Tang Du loáng thoáng nghe thấy tiếng Hề Trì gọi cậu ta ở đằng sau, nhưng bị hòa lẫn trong nhạc nền của bộ phim nên cũng không nghe rõ lắm, cậu ta dứt khoát quay người lại từ đằng trước, nhưng lại trông thấy Hề Trì đang nghiêng nửa người nhìn Giang Lê.
Tang Du: "?"
"Sao thế? Cậu vừa gọi tớ có phải không."
Giọng nói của Tang Du khiến Hề Trì hồi thần.
"Không có gì", Hề Trì thẳng lưng lên, một lần nữa dựa vào ghế, tự dưng cảm thấy chỗ sườn mặt có hơi nong nóng.
Cơn buồn ngủ còn sót lại hoàn toàn biến mất, rõ ràng bên trong phòng học tràn ngập tiếng nhạc nền cùng tiếng đối thoại của nhân vật chính, nhưng Hề Trì lại cảm thấy yên lặng chưa từng có.
Cậu dùng khóe mắt nhìn Giang Lê bên cạnh một cái, hắn đang cúi đầu nghịch điện thoại, giống như đang trả lời tin nhắn.
Trên mặt vẫn không có biểu cảm gì như cũ, cũng không khác với lúc trước.
Hề Trì chưa yên tâm hẳn, đợi bọt nước trên tay tan hết, cậu chầm chậm mở miệng: "Có hơi ngột, tôi ra mở cửa sổ?"
"Ừm", Giang Lê nhàn nhạt đáp một tiếng, ngẩng đầu khỏi di động liếc qua bên cạnh cửa sổ một cái, thấy Hề Trì giơ tay lên lại nói: "Mở cánh đằng sau ấy."
"Vừa tỉnh ngủ, đừng hong gió."
Hề Trì cũng không lưỡng lự, nói "được" rồi hơi nghiêng người vươn tay với lấy cánh cửa sau.
Tầm mắt Giang Lê lại rơi lên sườn mặt Hề Trì theo động tác của cậu, ánh mắt dừng lại thoáng chốc, vô thức ấn vào xương ngón tay hai cái, thu tầm mắt về.
(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)
-
Cuối tuần trôi qua, giáo viên các bộ môn vì để đám nhóc con nhanh chóng hồi tâm, vào học liền cho một đòn cảnh cáo.
Giáo viên ba môn Toán Lý Hóa phát một tờ kiểm tra, bên ngoài nói rằng nhằm giảm bớt gánh nặng cho các học sinh, không phát cả bộ đề, chỉ đơn giản chọn ra bảy tám câu, nhưng bảy tám câu toàn là đề lớn, nhất là lão Phó, mỗi phép tính tổng tích đều áp lực như câu cuối cùng. Toàn là đề lớn thì cũng thôi đi, còn đòi phải làm xong trong ngày, tự học tối tranh thủ vào giảng.
Ngữ văn và Tiếng Anh mặc dù không có đề, nhưng cũng chẳng tốt hơn là bao, vừa vào lớp bỏ cặp xuống, tai nghe trợ giảng còn chưa đeo xong đã bắt đầu khảo đoạn văn trong sách giáo khoa, thứ hai này còn chuyển tiết, vừa bị bài Ngữ văn Lan Đình tập tự đánh úp xong, lập tức lại đến giáo viên tiếng Anh.
Giáo viên tiếng Anh họ Diêu, tên là hai chữ láy, Oanh Oanh, âm điệu gần như không khác mấy với tên Oánh trong Lưu Oánh của giáo viên Ngữ văn, hai người giống tên, tính tình cũng giống, nhất là Miss Diêu, thanh tú xinh đẹp, quần áo mỗi ngày một bộ, là kiểu giáo viên trước giờ luôn được học sinh Sơn Hải chào đón nhất.
Hôm nay cũng thế, vừa vào lớp đã kêu cán bộ môn mở một bài hát tiếng anh nhẹ nhàng tươi vui, ngay khi tất cả mọi người đều cảm thán rằng Oanh Oanh vẫn là tốt nhất, cô cười nói: "Nghe nhạc cũng kha khá rồi, bây giờ lấy vở nghe viết ra, nghe viết từ đơn bài unit 1, nghe viết xong thì đổi chữa cho bạn cùng bàn, tiếp theo gọi ba bạn học lên bảng nghe viết."
