Phương Khác không tiếp lời, mà bâng quơ nói: “Viên Kim gần đây hình như rất bận. Tụ Linh các bây giờ đã mở mấy tiệm ở đại lục Cửu Châu, đại lục Thanh Hoa cũng có không ít, cực khổ cho hắn rồi.”
Trần Chử sửng sốt một lúc, nụ cười ôn hòa vinh hạnh xuất hiện trên mặt: “Làm gì có, là đệ quá khen. Năng lực duy nhất đáng tán thưởng của hắn chính là kiếm linh thạch, huống chi đệ cũng biết, Tụ Linh các có hôm nay cũng không thể không nhắc công Trần Cửu. Lúc trước đệ để Trần Cửu phụ trách bên đại lục Cửu Châu, hắn phụ trách đại lục Thanh Hoa, mọi người đều hoài nghi hạc giấy truyền tin sai. Trần Cửu thẹn thùng như vậy sao có thể thích hợp làm cái này như kẻ trong mắt chỉ có linh thạch giống Viên Kim được. Ai ngờ hắn làm không tồi.”
Phương Khác nhìn Trần Chử, cười nói: “Trần Cửu là người cẩn trọng, rất được.”
Trần Chử cũng cười, chỉ là nghiêng mắt lặng lẽ nhìn Phương Khác bên cạnh, thầm nghĩ trên người thiếu niên này đã có thêm rất nhiều thứ năm đó không có. Đây là chuyện tốt, trong hai năm này vốn cũng có vài kẻ ngoại tâm đã ngừng ý định. Mấy người ở cạnh Phương Khác gần đây, hắn, Viên Kim, Triệu Lịch Duyệt, Trần Cửu, còn có Chân Minh. Viên Kim giỏi kiếm tiền làm người có mấy phần ngạo khí, Triệu Lịch Duyệt tâm tư thâm trầm mưu lược hơn người, Trần Cửu cẩn thận tính cách nội liễm xử sự không chỗ bới móc, còn về Chân Minh thì chưa tiếp xúc nhiều nên không hiểu lắm. Hắn cũng không ngờ trong số người hắn tiến cử cho Phương Khác sẽ là Trần Cửu và Triệu Lịch Duyệt lọt vào mắt Phương Khác…
Đồng thời, nội tâm Trần Chử cũng có chút thỏa mãn. Năm đó hắn cược đúng rồi, Phương Khác quả thật không khiến hắn thất vọng. Trên mặt Trần Chử hiện vẻ vui mừng tự nhiên.
“Trần Chử, chí hướng của huynh là gì?” Phương Khác đột nhiên hỏi.
Trần Chử nghi hoặc nhìn Phương Khác, tựa hồ không hiểu sao Phương Khác đột nhiên hỏi cái này. Trầm mặc hồi lâu mới nói: “Ta chỉ là một hài tử của tiểu hộ nhân gia, trong nhà cộng thêm thúc bá cũng không quá mười người. Nhưng tổ tiên ta từng xuất hiện một tu sĩ kỳ xuất khiếu, có chút nền tảng. Sau sáu tuổi phụ mẫu đưa ta đến sơn môn Côn Luân, đợi ta thông qua khảo hạch trở thành đệ tử nội môn thì trở thành một thành viên của Côn Luân. Tại Côn Luân đọc sách, tu luyện, kết giao bằng hữu, lịch luyện… đến hiện nay ta đã sống ở Côn Luân tròn hai mươi lăm năm. Từng cành cây ngọn cỏ, từng viên đá viên ngói của Côn Luân ta đều vô cùng quen thuộc, cho dù nhắm mắt lại ta cũng có thể đi lại tự nhiên trong môn phái… Côn Luân đã trở thành một gia đình khác của ta. Một khi vào cửa Côn Luân, tức là người Côn Luân, ta chưa từng hoài nghi ta không phải người Côn Luân.”
“Chỉ là, mấy năm nay phái Côn Luân càng lúc càng nhiều chướng khí, rất nhiều con cháu thế gia ỷ thế hiếp người, lại được bảo vệ. Trưởng lão kết bè kết phái với nhau, môn phái phân liệt… đấu đá lục đục. Đến cuối cùng ngay cả đệ tử tạp dịch của Côn Luân đều phân phe phái. Chưởng môn không hỏi thế sự, Trí Ngu trưởng lão lại thiếu đi một phần nhuệ khí dẫn đến môn phái nằm trong tình trạng không tiến thủ. Ngồi nhìn phái Thái Hành lớn mạnh, nhìn tông môn và phái Thiên Sơn đổ nghiêng… càng đáng sợ là, môn phái lại bị mấy thế gia thâm nhập vô cùng nghiêm trọng. Lúc đó ta cho rằng, phái Côn Luân sớm muộn cũng sẽ mục rữa. Cho nên, ta cảm thấy mình phải làm chút gì đó, cần phải làm gì đó.”
