Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu

Chương 29: 29: Tạ Diễn Đây Chính Là Tấm Lòng Chân Thành Của Tôi!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chủ nhật không có giờ cao điểm, đi đường thuận lợi, chưa đến hai mươi phút đã đến bệnh viện.

Nơi này không giống bệnh viện công phải giành giật từng chỗ đậu xe, bảo an mặc đồng phục đứng canh giữ ở ngoài tòa nhà như đang tiếp khách trong khách sạn, còn cung cấp dịch vụ đỗ xe.

Mới vừa vào cửa, chị lễ tân đã đứng dậy hỏi bọn hắn có hẹn trước không.

"Có," Cù Tranh Viễn đưa ảnh chụp màn hình tối hôm qua Lục Quân gửi cho hắn ra, "9 giờ rưỡi, một vị bác sĩ họ Ngụy."
"Dạ, bác sĩ Ngụy à, tôi sẽ đưa ngài đến."
Khoa tư vấn tâm lý ở lầu ba, Tạ Diễn đi lên bậc thang.

Hành lang thoáng đãng sạch sẽ, mặt tường trắng tinh, cửa kính sáng bóng có thể soi gương, ngay cả khe hở của gạch men cũng khảm viền vàng.

Lúc đi ngang qua buồng vệ sinh, chỉ ngửi thấy một mùi nước sát trùng nhàn nhạt.

Tạ Diễn tìm được biển hiệu của khoa tư vấn tâm lý, khẽ gõ cửa.

"Mời vào."
Giọng nói có từ tính, nghe có vẻ tuổi còn rất trẻ, cậu hơi kinh ngạc một chút.

Nói là văn phòng tư vấn mà ở đây cứ như văn phòng lãnh đạo, phồng ốc rộng rãi, bàn ghế gỗ, giá sách đều là nguyên một bộ màu đen hồ đào, kín đáo và nội liễm, khác xa những phòng khám bình thường trong bệnh viện.

Phía bên kia căn phòng là sô pha và bàn trà, máy lọc nước đặt ở bên cạnh, trừ mấy cái này còn có tủ lạnh và cây xanh trông rất bắt mắt.

Vóc dáng của bác sĩ cao ngang tầm Cù Tranh Viễn, mặc áo blouse trắng, tóc còn rất rậm rạp, vuốt ngược ra sau, vầng trán đầy đặn đẹp đẽ vô cùng, anh ta đang đứng rót nước bên cạnh máy lọc nước.

Nhìn thấy người vào, cười cười: "Ngồi xuống trước đi."
Trông anh ta trẻ trung quyến rũ, như loài cây mọng nước bừng bừng sức sống bên cạnh cửa sổ.

Tạ Diễn quay đầu nhìn về phía Cù Tranh Viễn, dùng khẩu hình nói: "Đẹp trai quá đi ——"
Cù Tranh Viễn nhìn vẻ mặt xuân phong đắc ý của cậu, âm thầm buồn thay Tiêu Hằng Vũ.

Đồng thời cũng càng thêm tin tưởng lời của Giang Trình, mấy em thụ quả thật không có sức chống cự với đàn ông cao to cường tráng, Tạ Diễn quả thực thấy người nào là yêu người đó.

Hắn vội vã cúi đầu gửi tin nhắn cho Lục Quân: Em giới thiệu bác sĩ kiểu gì thế, trình độ ra sao? Sao tóc rậm rạp như vậy? Bằng cấp không phải là đi mua đó chứ? Không phải anh đã nói đừng lấy thực tập sinh ra lừa bịp sao? Vừa nhìn đã thấy không đáng tin cậy.

Lục Quân: Anh đừng trông mặt mà bắt hình dong được không? Không thể bởi vì mình là cái bình hoa di động sau đó nhìn ai cũng giống bình hoa nữa.

Cù Tranh Viễn:......!
Tạ Diễn đặt mông ngồi xuống ghế xoay, xoay vòng 360 độ, đang chuẩn bị cảm thán môi trường ở đây rất lịch sự, thanh nhã yên tĩnh, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh bác sĩ.

