Khả Tằng Ký Đắc Ái (Có Từng Nghĩ Đến Yêu?)

Chương 6



Xuất thân trong một gia đình giàu có trong thương giới, đối với Lý Liên Y mà nói, có thể là chuyện tốt. Cậu ấy sẽ nhận được nhiều sự bảo hộ, nhưng cũng bởi vì bảo hộ quá tốt, nên có khi trái lại lại khiến cậu ấy trở nên yếu đuối.

Lúc trên bàn ăn, Lý Khỉ Lục nói với Lý Liên Y: “Liên Y, em đích thân đến nhà Anh tiên sinh thăm chuột nhỏ, được chứ?”

Nắm cái thìa, Lý Liên Y suy nghĩ một lúc, rồi lại quay nhìn thái độ mọi người trong nhà, cắn cắn môi, gật đầu.

Lý Khỉ Lục đột nhiên thở dài một hơi.

Quả nhiên em trai nàng không sợ Anh tiên sinh. Trước đây, muốn làm cho cậu ra khỏi nhà, phải dỗ dành rất lâu, lần này đồng ý nhanh vậy, xem ra là một biểu hiện tốt.

“Chị sẽ hẹn với Anh tiên sinh trước xem ngày nào thì được, sau đó sẽ dẫn em đến, được không?”

Lý Liên Y lại tư lự một lúc, rồi mới nhẹ gật đầu.

Quán bar “Thanh thông tuế nguyệt”, ngày hôm nay đặc biệt náo nhiệt.

Nữ chủ quán bị thương nằm viện, vừa mới xuất viện.

Trong quán bar, dưới ánh đèn trần rực rỡ là hàng chữ chúc mừng được viết trên băng biểu ngữ. Nơi nơi được trang trí bằng hoa tươi. Bạn bè, bồi bàn cùng những khách quen tụ tập trong nhà chính, chỗ ngồi hầu như đã chật kín chỗ, vô cùng náo nhiệt, để chúc mừng Diệp Thanh Tử.

Mặc trên người bộ lễ phục đen, cài lên chiếc kim mà Anh Lê tặng, Diệp Thanh Tử nụ cười nhẹ trên môi, duyên dáng bắt chuyện cùng bạn bè và khách nhân.

Anh Lê thấy thần sắc nàng so với trước đã khá lên nhiều, biểu tình cũng bình tĩnh ung dung hơn, anh thực yên lòng.

Một tá lại một tá bia được đem ra, Diệp Thanh Tử cầm lên một cốc lớn, lần lượt đi đến từng bàn cùng bằng hữu cụng ly.

Một vị khách quen mang đến chiếc bánh ga-tô lớn, Diệp Thanh Tử rất kinh ngạc vui mừng, đang định mở lời cảm ơn, một bên tiếng pháo đã nổ vang. Giữa tiếng bang bang, những đốm sáng li ti từ không trung rơi xuống, trong ánh đèn, quán bar dường như biến thành một thế giới đồng thoại.

Mọi người đều đứng lên hoan hô, như ngày hội tết.

Giữa âm thanh vui tươi của một bản nhạc, Anh Lê đi tới, cúi mình mời Diệp Thanh Tử, dắt tay nàng cùng đi đến giữa sàn nhảy của quán bar.

Hai người chìm đắm giữa tiếng nhạc tràn ngập không gian.

Một lát sau, có thêm một đôi nhảy nữa.

Bầu không khí sôi động mà ấm áp, người người đều mang theo nụ cười tươi trên mặt.

Nhận ra đây là ca khúc thịnh hành hồi nàng còn học cao trung, Diệp Thanh Tử đột nhiên thấy mũi mình cay cay.

Đã là một người từng trải không ít, khó tránh khỏi nhớ đến chuyện xưa.

Đã từng có những năm tháng tốt đẹp, đã từng nắm chặt trong tay, đã từng yêu sâu sắc một người…

Diệp Thanh Tử mắt ngấn lệ quang, nhìn Anh Lê đang mỉm cười, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn anh…”

“Không được nói nữa, khiêu vũ thôi…”

Trong tiếng nhạc quen thuộc, Diệp Thanh Tử nhảy một điệu rồi lại tiếp một điệu, không muốn dừng lại.

Ngồi trở lại bên quầy bar, Diệp Thanh Tử hỏi Anh Lê bên cạnh, “Đều là chủ ý của anh phải không?”

Anh Lê mờ ám cười, “Tôi đâu dám tham công, Thục Mạn bọn họ cùng nhân viên của cô, đều có phần.”

Diệp Thanh Tử mỉm cười nhìn mọi người trong quán, cảm kích nhẹ giọng nói: “Thực sự phải cảm ơn mọi người rồi.”

Anh Lê cầm tay Diệp Thanh Tử, nghiêm túc nói với nàng: “Nhìn xem, chúng tôi bao nhiêu người yêu cô như vậy, cô phải càng biết quý trọng chính mình.”

