Khác Thủ Tiên Quy

Chương 243: Thủ đoạn và mục đích 1



Ánh mắt ba người giao nhau trong một thoáng, Diệp Vu Thời mỉm cười với Tiêu Xương Thu, dùng máu làm mực, nhẹ viết một nét phẩy trên không, hắn viết rất trịnh trọng, rất chậm. Linh lực ở đầu ngón tay không ngừng ngưng kết, hình thành một lốc xoáy màu lam mắt thường thấy được. Lốc xoáy này nhanh chóng xoay chuyển càng lúc càng lớn, linh lực xung quanh được tập trung lại, đè ép va đụng trong lốc xoáy thậm chí còn phát ra tiếng nổ.

Cùng lúc này, Phương Khác và Tiêu Xương Thu gần như đồng thời đứng phía trước Diệp Vu Thời, hai thanh kiếm đồng thời chỉ vào Tiêu Vân Dật, Phương Khác lắc đầu nói với nàng: “Về thành.”

Tiêu Xương Thu cũng lắc đầu, khóe môi nhếch thành một độ cong nhỏ, đây là một nụ cười như băng tuyết mới tan, kiếm gãy trong tay vẫn kiên định chỉ Tiêu Vân Dật.

Tiêu Vân Dật tựa hồ cuối cùng đã ngán xem cảnh họ bảo vệ cho nhau, chán ghét phất tay áo.

Lúc ông phất tay áo, Tiêu Xương Thu và Phương Khác đồng thời xuất kiếm.

Giữa thiên địa thoáng cái đổ tuyết lông ngỗng, hoa tuyết phiêu bay, kiếm khí ẩn tàng. Trong tuyết hoa phủ trời phủ đất, thân ảnh Phương Khác biến mất không thấy nữa. Một trận hàn quang, mũi nhọn giấu dưới bông tuyết lộ ra, chậm rãi hội tụ thành một đạo kiếm cực đại do tuyết đắp thành, chém vào Tiêu Vân Dật.

Trong tuyết bay đầy trời, kiếm mang đã đâm hướng Tiêu Vân Dật.

Mọi người trong thành đều bất giác nín thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Kiếm của Tiêu Xương Thu đã đến, cái phất tay áo của Tiêu Vân Dật cũng đến, kiếm phong như tuyết thoáng cái hóa thành hư vô.

Miệng Tiêu Xương Thu không ngừng trào ra máu tươi, nhưng vẫn không lùi một bước, ngược lại nhấc kiếm chém tiếp! Trên gương mặt xinh đẹp chảy ra tia máu, rõ ràng rất đáng sợ. Nhưng trong mắt những người khác, nàng cực đẹp, đẹp đến mức khiến người động dung, khiến người lo lắng.

Đám Vương Lạc Dương cắn chặt răng, tất cả mọi người đang dốc toàn lực truyền linh lực vào trận pháp, cho dù đó chỉ là như muối bỏ biển.

Ngắn ngủi mấy tức, Tiêu Xương Thu đã chém ra hơn trăm kiếm, hoa tuyết bay lên rồi tan, càng lúc càng mỏng. Nhưng vẫn không thể thương tổn Tiêu Vân Dật một phân, có điều Tiêu Vân Dật cũng chưa thể tiến tới một bước.

Tiêu Vân Dật nâng tay áo, đảo mắt nhìn những lỗ nhỏ chi chít trên đó, trên mặt rốt cuộc cũng có một tia biểu tình.

Cũng chính lúc Tiêu Vân Dật nâng tay áo! Diệp Vu Thời đặt xong nét bút cuối cùng, thân ảnh giấu trong hoa tuyết cũng chợt xuất hiện sau lưng Tiêu Vân Dật. Cùng một thời khắc, ba mặt giáp kích!

Chẳng qua cũng chỉ trong hai câu, ba người Phương Khác đã hoàn thành một cuộc thảo luận vô cùng ăn ý. Phía trước là phù chú mang uy lực cực lớn, sau lưng là mũi kiếm của Phương Khác, gần như lập tức Tiêu Vân Dật đã đưa ra quyết định.

