Khác Thủ Tiên Quy

Chương 47: Hậu kỳ trúc cơ



Lục La tiên tử đã đến, cuối cùng ngăn cản được một trận đại chiến. Tu sĩ thành Nguyệt Quế không biết nên mừng hay nên tiếc nuối. Mừng là không cần bị uy áp của tu sĩ nguyên anh đè cho thở không nổi, còn tiếc nuối là một trận chiến hiếm gặp của tu sĩ nguyên anh cứ thế chấm dứt.

Nhưng tu sĩ kim đan và kiếm tu trong thành quả thật cảm thấy vô cùng đáng tiếc, nếu hai người này đánh nhau thật, được chứng kiến trận đấu pháp đó sẽ có ích lợi to lớn cho họ trong lĩnh ngộ tu vi.

Khoản Đông Nhiên vừa thấy sư phụ của mình đã biết trận đấu của sư bá không thành. Sư phụ và yêu phủ có một chút giao tình, có lẽ nên nói sư phụ thật ra là người trong yêu phủ. Mà bây giờ, Khoản Đông Nhiên tràn đầy đáng thương quỳ trước mặt sư phụ, ngay cả ngón tay bị bẻ gãy cũng không dám xử lý một chút. Chỉ đợi sư phụ xử trí. Hắn thật sự là ăn no rửng mỡ nên mới vừa gặp một người tu luyện Thông Huyền Kinh đã lắc mông đuổi theo. Bây giờ không biết sẽ ra sao đây. Sau khi thuật lại toàn bộ sự việc, sư phụ hắn nửa ngày vẫn chưa nói gì.

“Ngươi nói Phương Khác gì đó cũng tu luyện Thông Huyền Kinh? Hơn nữa y còn nói y chỉ mới tu luyện mười lăm ngày đã không bị huyễn thuật của ngươi ảnh hưởng?” Lục La vểnh ngón tay, trông tâm tình có vẻ rất tốt xoay nhẫn Nạp Hư trên tay, nhưng trong lòng lại dấy lên nghi hoặc, bộ Thông Huyền Kinh cho Nhiên Nhi là một bản thiếu cướp được trong một tòa di phủ năm ấy. Ba năm trước nàng muốn bế quan liền đưa bản thiếu cho Nhiên nhi. Hiện tại Nhiên nhi luyện không tồi, nhưng thực chất cũng là không có cách nào, sao nàng lại không muốn đồ đệ kế thừa y bát của mình chứ.

Nhưng tuy tư chất Nhiên nhi cao, thức hải lại từng bị thương, mà Thông Huyền Kinh này là công pháp tu luyện linh thức hiếm gặp, đã thế còn mơ hồ thiết lộ không ít cách vật dụng huyễn thuật. Phái họ chú trọng là chuyên tinh, vì thế Nhiên nhi tu luyện Thông Huyền Kinh chỉ có thể chuyên tâm học tập huyễn thuật.

Nội tâm Nhiên nhi không tình nguyện nàng cũng biết, trước khi thức hải bị thương, Nhiên nhi luôn hy vọng mình sẽ thành một kiếm tu cường đại. Hơn nữa tính cách Nhiên nhi lúc trước cũng không phải như bây giờ.

Chỗ tà môn của Thông Huyền Kinh nằm ở đây, người tu luyện Thông Huyền Kinh cảm xúc không thể dao động quá lớn, quả thật sánh được với Ly Tương công pháp của phật tu. Không hỉ không nộ, không bi không thương, bỏ đi thất tình lục dục. Một khi cảm xúc dao động nhẹ thì thương thân, nặng thì tẩu hỏa nhập ma. Càng luyện về sau, tình huống càng nghiêm trọng. Nhưng hiện tại muốn dừng cũng không thể.

Đây là con đường còn khó đi hơn cả Vô Tình kiếm đạo. Bề Ngoài Nhiên nhi vẫn như lúc xưa, nhưng nàng có thể cảm giác được về bản chất đã có thứ gì lặng lẽ biến hóa.