Trần Chử bình tĩnh trần thuật, trên gương mặt trắng trẻo xuất hiện vẻ kiên định chưa từng có.
“Ta nói câu này có hơi chua.” Cuối cùng Trần Chử cười chêm vào.
“Sư phụ nói bên cạnh ta tụ tập một đám tiểu tử ngốc, câu này không sai.” Phương Khác nhướng mày cười nói: “Mấy năm nay trong môn phái đã sạch sẽ hơn nhiều lắm. Cành nhánh của mấy đại thế gia đã bị âm thầm chặt gãy không ít, Côn Luân trừ đi thịt thối. Tuy đau, nhưng chung quy sẽ tốt lên. Có lẽ chúng ta có thể làm không nhiều, nhưng cũng không ít.”
“Cho nên ngươi liền dẫn đám hỗn tiểu tử đó đi biên cảnh?” Triệu Lịch Duyệt chen vào.
Phương Khác nhíu mày nhìn Triệu Lịch Duyệt vừa bước một chân vào cửa. Y đã sớm cảm giác được Triệu Lịch Duyệt đến, Triệu Lịch Duyệt cũng không hề che giấu khí tức trên người mình. Chỉ là hôm nay cổ áo Triệu Lịch Duyệt chưa chỉnh lý chỉnh tề, bên cổ còn có mấy điểm đỏ.
“Một đám bại gia, chuyện gì cũng chả hiểu chỉ biết bản thân quý giá. Chính đạo không đi, cứ thích giết người cướp của, hống hách ngang tàng… đáng sợ hơn là không phải bọn chúng bại gia, mà là… bọn chúng căn bản không hiểu cái gì là đúng sai, cái gì có thể làm cái gì không thể làm.” Phương Khác bình tĩnh nói, ngữ khí không mặn không nhạt.
“Chiến trường rất tàn khốc, bọn chúng không nhất định chịu được.” Trần Chử lo lắng nói.
“Nếu không tàn khốc, sao là trừng phạt?” Triệu Lịch Duyệt cười nhẹ một tiếng, chỉnh lại cổ áo hơi mở rộng: “Nhưng ta không biết chí hướng của Trần sư huynh lại cao thượng vô vụ lợi như thế.”
Trần Chử liếc mắt nhìn Triệu Lịch Duyệt, nhàn nhạt nói: “Cũng thế cũng thế, giống như ta không biết Triệu sư đệ ngươi đứng bên ngoài không hừ một tiếng nghe hết cuộc nói chuyện của chúng ta vậy.”
Triệu Lịch Duyệt nhún vai, nhìn Phương Khác. Đối với hắn đám Trần Chử đều là một đám chết não, kiên trì những thứ vô vị, vốn hắn cho rằng Phương Khác cũng thế, không ngờ hắn đã nhìn lầm. Phương Khác khác với đám Trần Chử, những thứ kiên trì hắn thấy trong mắt Phương Khác, không giống với Trần Chử.
“Muốn làm gì đó, thì cần phải có quyền.” Triệu Lịch Duyệt nói từng chữ, mắt luôn chăm chú nhìn biểu tình Phương Khác, tiếc rằng trên mặt Phương Khác vẫn bình tĩnh vô ba, hắn không nhìn ra cái gì.
Trần Chử vỗ tay áo, ngẫm nghĩ nhìn Triệu Lịch Duyệt một cái rồi chậm rì rì nói: “Chúng ta vẫn nên quan tâm vấn đề an toàn khi đưa đám bại gia đến biên cảnh đi. Nếu chết mất vài đứa, chúng ta phải ngẫm cho tốt về sau sống thế nào. Ta không muốn cả ngày đối mặt với mười mấy đợt truy sát…”
“Các ngươi không cảm thấy…” Phương Khác chau mày.
Triệu Lịch Duyệt và Trần Chử đều nhìn Phương Khác, mang vẻ nghiêm túc mà chính bọn họ cũng không ngờ đến, họ đang đợi câu tiếp theo của Phương Khác.
“Chắc đã đói bụng rồi nhỉ?” Phương Khác thản nhiên cười.
Kết quả nhận được một cái trợn trắng mắt và một ánh mắt lạnh.
“Tu vi của ngươi đã đủ tích cốc, theo ta biết tích cốc đan của ngươi cũng chưa từng thiếu.” Trần Chử không chút lưu tình lạnh mặt nói.
