Khác Thủ Tiên Quy

Chương 27: Tộc Đông Thanh 3



Đông Thanh Kết nhìn chằm chằm Phương Khác đứng trên đài, gân cổ nhảy giần giật, hai tay siết thành quyền, máu đỏ tươi chảy thuận theo kẽ ngón tay, trong mắt có không cam lòng có khuất nhục và phần nhiều là phẫn hận.

Dưới ánh mắt mọi người, Đông Thanh Kết gã bị đạp xuống khỏi đài, đây là sỉ nhục, là sỉ nhục của người Đông Thanh gia.

“Uy phong thật lớn.” Kèm với âm thanh này, cảm giác áp bách cường đại ập đến Phương Khác, lập tức y cảm thấy nặng nề, phải khom người xuống, nếu không hải trong tay đang cầm kiếm, sợ rằng đã trực tiếp ngã nhào. Cho dù là vậy trong miệng Phương Khác vẫn trào lên vị tanh ngọt.

Phương Khác nuốt thứ tanh ngọt đó xuống, che ngực: “Má ơi, quả nhiên muốn giả B không dễ chút nào.” (B: ngầu)

Đông Thanh Đồng Dạ lên tiếng khiến tất cả mọi người đều yên tĩnh, tại thành Bạch Cập mà chế nhạo tộc nhân Đông Thanh không cần nghi ngờ là cách làm ngu xuẩn. Cho dù Đông Thanh Kết có mâu thuẫn cỡ nào vớ Đông Thanh Đồng Dạ, nhưng hai người đều là người của tộc Đông Thanh. Đông Thanh Đồng Dạ nhếch môi nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Phương Khác, bật cười chế nhạo.

Ánh mắt đầy ác ý của Đông Thanh Đồng Dạ đảo đảo trên người Phương Khác, sau đó như cười như không nhìn Diệp Vu Thời một cái, chỉ một cái nhìn, sắc mặt Đông Thanh Đồng Dạ lại biến đổi. Một ngọn lửa màu lam băng uốn khúc quái dị đang đánh về phía gã. Mà Diệp Vu Thời nghiễm nhiên đã xuất hiên trên đài tròn.

Không ngờ hắn lại dám khiêu chiến kẻ hung tàn như Đông Thanh Đồng Dạ, chúng tu sĩ đều lặng yên.

Trên đài quan sát cũng phát ra tiếng kêu nghi ngờ.

Nhân lúc mọi người không chú ý, Phương Khác che ngực lảo đảo nhảy xuống đài. Câu nói vừa rồi của Đông Thanh Đồng Dạ nhìn thì bình thường, thực tế lại tụ âm thành sóng, trùng kích khiến nội tạng y bị thương không nhẹ.

“Đã thỏa thuận sẽ không chơi trội mà?” Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời phi thân lên, không khỏi nhe răng cười. Đông Thanh Đồng Dạ, ám toán gia, ngươi chết chắc rồi.

Ngón tay Đông Thanh Đồng Dạ thoáng chốc biến ảo, một đóa sen nở rộ, Đông Thanh Đồng Dạ phi thân lên, hơi nước ngập trời như sắp sửa đổ mưa.

Hơi nước càng lúc càng nồng, bao kín cả đài tròn, bao gồm luôn Diệp Vu Thời. Đông Thanh Đồng Dạ đứng phía trên hơi nước, bất giác cười lạnh.

Hơi nước này nhìn như vô hại, thực chất lực công kích rất mạnh, mỗi hạt nước đều nằm ở trạng thái xoay chuyển cao tốc, một khi bị dính vào, thì sẽ thương tích đầy người. Đông Thanh Đồng Dạ biến đổi thế tay, hơi nước trên đài biến thành lốc xoáy, bắt đầu nhanh chóng xoay chuyển, hơn nữa còn xuất hiện tiếng ầm ầm kịch liệt, thể hiện uy lực khủng bố mà nó hàm chứa.

Trên mặt Đông Thanh Kết xuất hiện sự khủng hoảng, người này có lai lịch gì mà khiến Đông Thanh Đồng Dạ xuất chiêu này ra – thuật pháp thành danh của Đông Thanh Đồng Dạ – [Thủy Vụ Mạn Thiên].