Tất cả mọi người: "......"
Oanh Oanh à, cô hông có trái tim!
Vương Địch học một tiết bị hù chết mười mấy lần, đến cuối cùng trong đầu chỉ toàn dư lại "one by one" và "em try không được thì em (này) try".
Đợi chuông hết giờ vang lên, tập thể lớp 11/1 cùng hạ đường huyết.
"Từ lúc nữ nhân kia nói ra câu one by one này, Oanh văn không còn là môn học yêu thích nhất trong trái tym tôi nữa." Chúc Dư nằm nhoài lên bàn mặc kệ sự đời.
"Tuần này tới độ kiếp rồi sao? Tao vừa đến văn phòng, nghe thấy Oanh Oanh nói mấy ngày nay phải dạy xong unit 2 trong chương trình học, học như này một tuần, bộ não trơn bóng của tao cũng sắp học ra nếp nhăn rồi!"
"Thổ địa Hoa hồng dạ oanh của lớp 11/1 đã biến mất rồi, từ hôm nay, một nữ nhân hùng ưng được sinh ra đời, Diêu Ưng Ưng, cô ác lắm!"
Hề Trì: "......"
"Không chỉ tiếng Anh đâu, vì để đuổi kịp tiến độ, nhiệm vụ mỗi một môn kế tiếp chắc chắn sẽ rất nặng." Lâm Văn Quang đi vào từ cửa trước.
Chúc Dư cảnh giác ngẩng đầu lên từ cạnh máy uống nước: "Tiến độ gì cơ?"
"Cậu đừng nói với tôi là thi giữa kỳ đấy nhá, thi tuần mới kết thúc không lâu, trước đó lúc tôi đến văn phòng lấy bài kiểm tra đã lén nhìn qua bảng phân công dạy học của lão Phó rồi, bên trên ghi thi giữa kỳ sẽ sắp xếp vào khoảng cuối tháng 10 đầu tháng 11, chắc là không nhanh thế đâu."
Lâm Văn Quang lé mắt nhìn cậu ta: "Cậu còn nhìn trộm bản ghi chép của lão Phó á?"
"Việc của người trí thức sao có thể gọi là trộm!" Chúc Dư phản bác, nói, "Được rồi, mau nói tiến độ gì đi."
"Mấy cậu quên thật hay là quên giả vậy? Hôm nay là ngày mấy? 24 rồi đó, sắp nghỉ Quốc Khánh rồi, không gấp được sao?"
Người bên dưới ngơ ra nửa buổi, lúc này Chúc Dư mới vỗ đùi một cái: "Vãi, hèn chi sáng nay lúc xuống căn tin ăn sáng, dì nói cuối tuần này phải tăng ca, tôi còn tưởng căn tin định tổng vệ sinh hay gì, bảo với dì mấy câu vất vả quá, dì còn nói vất vả là bọn mình...... Thế nên cuối tuần này chắc bọn mình cũng phải lên lớp nhỉ?"
"Chuyện quan trọng như vậy sao lão Phó không nói ta?"
Lúc này não Vương Địch xoay chuyển rất nhanh: "Còn phải nghĩ à? Sợ bọn mình phân tâm đó! Cậu coi lên lớp cả ngày nay có giáo viên bộ môn nào nhắc đến chuyện nghỉ lễ Quốc Khánh không? Lên lớp là một bộ đề, kết hợp đòn nghe viết, tại vì sao? Vì muốn tê liệt chết chúng ta đó!"
"May mà chúng ta không bị quật ngã, vừa nghĩ đến kỳ nghỉ Quốc Khánh, bây giờ tôi nhìn vở toán học cũng thấy xinh đẹp tươi......" Vương Địch cầm vở toán học lướt sơ qua, "Ọe!"
Tất cả mọi người: "......"
Đề tài nghỉ lễ Quốc Khánh vừa tuôn ra, phòng học lần nữa náo nhiệt hẳn lên.
Hề Trì đang làm bài thì nghe thấy Khâu Trường Thanh đứng bên lối đi cẩn thận dè dặt gọi cậu một tiếng: "Trì ca."
Hề Trì vừa mới làm xong câu cuối cùng trong đề Vật lý ngẩng đầu lên: "Sao thế?"
