Một hàng năm người, ngồi trên một chiếc thuyền bay cỡ nhỏ, trên thân chiếc thuyền bay không chút đặc sắc này lại có một ký hiệu tấm gương hoa sen trắng.
Họ là đệ tử phái Thiên Sơn, có thuyền bay, nói rõ địa vị không thấp. Trong đó có một thanh niên thân hình khôi ngô mang đầy vẻ thất vọng trong ngôn từ: “Lần này đến bí cảnh Côn Luân, yên tĩnh hơn mười năm trước nhiều. Thừa lễ của phái Côn Luân vẫn tràn đầy thanh thế như xưa, tiếc là không thể đi xem.”
“Bí cảnh Côn Luân, ha, trải qua chuyến đến bí cảnh Côn Luân thảm liệt mười năm trước, mới khiến những yêu ma đó có thời cơ tổn thương nguyên khí phái ta. Lần này cấp cao đã đạt được hiệp nghị chỉ đi lướt qua mà thôi. Vậy mà phái Thái Hành lại xuất ám chiêu, phái tu sĩ kỳ kim đan tới, không ngờ lại chịu thiệt lớn tổn thất năm đệ tử hậu kỳ trúc cơ trong một bí cảnh nho nhỏ.”
“Nhưng cái thiệt này, phái Thái Hành cũng chỉ có thể gắng gượng nuốt xuống. Điển hình trộm gà không được còn mất nắm gạo. Côn Luân không hổ là Côn Luân, có một Tiêu Xương Thu đã ẩn ẩn có kiếm ý.” Một nam tử gương mặt âm nhu tay nhẹ nhàng vuốt thân kiếm nói, kiếm của hắn dài mảnh nhưng cứng chắc, trên thân kiếm còn có một đường rãnh dài, dường như có thể thấy được vết máu.
“Sư phụ của Tiêu Xương Thu là Thiên Quân Kiếm hung danh hiển hách mười năm trước, xuất một kiếm, là Cửu Châu chấn động. Định luật tu sĩ nguyên anh chỉ có tu sĩ nguyên anh mới đối kháng được đã bị hắn phá, chỉ với tu vi kỳ kim đan mà dùng kiếm trảm ba ma tu kỳ nguyên anh, năm năm trước bế tử quan.” Nữ tu duy nhất trong năm người, đứng nghênh gió trên thuyền bay, mái tóc dài phất thơ theo gió, đầm lụa trắng trên người lại không chút động đậy, cứ như không có một miếng gió nào.
Trừ người thần bí đội cái mũ trùm bằng rơm lớn, mặc áo khoác trắng đứng bên cạnh nàng ra, ba người khác đều lộ vẻ kinh ngạc vô cùng.
Không chỉ là vì năng lực Thiên Quân Kiếm có thể giết nguyên anh, mà còn vì tử quan. Tử quan, không đột phá không bước ra, không đột phá tức chết.
Nữ tu quay đầu đảo mắt nhìn ba người, nói tiếp: “Kiếm mà Tiêu Xương Thu nắm giữ, còn là linh kiếm tứ phẩm, Công Bố. Công Bố là kiếm bá đạo, chuôi kiếm dài năm tấc, thân kiếm ba thước, nặng hơn ngàn cân, dài là cực dài, nặng cũng cực nặng, vì vậy tên là Công Bố. Tiêu Xương Thu với thân thể mềm mại của nữ tử mà tu luyện trọng kiếm như thế, cũng nắm được buông được như Thiên Quân Kiếm, tư chất không thể không cao.”
Ba người bừng tỉnh đại ngộ, Tiêu Xương Thu quả thật gánh được linh kiếm tứ phẩm. Linh kiếm bình thường chỉ phân trên dưới hai phẩm. Linh kiếm nhất phẩm là hạ phẩm, linh kiếm nhị phẩm có thể gọi là thượng phẩm. Mà trên nhị phẩm, tổng cộng có thập phẩm là linh khí đứng đầu, trên linh khí chính là linh bảo. Đệ tử bình thường đều dùng pháp khí.