Thoáng cái, Tiêu Vân Dật cản lại kiếm của Phương Khác, trực tiếp ném Phương Khác ra, chắn Phương Khác trước người mình. Ông đứng thẳng sừng sững, cho dù ba người này phối hợp có hoàn mỹ, có xảo diệu, với ông nó chỉ là trò chơi của tiểu hài tử. Ông có nhìn thấu hay không đều không quan trọng, trước thực lực tuyệt đối trí mưu không là gì. Nếu bọn họ chọn bỏ chạy, có lẽ ông còn phải tốn chút sức lực, nhưng họ lại chọn nghênh chiến. Buồn cười bao nhiêu? Ngu xuẩn bao nhiêu.

Nhưng vào lúc này, Tiêu Vân Dật mới phát hiện kiếm trong tay Phương Khác là kiếm của y, chứ không phải là Nhan. Khi ông vừa phát giác, một thanh kiếm đã đâm vào vết thương cũ còn chưa lành của ông. Chính là thanh kiếm gần như đã mất đi linh tính đó.

Trò chơi của tiểu hài tử, lại một lần lừa được ông.

Gần như cùng lúc, mắt thấy phù chú sắp tổn thương Phương Khác, sắc mặt Diệp Vu Thời kịch biến, phi thân bay lên, trực tiếp đuổi kịp đạo phù đó, vung bút hủy đi tự phù. Bản thân hắn thì bị phản phệ, thân ảnh rơi mạnh xuống nhưng lại đề khí muốn đón lấy Phương Khác.

Nhưng kết quả là hai người cùng rơi mạnh xuống dưới, trực tiếp nện lên trận hộ thành, tạo nên từng vòng lăn tăn.

Cũng chính lúc này, Thái A sắp đến Ngũ Hành sơn chợt dừng bước, hắn nhìn về hướng thành Thái An, không chút do dự thay đổi nơi đến.



“Mau! Triệt trận!” Vương Lạc Dương lập tức nói.

Không có bất cứ ai dị nghị, nhanh chóng triệt đi đại trận hộ thành. Để lộ cả thành trì cùng bản thân trước mắt Tiêu Vân Dật, rất nhiều thân ảnh đồng thời chạy về hướng ba người Phương Khác.

Lúc đại trận bị triệt đi, không biết ai vô cùng nhanh trí phóng ra một pháp khí hình bồ đoàn, đón lấy hai người Phương Khác và Diệp Vu Thời.

Nhưng dư lực chưa tan, ngay cả bồ đoàn cũng bị đè xuống. Đụng ngã một tòa lâu ngoài trăm mét. 

Tiêu Vân Dật còn nhanh hơn mọi người trong thành. Ông đã rút kiếm ra, bước tới một bước, thân hình lóe lên liền đứng trước mặt Phương Khác và Diệp Vu Thời. Trên mặt là cơn giận hiếm khi xuất hiện, ông nhìn Phương Khác, ông biết chưởng của mình nặng bao nhiêu, lúc này cho dù chỉ là một tiểu hài tử cũng có thể dễ dàng giết chết Phương Khác.

Nhìn những người xem thường cái chết tại đây, Tiêu Vân Dật đột nhiên có dục vọng muốn nói, ông muốn nghe thử người trẻ tuổi được Trí Tiêu ký thác kỳ vọng này còn có gì muốn nói. Vì thế ông dừng bước.

Phương Khác ngã trong đống đổ nát, kiếm cũng không còn cầm vững, trượt ra khỏi bàn tay khẽ mở. Trên mặt y không có quá nhiều thống khổ dữ tợn – y trước giờ rất giỏi nhẫn nại. Y chỉ gian nan nhìn sang phía Diệp Vu Thời, nhưng trước mắt vô cùng mơ hồ, tất cả cảnh vật đều phủ một màu máu nồng đậm. Mỗi lần hít thở, đều giống như có thể nghe được bên trong lồng ngực phát ra tiếng xé rách xé rách, miệng cũng toàn là vị máu.

Mà bên tai dường như truyền đến âm thanh của rất nhiều người.