Thông Huyền Kinh là một bộ công pháp chú trọng tâm cảnh, bảo có người chỉ mất mười lăm ngày đã có thể tự do dịch dung đã thế còn nhìn thấu huyễn thuật của Nhiên nhi, nàng không tin.

“Nhiên nhi, tiến bộ rồi. Nội tâm vi sư lấy làm an ủi, ta cũng không biết ba năm chưa gặp ngươi vẫn còn chờ ở kỳ trúc cơ đấy.” Lúc này Lục La ngồi trên thượng vị, một tay bưng linh trà, trên mặt đầy ý cười nhưng lại khiến Khoản Đông Nhiên toàn thân phát lạnh. “Nào, để vi sư xem thử cái tay sau lưng ngươi.”

Khoản Đông Nhiên thấy chạy không thoát, chỉ có thể thò tay ra.

Quả nhiên nụ cười của Lục La càng thêm sáng lạn, sóng mắt lưu chuyển lộ ra vẻ yêu mị: “Quả nhiên là tiến bộ rồi, chẳng qua là uy áp của tu sĩ nguyên anh đã bức ngươi thành thế này. Là vi sư giáo đồ không nghiêm.” Nói rồi Lục La phóng khí thế ra, trên đầu Khoản Đông Nhiên liền xuất hiện đầy mồ hôi lạnh.

“Đứng lên.” Giờ đây giọng Lục La lạnh như hàn băng.

Khoản Đông Nhiên cắn răng, đứng bật dậy. Giây tiếp theo, khí thế càng mãnh liệt hơn, kèm theo đó là sát khí nồng đậm không biết đã giết qua bao nhiêu người mới có đè ép Khoản Đông Nhiên. Dưới sát khí thế này, ngón tay Khoản Đông Nhiên run rẩy, toàn thân không tự chủ cong xuống.

“Đứng lên cho ta! Thứ ta dạy ngươi đã quên sạch cả rồi sao?” Lục La lạnh mắt liếc.

Khoản Đông Nhiên nỗ lực đứng lên, trên mặt là nụ cười nhạt, thái độ thong dong mà ưu nhã, đương nhiên đó là nếu không nhìn cánh tay đang khẽ run của hắn.

“Phương Khác đó không phải người bình thường, ngươi biết kiếm trong tay y là gì không?” Lục La cong môi, ánh mắt có chút xa xôi: “Đó là Thái A, kiếm tôn quý nhất thế giới này.”

Khoản Đông Nhiên lắng nghe, không chen vào.

“Năm đó tộc Thương Lục vì Thái A kiếm, không còn một ai sống sót. Đúng là ý nghĩ viễn vông… kiếm linh…” Nói đến đây Lục La bèn uống linh trà, không có ý định nói tiếp nữa.

Khoản Đông Nhiên cũng không dám hỏi, chỉ nỗ lực điều động linh lực trên người kháng cự lại sát khí của sư phụ. Đối với Phương Khác, hắn chỉ có cảm giác đồng bệnh tương liên thôi. Đối với hắn, thứ như huyễn thuật thích hợp với nữ tử hơn. Nam nhân vẫn là gặp máu giết chóc thú vị hơn. Không ngờ Phương Khác thật ra lại là kiếm tu. Hắn vẫn luôn cho rằng Phương Khác đều là huyễn tu giống mình.

Khoản Đông Nhiên chống đỡ, dần bắt đầu tự do hành động trong sát khí. Mà màn đêm cũng đã bao trùm cả thành Nguyệt Quế, trên biển là một vùng hắc ám nồng đậm.

Tại hải vực thành Nguyệt Quế có tên là [Tam Nguyên hải vực]. Trong bóng tối, hải vực mơ hồ có một chút ánh sáng.

Màn sáng nho nhỏ tỏa huỳnh quang, trong màn sáng, có hai người lốm đốm máu.