"Bạn nhỏ ơi, đó là chỗ của tôi."
"Hả!" Tạ Diễn nhảy dựng lên như mông bị cháy, thiếu chút nữa đi đường cùng tay cùng chân, "Thật xin lỗi thật xin lỗi!"

Bác sĩ Ngụy cười: "Không có gì, cậu cứ ngồi trên sô pha là được, ở đó thoải mái hơn."
"Cảm ơn!"
Tạ Diễn thả người trên ghế sô pha mềm mại.

Cậu nhớ lời Tạ Mạn nói, ra ngoài gặp người khác có gì khen được thì cứ khen, dẻo miệng không có hại gì, lễ phép nói: "Bác sĩ Ngụy, anh trẻ tuổi đẹp trai quá, giống hệt ngôi sao, hoặc là như mấy tiểu thịt tươi phái thần tượng."
Ánh mắt rét lạnh của Cù Tranh Viễn phóng qua.

Bắt đầu tán tỉnh rồi đó hả?
Hắn làm sao có thể mặc kệ Tạ Diễn ở chỗ này xàm xí đú như vậy, cũng đặt mông ngồi xuống sô pha.

Bác sĩ Ngụy: "Hai ngươi ai hẹn trước?"
Tạ Diễn chỉ chỉ mũi mình.

Ngụy bác sĩ nhìn về phía Cù Tranh Viễn: "Tiên sinh, anh là?"
Cù Tranh Viễn cười mỉa: "Người giám hộ của cậu ta."
Ngụy bác sĩ: "Anh trai?"
"Không, tôi là bố nó." Cù Tranh Viễn giơ tay xoa gáy Tạ Diễn, "Chỉ là tôi nhìn trẻ hơn tuổi thật thôi."
"Bà nó anh dám chơi tôi!" Tạ Diễn rít nhỏ.

Bác sĩ Ngụy cười cười, nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn: "Muốn tư vấn về vấn đề gì?"
Tạ Diễn: "Bệnh sợ máu, nhìn sốt cà chua cũng thấy ghê tởm chết được, bệnh này có thể trị được không ạ?"
Bác sĩ Ngụy: "Tình trạng này tiếp diễn bao lâu rồi?"
Tạ Diễn nghĩ ngợi: "Lần đầu tiên phát tác chắc là năm em học tiểu học, hồi lớp 4-5 gì đó."
"Bây giờ học lớp mấy rồi?"
"Em học lớp 11."
"Bệnh sợ máu không phải bệnh nan y gì, tôi không thể chắc chắn có thể trị hết trăm phần trăm, nhưng nếu tìm được nguyên nhân khiến cậu sợ hãi, nỗ lực điều chỉnh tâm lí khắc phục nó thì tình hình sẽ có chuyển biến tốt đẹp, quá trình này dài hay ngắn là do sự phối hợp của cậu, không cần phải miễn cưỡng quá mức......"
Trong quá trình trao đổi Cù Tranh Viễn không ra cửa lảng tránh, cái này đã được Tạ Diễn đồng ý, rốt cuộc chuyện nên biết tối qua hắn đều đã biết hết.

"Nói cách khác, những hình ảnh của vụ án đó khiến cậu thường xuyên gặp ác mộng, sau khi cậu biết chắc chắn gia đình mình sẽ không bao giờ trở lại, cảm giác sợ hãi lại không ngừng tăng thêm, thời điểm đó không có ai tư vấn tâm lí cho cậu phải không?"
Tạ Diễn lắc đầu: "Tư vấn tâm lí là thế nào?"
"Chính là tư vấn những điều thích hợp, trấn an và làm bạn, dưới tình huống như vậy, ít nhất phải có một người trưởng thành đi cùng để đảm bảo cảm giác an toàn cho cậu."
Tạ Diễn vẫn lắc đầu: "Chỉ có chị em, có điều chị ấy không cho em hỏi nhiều, có thể là sợ em biết được chân tướng sẽ sợ hãi, dù sao thì lúc đó em cũng nhỏ quá."
Biểu cảm của bác sĩ Ngụy trước sau bình tĩnh, ngữ điệu hòa hảo: "Từ đó về sau, ở trong tiềm thức của cậu, máu sẽ liên quan tới cái chết, thấy miệng vết thương sẽ cảm thấy nó sẽ chảy máu không ngừng, sợ hãi khiến cho tim cậu đập mạnh, do đó dẫn đến một loạt phản ứng."
Tạ Diễn miêu tả ngắn gọn các triệu chứng khi phát bệnh.

