Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu

Chương 11: 11: Anh Ngủ Rồi À




Editor: Cá Viên
Chương 11: Anh ngủ rồi à?
Tiếng cãi nhau vẫn chưa dừng,ánh sáng chiếu ra từ phòng khách, hiện ra hình ảnh mờ ảo từ phía nhà hàng xóm đối diện.

Tạ Diễn từ trên mặt đất bò dậy, sửa sang lại quần áo và đầu tóc lộn xộn, nếu Cù Bình Sinh không xuất hiện kịp thời, cậu sẽ là người đầu tiên trên thế giới chết vì sặc nước bọt.

Trong thang máy chất đầy hành lý.

Với sự giúp đỡ của tài xế, ba người cùng nhau dọn dẹp, đồ dùng nhanh chóng được đem lên.

Tất nhiên Cù Tranh Viễn không nằm trong số ba người.

Hắn đang thoải mái nằm trong phòng ngủ trêu mèo.

Phong cách trang trí ở đây hoàn toàn khác biệt với phong cách của Gia Hòa Vân Trúc, phong cách hiện đại chủ yếu là màu xám và trắng, có cây xanh trong phòng,đệm và các đồ vật nhỏ trong nhà là những vật trang trí bắt mắt nhất.

Các đồ nội thất chủ yếu có dạng hình học và hình dạng đơn giản.

Mỗi một góc trong nhà đều thể hiện sự lựa chọn cẩn thận của nhà thiết kế.

Cửa lớn sát đất kết hợp với tủ sách tạo cảm giác rộng rãi.

Lầu một bao gồm phòng khách, nhà ăn, phòng tắm và phòng ngủ của Cù Tranh Viễn.

Cửa bị khóa nên không thể nhìn thấy bên trong.

Tạ Diễn ôm một đống đồ lên cầu thang, lại là một không gian khác.

Tầng hai không được lớn như tầng một.

Có một phòng sách, một phòng ngủ cùng một phòng tắm.

Hành lang rộng rãi có trồng một vài cây xanh, Tạ Diễn cẩn thận bước đi.

Cù Bình Sinh bước vào trước tiên là bật công tắc của đèn cảm biến trong phòng ngủ.

Trước mắt chợt sáng lên, Tạ Diễn vô thức thốt lên: "Wow."
Căn phòng sạch sẽ như khách sạn năm sao.

Ngay khi bước vào, cậu ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, rất giống với mùi của Cù Tranh Viễn, là hương cam tươi mát.

Giường đôi màu xám đơn giản, bốn góc giường chỉnh tề, không giống như trước đã có người sống trước đây.

Ngoài tủ đầu giường đối xứng, còn có tủ âm tường và ghế đẩu.

Thảm dưới chân có hình dạng không theo quy tắc, không biết làm từ gì, bước lên không nghe tiếng bước chân.

Tạ Diễn đi tới đi lui, thật sự không nghe bất kì âm thanh nào.


Phía bên trái giường là một bức tường, bên phải là cửa sổ sát đất.

Phòng ngủ được xây nối với phòng sách bên cạnh.

Bức tường ngăn ở giữa rõ ràng được xây sau này,để lại một khoảng rộng hơn một mét không có cửa, có thể trực tiếp đi qua.

So với phòng ngủ, phòng sách vừa nhìn đã biết thường xuyên được sử dụng.

Hai cái máy tính màn hình cong lớn được đặt trên bàn, một trong hai cái còn sáng đèn.

Máy tính xách tay, bàn phím, đồ ăn vặt, li nước, tai nghe, dây sạc nằm lung tung trên bàn và một chậu xương rồng.

Gần như dọn xong hết mọi thứ, ba người lại cùng nhau xuống lầu.

Cù Bình Sinh lo lắng Tạ Diễn ở đây sẽ thấy gò bó, cố ý nói trước mặt con trai mình: "Mấy đồ ở đây em cứ tuỳ tiện dùng, không cần khách sáo."
Tạ Diễn gật đầu.

"Em có biết lái xe không?"
Tạ Diễn gật đầu.

Cậu có thể chạy được xe điện và xe đạp.

