Một trận tuyết lớn vừa qua không lâu, trên cành cây đã nhú lên chồi mới, vàng non mơn mởn. Trong góc chỉ còn lại một chút tuyết đọng, tuyết đọng tan ra cùng với máu chảy trong khe nước bên sàn đá, đỏ sậm. Sau đó chậm rãi được tẩy sạch sẽ, lộ ra mặt đất lát đá xanh.
Nước từ trên mái hiên nhỏ lên sàn đá, tiếng nước chảy trong khe vang vọng trong tòa thành tĩnh lặng.
Sau đó tiếng trống canh vang lên, cửa thành dày nặng cót két mở ra. Từng đội nhân mã mặc y sam màu trắng, khoác áo trùm màu đen vào thành. Y sam và áo trùm của họ đều có thêu đường mây gợn màu bạc.
Bách tính trong thành tựa hồ cũng tỉnh lại, một ngày vội vàng của họ lại bắt đầu. Đối với những người mặc áo trùm đen này, họ đã quen rồi… đúng, mới chỉ mười mấy ngày thôi, bọn họ đã quen rồi.
“Đại bá, cho ta năm mươi cái bánh nướng.” Một tu sĩ mặc áo trùm đen cười đứng trước sạp hàng, “Đại bá, ngươi xem, ta làm đúng lời hứa đến chiếu cố sinh ý của ngươi, cho thêm chút thịt đi?”
Đại bá bán bánh nướng cười đáp ứng, “Ăn cay không?”
“Ai da, hôm nay đừng thêm, ngươi cho ta thêm mấy trái linh quả.”
Xem đi, đã quen thuộc như thế.
Vốn bọn họ cho rằng Côn Luân đánh hạ thành trì xong, cuộc sống của họ nhất định sẽ hoảng loạn bất an. Dù sao ai cũng biết, đây là một cuộc chiến báo thù.
Nhưng cuộc sống trong tưởng tượng không đến, họ vẫn trải qua những ngày an ổn như trước. Chẳng qua chủ thành đã đổi, phục trang của người tuần tra trên đường cũng đổi màu.
Thậm chí, bọn họ càng thêm an ổn, vì tu sĩ Côn Luân chưa từng giống như chó điên bắt người khắp nơi, bọn họ chỉ dựng một bảng thông cáo, liệt kê tội chứng của những người bị bắt lại. Rõ rõ ràng ràng, nếu ngươi muốn, còn có thể đi xem hồ sơ và vật chứng. Vì Côn Luân xây dựng các bộ môn, các ti phụ trách… giải quyết các loại vấn đề của họ - đăng ký thân phận, hài tử vào học đường, quản lý đường phố, phân chia đất đai, thông thương quản lý…
Mỗi ngày còn có một phần tin vắn để xem, chiến sự thế nào, thương vong ra sao… chính sách thế nào, ở đâu chiêu người….
Tất cả đều có tuần tự, Côn Luân quả thật không giống kẻ ngoại lai, mà giống như người đã thống trị tòa thành trì này nhiều năm. Nhanh chóng dung nhập vào những thành trì xa lạ, cũng khiến những thành trì này nhanh chóng hóa thành một phần Côn Luân.
Nếu nói trận chiến báo thù này, khiến cả tu tiên giới nhìn thấy xương Côn Luân cứng cỡ nào. Thái độ không chết không thôi của người Côn Luân rất đáng sợ. Vì xương người Côn Luân sẽ không cong chỉ gãy, gãy rồi sẽ hóa thành gai xương sắc nhọn nhất đâm vào tâm kẻ địch thề quyết không thôi.
Nhưng cách xử lý sau khi Côn Luân tiếp nhận từng tòa thành trì, càng khiến những môn phái khác cảm thấy sợ hãi.
…
Trên Thiên Sơn.
“Côn Luân… Thiên Sơn, Côn Luân Thiên Sơn.” Thương Nhược Tuyết nhíu mày thấp giọng nói: “Cửa trước cản hổ, cửa sau đón sói. Có lẽ, trợ giúp Côn Luân sẽ trở thành quyết định sai lầm nhất của ta.”
Nếu Thái Hành muốn xưng bá, kết quả có thể dự kiến. Cho dù thành công, cũng sẽ không lâu bền, mà Côn Luân…
“Nhưng nếu đã thế, chúng ta chỉ có thể đi đến hết con đường.” Thương Nhược Tuyết nói thế.
Nhưng, khi nào, cuộc chiến này mới kết thúc? Cho dù bách tính được an ổn nhanh chóng, nhưng dù sao chiến tranh là chiến tranh, máu ba đại môn phái đã chảy đủ nhiều rồi.