Bác sĩ Ngụy gật đầu: "Như cậu nói ra mồ hôi hay ù tai đều thuộc về phản ứng sinh lý, nguyên nhân là do bị môi trường bên ngoài kích thích sinh ra sợ hãi, chứ không phải thân thể cậu có vấn đề.

Nếu những thứ này trong mắt cậu trở nên bình thương giống như thứ khác thì sẽ không tồn tại cái gọi là bị kích thích, nguyên nhân kích thích không tồn tại vậy cậu tự nhiên sẽ không bị chóng mặt ù tai nữa."
Tạ Diễn gật gật đầu.

"Trước hết, chúng ta có thể cùng nhau xem chút máu." Ngụy bác sĩ nhìn về phía Cù Tranh Viễn, "Tiên sinh ngài có muốn xem cùng không?"
Cù Tranh Viễn rời mắt khỏi bức tranh thuỷ mặc trên tường xốc lại tinh thần: "Ừ, vậy cùng làm đi, lỡ như sau này tôi cũng chịu kích thích gì, trước tiên cứ phòng ngừa đã."
Ngụy bác sĩ cười cười: "Ở tuổi của anh sẽ không mắc bệnh sợ máu nữa."

"Vậy là," Tạ Diễn nói, "Anh đã muộn."
Cù Tranh Viễn đập đầu cậu một phát.

Quá trình khám chữa bệnh kéo dài lâu ơi là lâu còn rất nhàm chán, Cù Tranh Viễn nghe tới mơ màng sắp ngủ, ngáp vài cái, nhưng lại không thể chơi game quấy rầy người ta trị liệu, đành phải hóa thân thành nấm mốc ngồi thù lù một góc.

WeChat hiện ra chấm đỏ.

Lục quân: Tình huống sao rồi, bác sĩ nói như thế nào?
Cù Tranh Viễn: Chưa nói có thể trị hết, cũng chưa nói không thể chữa khỏi, chỉ nói phải từ từ khắc phục, em nói coi đây không phải là đang nói nhảm sao, anh có cảm giác anh cũng có thể đi làm bác sĩ luôn đó.

Lục quân: Anh hiểu cái con c=3 ấy, bác sĩ chứ không phải bán thực phẩm chức năng, cái gì cũng chữa được, cho dù là xác xuất thành công của ca phẫu thuật cao tới 99.99%, cũng phải báo cho người nhà một tiếng lần phẫu thuật này có khả năng thất bại.

Anh ta chưa nói trị không hết đó chính là có thể trị được.

Cù Tranh Viễn: Thiệt không?
Lục quân: Đương nhiên rồi, bác sĩ Ngụy chính là người đứng đầu bảng của bệnh viện này, du học tiến sĩ, người muốn tìm anh ta tư vấn xếp hàng dài, nếu không phải có em thì anh phải chờ đến tháng sau.

Cù Tranh Viễn: Thôi bỏ đi, lúc anh đến hắn ta đang nhàn nhã pha trà đâu, đâu ra giỏi vậy?
Qua vài phút, Lục Quân gửi tới vài tấm ảnh chụp màn hình, là trình độ học vấn, những cống hiến khoa học cùng với các bài luận văn trên tạp chí của bác sĩ Ngụy.

Cù Tranh Viễn phát hiện trong đó có một bài tối hôm qua hắn tìm được trên mạng.

Thật là không khoa học mà.

Làm sao trên đời này lại có người vừa cao to đẹp trai, thông minh lanh lợi, không bị hói còn biết kiếm tiền chứ?
Đến lúc ra khỏi bệnh viện, ngồi vào trong xe, Cù Tranh Viễn còn đang tự hỏi vấn đề này.