"Dưới lầu có chiếc xe, Tiểu Viễn tạm thời không xài tới, cậu bình thường không đi xe bus thì lấy mà đi."
Tạ Diễn sửng sốt: "Em chỉ biết chạy một hai vòng thôi, em còn chưa tròn 18 tuổi."
"Ồ.."Đàn ông trung niên thường không có khái niệm về tuổi tác, Cù Bình Sinh mắt hướng lên trời nhẩm tính một hồi, đúng là còn nhỏ, "Như thế này đi, Tiểu Viễn, nếu Diễn Diễn đi học thì còn chở cậu ấy đi đi."
Không ngoài dự đoán một giọng nói phản kháng phát ra từ ghế sô pha: "Tại sao? Cậu ta cũng không phải không có chân."
"Con cũng không phải không có chân tại sao mỗi ngày lại phải lái xe ra ngoài?" Cù Bình Sinh hỏi lại.

Cù Tranh Viễn có chút khó chịu: "Cậu ta cũng chỉ đến trường thôi, không đi xe đạp thì đi xe buýt công cộng, sao lại bắt con chở, con cũng không phải tài xế của cậu ta."
Tạ Mạn kéo tay Cù Bình Sinh: "Không sao, Tiểu Diễn có xe đạp."
"Mùa mưa làm sao có thể đi xe đạp? Mùa hè, mùa đông còn phải chịu khổ, gặp gió lớn cũng không thể đi được, dù sao con cũng không có bận."
"Ai nói con không bận?"
"Cứ tính như vậy đi."
"Ai nói con đồng ý với bố?"
Cù Bình Sinh vào phòng vệ sinh rửa tay: "Cứ vậy nhé, chúng ta đi trước, Tiểu Diễn còn thiếu cái gì thì nhắn qua WeChat cho anh hoặc chị em."
"Dạ, em cảm ơn."
"Đi nhé,"lúc ra khỏi nhà, Tạ Mạn véo mặt Tạ Diễn, "Ngoan, có việc gì thì nhắn tin cho chị."
"Dạ" Tạ Diễn đi đến trước cửa, lấy giày cho hai người.

"Không cần chờ, hai đứa đi rửa mặt nghỉ ngơi sớm đi," Cù Bình Sinh dứt lời còn không quên chỉ vào con trai dặn dò một câu, "Nhớ rõ những lời con nói với bố."
"Biết rồi—" Cù Tranh Viễn ước gì ông đi nhanh nhanh chút, nói cho có lệ, "Chung sống hòa bình, chắc chắn không gây chuyện"
Cù Bình Sinh cười vui vẻ: "Ok, ngủ ngon, chờ bố đi Thượng Hải về, bố sẽ qua thăm hai đứa."
Tạ Diễn tạm thời còn chưa thích ứng với việc tách ra khỏi Tạ Mạn, tựa vào bạn công, nhìn cho tới khi xe rời khỏi mới hồi phục lại tinh thần.

Hai năm tiếp theo, phải ở chung với cái người này?
Tuy rằng không ưa nổi đối tượng ở chung, nhưng hoàn cảnh sống tốt, so với nơi chỗ cũ tốt hơn gấp trăm lần, hình như là không tệ.


Sự thật không thể thay đổi, Tạ Diễn lại bắt đầu xốc lại tinh thần.

Dù sao cũng chỉ hai năm, hơn nữa ngày thường có thể ở ký túc xá trường học,cũng không gặp nhau thường xuyên,về đi học không có người chở cậu cũng không quan tâm, trước kia đi học không phải toàn tự đi xe đạp sao.

Tuy nhiên, ai nấu ăn đây?
Cù Tranh Viễn nhìn qua không giống người chịu nấu ăn.

Không phải anh ta không biết nấu ăn nhưng nếu anh ta nấu, tiền thức ăn phải phân chia kiểu gì?
Tính sao giờ?
Đã ở nhà người ta, lẽ ra không nên tính toán, nhưng hai người đàn ông ăn cũng không ít.