…
Vương Lạc Dương cởi áo trùm xuống, nhìn ngọn núi cao tên là Thái Hành không xa lắm, thấp giọng nói: “Chắc nhanh thôi… nhỉ.”
…
Liễu Tửu đứng bên cạnh Chúc Cố Chi, nhìn các đệ tử cuồng nhiệt, trải nghiệm qua chiến trường mà trở nên càng thêm hiếu sát, trong ánh mắt điên cuồng chỉ có một mình Tả Khâu.
Nàng cuối cùng đã mệt mỏi, lạnh nhạt nói: “Cuối cùng cũng đến ngày này.”
“Chúng ta sẽ là tội nhân, cũng sẽ là người cứu chuộc.” Chúc Cố Chi nói: “Thái Hành…”
Liễu Tửu nhìn lá cờ Thái Hành phất phới, đáy mắt chậm rãi xuất hiện oánh ngọc, cũng thấp giọng nói: “Thái Hành.”
…
Trong phòng ở Côn Luân, thanh niên trên giường tóc đen xõa tung, hai mắt nhắm chặt, dưới mí mắt là bóng âm nhàn nhạt, làn da hiện một màu trắng bệnh tật. Hắn lặng lẽ nằm, tựa hồ có ý định ngủ mãi không tỉnh. Dưới bàn tay đặt ở ngoài chăn, đè một chiếc nhẫn màu bạc.
Chủ nhân của chiến nhẫn, lúc sáng sớm vừa mới đi.
…
“Vì chưởng môn! Vì Thái Hành!” Một người giơ trường thương lên.
“Vì chưởng môn! Vì Thái Hành!” Mọi người đồng thanh, đoàn người đông nghìn nghịt thủ trong thành, nghiêm trận chờ đợi, đợi đợt tấn công tiếp theo của Côn Luân.
Cảnh tượng thế này, đồng thời phát sinh ở mấy thành trì Thái Hành.
Hàn Không nhíu mày đứng trên tường thành, kiếm chưa từng rời khỏi tay.
Đột nhiên ở phương xa có hai điểm đen nhanh chóng tiếp cận thành trì, càng lúc càng gần, hai thân ảnh, một cao một thấp. Cuối cùng dừng lại dưới tường thành, một trước một sau.
Hách Liên Đồng và Hách Liên Thập Cửu ngửa đầu nhìn Hàn Không.
Hàn Không híp mắt, nhìn phương xa một cái, không có bóng dáng quân Côn Luân. Bọn họ dám hai người trực tiếp xông đến dưới tường thành, đánh chủ ý gì?
“Dám ứng chiến không?” Hách Liên Đồng cười lạnh một tiếng.
Hàn Không cười lạnh, nhìn Hách Liên Thập Cửu nhàn nhạt nói: “Thủ hạ bại tướng, cũng dám đến hô chiến?” Cả nhìn cũng không nhìn Hách Liên Đồng một cái.
Câu trả lời của Hách Liên Thập Cửu là xuất kiếm, chỉ xuất kiếm! Một kiếm chém xuống!
Kiếm của hắn, chính là nặng, trầm. Vì một kiếm này, bọn họ đã đợi quá lâu. Trận chiến núi Trường Bạch, mối thù gia phá nhân vong, nỗi khổ sinh ly tử biệt, nỗi đau chí thân mất đi, nhất loạt hóa thành một kiếm này.
Kiếm này, thật nặng, một kiếm như nâng một ngọn núi, như cạy một tòa thành.
Thần sắc Hàn Không khẽ động, uy danh của Hách Liên Thập Cửu sớm đã truyền khắp đại lục Hoang Mạc. Suốt mấy năm nay, kiếm trong tay hắn đã tu luyện đến cực hạn. Nhưng… đây là dưới tòa thành của Thái Hành, cho dù hắn có thể cạy tòa thành lên, hay nâng một ngọn núi, cũng chỉ được thế thôi.
Hàn Không đứng trên tường thành, giơ kiếm nghênh tiếp.
Nhưng, ngay lúc này, trận pháp trong thành giúp sức cho hắn chợt biến mất, Hàn Không lùi lại một bước, trên kiếm như có một ngọn núi đè lên… kiếm trong tay hắn vặn vẹo biến hình, mà Hách Liên Thập Cửu đã mang theo kiếm phi lên tường thành.
Hàn Không nhìn phó thủ cạnh mình, nhưng chỉ nhìn thấy người của mình bị kéo đi như chó chết, sau đó hắn nhìn Chúc Cố Chi đang đi lên thành lâu, chợt hiểu ra gì đó.