Bọn họ là đệ tử tinh anh của phái Thiên Sơn, đương nhiên nhãn giới vô cùng cao.
“Thương sư tỷ, trong mười đệ tử tinh anh của phái Côn Luân đó, chuyến này chỉ xuất hiện Tiêu Xương Thu và Chu Thức Vũ, không biết tám đệ tử khác như thế nào?”
“Chỉ cao không thấp. Hách Liên Thập Cửu, Phương Hiền Thanh, Âm Trầm Ngư đều không phải dạng dễ đối phó, năm người còn lại ta cũng chưa từng gặp, nhưng danh chắc chắn không bất hư truyền, tự nhiên bất phàm. Chỉ là…” Thương Nhược Tuyết lạnh lùng đảo mắt qua ba người: “Ánh mắt ta không hạn chế trong những chuyện này, trên kim đan, nguyên anh, hóa thần, hợp thể, phân thần, độ kiếp, đại thừa, sau đó chính là… phi thăng. Tiếc rằng tu tiên giới đã gần năm ngàn năm không có tu sĩ phi thăng, cảnh giới cao nhất hiện nay cũng chỉ là tu sĩ kỳ hợp thể.”
Thời gian dai dẳng như thế, phi thăng đã trở thành một giấc mộng xa không thể với, thật sự có người tu luyện được đến phi thăng sao?
Phương Khác nằm ngửa trên nóc nhà, nhét từng trái thanh quả vào miệng, sau đó phun hột ra. Nếu đánh giá Phương Khác một chút, sẽ phát hiện từ đầu đến chân y đều đã đổi mới, tuy vẫn là trang phục môn phái, nhưng bộ trang phục này không chỉ là tơ linh tằm bình thường như trước, mà ít nhất là linh tơ do linh tằm trên năm mươi năm nhả ra.
Phải biết linh tằm là một loại linh trùng vô cùng yếu ớt, thọ mạng nhiều lắm chỉ trên dưới mười năm. Hơn nữa trên y sam cứ như có lưu quang lóe qua, có thể nhìn ra được không chỉ là vẽ linh văn không.
Hiện tại toàn thân Phương Khác từ búi tóc xanh bích trên đầu đến thủy linh kiếm nhất phẩm thuộc tính thủy trên tay đều là trang bị tiêu chuẩn của môn phái bây giờ. Quả thật có thể nói là từ súng hơi đổi sang đại bác. Chuyện là sau thừa lễ, đãi ngộ của đệ tử khác biệt rất nhiều. Nội tình của một đại phái chỉ lộ ra một góc nho nhỏ ở phương diện này mà thôi.
Phương Khác trông thì vô cùng nhàn nhã thực chất rất tập trung tinh thần, ngưng tụ linh khí thời gian dài cường độ cao, góc trán đã chảy mồ hôi. Chỉ pháp ở tay phải nhanh chóng biến ảo, hột thanh quả nhanh chóng mọc mầm, nhưng sau khi mọc mầm thì lại nhanh chóng héo úa.
Lại thất bại rồi. Bây giờ Phương Khác vẫn còn nhớ rõ, vị sư huynh giảng bài ở ngoại đường cũng dùng thuật [Thốn Mộc quyết] nhưng lại khiến hột thanh quả mọc thành một cây thanh mộc cao bằng một người. Mà Phương Khác đã luyện đến mức tay sắp rút gân, thành tích tốt nhất chỉ là khiến hột thanh quả trở thành một mầm cây nhỏ cỡ bàn bay.
Một con hạc giấy bay tới, Phương Khác đưa tay ra, hạc giấy đậu lên tay y.
“Đệ tử nội môn Phương Khác, tức khắc đến đại điện Côn Luân.”
