Khắc Phu
11
Lão Tạ lại đi đánh trận, đánh đi đánh lại liền mất vài năm.
Lúc ông ấy trở về ta đã hai mươi hai.
Tiêu Nguyệt cũng đã có phò mã!
Hai bọn ta trong lễ thành hôn của nàng lén lút ăn vụng rất nhiều đùi gà.
Nàng tay đầy dầu mỡ nói “Cái mệnh cách này của ngươi đúng là không ai chống đỡ nổi nha”
Ta bất đắc dĩ nhún vai, bản thân ta cũng đâu có muốn vậy.
Trên đường hồi phủ, vì ăn quá no cho nên ta quyết định đi bộ về cho tiêu thực.
Trùng hợp gặp được Tiêu Hoài và Tiêu Diễn.
Ba người chúng ta cùng nhau đi trên đường.
Tiêu Diễn than thở “Hazzzz, chúng ta đều đã trưởng thành, không nhớ đã bao lâu rồi mới có thể cùng nhau đi bộ thư thả như vậy”
Ta cũng thở dài “Đúng vậy”
Tiêu Diễn nắm lấy vai của ta, có chút hứng khởi trêu ghẹo.
“Nghe nói lão Tạ nhà ngươi muốn cho ngươi ném tú cầu kén rể”
Ta vẫy tay “ Đúng vậy”
Tiêu Diễn “Nhưng trường hợp của ngươi, ai lại dám đi tìm chết chứ!”
Ta lén liếc nhìn Tiêu Hoài.
Hắn năm nay đã hai mươi sáu, thân hình cao lớn, mà càng lớn lại càng ưa nhìn.
Hoàng Hậu là mỹ nhân đệ nhất kinh thành.
Mà Tiêu Hoài lại giống hoàng hậu, da trắng, mặt đẹp chỉ là đôi lông mày của hắn oai hùng hiên ngang hơn.
Có lẽ do uống thuốc quá lâu, khiến cho đôi mắt hắn luôn ánh lên sự dịu dàng, nhìn yếu ớt nhưng thật ra lại rất kiên cường.
Mưa rơi phảng phất trên cành trúc, gió thổi xào xạc lá cây xanh.
Ai yoo.
Mỹ nhân này ta rất thích.
Đưa ta tới cửa, hai người cũng hồi cung.
Mà Tiêu Hoài đi hai bước liền quay lại.
Hắn cúi đầu nhìn ta, có chút muốn nói lại thôi.
Ta nháy mắt mấy cái “ Điện hạ sao vậy?”
Tiêu Hoài trầm mặc rất lâu, cuối cùng lắc đầu thay ta chỉnh lại áo choàng.
“Trời lạnh, đừng để bị cảm”
12
Ngày ném tú cầu.
Trời đổ tuyết rất lớn.
Ta đứng trên lầu mặt không cảm xúc.
Mà lão Tạ cũng vậy.
Dưới lầu không có một bóng người....
Dân chúng xung quanh đều trốn bên ngoài xem náo nhiệt.
AAAAAA!
Đường đường Tạ Yểu như ta mà cũng có ngày luân lạc đến mức này!
Ta tức giận trực tiếp ném tú cầu xuống dưới rồi rời đi.
Mới đi được hai bước, phía dưới bỗng nhiên ồn ào náo nhiệt.
“Có người tiếp được tú cầu rồi!”
Ta chần chờ quay đầu nhìn xuống!
Tiêu Hoài một thân màu đen, trên tóc và vai dính rất nhiều tuyết.
Gió lạnh thấu xương cùng với tuyết rơi không ngừng.
Hắn cầm tú cầu của ta để xuống, ngửa đầu cùng ta đối mặt.
Khóe miệng Tiêu Hoài nhếch lên, ý cười dịu dàng giống như mọi ngày.
Giữa thiên địa rộng lớn vạn vật đều trở nên tĩnh lặng.
Phảng phát chỉ còn lại tiếng tim đập của ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.