Tạ Diễn nói: "Nói không chừng cá và tay gấu cũng có thể có cả hai đó, ví dụ như Beckham, hay là Kim Thành Vũ, có thể là do tôi phát dục hơi trễ thôi, cao tới 1m80 chắc là vẫn còn hi vọng."
Cù Tranh Viễn vẫn bảo vệ quan điểm của mình: "Con người không ai hoàn mỹ, người ta bề ngoài nhìn rất ưu tú, nhưng ở một nơi chúng ta không nhìn thấy được, có thể không khỏe mạnh đâu."
"Nói cách khác?"
"Nói cách khác là đồng tính luyến ái."
Tạ Diễn xoay qua mặt hỏi: "Đồng tính luyến ái không lành mạnh sao?"
!
Trái tim Cù Tranh Viễn nhảy bình bịch, hắn quên mất xu hướng tính dục của Tạ Diễn!
"Ý tôi là hắn ta có thể có một vài đam mê người khác không biết được ví dụ như trói bằng cà vạt, ét mờ......" Hắn lại nhớ Tạ Diễn mới là trẻ vị thành niên, vội sửa lời, "Hắn ta cũng có thể là một sát thủ biến thái, cậu đã xem "Nhân chứng mù*" chưa?"
*(Được dịch từ tiếng Anh-Blind là một bộ phim kinh dị tội phạm của Hàn Quốc năm 2011 do Ahn Sang-hoon đạo diễn với kịch bản của Choi Min-seok đã giành chiến thắng trong hội chợ dự án "Hit By Pitch" do Hiệp hội sản xuất phim Hàn Quốc tổ chức vào năm 2009.

Phim có sự tham gia của Kim Ha-neul và Yoo Seung-ho.)
Tạ Diễn lắc đầu, lực chú ý đã hoàn toàn bị dời đi: "Nói về cái gì?"
"Một bộ phim điện ảnh, hơi kinh dị tí." Cù Tranh Viễn nói, "Chờ hồi nào cậu tự tay bóp được tương cà thì tôi xem chung với cậu."
Ngữ khí của hắn ôn hòa mà kiên định, như là người chiến hữu cùng chạy quanh đường băng, truyền năng lượng và động lực mạnh mẽ cho vận động viên.


Tạ Diễn lớn như vậy, lần đầu tiên hơi chờ mong về một bộ phim điện ảnh.

Trên đường về nhà có đi qua cửa hàng văn phòng phẩm, Cù Tranh Viễn xuống xe chọn một hộp màu nước và bút máy màu đỏ sẫm, hắn thử nhỏ một giọt màu nước trên khăn giấy, cực kỳ giống máu.

Cô bán hàng: "Mua cho con chơi hả?"
Cù Tranh Viễn kinh ngạc: "Cô nhìn con giống người có con sao? Con mới 23!"
"Có bồ chưa đó?"
"Chưa ạ."
"23 à, con trai cô 24 tuổi, con trai đã biết đi mua nước tương rồi.

Tổng cộng 98 tệ, tiền mặt hay là quét mã?"
"Cù Tranh Viễn ——" Tạ Diễn xuống xe, đi về phía cửa hàng đó.

Cù Tranh Viễn theo phản xạ cất khăn giấy vào, quay đầu hỏi: "Gì vậy?"
"Tiêu Hằng Vũ hẹn tôi đến viện bảo tàng xem triển lãm nghệ thuật, anh về nhà trước đi." Tạ Diễn vẫy vẫy tay, đi về phía trạm xe buýt, "Tạm biệt."
"Hả Cù Tranh Viễn sửng sốt, duỗi dài cổ gào lên, "Cậu không đi ăn trưa với tôi hả?"
"Ừm, cậu ấy bảo bên cạnh viện bảo tàng mới khai trương một cửa hàng bún hải sản*, mua một tặng một, ăn sướng mồm thì thôi."
Cù Tranh Viễn muốn nói ở nhà cũng không lấy tiền của cậu mà, nhưng Tạ Diễn vội vàng đi hẹn hò, chạy còn nhanh hơn thỏ, căn bản là không cho hắn cơ hội phản ứng lại.