Nếu không tính toán...!
"Bọn họ đã đi rồi, cậu còn đang làm gì vậy? Giọng nói lạnh lùng từ phòng khách cắt ngang suy nghĩ của cậu.

Tạ Diễn đi vào, rối rắm hồi lâu, không nhịn được hỏi: "Bình thường anh giải quyết vấn đề ăn uống bằng cách nào?"
Cù Tranh Viễn nhấn điều khiển từ xa tìm một hồi cũng không thấy bộ phim nào hay, cau mày: " Cậu nghĩ sao?"
Tạ Diễn nói,: "Tôi nghĩ nên thuê người giúp việc?"
Cù Tranh Viễn nâng mí mắt: "Sao cậu lại nghĩ vậy?"
Bởi vì anh nhìn giống một phú nhị đại vừa lười vừa không biết làm việc nhà.

Tuy nhiên bản thân chỉ là người ăn nhờ ở đậu, Tạ Diễn cũng biết nhìn mặt đoán ý,vuốt mông ngựa( nịnh hót), cậu nịnh nọt cười: "Anh đẹp trai như vậy, vừa thấy chính là người trời sinh có số phú quý."
Đúng như dự đoán Cù Tranh Viễn bị lời này làm cho vui vẻ, cười lớn, nhìn Tạ Diễn nói: "Tôi bình thường đều ăn ở ngoài."
"Ồ..."
Thật tốt quá.

Nghĩ nghĩ, Tạ Diễn lại vô cùng cẩn thận hỏi: "Vậy đồ dùng trong phòng bếp tôi có thể dùng không?"
"Tất nhiên là có thể, tụ lạnh còn không ít đồ ăn, cậu muốn ăn cái gì cũng được, không cần nói cho tôi, người giúp việc hai ngày đến một lần, cậu có yêu cầu gì có thể trực tiếp nói với cô ấy, tất cả nơi này---, không đúng, là tất cả trừ tôi ra, cậu đều có thể dùng."
Tạ Diễn không nghĩ người này lại phóng khoáng như vậy, được sủng mà sợ,liên tục nói cảm ơn.

"Không cần khách sáo."Cù Tranh Viễn Giảo hoạt cong khoé môi.

Chi tiêu nơi này ngoại trừ điện nước đều là do Cù Bình Sinh trả, hắn ước gì Tạ Diễn dùng nhiều đồ một chút, thời gian càng dài, ấn tượng của lão Cù đối với đứa con chồng trước này chắc chắn sẽ ngày một giảm mạnh.

Hai người mang ý xấu, mỗi người về phòng mình.

Mây dày đặc che mất ánh trăng, bóng đêm u ám, ánh đèn thành thị sáng chói lúc ẩn lúc hiện.

Đêm đã khuya, nhưng Tạ Diễn lăn lộn nửa buổi vẫn không nghiên cứu ra cách mở máy nước nóng, cậu thậm chí không biết chắc chắn 100% thứ giống như máy đo chiếu cao này có phải là máy nước nóng hay không.

Máy nước nóng cậu từng thấy, bất kể là giá cao hay thấp, ít nhất đều có kết nối với nguồn điện, có khối lớn, hình tròn, nhưng cái trước mặt cậu không chỉ được gắn trên tường mà nó còn rất phẳng.

Cậu đi vòng vòng ba lần, không tin được ở nơi cao cấp như này mà lại phải tắm nước lạnh.

Lý do duy nhất khiến cậu nghĩ cái này là máy nước nóng do nó có màn hình điện tử và được kết nối với vòi xịt và vòi sen.

Đi ra đi vào, cậu đi tới bốn lần.


Nhà vệ sinh thì không được.

Không ai sử dụng nhà vệ sinh để sưởi ấm.

Tủ, bồn rửa và máy giặt đều không thể
Làm sao đây?
Tạ Diễn hoàn toàn tuyệt vọng.

Cù Tranh Viễn tắm rửa sạch sẽ, vô cùng thoải mái chui vào ổ chăn, Hổ Tử mới vừa nhảy lên giường đã bị hắn đạp xuống đất.

Hắn giơ tay tắt đèn, phòng ngủ tối đen.

