Khác Thủ Tiên Quy

Chương 71: Huyết thù



Âm sơn Âm gia gần đây xảy ra một chuyện lớn. Âm gia gia chủ Âm Văn Phù bị người giết ngay giữa đường, người đi theo không có một ai sống sót trở về. Mà phái Thái Hành gần đây lại liên tục hạ thủ với Âm gia. Đệ tử Âm gia đã trở về Âm sơn, hiện tại Âm gia do đệ đệ của Âm Văn Phù là Âm Văn Lục chủ trì đại cục.

Nhưng người có mắt đều biết, Âm Văn Lục không chống đỡ được bao lâu nữa. Âm gia gặp chuyện lần này, đã đại thương nguyên khí. Đương nhiên, cho dù là vậy, thì một thế gia tích lũy mấy đời cũng không thể xem thường. Ngặt nỗi ai bảo kẻ hạ thủ với nó lại là thứ to lớn như Thái Hành chứ?

Âm Văn Lục nóng ruột bước tới bước lui trong đại thính, kế sách hiện tại, chỉ có thể chờ vào Côn Luân tương trợ. Nhưng Âm Văn Lục lại có điều cố kỵ, nếu để Côn Luân chen vào chuyện này, có phải đồng nghĩa với cửa trước chặn hổ cửa sau mời sói?

Bất chợt Âm Văn Lục đổ mồ hôi lạnh, ông đã quên mất một chuyện! Âm sơn cách Thái Hành quả thật quá gần! Côn Luân căn bản không thể nào xuất thủ, nếu Côn Luân xuất thủ, vậy tất phải đối đầu với Thái Hành. Mà Thái Hành làm sao có thể dung thứ cho Côn Luân chen tay vào chuyện Âm sơn? Nằm ngay cạnh giường há có thể dung cho kẻ khác ngủ ngon. Đạo lý dễ hiểu như thế mà tới lúc này ông mới nhìn rõ. Tình huống của phái Côn Luân ông đương nhiên biết. Côn Luân bây giờ mà giao thủ với Thái Hành sẽ yếu hơn vài phần. Âm sơn… là giữ không nổi rồi!

Còn một con đường. Đến hiện tại cũng chỉ còn một con đường. Thái Hành bức ép như thế, nhưng nguyên do vẫn không chân chính hạ thủ cũng là vì nó. Âm Văn Lục cầm một thẻ ngọc, phía trên khắc ba chữ Âm Văn Lục, còn có đồ án mây gợn của phái Côn Luân.

Một khi vào Côn Luân, thì là người Côn Luân. Một khi vào Côn Luân, ắt có hồn Côn Luân. Trong đầu Âm Văn Lục hiện lên hai câu nói được khắc ở cửa chính Côn Luân, ngón tay run rẩy. Đây là câu đầu tiên ông thấy được khi vào Côn Luân sáu mươi năm trước, năm đó ông bảy tuổi. Thật sự phải phản bội Côn Luân, nương tựa Thái Hành sao?

Nghĩ đến sư phụ Lưu đạo nhân và mấy đồ nhi của ông, còn có cuộc sống mấy chục năm và vô số lần chiến đấu ở Côn Luân. Âm Văn Lục lại bước qua bước lại trong đại thính.

Nhưng… sắc mặt Âm Văn Lục lại vặn vẹo lần nữa, ông cũng không thể về Côn Luân nữa. Thích khách đêm đó xâm nhập vào Côn Luân giết chết Âm Trầm Ngư là do ông thả vào. Nếu bị người phái Thái Hành vạch trần, vậy ông về Côn Luân cũng chỉ có một con đường chết! Cho dù lúc đó ông là bất đắc dĩ, bị bức phải dẫn người vào.

Đây đều là âm mưu, âm mưu của phái Thái Hành! Ông hoàn toàn bị cuốn vào âm mưu này, không thể thoát thân ra được.

Sau đó thậm chí trong đầu ông còn xuất hiện một suy nghĩ oán độc, đều tại Âm Trầm Ngư chết không đúng lúc. Nếu chờ sau khi hắn liên hôn với Thượng Quan gia rồi mới chết, vậy ít nhất hiện tại Thượng Quan gia sẽ không thấy chết không cứu.