"Lễ Quốc Khánh này, cậu còn định qua chỗ tớ không? Nếu có thì tớ dọn phòng trước một chút, cho cậu ở lại."
"Bang --" một tiếng.
Ly nước trên tay Hứa Vân Duệ ngồi đằng trước tuột xuống, nặng nề nện lên mặt đất.
Dưới tác dụng của lực, ly nước chậm chạp lăn ra đằng sau... tới cạnh chân Lê ca của cậu ta.
Hứa Vân Duệ: "......"
Mày dám lăn thật sao!
Hứa Vân Duệ bước một bước dài cúi người quơ cái ly lên: "Tay trơn, Lê ca để tôi cho."
Thời điểm như thế này cậu ta còn dám để Lê ca nhặt giúp mình chắc?
Khoảnh khắc đứng dậy, Hứa Vân Duệ nhanh chóng đảo qua khuôn mặt của Khâu Trường Thanh.
VL, cậu ta nghe được cái gì vậy nè!
"Còn định qua chỗ tớ không", "tớ dọn dẹp trước", "cho cậu ở lại", nghĩa là... hồi trước bí thư trưởng Tây Sơn từng ở lại nhà Khâu Trường Thanh rồi hả? Không chỉ ở lại, còn ở lại những hơn một lần?
Hứa Vân Duệ suy nghĩ, lấy tính tình của bí thư trưởng Tây Sơn, ở chung với Lê ca cũng phải đợi đến hơn 11 giờ tối để không bị người khác nhìn thấy, chắc là không dễ gì đồng ý......
Giây tiếp theo.
"Bên cậu bận không."
Giọng điệu thả lỏng rõ ràng.
Giang Lê cầm bút chấm hai cái không nặng không nhẹ lên đáp án bài kiểm tra, bỏ bút xuống.
"Chắc vẫn ổn", giọng điệu của Khâu Trường Thanh nhảy nhót, "Tớ cũng không cần phải tiếp đãi người khác, đến lúc đó tớ có thể đi đón cậu."
Hề Trì suy xét một lát, nói: "Được."
Mắt thường cũng có thể thấy sự vui vẻ của Khâu Trường Thanh, sau khi "Ừm" liên tục hai cái thì vội nói vậy tớ về dọn phòng thêm lần nữa đây.
Nói xong, Khâu Trường Thanh bèn xoay người định đi về chỗ.
Đi chưa được hai bước, cậu ta đột nhiên dừng lại.
Hồi nãy lúc mình vừa qua, hình như chủ tịch Nam Sơn đang làm bài, mình đứng cạnh nói chuyện một hồi chẳng biết có quấy rầy người ta hay không?
Nghĩ như vậy, Khâu Trường Thanh vòng về một lần nữa, cằm hạ xuống theo biên độ nhỏ, bày tỏ xin lỗi.
Lần này không chỉ Hứa Vân Duệ, một đám người ở Nam Sơn cũng chấn động.
Cậu ta còn dám khiêu khích!!!
Chỗ ngồi của Giang Lê và Hề Trì trong lớp là hàng cuối sát cửa sổ, cũng là góc trong cùng, Khâu Trường Thanh vừa hay đứng bên cạnh chỗ của Giang Lê, quay lưng với mọi người, bằng góc độ của Nam Sơn, căn bản không nhìn thấy mặt mũi Khâu Trường Thanh đâu, chỉ miễn cưỡng nhìn thấy động tác.
Vì vậy, bọn họ liền trông thấy cái cậu Khâu tiểu quán trưởng này đang đối mặt với Lê ca của bọn họ, "cạy" bí thư trưởng Tây Sơn còn chưa nói, lúc đi ra rồi lại vòng về, còn hất hàm khiêu khích với Lê ca!
Nam Sơn tự ấn huyệt nhân trung bắt đầu hít oxi.
Khâu Trường Thanh quay về chỗ, vừa hay chuông vang.
Tiết cuối cùng buổi chiều vốn là tiết thể dục, cân nhắc đến đại hội thể thao vừa diễn ra, bài tập về nhà lại nhiều, sau khi bàn bạc thì đổi thành tự học.