Cửa phòng ngủ có một khe nhỏ, phòng ngừa Hổ Tử nửa đêm muốn đi WC ra không được.

Chưa được vài phút, cửa phòng bị đẩy ra, phòng ngủ một giây sáng ngời, Cù Tranh Viễn nhíu mày ngẩn đầu lên, một cái đầu chui vào khe cửa, xấu hổ nói: "Anh ngủ chưa?"
"Cậu nói xem?" Cù Tranh bĩu môi, tức giận nói.

Tạ Diễn hạ thấp tư thế: "Anh có thể giúp tôi một việc được không?"
"Nói."
"Tôi không biết bật máy nước nóng," Tạ Diễn nghi ngờ hỏi, "Cái trên lầu có phải máy nước nóng không?"
Cù Tranh Viễn đầu tóc lộn xộn, đứng dậy: "Có phải lúc nãy bố tôi không chỉ cậu?"
Tạ Diễn ngạc nhiên, lắc đầu.

Lý do khiến cậu sững sờ là vì thấy Cù Tranh Viễn ngủ không mặc quần áo, trên ngực hắn lộ ra hai đầu ti nhỏ màu hồng phấn.

"Ngu ngốc."
Thời tiết nóng bức, Cù Tranh Viễn lười mặc quần áo, xốc chăn lên đi ra ngoài, cả người cũng chỉ còn mỗi cái quần ngủ rộng thùng thình,còn chưa dài quá đầu gối.

Tạ Diễn theo sau, đôi mắt dán vào cơ thể của Cù Tranh Viễn, như bị nam châm hút.

Đây không phải lần đầu tiên cậu nhìn thấy đàn ông khỏa thân,trong ký túc xá tắm rửa thay quần áo cái gì cũng thấy qua rồi, lần đầu nhìn thấy đàn ông cơ bắp cao đến 1m85, ngày thường hay khoe ra mấy khối cơ mỏng, cơ bụng lúc ẩn lúc hiện, nhưng nếu so sánh với Cù Tranh Viễn, thật sự không đáng kể.

Vai Cù Tranh Viễn rộng, xương quai xanh kéo dài sang hai bên, hơi nhô lên, ngực và bụng dưới của hắn đều có cơ bắp săn chắc dễ nhìn, đường cong đầy đặn, không nhìn ra được dấu vết của mỡ thừa, hai xương bả vai được cơ và da bao lấy, giống như quái thú bị nhốt trong lòng.

Cậu cuối cùng cũng hiểu được câu nói lúc mặc đồ gầy mà cởi ra thì đều đặn săn chắc, nhìn rất mảnh khảnh, cởi quần áo ra thì như thay đổi, cả người toàn là cơ bắp.

Mấy cái khác còn chưa nói tới, hai cái chân trước mắt này cũng quá dài, nhấc chân một cái cũng đã bước qua ba bậc thang.

"Anh bình thường tập thể hình à?" Tạ Diễn nhịn không được hỏi.

Cù Tranh Viễn ấn nút nguồn trong vòng ba giây: "Không lẽ vừa sinh ra đã có tám múi?"
Tạ Diễn không tự giác được tưởng tượng ra hình ảnh trẻ con có tám múi, mắc cười muốn chết."
Cù Tranh Viễn điều chỉnh độ ấm, kêu Tạ Diễn vào thử một chút, Tạ Diễn không dám cởi quần áo trước mặt hắn, thò tay vào cảm nhận.

"Có lạnh không?"
"Vừa đủ."
Cù Tranh Viễn chỉ cậu đôi ba câu về cách sử dụng máy nước nóng rồi quay ra ngoài.

Tạ Diễn vội vã nói cảm ơn.

Thấy bước chân người kia dừng lại, cậu nói thêm một câu: "Ngủ ngon."
Cậu đoán chừng Cù Tranh Viễn sẽ không nhìn lại cũng không trả lời, bởi vì lúc Cù Bình Sinh sắp đi có nói với hắn chúc ngủ ngon cũng không thấy hắn đáp lời.