Có Lạc Dương, Chu Lập Đức, Tiêu sư tỷ La thống lĩnh… Khổng Du Thanh…

Duy chỉ không có Diệp Vu Thời. Hắn sao rồi? Phương Khác mơ hồ nghĩ, lúc này y cảm thấy có người dịu dàng, nhẹ nhàng chạm vào tóc y, y đưa tay túm lấy cánh tay người đó, rất lạnh.

Diệp Vu Thời dìu Phương Khác lên, để y tựa vào lòng mình.

Phương Khác chớp mắt, cảnh tượng trước mắt cuối cùng cũng trở nên rõ ràng. Nuốt đan dược, Phương Khác thở mạnh một cái, trước mắt y vẫn là một màu máu, y đưa tay lau khóe mắt, máu dính đầy tay. Y nhẹ tựa đầu lên vai Diệp Vu Thời, sau đó cười với Tiêu Vân Dật, nụ cười này vô cùng ngạo mạn khinh thường.

“Đây chính là thứ ngươi muốn? Ta biết thế giới ngươi muốn là như thế nào. Nhưng… không có loại thế giới đó, không có loại quốc đó. Cho dù có, cũng phải đến ngàn vạn năm sau, để từng đời từng đời chậm rãi hoàn thiện kiến lập nên.” Âm thanh Phương Khác suy yếu mà khàn khàn, từ lúc biết chuyện của Đào Hoa Xung, có lẽ không có ai so với y càng hiểu Tiêu Vân Dật muốn trật tự như thế nào, muốn sáng tạo ra thời đại như thế nào. Không phải là triều đình đế vương như những người khác nghĩ, hay muốn thống trị cả đại lục Cửu Châu thậm chí là tu chân giới. Mà là quốc gia lý tưởng… là xã hội giống như Utopia. Điểm này có lẽ Tả Khâu không hiểu, cũng sẽ không tán đồng.

(Utopia, là một cộng đồng hoặc xã hội gần lý tưởng hoặc hoàn hảo trên mọi mặt. Thuật ngữ "Utopia" lần đầu tiên được Sir Thomas More sử dụng trong cuốn sách cùng tên "Utopia" của ông (bằng tiếng Latin) trong đó miêu tả mô hình xã hội trên một hòn đảo giả tưởng ở Đại Tây Dương. "Utopia" thường xuất hiện với một chủ đề tách biệt trong văn học giả tưởng. Một số cộng đồng có ý định kiến tạo xã hội lý tưởng cũng sử dụng thuật ngữ này.)

Nhưng lúc này cũng không ai hiểu được bằng y, Tiêu Vân Dật vĩnh viễn sẽ không thành công, vì Utopia chân chính không hề tồn tại. Huống chi Tiêu Vân Dật chọn lựa thủ đoạn cấp tiến và sai lầm như vậy.

Tiêu Vân Dật khẽ híp mắt lại, ông chăm chú nhìn Phương Khác, biểu tình bắt đầu trở nên nghiêm túc.

“Ta từng nghe một câu nói, người chiến đấu với ma quỷ, thì nên cẩn thận đừng để mình trở thành ma quỷ. Khi ngươi chọn dùng thủ đoạn này để xây dựng trật tự của mình, ngươi và những người đã diệt Đào Hoa Xung năm đó đã không có gì khác biệt. Đều là vì ích kỷ bản thân. Chẳng qua bên ngoài ngươi phủ lên một tầng ngoại y đẹp đẽ cao thượng mà thôi, thậm chí ngươi còn ác hơn cả họ.

Ngươi có từng nghĩ qua, trật tự là công chính. Nhưng chi phối trật tự là con người, nếu đã là người tất nhiên sẽ không công chính tuyệt đối. Ngươi làm sao có thể bảo đảm ngươi hoặc Tả Khâu sẽ không phạm sai lầm? Sẽ không có tư tâm? Hoặc là, ngày đầu tiên trật tự được xây nên, người nên chịu chế tài không phải chính là Thái Hành đã phát động chiến tranh sao?”

