩ, mỗi khi ở cùng với người yêu bé nhỏ, bản thân dường như đều biến thành trẻ con, trở lại cái thời còn đi học.

Một người luôn luôn vùi đầu vào công việc, được mệnh danh là kẻ cuồng công việc như anh, lại có thể buông bỏ gánh nặng, hưởng thụ cuộc sống, anh thầm cảm ơn Lý Liên Y, cậu đã mang đến cho anh một cuộc sống mới đầy ánh sáng và màu sắc.

Mua dụng cụ xong, hai người lái xe trở lại con đường tĩnh lặng.

“Rốt cuộc là ở đâu?” Lý Liên Y dán mặt lên cửa xe, nhìn hai bên đường.

Anh Lê quét mắt tìm kiếm.

“À, là căn nhà kia.”

Thấy tấm biển lấp lóe ánh đèn neon, Anh Lê nói.

“Quán bar ‘Thiên Xứng đạo’, chòm sao Thiên Xứng…”

Nắm tay cùng tiến vào quán, Anh Lê và Lý Liên Y đều có chút sửng sốt.

Cách bài trí trong quán bar này, quả nhiên không giống với những quán bình thường.

Anh Lê đã từng đến không ít nơi, nhưng chưa từng thấy quán bar nào có phong cách như thế này.

Không gian tĩnh lặng, dù một nửa quán đã có khách ngồi, nhưng tuyệt không hề ồn ào chút nào. Dưới ánh đèn sáng trưng là bốn bức tường được trang trí bằng những bức tranh phong cảnh biển bao la. Những chiếc bàn màu trắng hình bán nguyệt, cùng với ghế hình chữ S tạo nên một phong cách rất đặc biệt, đồ đạc đều được làm từ thủy tinh trong suốt, dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng lung linh.

Ngắm nhìn không gian trước mắt, an tĩnh, khách khứa đều khẽ khàng chuyện trò, khiến Lý Liên Y thoáng thả lỏng phần nào.

Thực sự cậu rất sợ ầm ĩ.

Giữa quán bar, có một sàn nhảy nhỏ, ở góc sàn là một máy DJ.

Anh Lê cùng Lý Liên Y ngồi xuống.

Cậu hiếu kỳ nhìn lên những bức tranh cảnh biển trên tường.

Mỉm cười với phục vụ viên đem menu đến, Anh Lê lựa chọn món theo khẩu vị của Lý Liên Y.

Trong lúc chờ thức ăn được đem lên, cậu ngồi quan sát chung quanh, đột nhiên phát hiện, lúc này ở đây cư nhiên không có một vị khách nào là nữ.

Khách ở đây đều là nam giới, hơn phân nửa là hai người ngồi đối diện nhau, hệt như cậu và Anh Lê, thì thầm trò chuyện, ai nấy đều tươi cười.

Quay sang nhìn anh, cậu nhận ra, anh cũng để ý thấy điều đó.

“Có mất gì đâu, tất cả mọi người đều muốn được tự do thoải mái mà.” Anh Lê nói vậy.

Thức ăn được bưng đến, quả nhiên là mỹ vị, cá hấp và bò bí-tết đều rất ngon, khiến Lý Liên Y cảm thán không ngớt. Còn có món thịt gà non cuốn rong biển, chiên giòn, chấm với nước tương đặc biệt đi kèm, ngon vô cùng.

Hài lòng dùng xong bữa cơm, hai người chưa rời đi ngay, mà ngồi nghe nhạc. Anh Lê gọi một ly rượu cho mình và một cốc nước chanh cho Lý Liên Y. Ngồi trong quán bar ấm áp, họ cùng nhau tận hưởng thời khắc thư thái này.

Nhìn cái tủ trưng bày bên quầy bar, trên đó đặt rất nhiều loại bánh gato được làm khéo léo và ngon mắt, anh kêu người phục vụ tới hỏi, hóa ra, quán bar còn bán cả bánh gato nữa.

Anh Lê gọi hai đĩa bánh nếm thử.

Lúc ăn xong, hai người không khỏi suýt xoa, bánh gato ở đây tuyệt đối ngon không thua gì mấy tiệm bánh kem lớn.

Đương ngồi tán thưởng, một người đàn ông mặc trang phục đầu bếp từ phía quầy bar đi ra, trên tay đang nâng một khay đầy ắp bánh gato.

Người này nhất định là người làm bánh trong tiệm.

Chờ đến lúc người đó đến gần, Anh Lê và Lý Liên Y mới nhìn rõ khuôn mặt anh ta, không khỏi sững sờ mất một lúc.

Không ngờ trên đời lại có một người làm bánh gato đẹp trai đến thế.

Người này có một đôi mắt đen trắng rõ ràng, trong vắt như ánh sao, thanh thoát như nước hồ thu, khóe mắt hơi xếch, quả thực là một cặp nhãn đào hoa. Trong con ngươi đen thẳm tựa như có dòng điện, chiếu thẳng vào người đối diện, thoạt nhìn lại vô cùng tự nhiên. Cặp mắt hắc sắc, cái mũi cao thẳng, môi hình trái tim, quyến rũ động lòng người. Chiếc cằm vẽ thành một đường cong xinh đẹp, ngũ quan hầu như đều hoàn mỹ không một tỳ vết. Thân hình cao lớn dong dỏng, ngay cả mỗi bước đi cũng đều đẹp đẽ vô cùng.

Đẹp đẽ bắt mắt như thế này, tuy cũng đã từng gặp qua không ít người, thế nhưng, Anh Lê và Lý Liên Y vẫn không khỏi phải một phen cảm thán.

Thực sự… Rất đẹp… Đôi mắt hoa đào của anh ta, dường như có thể phát ra luồng điện tê người…

Người thợ làm bánh lại hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người khác, đem bánh gato cho vào tủ trưng bày rồi rời đi.

“Oa…”

Mải nhìn theo bóng lưng đang biến mất, Lý Liên Y khẽ kêu lên, không khỏi nhìn lại bản thân mình. Mình dù sao cũng còn chưa trưởng thành, trông thấy một người đàn ông thành thục lại có sức hấp dẫn mê người như vậy, đột nhiên cảm thấy mình thực sự còn quá trẻ con.

Anh Lê mỉm cười, “Liên Y, đừng có quên người đàn ông cực kỳ quyến rũ đang ngồi bên cạnh em đấy nhé.”

Cậu quay sang nhìn anh, Anh Lê cũng rất trưởng thành chín chắn, vừa có phong độ ngời ngời, lại cũng rất… gợi cảm nữa.

Đỏ mặt cúi đầu, Lý Liên Y cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Đứng lên, vươn tay về phía cậu, Anh Lê nói: “Liên Y, chúng ta đi thôi.”

Lý Liên Y ngoan ngoãn để anh nắm tay, rời khỏi quán bar Thiên Xứng Đạo.

Ngồi trên xe, lúc Anh Lê đang thắt dây an toàn cho cậu, Lý Liên Y đột nhiên nói: “Không phải em thấy anh ta tốt đâu…”

Anh Lê mỉm cười, “Tôi biết… Còn ai có thể sánh được với tôi nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.