Không còn cách nào, chỉ có thể như thế, vì Âm gia… Âm Văn Lục hốt hoảng nghĩ, ông là vì Âm gia. Âm Văn Lục bóp nát thẻ ngọc, thẻ ngọc nát thành phấn bay xuống đất. Giờ phút này trong lòng Âm Văn Lục lại ẩn ẩn có chút khoái ý. Nhiều năm như thế, tại Âm gia ông có một vị đại ca chuyện gì cũng tốt hơn ông, tại Côn Luân ông cũng chỉ là một trưởng lão không có thực quyền. Thậm chí điệt nhi của ông ngoại trừ tu vi thì cái gì cũng mạnh hơn ông. Cảm giác bị điệt nhi mới hai mươi áp chế khiến ông nghẹn khuất không thôi.

Hiện tại tốt rồi, bọn họ đều chết, ông mới là gia chủ Âm gia.

Lưu đạo nhân đang ở Côn Luân xa xôi nhìn thẻ ngọc đã nát, thở dài thật sâu. Tay run rẩy cầm thẻ ngọc đã nát sau đó ném mạnh đi: “Nghiệp chướng! Lưu mỗ ta không còn thứ đồ đệ này nữa! Các ngươi cũng không có sư phụ này, nghe rõ chưa?”

Mấy đệ tử chán nản ứng lời, lại không thể nói gì. Còn có thể nói gì chứ? Sư phụ của họ phản bội Côn Luân! Đây là sỉ nhục, sỉ nhục của người Côn Luân! Người Côn Luân xem thường nhất chính là phản bội.

Trí Ngu đạo nhân nhẹ lắc đầu: “Thứ không thể dò nhất, chính là lòng người. Âm Văn Lục lại đi thả người ngoài vào giết chết điệt nhi ruột của mình, thực sự là…” Nửa câu sau Trí Ngu không nói ra, nhưng tất cả mọi người đều hiểu.

Bắt đầu từ lúc này, Côn Luân có thêm một phản đồ trên bảng truy sát, ít đi một trưởng lão.

“Thuyên Toàn.” Âm Văn Lục gọi ra cửa, một đệ tử bước vào. Âm Thuyên Toàn. Con cháu của phân chi.

“Gia chủ.” Âm Thuyên Toàn thờ ơ, đáy mắt có chút khinh thường. Một ngụy quân tử yếu nhược vô năng như vậy sao có thể gánh trọng trách gia chủ Âm gia?

“Ngươi đến Thái Hành, đưa bức thư này cho Hàn Không.” Âm Văn Lục nói.

Âm Thuyên Toàn kinh ngạc: “Ngài muốn nương tựa Thái Hành?”

“Sao, ngươi có ý kiến gì à?” Âm Văn Lục hung hăng trừng Âm Thuyên Toàn. Sự hoang mang rối rắm khi phản bội Côn Luân đều hóa thành cơn giận, một vãn bối cũng dám nghi ngờ quyết định của ông.

“Điệt nhi không dám, điệt nhi đến Thái Hành ngay.” Âm Thuyên Toàn cầm thư lui ra ngoài. Trong lòng thì âm thầm hạ quyết định, nương tựa Thái Hành? Ha, vậy còn chỗ cho Âm gia tồn tại sao? Chỉ sợ đến lúc đó họ sẽ bị cắn nuốt đến xương cũng không còn. Hơn nữa xem ra Âm Văn Lục đã phản bội phái Côn Luân. Hơn ba ngàn năm nay, phản đồ phản bội Côn Luân, đến nay còn chưa có ai có kết cục tốt. Âm Văn Lục cũng không thể là ngoại lệ.

Xem ra, không phải không thể hợp tác với phe Diệp của phái Côn Luân. Ngay vài ngày trước, mấy tu sĩ Côn Luân tìm tới cửa, trừ một tu sĩ tên La Tất ra, những người khác đều trên kim đan, hơn nữa thuật hợp kích rất đáng nể. Tu sĩ chủ sự đó, La Tất nói, bọn họ là đệ tử phe Diệp phái Côn Luân, có ý muốn hợp tác với gã.