Diệp Thanh Tử ngẩn người, cúi đầu, một lọn tóc ôm lấy cổ khiến nàng lúc này trông có vài phần yếu đuối. Cuối cùng, nàng thấp giọng nói: “Tôi biết.”

Vừa nhấp chén whisky, Anh Lê vừa nhìn về hướng sàn nhảy, bạn bè còn đang khiêu vũ nơi đó.

Bên cạnh, Diệp Thanh Tử hỏi: “Lần trước anh đi thăm tôi, nghe nói anh còn có một người bạn học nữa cũng nằm viện, anh ta khỏe chưa?”

Anh Lê biết Diệp Thanh Tử là đang hỏi thăm đến người bạn bác sĩ của anh, anh gật đầu đáp: “Đã khỏe lại, hiện tại đang tĩnh dưỡng ở nhà. Muốn đi làm phải đợi một thời gian nữa.”

Vừa bị hỏi như vậy, Anh Lê không khỏi nhớ tới cuộc gặp gỡ với hai chị em nhà họ Lý.

Đã được cho phép kết giao bằng hữu, cũng đã nói muốn đến làm khách nhà anh, nhưng từ đó giờ Anh Lê vẫn chưa nhận được điện thoại của Lý Khỉ Lục.

Có phải Lý Liên Y vẫn không muốn ra khỏi nhà không?

Vừa nghĩ đến cậu thiếu niên trầm lặng ấy, à không, cậu ấy cũng sắp thành thanh niên rồi mới đúng, Anh Lê liền nghe tiếng lòng mình như đang dậy sóng.

Rõ ràng chỉ là người xa lạ, căn bản chẳng hiểu gì về nhau, thế nhưng, Anh Lê vẫn chẳng thể nào quên được hình bóng ấy.

Ở tuổi của cậu ấy, đáng ra phải đang học đại học, tuối xuân dạt dào bay nhảy mới đúng, thế nhưng cậu ấy…

Nhận ra Anh Lê đang chìm trong suy tư, Diệp Thanh Tử nhẹ nhàng huých anh, “Nghĩ cái gì đó? Nhập tâm như vậy.”

Anh Lê cười lấp liếm, “Không, không có gì.”

Diệp Thanh Tử chép miệng, chăm chú đưa mắt nhìn Anh Lê, “Chắc không phải là… chuyện tình ái đấy chứ.”

Anh Lê vừa nghe đến, vội vàng đáp: “Sao lại nói vậy.”

“Nhìn ánh mắt anh nha.”

Thấy Diệp Thanh Tử dáng vẻ tươi cười khẽ đùa như vậy, Anh Lê cũng muốn bật cười, vẻ mặt đột nhiên biến thành vẻ bất đắc dĩ, anh cúi đầu, trầm giọng nói: “Thanh Tử, tôi nghĩ rằng, tôi không tin vào tình yêu, không tin…”

Diệp Thanh Tử vẻ mặt thương cảm, nàng nắm tay Anh Lê, dịu dàng nói, “Đừng nói vậy, đừng như vậy…”

Anh Lê ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Tử, không muốn người bạn này lo lắng, ngược lại còn trấn an nàng, “Trong cuộc đời, luôn có một vài thứ con người chẳng thể có được, không phải sao? Tôi sống tốt, cô biết không, tôi hiện tại sống vẫn rất tốt.”

“Anh không nên bởi vì chúng tôi… Mà…”

Diệp Thanh Tử không biết phải nói gì với người bạn này nữa. Trong chuyện tình ái, nàng cũng chỉ là một sự thất bại, sợ rằng chẳng có tư cách đối Anh Lê giảng một bài về tình yêu đâu.

Anh Lê khoát tay, ý bảo Diệp Thanh Tử không cần nói gì nữa, sau đó anh quay đầu hướng về phía sàn nhảy, “Đừng nói chuyện này nữa, chúng ta khiêu vũ chứ.”

Vừa hay đến một vũ khúc rộn rã, hầu như tất cả khách nhân đều xuống sàn nhảy, cứ một người ôm phía trước một người ôm thắt lưng, liền nhau như hình một con rồng, cùng nhau khiêu một điệu vũ.

Bầu không khí quán bar, đạt đến cao trào.

Diệp Thanh Tử nhìn vẻ mặt tươi cười sảng khoái của Anh Lê, nhảy đến vã cả mồ hôi.

Đối với bạn bè, anh luôn là một Anh Lê cởi mở và tốt bụng, nhưng mặt khác cũng mang một nội tâm đầy tịch mịch.

Chỉ là, không biết sẽ là ai đây, người có thể khiến Anh Lê thoát khỏi nỗi cô đơn này.

Thứ năm, cũng là ngày dành cho vật nuôi của công ty nhà đất Anh thị.

Cứ mỗi khi đến ngày này, phòng làm việc luôn luôn đặc biệt náo nhiệt.

Thậm chí còn có nhiều khách thường nguyên ngày đến đây bàn chuyện làm ăn.

