Khác Thường - Sơn Khẩu

Chương 4: Trốn tránh



"Trần Chỉ Nhu! Bên ngoài tìm kìa."
Trần Chỉ Nhu ngẩng đầu nhìn ra ngoài, là anh, cô đứng dậy chậm rãi bước ra cửa lớp học.
Sự việc cứ thế mà trôi qua được hai ngày. Cô tưởng là phải chờ đến buổi học luyện thi tối nay mới cần phải đối mặt với anh.
Ngày đó hai người bọn họ hôn môi xong, cô dựa vào lồng ngực chưa bao lâu thì chuông báo vang lên.
Hai người không biết hôn nhau chụt choạt trong bao lâu, lúc cánh môi tách ra kéo theo cả sợi chỉ bạc. Khi tách nhau ra, trông thấy ánh mắt mê muội cô nhìn anh thì Giang Dịch Thành lại mổ lên lần nữa.
Giang Dịch Thành nghe tiếng chuông vang lên mới có chút bừng tỉnh buông cô ra, anh vội vàng lấy bịch khăn giấy từ trong túi để lau dọn một mảng hỗn độn giữa hai chân bọn họ, làm tới nỗi mà chỗ nào cũng dính.
Trần Chỉ Nhu cũng giống như vừa tỉnh dậy từ trong cơn mơ, hấp tấp mặc đồ lót vào, đỏ mặt bấu vào chân anh, cài xong khóa áo lót thì đứng dậy đi đến bồn rửa tay.
Mặt nóng quá... Sau khi rửa sạch bọt trên tay cô dùng tay bụm nước đưa lên mặt, cô nhìn bản thân mình qua tấm gương... sắc mặt đỏ bừng, thoạt nhìn giống như đang hứng tình... cô nhớ lại tất cả những chuyện vừa mới xảy ra, hai tay ôm lấy mặt, nghiêng đầu sang gian kế bên nhìn anh, anh vẫn đang ở trong đó.
Giang Dịch Thành lau quần sạch sẽ mặc vào xong xuôi, anh đẩy cửa bước ra "Cậu..." Lời còn chưa nói xong, anh sững sờ, nhìn bốn phía xung quanh, nhìn vào nhà vệ sinh không một bóng người, anh im lặng.
Trần Chỉ Nhu cách thức liên lạc với anh, hôm đó sau khi về nhà, cô nằm trên giường, nhớ đến dấu hôn trên ngực mà cô nhìn thấy trong WC khi nãy, giơ điện thoại lên, vô số lần muốn ấn vào khung thoại của anh, nhưng cô thật sự không nghĩ ra là mình sẽ nói gì với anh. Cho nên cô bèn không liên lạc anh.
Cô suy nghĩ hơn nửa ngày trời cũng không biết tiếp theo mình nên đối xử với anh như nào, cuối cùng quyết định thôi thì cứ trù trừ vậy đi, tóm lại là xem như chưa xảy ra chuyện gì, chờ khi nào tới lúc học luyện thi thì lại... xem tình hình ra sao rồi quyết định. Cô giấu sự việc này trong lòng, thậm chí không hé nửa lời với người bạn thân - chuyện-gì-cũng-kể Thẩm Dao.
Không biết lúc đó khi anh nhìn thấy mình bỏ trốn anh có tâm trạng gì, Trần Chỉ Nhu vừa suy nghĩ, vừa nhìn Giang Dịch Thành đang đứng cạnh cửa.
Có lẽ bởi vì chột dạ, lúc cô bước đến trước mặt anh, cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh mà dán mặt nhìn ngực anh rồi hỏi:
"Cậu có việc gì sao?"
"Cho tôi mượn sách sinh vật"
Cô ngẩng phắt đầu lên nhìn anh
"Chờ tôi một chút.”
Chờ khi quay về chỗ ngồi cầm lấy sách giáo khoa đưa anh mượn, Giang Dịch Thành nhìn đôi môi cô với vẻ mặt vô cảm, anh lên tiếng
"Bình thường cậu đi học luyện thi như nào?"
"Đi chung với bạn của tôi."