“Thì ra là thế! Thì ra là thế!” Hàn Không nói liên mồm, hai tay siết chặt kiếm, dở bỏ lực, bỏ qua kiếm này, nhảy vọt ra sau.
Nhưng kiếm của Hách Liên Thập Cửu đã đến rồi.
Hàn Không tiếp được kiếm đó, nhưng cả người rơi xuống. Va mạnh xuống đất, tạo ra một hố tròn thật lớn.
Chúc Cố Chi nhìn Hàn Không, cùng tu sĩ đang xao động trong thành, trên mặt không chút e dè.
Hàn Không đứng trong hố tròn, hắn nhìn Chúc Cố Chi với ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, hận ý, nhưng ngữ khí lại bình tĩnh: “Tại sao?”
Chúc Cố Chi nhìn Hàn Không, gần như thành khẩn nói: “Có người hỏi ta, Thái Hành thế nào mới là Thái Hành. Ta không biết, nhưng ta biết, Thái Hành không nên như thế này.”
“Ha ha ha ha ha….” Hàn Không ngửa đầu cười lớn, cười muốn sốc hông, máu trên môi chảy thẳng xuống. Sau đó lạnh nhạt nói: “Cho dù Thái Hành không nên như thế này, cho dù người Thái Hành không nên như bây giờ, cho dù thế này hay thế kia, ngươi cũng không nên là phản đồ. Thái Hành có thể bại trên chiến trường, người Thái Hành có thể chết trên chiến trường, chết trong tay kẻ địch. Nhưng không thể bại như thế, không thể chết như thế.”
Chúc Cố Chi trầm mặc không nói.
Trong thành đã loạn xị bát nháo, một thanh niên trừng trừng nhìn Liễu Tửu trước mắt.
“Hàng đi, Thái Hành hiện nay đã không giống Thái Hành nữa.” Liễu Tửu nhìn thanh niên trước mắt, ánh mắt nhu hòa đi. Bọn họ từ nhỏ trưởng thành bên nhau, là đồng môn và là thân nhân.
Thanh niên nhìn Liễu Tửu, mỉm cười, nhưng lại lắc đầu nói: “Đúng vậy, Thái Hành khiến rất nhiều người thất vọng rồi. Nhưng chúng ta không thể bại như thế, nếu hôm nay Côn Luân đánh tới, ta sẽ hàng, nhưng tại sao lại là các ngươi…”
Sau đó hắn nắm chặt đao, không chút do dự nhắm vào Liễu Tửu. Cảnh như thế diễn ra trong tòa thành này, trong phái Thái Hành. Một vài người vẫn tin, cho dù Thái Hành như thế… thì vẫn là Thái Hành. Thái Hành có thể tiếp nhận thất bại trên chiến trường, có thể tiếp nhận cái chết, nhưng làm sao có thể thất bại như thế này?
“Vì chúng ta không có lựa chọn nào khác, vì các ngươi đều quá ích kỷ.” Liễu Tửu nhìn thanh niên ngã xuống, nhìn rất nhiều rất nhiều gương mặt từng quen biết ngã xuống. Đáy mắt dâng đầy lệ, cả người đều run rẩy. Nhưng đã không còn đầu gối của ai cho nàng yên tâm khóc nữa. Đúng, sư phụ vì Thái Hành chọn lựa an tĩnh mà chết, bọn họ vì Thái Hành cũng chọn lựa đi chết.
Chọn lựa anh dũng như thế, chọn lựa không chút trách nhiệm như thế, họ đã chọn, cho nên trừ cuộc sống tạm còn lại, trừ trách nhiệm còn lại, họ đã không còn lựa chọn nào khác.
Tả Khâu dẫn Thái Hành đi trên một tuyệt lộ, bọn họ cần phải dẫn Thái Hành ra khỏi tuyệt lộ này, không tiếc thứ gì.
Khi Liễu Tửu bước lên thành lâu, lạnh nhạt nhìn Hách Liên Đồng một cái. Sát khí hừng hực nhắm thẳng Hách Liên Đồng. Ngày hôm nay, người Côn Luân không nên xuất hiện.
Hách Liên Đồng khó chịu đựng nổi lùi lại một bước, nhưng trên mặt không thể hiện gì, nó nhìn Liễu Tửu: “Sư phụ ta từng nói với chúng ta, trước khi thù nhân già đi, trước khi thù nhân chưa chết bởi tay người khác. Chúng ta cần phải giết chết kẻ đó. Ta cho rằng rất có đạo lý.”
“Còn nữa, ngươi đừng nhìn ta như thế. Hai năm trước, Côn Luân từng biểu đạt thành ý với các ngươi. Nhưng ngươi lại kéo đến hiện tại, ngươi chắc sẽ không ngây thơ cho rằng điều kiện hiện tại vẫn giống với hai năm trước chứ? Khi Côn Luân đã sắp giành thắng lợi.” Hách Liên Đồng nghiêng đầu cười.