Quanh thân Phương Khác tràn đầy linh khí, linh khí không ngừng tràn vào kinh mạch của y. Mà Diệp Vu Thời thì nhờ vào màn sáng, mắt híp lại, trên tay cầm khối ngọc bội màu máu [Ảnh Bích], không biết đang nghĩ gì. Linh khí thất phẩm, không phải đơn giản như thế. Chỉ tính riêng chuyện tu tập linh khí thiên địa, đeo nó trên người còn tốt hơn tu luyện trên linh mạch cỡ trung, đã đủ khiến người ta thèm thuồng. Là linh bảo kiểu phòng ngự, một khi tính mạng chủ nhân bị uy hiếp thì sẽ tự động tiến hành truyền tống, dù cự ly truyền tống không quá xa. Nếu hắn chạy, Cẩu Cốt đạo nhân nhất định sẽ đuổi theo, chỉ cần cách đủ xa, công năng hộ chủ của [Ảnh Bích] sẽ không mất hiêu lực, mà [Ảnh Bích] sẽ trở về tay hắn.

Lúc đó khi Ảnh Bích truyền tống họ, họ đã bất tỉnh nhân sự. Sau tỉnh lại thì trôi nổi trên mặt biển, nhìn ra xa, thế nhưng lại đang thuận theo nước biển trôi về thành Nguyệt Quế. Diệp Vu Thời nhíu mày, xem ra hải cấm là thật. Màn ngăn giữa ba đại lục không thể vượt qua. Nếu muốn trở về đại lục Cửu Châu vẫn phải tìm trận truyền tống mới được. Giờ bọn họ buộc phải về thành Nguyệt Quế.

Diệp Vu Thời nhìn mặt Phương Khác, huyễn thuật đã không còn, lộ ra dung mạo quen thuộc. Tốc độ trưởng thành của Phương Khác đã vượt khỏi dự liệu của hắn. Phương hướng chạy trốn họ nghĩ ra đều giống nhau. Nếu Phương Khác không xuất hiện, hắn sẽ chọn chạy từ biển, nhưng cái giá sẽ lớn hơn. Có ba nguyên nhân, một là tỷ lệ chạy thoát lớn hơn chút, một là thăm dò hư thực hải cấm, còn một chính là công năng truyền tống của [Ảnh Bích], trên đất liền truyền tống cự ly ngắn lập tức sẽ bị phát hiện, nhưng nếu là trong biển thì khác. Hắn đã tính toán xong mọi thứ.

Không ngờ Phương Khác lại xuất hiện, làm loạn một phần bố cục của hắn. Nhưng kết quả không khác gì hắn giả tưởng, ném một hòn đá trúng ba con chim.

Phương Khác ngồi khoanh gối, linh lực trong kinh mạch vận chuyển càng nhanh. Hiện tại tình trạng của y rất tốt, y không nghĩ trong tình huống như thế, cư nhiên lại đột phá. Hơn nữa đột phá rất tự nhiên, nước chảy thành sông. Cái giá cản lại tu sĩ kỳ nguyên anh, chính là một phần hai huyết mạch năm mươi tộc trong thượng đan điền. Huyết dịch đó dường như có tác dụng không nhỏ đối với Thái A. Không ngờ, sau khi bị bức đến cực điểm, y đột phá.

Phương Khác nhìn thức hải dần hồi phục sinh cơ, hồ thức hải bị thanh kiếm chém thành nhiều mảnh đã biến mất vô tung, không còn lưu lại bất cứ dấu vết nào. Hiện tại thức hải của y thật sự giống như một mặt biển nhìn không thấy điểm cuối. Chỉ là trong một thức hải thế này linh thức của y rõ ràng có chút mỏng manh, một tầng mỏng nhìn cái là thấy đáy. Sương khí mông lung phân tán đều đặn. Cảm giác ân ẩn đau trong đầu cũng biến mất. Mối họa ngầm lưu lại trong thức hải lần trước coi như đã giải quyết.