Một phần người xem bất giác lắc đầu thở dài, thắng bại đã phân, cách biệt quá lớn.

Chỉ riêng Phương Khác sau khi nuốt một viên đan được, hưng phấn bừng bừng nhìn lên đài, không có chút lo lắng nào.

Khi tốc độ cơn lốc hơi nước tăng nhanh đến cực điểm, đột nhiên có âm thanh như hắt nước, hơi nước ngập trời lập tức ngưng kết thành những hạt băng lóng lánh rớt xuống.

Diệp Vu Thời đứng trên đài tròn, quanh người trôi nổi bảy ngọn lửa màu lam băng. Ngọn lửa màu lam băng u tĩnh yên lặng thiêu đốt, xoay chuyển nhỏ giọt quanh Diệp Vu Thời, lộ ra sự quái dị không tên. Mà Diệp Vu Thời cũng nhếch nhác vô cùng, trên y sam luôn sạch sẽ đã xuất hiện đốm đốm máu, đặc biệt là trên lưng, cả phần lưng đều bị sắc máu phủ kín.

Sắc mặt Đông Thanh Đồng Dạ đại biến, nói: “Băng Lưu Diệm, ngươi có cả Băng Lưu Diệm!” Ánh mắt Đông Thanh Đồng Dạ cực nóng, Băng Lưu Diệm là thần hỏa cấp năm.

“Không ngờ lại thu phục được Băng Lưu Diệm… lẽ nào hắn trời sinh là âm thể?” Một người trên đài quan sát lầm bầm, người này là thành chủ thành Bạch Cập, Bạch Cập Trì.

Diệp Vu Thời điều khiển bảy đốm lửa bay về phía Đông Thanh Đồng Dạ. Trước người Đông Thanh Đồng Dạ xuất hiện lưu hỏa nóng rực, lũ lượt rơi xuống như pháo hoa đầy trời.

Băng Lưu Diệm, có đặc chất của lửa, nhưng về bản chất là băng. Ngọn lửa hàn lạnh đến cực điểm, lửa nào gặp phải Băng Lưu Diệm không một ngoại lệ đều bị dập tắt nhẹ nhàng.

Phương Khác nhíu mày, mấy ngọn lửa này không bình thường, đó không phải là lửa đơn thuần mà là ba… không, bốn thuật pháp chồng lại!

Quả nhiên trong ngọn lửa ngập trời xuất hiện chớp điện dạng tơ mảnh, thoáng cái ngọn lửa phủ kín trời trở thành một tấm lưới vô cùng nguy hiểm, mà phía dưới lưới là Diệp Vu Thời. Đông Thanh Đồng Dạ cười nhẹ, đây là thuật pháp gã dung hợp Thiên La quyền của nhà Đông Thanh rồi ngộ ra, gã đặt tên là [Thiên la địa võng], một danh hiệu tầng bảy trong quyền pháp.

“Đông Thanh Đồng Dạ đúng là có chỗ bất phàm, có người kế thừa tộc trưởng rồi.” Bạch Cập Trì cười nói với tộc trưởng tộc Đông Thanh bên cạnh.

“Không dám, không dám, tiểu nhi vô tri, hơi tâm cao khí ngạo.” Trên mặt Đông Thanh Cổ Ngọc mang theo đắc ý không che giấu.

Diệp Vu Thời mím môi, lúc này cho dù Băng Lưu Diệm có quay đầu lại cứu viện cũng không thể. Đông Thanh Đồng Dạ cười khinh thường, ánh mắt nóng cháy nhìn Băng Lưu Diệm càng lúc càng gần, gã đã tìm loại lửa này rất lâu rồi, đúng là đi mòn gót sắc tìm không thấy, khi đạt được lại không tốn chút công sức.

Nhưng Đông Thanh Đồng Dạ lại không thấy khóe môi nhếch lên của Diệp Vu Thời, tự cho rằng thắng bại đã phân.

Diệp Vu Thời nhẹ điểm ngón tay tới trước, sắc mặt đồng thời cũng tái đi, khóe môi rỉ máu.

Coong!

Một tiếng kiếm vang.