Điều kiện đối phương đưa ra rất hợp lý, chỉ yêu cầu gã không tham gia vào chuyện của bổn gia Âm gia. Gã vốn muốn xem tình huống rồi nói sau, ai biết Âm Văn Lục lại không đáng tin như vậy. Bổn gia này hành sự luôn bá đạo, vốn đã đắc tội không ít người, hơn nữa họ căn bản cũng không đặt những phân chi này vào mắt, thái độ đối xử như với hạ nhân, như thể chỉ có người bổn gia bọn họ mới là tôn quý nhất.

Nghĩ đến đây, Âm Thuyên Toàn dứt khoát bóp nát bùa liên lạc La Tất cho gã.

Nhưng Âm Thuyên Toàn còn chưa ra khỏi Âm gia, đã nghe một tiếng gọi nôn nóng, còn có linh lực dao động cường liệt.

“Không tốt rồi, không tốt rồi, gia chủ, có người tới chém giết!”

Sau khi hiểu rõ đầu đuôi sự việc, Âm Văn Lục ngẩn ngơ, Âm Thuyên Toàn cũng ngẩn ngơ. Một tu sĩ kỳ kim đan, đơn độc tới chém giết Âm gia, đây là mơ sao?

Tu sĩ kỳ kim đan? Đơn độc? Âm gia đã đại thương nguyên khí, nhưng Âm gia còn chưa bại đâu! Làm sao hắn dám!

Chỉ riêng tin tức này mà truyền ra ngoài cũng đồng nghĩa với tát một cái lên mặt người Âm gia. Đây là sỉ nhục!

Nhưng sự thật là người này đang lao vào, Âm gia không ai có thể cản lại. Kỳ thật hắn không phải kim đan, hắn là nguyên anh đúng không? Đúng không? Đúng không?

Quanh thân Diệp Vu Thời xoay chuyển Băng Lưu Diệm cực đẹp, cũng cực đáng sợ. Nơi hắn đi đến, không một ai sống sót. Đột nhiên, Diệp Vu Thời cười cười. Trong tay có thêm một thanh trường thương, trường thương màu bạc phối với sợi tua đỏ tươi, tỏ rõ anh khí, đây là trường thương của ngũ thúc…

Nhưng trường thương này lại chỉ là phàm binh, đây không phải pháp bảo của tu tiên giới, chỉ là một thanh trường thương chế bằng sắt thường mà thôi.

Thôi Cát nôn nóng chỉ thiếu điều nhảy ra, lại bị La Tất ấn đầu ép về.

“Yên tâm, Diệp sư huynh sẽ không có chuyện gì. Phàm binh thì sao? Cho dù là phàm binh Diệp sư huynh của chúng ta cũng có thể tạo ra uy lực của pháp bảo, nếu ngươi nhảy ra, bị Diệp sư huynh phát hiện, chúng ta đều chết chắc. Diệp sư huynh không biết chuyện chúng ta lén chạy ra ngoài. Nếu không phải các ngươi lo lắng ta mới không xen vào, Hộ Lạc sư huynh chẳng lo lắng chút nào hết, Diệp sư huynh nếu muốn làm gì thì còn chưa có chuyện hắn không làm được, các ngươi chỉ lo lắng hão.” La Tất nhỏ giọng nói. Hắn còn chưa nói đến Phương Khác đó, ngươi xem người ta nhàn định cỡ nào đi. Tín nhiệm Diệp sư huynh bao nhiêu, chỉ bọn họ… được rồi, thật ra bọn họ đến để đánh nhau.

Nhưng đến gần rồi lại không dám ra, sợ bị Diệp sư huynh gọt.

La Tất đột nhiên kinh sợ, thấy Diệp Vu Thời trở tay cắm trường thương xuống đất, hóa ra không phải dùng trường thương làm vũ khí.

Âm Văn Lục đã ra rồi, La Tất trợn to mắt nhìn.