“Từ sau khi bế quan, ta chưa từng nếm qua một ly rượu, một miếng linh thực…” Phương Khác như thở dài nói.
Thế là, khi đám nhóc Vương Lạc Dương hoàn toàn không có tin tức gì mang khóe mắt đen thui bước ra khỏi phòng, chỉ thấy người đã bị chúng nguyền rủa, chửi mắng vô số lần tại Thận Hành nhai đang đoan đoan chính chính ngồi cạnh bàn tròn. Trên bàn đầy mỹ thực, hương thơm lan khắp tứ hợp viện, linh khí tràn trề… ha ha.
“Ngồi xuống ăn chút gì đi, một mình ta cũng không ăn hết nhiều như vậy.” Phương Khác nói với các đệ tử ‘thủ vệ’ viện tử này.
Mấy người chần chừ một lát, mới tiến tới chắp tay hành lễ.
“Đa tạ Phương đại nhân. Vậy các sư đệ sẽ không khách khí.”
Phương Khác nghe từ Phương đại nhân mới đột nhiên nhớ ra, hiện nay y cũng là một quản sự đại nhân của Duy Pháp đường. Chức quan chính thức là quản sự Tuần Pháp Ti Duy Pháp đường. Duy Pháp đường có tam Lệnh lục Ti, Tiêu trưởng lão chính là một trong tam Lệnh. Mà lục Ti phân biệt là, Tuần Pháp Ti, Chấp Pháp Ti, Thẩm Tấn Ti, Cấm Vệ Ti, Ám Ti và Minh Ti.
Vốn dĩ Tuần Pháp Ti quyền lợi rất lớn, gần như chỗ nào ở Côn Luân cũng đều thuộc Tuần Pháp Ti quản. Nhưng lúc đến tay Phương Khác trừ hơn ba trăm thủ hạ của y ra những lực lượng khác không tập trung về tay y, tính ra chỉ treo cái danh.
Phương Khác bưng chén không nhanh không chậm gắp đồ ăn, cứ như không cảm giác được từng ánh mắt vừa tức vừa sợ của đám nhóc Vương Lạc Dương.
Vương Lạc Dương nhíu mày nhìn Phương Khác, đứng nguyên tại chỗ bất động nhìn cả bàn người, có vài đệ tử vốn không thoải mái lắm, nhưng thấy Phương Khác và Triệu Lịch Duyệt khoan thai tự nhiên như vậy cũng yên tâm bắt đầu ăn.
Những đệ tử đời ba mươi bảy khác thấy Vương Lạc Dương bất động cũng không động theo.
Dư Sùng Lễ là người cuối cùng bước ra khỏi nhà, gương mặt tròn trịa hơi mập của nó lúc này đã có đường nét rõ ràng. Nó thấy Phương Khác thì vô thức lùi ra sau một bước, không tự chủ rùng mình.
“Toàn bộ đến đủ rồi thì đi theo ta.” Phương Khác nhìn Dư Sùng Lễ một cái, gác đũa nói.
Vương Lạc Dương theo sau Phương Khác ra khỏi viện tử thì thấy ngay một chiếc thuyền bay, bất giác siết chặt nắm tay. Sao lại có thuyền bay, trong môn phái ngay cả ngự kiếm cũng không được phép, Phương Khác làm sao có thể sử dụng thuyền bay. Trừ khi đây là môn phái đã cho phép.
“Chủ tử.” Chân Minh vừa thấy Phương Khác đã chạy tới, cong lưng mỉm cười nói: “Ngài lên từ chỗ này đi, tất cả đã chuẩn bị xong rồi. Chúng ta chỉ cần đến khu Cửu Tỉnh hội họp với Hách Liên gia chủ, hai ngày sau sẽ rời khỏi Côn Luân. Mấy vị đạo hữu mà chưởng môn an bài cũng sẽ đến chỗ ngài trong hai ngày này.”
Phương Khác gật đầu, lên thuyền bay nói: “Làm không tồi.”
Chân Minh cười hê hê, không nói thêm nữa, xoay người ôm quyền hành lễ với Trần Chử và Triệu Lịch Duyệt: “Trần huynh, Triệu huynh.”
Trần Chử và Triệu Lịch Duyệt nhìn nhau một cái rồi ôm quyền trả lễ.
Vương Lạc Dương mím môi, nhìn những người khác kinh nghi bất định, bước lên thuyền bay đầu tiên.
Những người khác quay mặt nhìn nhau, có vài đứa chần chừ dịch chân, Hách Liên Đồng nhìn chằm chằm thuyền bay trước mắt, sau đó kéo Thượng Quan Bình Cốt nói: “Chúng ta lên đi… đây là thuyền bay của nhà ta.”