Rõ ràng không có kiếm, nhưng lại có một đạo kiếm quang lóe lên, mang theo khí thế một đi không trở lại, chém vào lưới lửa mang theo khí tức làm người ta rợn tóc gáy kia. Mà Phương Khác thì trợn to mắt, làm gì có kiếm quang nào chứ, rõ ràng là loan đao hình cung do vô số tinh thạch giống kim băng tạo nên, khi nhìn cảm thấy nó tựa như kiếm quang.

Xoẹt một tiếng, lưới lửa bị xé mở một đường.

Trong mắt Đông Thanh Đồng Dạ chỉ có Băng Lưu Diệm vô cùng xinh đẹp, trong tay gã xuất hiện một cái hồ lô màu đen, đưa miệng bình vào ngọn lửa để hút, Băng Lưu Diệm bị hút vào trong.

Diệp Vu Thời điểm mũi chân phi thân bay lên, hai tay tung chiêu, năm ngọn Băng Lưu Diệm chui vào trong người, mà hai ngọn Băng Lưu Diệm khác đã bị hồ lô hút vào.

Đông Thanh Đồng Dạ giật mình, gã không nghĩ đến ngay cả [Thiên la địa võng] đều bị Diệp Vu Thời phá vỡ, Diệp Vu Thời này rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Bỗng sắc mặt Đông Thanh Đồng Dạ đại biến, hồ lô trong tay lạnh lẽo vô cùng, hơn nữa muốn ném đi cũng không ném được.

“A! A!” Đông Thanh Đồng Dạ phát ra tiếng kêu chói tai cực điểm.

Tất cả mọi người đều không dám tin nhìn tay Đông Thanh Đồng Dạ, tay cầm hồ lô của gã từ ngón tay đến bàn tay đều phủ một tầng băng, hai ngọn lửa lặng lẽ thiêu đốt trên tay gã.

Sắc mặt Diệp Vu Thời không chút biến đổi, vung tay áo, Đông Thanh Đồng Dạ trực tiếp té nhào trên đài.

Gương mặt xinh đẹp của Đông Thanh Đồng Dạ vặn vẹo đầy dữ tợn, cánh tay phải hoàn hảo xuất hiện một ngọn lửa, trực tiếp ấn lên tay trái, đồng thời đổ đan dược ra dùng.

Nhưng, đã trễ rồi. Diệp Vu Thời xuất thủ như điện, đưa tay ấn đầu Đông Thanh Đồng Dạ, chỉ cần nhẹ đẩy là xong.

“Dừng tay!” Một tiếng gầm tức giận vang lên.

Diệp Vu Thời khựng lại, tay đổi hướng, lướt qua cánh tay Đông Thanh Đồng Dạ, hai ngọn lửa nhảy nhót chớp mắt biến mất, sau đó hắn đá Đông Thanh Đồng Dạ bay ra, được một tu sĩ râu quai nón tiếp lấy giữa không trung. Mắt người đó trợn to như chuông đồng, sát khí bừng bừng, người đến là trưởng lão tộc Đông Thanh.

“Nếu đạo hữu trễ thêm một khắc, tay gã sẽ phế.” Diệp Vu Thời nói.

Mà lúc này Bạch Cập Trì và Đông Thanh Cổ Ngọc bất giác nhìn nhau một cái, đều thấy được sự kinh dị tương tự với mình. Diệp Vu Thời đó nếu cùng Đông Thanh Đồng Dạ tỷ thí so tu vi nhất định sẽ bại chắc không cần nghi ngờ, cho dù hắn chỉ cách kỳ kim đan một chút xíu, phải biết kỳ kim đan và kỳ trúc cơ cho dù chỉ cách một chút xíu thôi cũng là chênh lệch ngàn dặm.

Mà rõ ràng Diệp Vu Thời bị thương nặng hơn Đông Thanh Đồng Dạ, mấu chốt của cuộc so tài này là Đông Thanh Đồng Dạ khinh thường Băng Lưu Diệm nên dẫn đến bị thương, rõ ràng tư chất của Đông Thanh Đồng Dạ không tồi, nhưng hôm nay đã thấy được, tính bền bỉ quá kém. Nếu gã có thể nhịn đau nhất thời, đánh Diệp Vu Thời thêm một chiêu nữa, chỉ cần một chiêu, Diệp Vu Thời đã kiệt sức, thắng bại sẽ không phải thế này.