Những chỗ Diệp Vu Thời đến, hiện đầy Băng Lưu Diệm xinh đẹp. Phương thức yên hơi lặng tiếng đoạt đi mạng người so với giết chóc đầy máu càng đáng sợ hơn, cũng khiến người ta rợn tóc gáy hơn. Mà trong con mắt hẹp dài của Diệp Vu Thời lại tràn đầy lạnh nhạt và sát ý, không có một chút dao động. Hắn và Âm gia, từ mười mấy năm trước đã là không chết không thôi. Diệp gia trên trên dưới dưới hơn bảy mươi mạng người.

Diệp gia chết hơn bảy mươi người, bên trong bao gồm người già, phụ nữ và trẻ con. Một người cũng không lưu lại. Tu sĩ Âm gia, nhẹ nhàng giết chết từng người như một con kiến. Đại Thạch, Dạ, dì Mi, Lưu ma ma, ngũ thúc. Chết không toàn thây, thậm chí ngay cả chôn thây cũng không được.

Bọn họ thừa hơi thừa sức, trêu đùa mọi người như mèo vờn chuột.

Trong mắt Diệp Vu Thời đầy huyết sắc, đó toàn là chí thân chí hữu của hắn.

Nếu đã là nợ máu, đương nhiên phải trả bằng máu.

“Diệp Vu Thời, là ngươi?” Âm Văn Lục kinh ngạc nói. Hoàn toàn nghĩ không ra Diệp Vu Thời sao lại tới giết Âm gia, lẽ nào ông phản bội Côn Luân nhanh như vậy đã có người tới truy sát? Ngay sau đó cảnh tượng trước mặt làm ông kinh hãi không thôi.

Tu sĩ Âm gia từng người tiến tới, sau đó từng người bị Băng Lưu Diệm khủng bố đông cứng, để lại trong viện từng bức tượng băng sống. Mà Diệp Vu Thời một thân bạch y sớm đã bị máu thấm ướt đẫm, máu đó phần lớn là của bản thân hắn.

Theo thời gian trôi qua, thế nhưng đã không còn ai dám tiến tới.

Diệp Vu Thời không nói gì trực tiếp đi tới chỗ Âm Văn Lục. Âm Văn Lục, ca ca của Âm Văn Linh. Băng Lưu Diệm tuyệt mỹ, mười đóa toàn bộ vờn quanh Âm Văn Lục.

Âm Văn Lục kinh sợ, bị luồng sát khí khiến người không rét mà run của Diệp Vu Thời dọa sợ. Diệp Vu Thời bây giờ làm gì còn dáng vẻ ôn nhuận, hoàn toàn là một sát thần. Mỗi một chiêu đều như mây bay nước chảy, không nhanh không chậm, thoải mái nhẹ nhàng… ám tàng vô hạn sát cơ.

Cước bộ quái dị khó hiểu đi xuyên qua từng tu sĩ, thẳng tới chỗ Âm Văn Lục. Tay trái duỗi ra, hai ngón chặp lại, nhìn như cực chậm rãi, lại nhanh như chớp điện, lưu lại từng đạo tàn ảnh. Mỗi ngón tay nhìn như cực nhẹ, thực chất cực nặng, nếu trúng một phát sợ là sẽ trọng thương.

La Tất không còn nói ra lời nữa.

Diệp sư huynh như thế này, căn bản không phải tới cửa khiêu chiến. Đây là khí thế không chết không thôi! Nụ cười như trêu đùa trên mặt La Tất cuối cùng cũng biến mất. Diệp sư huynh, lẽ nào có thù với Âm gia.

Âm Thuyên Toàn lùi về một bước, sắc mặt trắng như giấy. Người này quả thật là một sát thần…

Không, không quan hệ. Dù có lợi hại thì thế nào, hắn cũng chỉ là một kim đan nhỏ nhoi, còn có thể giết chết nguyên anh hay sao?

Đến lúc này Âm Văn Lục mới phản ứng lại, cầm bát khất thực trong tay tấn công Diệp Vu Thời. Trong lòng giận không thể tả, một kim đan nhỏ bé cũng dám hoành hành trước mặt ông!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.