"Cơm thì sao?"
"Ăn cùng với bạn tôi."
"Thế hôm nay..."
Còn chưa chờ anh dứt lời, cô đã lên tiếng cắt ngang.
"Hôm nay tôi cũng đi chung với bạn tôi."
"..." Giang Dịch Thành liếc nhìn cô cả hồi lâu rồi rời đi.
Cô nhìn anh xoay người đi mất, trong lòng thầm thở phào.
Cô ngồi vào chỗ, Thẩm Dao ngồi đằng trước cô dịch chiếc ghế ra sau, tiếp đó thì tựa đầu cô ấy lên bàn cô, vừa gặm bánh mỳ vừa hỏi cô, "Cậu thân thiết với Giang Dịch Thành từ khi nào vậy?"
“Cũng đâu có thân thiết gì.”
"Sao cậu ta tới mượn sách của mày?"
"Có thể do cậu ta không có bạn bè?"
".., Ờ ha..." Thẩm Dao nhai nhai bánh mì, rồi lại nói tiếp.
"Hai người quen như nào?"
"Cậu ta ngồi kế bên tao trong lớp phụ đạo, mày không để ý thấy hả?"
"Tao vào lớp luyện thi ngoài trừ nghe giảng thì sẽ ngủ, chưa kể mày ngồi ở tít đằng trước, tao nhìn lên trên thấy toàn là đầu, tới cả mày tao còn khó nhận ra, kiểu gì mà để ý thấy người ngồi bên cạnh mày là ai chứ?" Thẩm Dao ăn xong bánh mì, từ trong ngăn kéo lấy ra thêm một trái chuối, lột vỏ xong đưa lên miệng cắn, lại nhồm nhoàm nói chuyện.
"Vóc người cậu ta không tệ, chân dài, thành tích cũng giỏi, xem ra dáng dấp khá là ổn, là gu của mày hả? Mày không muốn cọ nhiệt tóe ra chút tia lửa với cậu ta sao?" Thẩm Dao nhìn cô bằng ánh mắt mơ màng ham muốn.
"Đồ thô tục." Trần Chỉ Nhu xoa mái tóc trán lù xù của Thẩm Dao, cười ha ha mắng cô bạn... ặc... nhưng mà tao càng thô tục hơn... đâu chỉ có tia lửa, tao còn "sóc" ra cả tinh dịch cậu ta kia kìa... nghĩ tới đây, cô lặng lẽ vuốt gọn lại tóc tai cho Thẩm Dao, hỏi:
"Còn mày, sao mày biết cậu ta?"
"Cậu ta nổi tiếng lắm nha, dù gì thì mặt mũi dáng người như kia, lại còn lần đại hội thể thao trước, hình như cậu ta đều nổi tiếng ở hạng mục... một trăm, hai trăm, tiếp sức một nghìn sáu trăm mét? Lúc đó chắc cả khối đều biết tới cậu ta hay sao á?"
"Mày quên là tao không tới đại hội thể thao."
"Tao nhớ, mày là đồ cúp học. Không phải cậu ta có tham gia đại hội thể thao lớp mười hai à? Phái cả đám đứa chưa tham gia lần nào để bọn nó lưu lại kỉ niệm đấy. Tao nhớ khi đó cậu ta thật sự siêu đẹp trai luôn, cuối cùng chắc là bị đám người đứng bên đường đua xem thi tiếp sức che mất, mày không nhìn thấy được quả là đáng tiếc."
"Được rồi, tao cũng chả có hứng thú, có bao nhiêu là hạng mục tham gia, đoán chừng hôm ấy có khi cậu ta thối chết. Sao mày cả ngày còn để ý tới mấy món đồ thành tích tốt như thế hả? Tới dạy tao cái này chút đi. Còn nữa, mày đừng có ăn nữa có được không? Tao đói lắm rồi."
"Hì hì hì, tao còn một trái, cầm đi cầm đi..."
Giang Dịch Thành về lớp ngồi vào chỗ xong. Đặt cuốn sách sinh vật trong tay mình lên bàn, y như hận không thể nhìn nó cho lủng một lỗ. Nhìn lâu thật lâu rồi mới nhắm đôi mắt khô nóng lại.