Liễu Tửu siết chặt nắm tay.
Hai năm trước, trong lương đình ngoài Phong thành, đám Triệu Lịch Duyệt đợi được Liễu Tửu mặc áo tang. Nhưng Liễu Tửu khi đó kiên quyết cự tuyệt. Đây là đáp án trong dự liệu của Côn Luân, nhưng Triệu Lịch Duyệt lại mang đến mấy câu nói của Phương Khác.
“Tại sao Tiêu Vân Dật lại chết?
Thái Hành mà Tiêu Vân Dật muốn không phải là Thái Hành Tả Khâu muốn, Thái Hành ngươi muốn là Thái Hành thế nào?”
Trong hai năm, Phương Khác tự tay trồng xuống hạt giống này, cuối cùng nảy mầm sau đó trở thành đại thụ chọc trời.
Hách Liên Đồng nhìn nắm tay siết chặt của Liễu Tửu, hơi hấc cằm nói: “Cảm thấy hiện tại bản thân vì Thái Hành mà chịu nhục chịu khổ rất vĩ đại sao? Không chút vụ lợi sao? Thống khổ sao? Nhìn nhiều người quen biết chết đi trước mắt ngươi, nhìn Thái Hành từng bước đi lên tuyệt cảnh, nhìn Thái Hành từng ngày thay đổi hoàn toàn, nhìn Thái Hành từng ngày dần suy đồi. Thống khổ đúng không? Vậy lúc trước ngươi đang làm gì hả?”
Hách Liên Đồng bình thản nói, nhưng sắc mặt Liễu Tửu lại tái đi.
“Trước khi Thái Hành đi lên tuyệt cảnh? Lúc ngươi bắt đầu cảm thấy Thái Hành không giống Thái Hành? Ngươi có làm gì sao? Ngươi có từng thử thay đổi không?”
Từng câu từng chữ, đâm thẳng lòng người. Quá trắng trợn, những lời này.
“Đủ rồi.” Chúc Cố Chi quay người qua, nghiêm túc nhìn Hách Liên Đồng nói.
Hách Liên Đồng lại không để ý đến hắn, mà nhìn biểu tình Liễu Tửu, cười lạnh nói tiếp: “Ngươi cái gì cũng không làm. Cho dù Thái Hành tàn sát dân thành phản bội đạo nghĩa của ngươi, cho dù ngươi cũng cảm thấy những hài tử đó rất vô tội rất đáng thương. Ngươi biết rõ Thái Hành muốn những hài tử đó làm gì, nhưng ngươi không ngăn cản. Mà để lương tâm thấy thoải mái ngươi đi chăm sóc bọn nó.”
Liễu Tửu hơi lùi một bước.
“Thật sự rất thống khổ đúng không? Sư phụ ngươi tại sao chưa từng nghĩ đến việc cho các ngươi biết bất cứ chuyện gì? Vì ông ta hiểu các ngươi, các ngươi quá nhu nhược, quá ích kỷ.” Hách Liên Đồng bước tới một bước: “Mấy đồ đệ, tại sao người ông ta xem trọng nhất lại là Tả Khâu? Vì các ngươi quá nô tính, ngậm bồ hòn làm ngọt, rất biết nhẫn nhịn. Mà Tả Khâu trước giờ đều không nhẫn nhịn.”
Liễu Tửu cắn răng run lên lùi thêm một bước.
“Hách Liên Đồng.” Chúc Cố Chi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đã đủ rồi.”
“Các ngươi chính là chẳng xem đau khổ của người khác là gì, lại quá xem trọng đau khổ của bản thân.” Hách Liên Đồng nhìn Chúc Cố Chi một cái, dửng dưng nói.
Sắc mặt Chúc Cố Chi và Liễu Tửu vô cùng khó coi.
“Không thể vung kiếm vào các ngươi, ta cũng rất đau khổ, nếu có thể không chịu hàng thì tốt rồi. Ta cũng không đến mức phải dùng miệng báo thù.” Hách Liên Đồng nhìn thân ảnh Hách Liên Thập Cửu, tựa hồ thở dài nói.
Người Côn Luân trước giờ chưa từng quên, cũng tuyệt đối không thể quên… phụ thân của nó, người nhà của nó, vô số người Côn Luân. Mùi đất đai bị đốt cháy, mùi tanh của máu, thống khổ sinh ly tử biệt.
Trên mảnh đất của bản thân, bị sỉ nhục, nhìn đồng môn chết đi lại vô lực làm gì.