Đợi Phương Khác chạy đến sân thao luyện lớn trước đại điện, thấy Hộ Lạc cùng Trần Chử còn có hai vị tu sĩ mà y không quen biết đã đứng ở đó, xem tình hình rõ ràng là đang đợi y.
Đợi y?
Đợi y? Ngẫm lại, không nghĩ ra có chuyện gì xảy ra, Trần Chử chính là vị sư huynh giảng bài ở ngoại đường, [Thốn Mộc quyết] luyện đến tầng thứ sáu, vô cùng tài ba. Làm người rất tốt, đối xử với đệ tử ngoại môn cũng là dụng tâm truyền thụ, có danh tiếng cực cao tại ngoại môn.
“Trần sư huynh, các vị sư huynh.” Phương Khác cười, lưu loát chắp tay.
Trần Chử khẽ gật đầu nói: “Nếu đã đến đủ rồi, chúng ta đi thôi.” Nói xong, lật tay, ở lòng bàn tay là một chiếc thuyền buồm tinh xảo lớn cỡ hạt đào, nghênh gió phồng lên.
Xuất hiện trước mặt họ chính là một chiếc thuyền buồm vô cùng tinh xảo, trên thân thuyền đầy vân văn. Phương Khác lộ vẻ kinh ngạc, dẫn đến ánh mắt khinh bỉ của Viên Kim, chỉ một chiếc thuyền bay cần kinh ngạc thế sao? Còn là người của ngũ đại tu tiên thế gia nữa chứ, thật mất mặt, không biết tại sao nhiệm vụ này phải cộng tác với người như thế. Bình thường Viên Kim đã cảm thấy con người Phương Khác thật sự rất khó ưa. Cho dù gần đây Phương Khác không còn mang theo cảm giác âm trầm như trước, nhưng hắn cảm thấy hắn chính là không thể thích được Phương Khác. Quy gốc quy rễ là vì, Phương Khác tạo cảm giác quá vô dụng.
Khi vừa vào phái Côn Luân, hắn và Phương Khác được phân vào cùng một đội. Lúc đó Phương Khác rất trầm mặc nhưng vô cùng khắc khổ, dáng vẻ học tập pháp quyết quả thật có thể nói là liều mạng. Vì thế mọi người đều rất thích y, người khắc khổ lại thành khẩn nghiêm túc luôn dễ đả động người khác.
Sau, không biết bắt đầu từ lúc nào, Phương Khác chọc đến cậu ấm Phương Hiền Hoa. Ngày ngày bị một đám đệ tử ức hiếp, những tu sĩ ở chung với y như họ đương nhiên tức giận muốn ra mặt thay y.
Kết quả thì sao? Kết quả thì sao? Phương Khác nói bỏ đi! Y chỉ nói bỏ đi! Đánh không trả đòn, mắng không đáp lời. Nhược phu!
Mọi người cũng dần xa cách y, yếu đuối đến mức đó, không có một chút huyết tính. Còn có thể gọi là nam nhân sao? Cái tên con chuột Phương cũng truyền ra trong nội môn.
Nhưng gần đây không biết tại sao, đệ tử nội môn đã bắt đầu thân cận với con chuột Phương, nói Phương Khác đã thay đổi không ít, chẳng hạn Trần Chử sư huynh. Viên Kim khinh thường bĩu môi, hắn mới không tin. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, con chuột Phương chính là con chuột Phương.
Phương Khác lên thuyền rồi mới phát hiện, không gian trong thuyền lớn đến mức y không thể tưởng tượng nổi, bên trong có hai mươi gian phòng. Bản lĩnh của tu sĩ là thần kỳ nhất. Đã xem qua bao nhiêu thẻ ngọc cơ bản, Phương Khác biết cái này có nguyên lý giống túi chứa đồ, dựa vào linh văn còn có phù trận khắc trên thân thuyền.