Tiêu Vân Dật nhìn Phương Khác lắc đầu nói: “Ngươi không tệ, nhưng ngươi và sư phụ ngươi đều quá mức nguyên tắc, quá ấu trĩ. Quỹ tích lịch sử, tất phải đi kèm máu tươi. Xây dựng trật tự cần năm tháng kéo dài? Đây là lời quỷ gì, chẳng qua là vì mỗi một trật tự được dựng nên tất sẽ chạm đến lợi ích của vài người, thế là bọn họ sợ thay đổi, bọn họ chế định quy củ cho tất cả mọi người. Bọn họ chia người thành tam lục cửu đẳng…. Muốn thúc đẩy tu chân giới đã mục rữa, thì trước hết cần phải đánh thức tu sĩ đã tê liệt! Phải cho họ một đòn phủ đầu.

Không phá không lập, nếu không phá nó đi, cả tu tiên giới vẫn sẽ tiếp tục vô tri vô giác như thế! Không có pháp chế! Không có nguyên tắc, dựa vào tu vi áp chế, tranh đoạt, giết chóc, mất đi bản tính. Sau đó tự nhiên thành lệ, tu vi cao giết chết tu vi thấp là bình thường, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu là bình thường. Vậy đến cuối cùng tất sẽ dẫn đến cả tu chân giới mục rữa, xấu xa. Tại sao mấy năm nay không ai có thể đắc đại đạo? Vì bản thân họ đã là sai lầm.”

Tiêu Vân Dật đột nhiên trở nên bình tĩnh, ông nhìn Phương Khác, vô cùng nghiêm túc nói: “Nếu tiếp tục như thế, tu chân giới vô tri vô giác sẽ từng ngày từng ngày suy thoái, cuối cùng, bọn họ sống trong một tu tiên giới mục rữa xấu xa, ngược lại sẽ trở thành bản thân tu tiên giới chính là như thế. Tu sĩ vốn nên không chút ranh giới đạo đức nhược nhục cường thực, bọn họ cho rằng đây là chuyện đương nhiên, sau đó tự nhiên mà tu tiên giới sẽ đi tới diệt vong.

Trong khi phàm nhân thọ mạng ngắn ngủi lại càng lúc càng phồn vinh hưng thịnh. Tu tiên giới có thọ mạng gấp mấy chục lần phàm nhân, tại sao vẫn thiếu người như vậy? Thậm chí cần mỗi mười năm đến phàm giới tổ chức thu học đồ? Đừng nói vấn đề tư chất tu tiên. Tu sĩ và tu sĩ sinh hạ ra kẻ không linh căn tỷ lệ gần như là một phần vạn. Tại sao tu sĩ tu tiên giới có thể dời non lắp biển nhưng vẫn không kéo khoảng cách quá xa với phàm nhân? Vì tu tiên giới hỗn loạn không chịu nổi, mạnh ai nấy làm không có pháp chế, chỉ dựa vào sở thích cá nhân.”

Âm thanh Tiêu Vân Dật không lớn, nhưng đủ để tất cả mọi người trầm mặc nghe được. Vương Lạc Dương nghe những lời này, cảm thấy không cách nào phản bác, thậm chí có vài lời còn chỉ thẳng vào tệ đoan của tu chân giới hiện nay. Nhưng nó chính là cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng nhất thời không biết chỗ nào không đúng.

“Phương Khác, ngươi biết cuộc sống của tu sĩ ở môn phái nhỏ thế nào không? Ngươi ngay từ đầu đã sinh ở Côn Luân, cho dù từng chịu khổ, sẽ không hiểu được tầng tầng bóc lột rốt cuộc là cảm giác gì. Cuộc sống xa xỉ của tu sĩ cấp cao là bóc lột từ tu sĩ cấp thấp.”

“Mà chiến tranh, chính là biện pháp nhanh nhất phá vỡ chế độ cũ, xây dựng trật tự mới. Bất kể cuối cùng là Côn Luân thắng hay Thái Hành thắng, mục đích của ta đều đã đạt được. Nếu điều này khiến ta trở thành ma quỷ, vậy ta nguyện ý trở thành ma quỷ.” Tiêu Vân Dật kiên định nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.