Nhưng thật sự ngoài dự đoán, Cù Tranh Viễn không chỉ "Ừ", còn nhân từ quay đầu lại trả lời "Ngủ ngon."
Tốc độ tắm rửa của Tạ Diễn cực kì nhanh, vì lượng nước của máy nước nóng không cho phép cậu lãng phí.


Tắm gội trong vòng mười phút.

Tủ quần áo có một cái áo choàng tắm hoàn toàn mới, nhìn kích thước hẳn là dành cho Cù Tranh Viễn.

Cậu không lấy, tự mặc áo thun quần đùi của mình.

Phòng thật lớn, cậu nằm trên giường cảm khái.

Trong căn phòng lớn như vậy bật điều hòa hẳn là tốn điện lắm.

Có quạt không nhỉ?
Cậu nhìn xung quanh một vòng, tất nhiên không có, tuy nhiên cậu thấy một cái điều hòa nằm trên trần nhà.

Phòng ngủ nối liền với phòng sách nên dùng chung một cái điều hòa.

Kẻ có tiền thật cmn xa xỉ.

Cậu vừa tắm xong cũng không cảm thấy nóng, hơn nữa ban ngày chạy tới chạy lui mệt muốn chết, lăn hai vòng trên giường đã ngủ.

Nửa đêm, cậu tỉnh dậy tính đi WC, đang chuẩn bị xuống giường, đột nhiên đụng trúng thứ gì đó,mềm không mềm cứng không cứng như là cơ thể người, làm cậu sợ tới mức hét lên, giật bắn mình.

Cậu bật đèn, xác nhận là người sống, ba hồn bảy phách chậm rãi bay về vị trí cũ.

"Đừng bật đèn."Giọng nói có chút buồn bực của Cù Tranh Viễn truyền ra từ trong chăn.

"Sao anh lại nằm trên giường tôi!?" Tạ Diễn nổi giận gầm lên một tiếng, "Hơn nửa đêm,anh mẹ nó làm tôi sợ muốn chết!"
Cù Tranh Viễn bị ánh đèn chiếu vào mắt, nhíu mày híp mắt, ngữ khí không tốt: "Cái gì mà giường của cậu, đây là nhà tôi, giường của tôi, tôi muốn ngủ chỗ nào thì ngủ."
"Hở---!"
"Hở cái gì mà hở,nhanh ngủ đi!" Cù Tranh Viễn đè người xuống giường.

"Này này này, anh bị gì thế này, sao lại có tật mộng du chứ? Mộng du thì mộng du, sao lại chạy tới giường tôi mộng du,có phải muốn nhân cơ hội dâm dê tôi đúng không?"
Đối phương không nói lời nào, Tạ Diễn đạp giường, "Anh tránh ra, tôi muốn đi tiểu."
Bàn tay Cù Tranh Viễn bóp cổ Tạ Diễn, ấn người xuống giường: "Không cho đi."
"Đồ thần kinh," Tạ Diễn liếc mắt một cái, muốn kéo cánh tay đè trên cổ mình ra, nhưng tất cả đều phí công, "Này, anh sao lại như vậy chứ, tôi thật sự muốn đi tiểu, mót quá!"
Cù Tranh Viễn cong môi, "Cậu tiểu đi."
Tạ Diễn tuyệt vọng, kẹp chặt hai chân: "Anh hai, buông tha cho tôi đi, tôi thật sự tiểu luôn trên giường thì có gì tốt cho anh đâu?"
"Tôi thích nhìn cậu đái zầm."Cù Tranh Viễn cười dữ tợn.

Tạ Diễn thật sự nhịn không được, hung hăng cắn tay đối phương một cái, rồi thét lên.

Cậu đột nhiên tỉnh lại.

Căn phòng tối om, cậu chạm vào công tắc trên cái bàn bên cạnh giường, đèn cảm ứng tự động bật lên.

Làm gì có Cù Tranh Viễn khăng khăng đòi xem cậu đái dầm.

Chỉ có một cái gối cậu ôm trong ngực.

Tạ Diễn lau mồ hôi lạnh.

Đúng là ác mộng.

Đêm đầu tiên ở nhờ nhà người khác,cậu xém tè ra quần..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.