Lần này là đến dò đường cho đệ tử môn phái. Ở một tiểu thành gần phái Thái Hành và Âm Sơn, phát hiện một tòa di tích. Nghe đồn đây là di phủ của một tu sĩ, vì có người thấy ở đó thiết lập phù trận cấm chế cực kỳ cao cấp.
Tin tức từ đệ tử phái Côn Luân ở đó truyền về cũng chứng minh cách nói đó là đúng, quả thật là một di phủ. Hơn nữa còn là một tòa di phủ cỡ nhỏ vừa. Di phủ như thế mà xuất hiện, đương nhiên có bảo bối.
Hiện tại chỗ đó đã bị phái Thái Hành phái người canh chừng. Phái Côn Luân và Thiên Sơn tự nhiên cũng phái người đi phân một chén canh. Trừ tam đại môn phái đương nhiên còn có những môn phái khác đang đổ về. Vì di tích không chỉ có nghĩa là thiên tài địa bảo, còn có nghĩa là truyền thừa. Còn có một vài tản tu không thể đối kháng với môn phái, trừ khi họ liên hợp với nhau.
Thế là năm người Phương Khác chính là tốp tu sĩ đầu tiên chạy đến, để thăm dò. Sau đó môn phái sẽ phái tiếp người khác qua. Vừa hoàn thành thừa lễ chưa đến một tháng, tinh anh trong phái đều bận rộn tiếp giao sự vụ, nhất thời không thoát thân được. Mà tại nội môn Trần Chử cũng là nhân vật số một, đương nhiên sẽ do hắn dẫn đội. Hiện tại Tiêu Xương Thu tiếp quản Thí Kiếm đường, Diệp Vu Thời cũng vì biểu hiện tư chất vượt bậc trong luyện khí mà được thu nạp vào Luyện Khí đường.
Luyện Khí đường? Phương Khác bĩu môi, người này đúng là giả trang từ đầu đến chân, giả đến tận nhà. Thứ Diệp Vu Thời tinh thông nhất là phù chú và linh văn. Nhưng Diệp Vu Thời không chọn kiếm quyết thật khiến người ta kinh ngạc, tu tiên giới, hiện tại kiếm tu có khí thế lớn hơn.
Vì kiếm tu cường đại nhất.
Tay Phương Khác vô thức tụ linh khí lại, hình thành một phiến sương mù. Tu tiên quả nhiên là một chuyện vô cùng tốn linh thạch, tu vi càng cao số linh thạch cần dùng cũng càng nhiều. Gần đây y sử dụng linh thạch môn phái cấp cho để tu hành, không ngừng tiêu hao sạch linh lực, sau đó lại dùng linh lực trong linh thạch bổ sung, lặp lại nhiều lần như thế rõ ràng linh lực đã tinh thuần hơn rất nhiều. Đương nhiên tốt hơn hết là phải tìm được linh mạch, nhưng chỗ tốt như thế sớm đã bị người khác chiếm giữ.
Linh thạch vẫn là vốn để tu hành, Phương Khác kiên định với suy nghĩ này, linh thạch là gì? Linh thạch chính là đan dược, bùa chú, phù chú, linh khí. Không có linh thạch còn tu tiên gì nữa?
Cũng như luyện khí và luyện đan đều là nghề nghiệp có thể kiếm linh thạch tốt nhất. Nếu có linh thạch, y sẽ không đến mức là một đệ tử nội môn còn toàn thân là chờ môn phái cấp cho. Nhớ đến đan được đã dùng sạch trong bí cảnh Côn Luân, y liền đau lòng. Y đã nghe ngóng rõ ràng, loại đan dược đó là cực phẩm, thương thế của y chỉ cần dùng một viên là được. Một ngày ba lần, còn một lần hai viên, quả nhiên là Diệp Vu Thời thấy y ngứa mắt.
Nếu đã ngứa mắt, còn cứu y làm gì? Phương Khác cười cười.