Đề cuối cùng lão Phó cho ra có hơi đánh lừa, dùng cách giải cao cấp sẽ rất đơn giản, nhưng lão Phó đã quy định rõ ràng không được sử dụng phương pháp vượt qua phạm vi giáo trình, Hề Trì trải nghiệm cảm giác "lên voi xuống chó" trong đề toán học một lần, đang dùng đáp án đảo ngược quá trình, thì nghe thấy tiếng chai nhựa bị đè ép vang lên.
Hề Trì vừa quay đầu, Giang Lê đang vặn nắp uống nước -- chẳng biết siêu thị trường nhập từ đâu ra một đống nước suối, thân chai mềm như giấy, vặn nhẹ một cái đã kêu rắc rắc.
"Kỳ nghỉ cậu có kế hoạch rồi?" Giang Lê uống một ngụm nước, bất ngờ hỏi.
Suy nghĩ của Hề Trì vẫn còn dừng trên đáp án đảo ngược, vừa nhìn bài vừa hỏi: "Kế hoạch gì?"
Giang Lê hơi mất tập trung dựa vào lưng ghế, thờ ơ nói ra ba chữ: "Khâu Trường Thanh."
Ngòi bút của Hề Trì đang liệt kê hai công thức trên giấy nháp, cậu thuận miệng "Ừm" một tiếng: "Chắc sẽ qua chỗ cậu ấy."
"Cũng lâu rồi tôi chưa đi."
Giang Lê nghiêng đầu qua, mí mắt nâng lên rất khẽ, nhìn cậu một cái.
Đang định mở miệng, Hề Trì đã tính ra đáp án, cậu ngừng bút, xoa xoa ngón tay mình, hỏi rất tự nhiên: "Cậu đi không?"
Giang Lê nhíu mày một cái rất nhẹ: "Gì cơ?"
"Thanh Vân Quán", Hề Trì xoay đầu, "Không phải cậu vừa mới hỏi cái này sao."
"......"
Giang Lê hiếm khi bị cứng họng.
Hắn im lặng vài giây, tầm mắt lần nữa quay về bài làm trước mặt, lúc mở miệng, giọng điệu tùy ý hơn không ít: "Sao lại muốn tôi đến đó."
"Yên tĩnh", Hề Trì nhẹ giọng nói, "Hiệu suất làm bài cũng cao."
Đối với người tu hành mà nói, đạo quán miếu cổ vốn chẳng phải xa lạ gì, yêu tộc cũng vậy, hàng trăm ngàn năm trước khi chưa thành lập trật tự, đạo quán miếu cổ còn có quy tắc yêu tộc miễn vào.
Nhưng sau khi bước vào xã hội hiện đại, theo sự hợp tác ngày càng chặt chẽ hơn giữa các giới, cộng sinh hài hòa trở thành tôn chỉ cơ bản nhất, trong đó vai trò của yêu tộc ngày càng quan trọng, quy tắc "miễn vào" đã hết từ lâu, đến nơi Phật - Đạo thanh tịnh tu hành ở lại tu duyên mấy ngày là điều bình thường.
Nhưng Giang Lê không ngờ rằng, đáp án lại là đến đạo quán làm bài, hắn bật cười.
"Ở Thanh Vân Quán còn có một cây gỗ lim đã ba ngàn năm."
"Sinh hồn rồi?"
"Chưa, lão quán trưởng cũng ưu sầu vì chuyện này, nhiều năm như vậy, nhang khói đốt rất nhiều, cũng chẳng biết xảy ra vấn đề ở đâu, vẫn chưa sinh hồn."
Hai người trò chuyện câu được câu chăng, Hề Trì làm xong ba quyển Toán Lý Hóa, lại rút một bộ đề thi từ trong hộc bàn ra, cậu lướt sơ qua mấy cái, chọn hai đề có cách giải tương tự với đề cuối cùng hôm nay, vừa xem vừa nói: "Nói không chừng mèo ở đạo quán sinh hồn còn nhanh hơn cả cây gỗ lim đó."
Mèo?
Trong đầu Giang Lê hiện lên một con mèo nhà đã "gặp mặt" không ít lần trong khoảng thời gian này.
Ngồi cuộn tròn trên mái ngói xanh kiểu xưa phơi nắng, nơi góc mái còn có thể nhìn thấy nửa chiếc chuông trừ tà.
Hóa ra là mèo của đạo quán.
Giang Lê đã có đáp án, nhưng vẫn hỏi một câu: "Là con mèo trên avatar của cậu?"