“Cái đồ mất mặt!” Sắc mặt Đông Thanh Cổ Ngọc đen thui hung tợn nói, biểu hiện của Đông Thanh Đồng Dạ lúc này thực sự là mất mặt vô cùng.

Nhưng ông không biết, đau đớn do Băng Lưu Diệm thiêu đốt, chỉ sợ không có bất cứ người nào chịu nổi.

Bạch Cập Trì nhíu mày, Mặc Hồ Lô là vật chí âm, tại sao lại không thể thu được Băng Lưu Diệm? Rõ ràng trong điển tịch ghi rằng chỉ có Mặc Hồ Lô mới thu phục được Băng Lưu Diệm mà không bị thương. Lúc Băng Lưu Diệm bị thu Diệp Vu Thời không có một chút kinh hoảng nào, khi tay Đông Thanh Đồng Dạ xuất hiện vấn đề hắn cũng có vẻ như đã dự liệu được… lẽ nào ngay từ đầu hắn đã tính được Mặc Hồ Lô kia không cách nào thu được Băng Lưu Diệm? Đông Thanh Đồng Dạ sẽ không thể sử thêm thuật pháp nào nữa?…

Cuối cùng trước khi lớn chuyện, người trong yêu phủ đã ra giải quyết. Trên đài tròn sống chết bất luận, đây là nguyên tắc, huống chi Đông Thanh Đồng Dạ còn chưa chết. Người của tộc Đông Thanh cũng không thể làm gì, chỉ là ánh mắt nhìn Diệp Vu Thời tràn đầy sát khí.

Diệp Vu Thời và Phương Khác đều nhận được một thiếp mời đỏ rực, hai chữ yêu phủ màu bạc đặc biệt chói mắt, đây là bằng chứng để vào yêu phủ. Hai người nhìn nhau một cái rồi rời khỏi chỗ này, trở về tu thất của mình. Ti Lan cắn môi đi theo hai người, tu sĩ tóc vàng kia không biết sao cũng đi theo. Tuy ánh mắt hai người nhìn Diệp Vu Thời vẫn không đúng lắm, Ti Lan là sợ hãi, mà tu sĩ tóc vàng lại là… sùng bái.

Bước chân Diệp Vu Thời có hơi suy yếu, Phương Khác nhìn hồi lâu rồi đưa tay đỡ Diệp Vu Thời.

Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác một cái, sau đó gác tay lên vai y, đè một nửa trọng lượng lên người y.

“Ai, không phải nói đừng gây chuyện, phải kín kẽ sao?” Phương Khác nói, ngữ khí rõ ràng có chút trêu cợt.

“Kín kẽ không có nghĩa là nén giận nuốt bực. Huống chi, vốn là cường giả vi tôn, nếu chúng ta cứ nhường nhịn, họ sẽ cho rằng chúng ta là hồng mềm ai cũng có thể bóp. Xử lý từng người không bằng một lần giải quyết sạch, gặp phải kẻ hung tàn, chỉ khi ngươi hung tàn hơn hắn, đánh ngã hắn, hắn mới biết ai là lão đại.” Diệp Vu Thời liếc nhìn Phương Khác, đây cũng là điều mà mấy người ăn xin đã nói cho hắn lúc lưu lạc năm đó. Năm đó nếu hắn vẫn không thể bỏ được thân phận hoàng tử của mình, sau khi ngũ thúc chết, hắn đã sớm chết đói nơi đầu đường.

Phương Khác nhìn gương mặt nghiêng của Diệp Vu Thời, y cho rằng mình đã rất hiểu Diệp Vu Thời, hiện tại mới phát hiện thì ra còn chưa đủ. Diệp Vu Thời này… không ăn khói lửa nhân gian cũng được, khí chất phiêu nhiên như tiên cũng được, đều không chân thật như Diệp Vu Thời hiện tại, hắn bị thương cũng cần người dìu, sự cường đại của hắn không phải nằm ở tu vi.

“Hơn nữa, Phương sư đệ, nếu không phải vì ngươi, sư huynh sao phải làm chuyện này chứ?” Diệp Vu Thời nghiêng đầu, cong môi cười, nhưng không hiểu sao lại khiến Phương Khác thấy lạnh cả người. “Mau mạnh mẽ lên, kiếm của ngươi quá chậm, ngay cả nắm đấm của người ta cũng không sánh được, quá yếu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.