Thanh kiếm trong thượng đan điền cũng thành thật bị huyết dịch năm mươi tộc bao lấy, răng nanh cũng thu lại. Lúc giao dịch với Thái A y đã chuẩn bị tâm lý thức hải lại bị thanh kiếm thi ngược lần nữa, không ngờ được lần đột phá này lại áp chế thanh kiếm đó về. Hơn nữa kinh mạch nứt vỡ sau khi được tu sửa đã mở rộng không ít.

Hiện tại Phương Khác là toàn thân thư sướng.

“Nhữ tu luyện Thông Huyền Kinh?” Tình cảnh trước mắt chuyển biến, Phương Khác chẳng kinh ngạc chút nào. Y đã quen mỗi khi Thái A xuất hiện luôn đột ngột thế này rồi.

Thái A vẫn lạnh nhạt chắp tay đứng như mỗi khi xuất hiện. Phương Khác nhìn nhìn, cảm thấy đường vân màu máu trên trán Thái A đã ảm đạm đi nhiều.

“Đúng, ngươi biết Thông Huyền Kinh?” Phương Khác vừa hỏi vừa tỉ mỉ đánh giá biển hoa một phen. Sao y lại cảm thấy biển hoa này càng lúc càng nhỏ nhỉ? Hơn nữa âm thanh suy yếu của Thái A trước đó cũng không phải ảo giác của y. Nhưng màu của hoa này… y nhìn những đóa hoa vốn màu đỏ còn hơi thiên đen bây giờ rõ ràng chuyển thành đỏ rực tự nhiên.

“Tà môn ngoại đạo.” Thái A nhàn nhạt nói, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng chẳng chớp một cái nhìn Phương Khác: “Thông Huyền Kinh là từ [Ly Tương thần công] của phật tu bóp méo ra, tự cho rằng đã dung hợp [Ly Tương thần công] và huyễn thuật lại với nhau, nhưng thực tế đã đi sai đường. Mất đi nghĩa gốc của [Ly Tương thần công].”

“A?” Tà môn ngoại đạo? Phương Khác chớp chớp mắt.

“Không cần lo lắng, Thông Huyền Kinh nhữ luyện không phải Thông Huyền Kinh chân chính, hơn nữa thứ nhữ tu luyện là quyển thượng Thông Huyền Kinh, pháp quyết huyễn thuật được viết trên nó tuy bình thường, nhưng đối với nhữ lại có ích lợi.” Thái A nói.

Cái gì gọi là tuy bình thường, nhưng đối với ngươi lại có ích lợi? Phương Khác trợn trắng mắt, Thái A nhìn thì thản nhiên, thực chất rất kiêu ngạo nha.

“Sao ngươi biết ta luyện Thông Huyền Kinh?” Phương Khác hỏi.

“Ngô cũng từng luyện. Vừa nhìn là biết.” Thái A nhàn nhạt nói: “Hôm nay ngô gọi nhữ đến, là muốn cho nhữ biết. Hiện nay huyết mạch năm mươi tộc trong thượng đan điền của nhữ chỉ còn lại một phần hai, chế ước đối với dấu ấn kiếm ý sẽ càng thêm không đủ. Về sau, dấu ấn kiếm ý sẽ phát tác càng thường xuyên. Lần này đúng lúc nhữ gặp dịp đột phá, lần sau thì sẽ không may mắn như thế nữa.”

Phương Khác gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Khi y quyết định đã biết hậu quả là gì.

Huyết mạch năm mươi tộc có thể khắc chế dấu ấn kiếm ý, y cũng đoán được. Nhưng hiện tại đối với dấu ấn kiếm ý, cảm giác sợ hãi đã giảm đi nhiều. Y có thể chịu đựng một lần, đương nhiên có thể chịu đựng hai lần, ba lần. Đã đưa ra chọn lựa, thì tất nhiên sẽ không hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.