Đề tài đột nhiên rẽ ngoặt một cái, Hề Trì "Ừm" một tiếng: "Là mèo của Thanh Vân Quán, mèo nhà tam thể."
Làm liên tục mấy đề lớn, mắt Hề Trì có hơi xót, nghe Giang Lê nhắc tới đề tài này, cậu liền lấy di động từ trong hộc bàn ra, mở một album trong đó rồi đưa qua.
Giang Lê vừa cúi đầu thì nhìn thấy tên album trước tiên, vắn tắt rõ ràng, một số "1".
Ảnh chụp bên trong không nhiều, đều là một vài chiếc chuông cổ, sông núi và hoa cỏ, từ ảnh chụp đã có thể nhìn ra một chữ "tĩnh", duy nhất chỉ có mấy con mèo dáng vẻ khác thường là khá linh động.
"Mèo ở đạo quán nhiều lắm, cũng thu hút rất nhiều khách thăm quan, gọi bọn nó là tiểu tiên trưởng", Hề Trì chậm rãi nói, "Còn thường hay cho bọn nó ít nhang khói nữa."
Tới đạo quán đốt nhang khói nhưng lại niệm "Nam mô a di đà Phật", lúc nghe thấy lần đầu tiên ở Thanh Vân Quán, Hề Trì còn sững ra, về sau Khâu Trường Thanh giải thích rằng: "Cái họ niệm không phải là Nam mô a di đà Phật, mà là Nam mô a meo đà Phật, mèo meo meo á."
Hề Trì: "......"
Lạ lùng thật chứ.
Nhưng Phật Đạo một nhà, chỉ cần thành tâm, trái lại cũng chẳng có nhiều phép tắc như vậy.
Ngón tay Hề Trì vuốt qua từng cái trên màn hình: "Còn nhiều lắm, tôi chụp không hết."
Album chạm đáy, Hề Trì đang định thu di động về, Giang Lê lại mở miệng: "Có tên không."
"Có hết ấy, cậu hỏi con nào."
Hề Trì thuận miệng trả lời, cậu cũng tưởng rằng Giang Lê chỉ thuận miệng hỏi, mãi đến khi hắn giơ tay, trượt hai ba cái trên màn hình di động của cậu.
Ngón tay Giang Lê dừng trên một bức ảnh, khẽ ấn vào màn hình.
"Con này."
Hề Trì rũ mắt, giây phút nhìn thấy bức ảnh thì khựng lại.
...... Là con mèo trên avatar của cậu.
Lồng ngực đập hụt một cái không nặng không nhẹ.
Rất nhanh, Hề Trì đã chẳng có thời gian quan tâm đến chuyện lồng ngực đột nhiên đập hụt.
Cậu chọn con mèo này làm avatar không phải nguyên nhân gì khác, chỉ là vì nó khá bám cậu, nhưng bây giờ......
Hề Trì đột nhiên không muốn nói lắm.
Cậu im lặng hơn nửa ngày trời, mới giả bộ lơ là như bình thường nhưng giọng điệu vẫn có thể nghe ra một chút cứng ngắc, nói: "Tên của nó có hơi thẳng thắn."
Giang Lê rất ít khi nghe thấy dùng từ "thẳng thắn" để hình dung, huống chi từ này còn xuất phát từ miệng Hề Trì, thế là "Ừm" một tiếng.
Mặc dù giọng nói rất chi là hời hợt, nhưng Hề Trì vẫn nghe ra được một chút ý tứ "Để tôi coi coi rốt cuộc thẳng thắn đến cỡ nào".
Hề Trì: "."
Lại im lặng mất vài giây, Hề Trì nhỏ giọng nói ra ba chữ: "Tôi viết cậu xem."
Giang Lê nhìn cậu rút giấy nháp ra, ngòi bút quẹt quẹt rất nhanh trên đó.
Nhìn khoảng ngắt nghỉ giữa các chữ, cái tên hình như có hơi dài, cỡ 3, 4 chữ.
Hề Trì viết xong, đặt giấy nháp lên bàn Giang Lê, rồi tự thân bắt đầu làm bài.
Giang Lê tìm được chuỗi ký tự duy nhất trong đám con số và công thức.
Đúng là bốn chữ, nhưng tên thì chỉ có hai, hai chữ còn lại, đại khái là... cảnh cáo?