Anh Lê hôm nay dẫn theo Tiểu Nháo đi làm, trong lúc anh làm việc, Tiểu Nháo có thể chạy nhảy chung quanh.

Con mèo này, cùng mấy con mèo khác của nhân viên công ty, từ lâu đã kết tình miêu hữu (*), vừa thấy mặt là đã tụ lại với nhau.

Giờ cơm trưa, trong gian phòng uống trà đã chuẩn bị sẵn thức ăn cho mèo, cho chó, bình thường chỉ có nhân viên đến đây uống cà phê, ăn bánh thưởng trà, nhưng cứ đến những ngày thứ năm như thế này, căn phòng trở thành nơi chiếm cứ của bầy thú cưng.

Thông qua vật nuôi, quan hệ của nhân viên cũng trở nên tốt hơn, có thêm nhiều chủ đề để mà tán gẫu với nhau. Bầu không khí trong công ty vì vậy luôn luôn ấm áp, hòa thuận vui vẻ.

Một mình đến căng tin dành cho công nhân viên ăn cơm trưa xong, Anh Lê trở lại, ngồi vào bàn làm việc.

Nhà đất Anh thị sắp tới sẽ chuyển đến một tòa nhà mới, kế hoạch đã được soạn thảo xong xuôi, Anh Lê hi vọng sẽ giành được một địa điểm gần thị trường chứng khoán, có thể thúc đẩy việc kinh doanh của công ty.

Đang bắt tay vào xét duyệt đống tài liệu, điện thoại vang lên.

“Anh tiên sinh, có vị Lý tiểu thư tìm ngài.”

Anh Lê vừa nghe đến họ Lý, tim đột nhiên trật nhịp.

Cậu ấy… cậu ấy muốn đến rồi?

“Chuột nhỏ khỏe chứ ạ?” Lý Khỉ Lục vừa tới đã buông một câu hỏi, giọng điệu tràn ngập sinh khí cùng ý cười, nghe ra tâm tình cũng có vẻ rất thoải mái.

“Khỏe.” Anh Lê ổn định lại tâm tình, đáp lời.

“Dạo này thời tiết khá tốt, hẳn là anh đã cho nó được phơi nắng đầy đủ.”

Anh Lê cũng muốn tiếp tục khách sáo đáp lại một chút, thế nhưng, thực sự muốn biết Lý Liên Y rốt cuộc có thể đến làm khách nhà mình hay không. Thôi thì đã gặp mặt, Anh Lê đành đơn giản lấy quen làm thân, hỏi thẳng: “Liên Y… cuối tuần sẽ đến thăm chuột nhỏ chứ?”

Nghe câu hỏi thẳng thắn ấy của anh, Lý Khỉ Lục cũng không tiếp tục vòng vo nữa, “Nếu như anh thấy tiện, mười giờ sáng thứ sáu, tôi sẽ nói tài xế chở thằng bé đến quý phủ.”

Tuy rằng em trai đã đồng ý đến chơi nhà họ Anh, nhưng ít nhất cũng phải mất một khoảng thời gian mới dỗ được cậu thực sự bước ra khỏi nhà. Lý Khỉ Lục đối với Anh Lê trong lòng có chút áy náy.

“A, thật tốt quá.”

Anh Lê thốt ra một câu cảm thán rất chân thành.

Lúc đầu, Lý Khỉ Lục thực có hơi e ngại chuyện tuổi tác cách biệt khá lớn, Anh Lê sẽ không muốn làm bạn với em trai nàng. Giờ đây thấy sự nhiệt thành nơi anh như vậy, nàng rất vui mừng.

Nhưng Lý Khỉ Lục vẫn có một vấn đề phải lo lắng, không biết em trai đến chơi có ảnh hưởng gì đến sinh hoạt nghỉ ngơi thường ngày của Anh Lê không, nàng dò hỏi: “Anh tiên sinh, mong là em trai tôi sẽ không ảnh hưởng đến chuyện hẹn hò của anh với bạn gái.”

Anh Lê ngạc nhiên, sau đó nói: “Hiện tại tôi chưa có bạn gái.”

Lý Khỉ Lục cười: “Vì công việc bận bịu quá sao?”

Hầu như những người đã đạt đến thành công như thế này, nam nữ độc thân đều tạm thời chưa có đối tượng, đây cũng là một trong những nguyên nhân thường thấy.

Anh Lê đăm chiêu một lúc, rồi đáp: “Cũng có thể cho là vậy.”

Tình cảm yêu đương là chuyện riêng tư, Lý Khỉ Lục biết ý cũng không định nói thêm gì nữa, chỉ cảm ơn Anh Lê một tiếng, rồi cúp điện thoại.

Trong lòng Anh Lê đối với ngày cuối tuần sắp đến, bắt đầu tràn ngập chờ mong.

Chiếc Limousine đã từng gặp qua, một lần nữa đậu trước cửa nhà Anh Lê.

(*) tình miêu hữu: tình bạn của mèo, như với con người là tình bằng hữu ấy :”}

——–o0o——-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.