Hai ngày nay anh ngủ không ngon, trong tâm trí chỉ toàn nghĩ đến chuyện của cô.
Dáng vẻ cô đỏ mặt ngồi trên chân anh, cơ thể tỏa ra mùi hương thanh mát, làn da vừa trắng vừa trơn.
Cô để lộ bộ ngực đẫy đà trước mặt anh, trắng trẻo là thế, lúc nắn bóp mới mềm mại làm sao, bàn tay bấu vào, bầu ngực thịt còn hơi căng lên. Từ kẽ ngón tay có thể nhìn thấy được hình dáng mê người của bộ ngực do anh xoa bóp, khiến anh nhìn là muốn ăn, muốn để lại đầy dấu dâu tây ở ngay nơi ấy.
Nhất là đỉnh nhũ hoa ngẩng cao mê hoặc người ta, màu hồng hồng, đẹp ơi là đẹp, còn chưa liếm nó đã tự mình se cứng. Lúc tay sờ nắn nó cứng càng thêm cứng, hấp dẫn tới mức khiến anh muốn há miệng ngậm một ngụm.
Tay của cô cũng mềm mại, lúc thăm dò mân mê "con đại bàng" của anh, "sóc lọ" chưa thuần thục nên lúc gậy th*t bị cô nắm chặt trong tay, anh sướng tới mức chỉ muốn gặm cắn cô thật mạnh, đợi đến khi thật sự được hôn lên bầu ngực cô anh lại không đành lòng, đỉnh nhũ hoa của non nớt là thế, anh cảm thấy chỉ cần cắn một cái có khi sẽ túa máu.
Và cái người ngồi trên chân anh, lúc được hôn lại bày ra vẻ mặt khó kìm nén, được hôn nên bản thân thấy thoải mái, cô lại còn ưỡn ngực đưa về phía trước, đẩy sâu vào miệng anh, đây chính là cái dáng vẻ thiếu bị "làm" đây sao?
Nhưng Trần Chỉ Nhu thiếu nhất chính là đôi môi kia, hai cánh môi đỏ hồng mấp máy, lời nói với anh thốt ra ngoài môi miệng điệu bộ như vứt bỏ mối quan hệ, ngược lại cô hãy còn nhớ ngày hôm đó đôi môi mình đã mở ra như thế nào, đã đưa lưỡi ra hôn anh ra sao chứ?!
Cô bị hôn mạnh còn biết cắn lấy môi dưới của anh, thì thầm bảo anh để cô hòa hoãn một chút.
Đôi môi hai người tách nhau ra, ánh mắt si mê cô nhìn anh khiến anh không khỏi tò mò, nếu như đè cô dưới người mình, cô sẽ còn lộ ra dáng vẻ như thế nào nữa...
Sau đó thì sao? Cô chẳng nói lấy một lời thì đã bỏ đi mất?!
Sau khi bình tĩnh lại Giang Dịch Thành suy nghĩ, hai ngày này sẽ ráng nhịn không đi tìm cô, anh tình nguyện để cho bản thân cô có chút thời gian cân nhắc.
Anh chờ ngày hôm nay, trong thời gian này anh không ngừng mong muốn trên đường đến lớp luyện thi cùng cô, anh sẽ trò chuyện một chút gì đó, đưa cô đi ăn món nào đó, đột nhiên anh mới nhớ ra mình còn chưa hẹn với cô đâu ra đó.
Anh tìm đại một lý do, gấp gáp đi tìm cô thì lại nhận lấy một khuôn mặt gục đầu.
Thậm chí cô nói chuyện với anh mà còn không nhìn vào mắt anh nữa.
Anh cho cô thời gian, không phải muốn nhận lấy câu trả lời là vẻ mặt vờ như không có chuyện gì xảy ra của cô.
Thờ ơ? Giả vờ không có chuyện gì? Cô châm một đốm lửa ở nơi anh rồi bản thân cứ thế tự ý rời bỏ?
Anh sẽ không đồng ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.