Cù Tranh Viễn nhìn bóng dáng cậu dần dần đi xa, lại lần nữa nếm trải mùi vị chua xót của ông bố già.

Con trai trưởng thành rồi, muốn ra ngoài hẹn hò, không cách nào ngăn lại được.

Cô bán hàng gõ bàn nhắc nhở: "Tổng cộng 98 tệ."
"Ông bố" thở dài, móc ví trong túi da.

Số mệnh chó má gì đây!
(*Bún hải sản)

Mới vừa ghi hình xong một chương trình, Cù Tranh Viễn gần đây không có việc gì làm, ở nhà xem phương án trị liệu của bác sĩ Ngụy.

Đầu tiên để Tạ Diễn thử tiếp xúc dịch thể lỏng tương tự như máu, sau đó là hình ảnh, video, cuối cùng là vật thật.

Bác sĩ yêu cầu tại thời điểm đó hắn phải đảm đương trách nhiệm của người giám hộ, một khi Tạ Diễn sinh ra tâm lý kháng cự và trốn tránh, phải liên tục nhắc nhở cậu, nói cho cậu biết mấy thứ này đều an toàn, môi trường cậu đang ở cũng an toàn.

Gần tới tiết Trùng Dương*, ban ngày càng ngày càng ngắn, hơn nữa do trời nhiều mây, mới 5 giờ rưỡi, mặt trời lặn đã bị màn đêm xua đi, ngoài cửa sổ là khoảng không xám xịt, hình như trời sắp mưa.

(*Tết Trùng Cửu, cũng gọi là tết Trùng Dương theo phong tục của người Trung Quốc là vào ngày 9 tháng 9 theo Âm lịch hàng năm.)
Cù Tranh Viễn đang muốn gửi tin nhắn bảo Tạ Diễn nhanh nhanh về nhà, ngoài cửa đã có động tĩnh.

Tạ Diễn về đến nhà rồi.

Hắn vội vàng xóa nội dung mới vừa gõ xong, rời khỏi hộp thoại.

"Cù Tranh Viễn, tôi về rồi." Tạ Diễn la lên, "Tôi mang về cho anh mấy thứ này vui nè."
"Cậu mang đồ cổ về hả?"
"Đương nhiên không phải!" Tạ Diễn đổi dép lê, chạy vào phòng Cù Tranh Viễn, lấy gói quà trong túi xách trên tay ra, "Tằng tà răng! Đồ lưu niệm số lượng có hạn của viện bảo tàng!"
Cù Tranh Viễn mở gói quà, đóng gói đơn giản đúng kiểu hàng vỉa hè, một túi nhựa đựng hai cái vòng đeo tay màu đen, hai sợi dây giống nhau ở giữa là hai viên đá nhỏ xíu, nhìn chất liệu thì chắc là dùng cục đá mài giũa ra.


Một viên màu xanh đậm một viên màu xám nhạt, hoa văn tinh tế, giống hai viên tinh cầu nho nhỏ.

Nếu thay đổi bao bì có lẽ sẽ có giá trị hơn nhiều.

Tạ Diễn rút một trong hai sợi ra: "Tôi xí cái màu xám trước, sợi màu xanh tặng anh."
Hợp lại chính là vòng tay tình nhân đó!
Cù Tranh Viễn kinh hồn bạt vía nói: "Vậy của Tiêu Hằng Vũ đâu? Cậu ta có không?"
"Cậu ấy mua thẻ kẹp sách, có điều tôi thấy cái thẻ kẹp sách kia tầm thường quá, giá còn đắt hơn nữa,cho nên đã mua cái này, có lời nhờ! hai cái chỉ có 30 tệ( ~100K), cái thẻ kẹp sách của cậu ta tới tận 38(~130) tệ, lỗ quá, tôi thấy viện bảo tàng toàn dựa vào mấy cái này hốt tiền, may là đi tham quan không cần vé vào cửa."
Tạ Diễn nói bá láp ba xàm liên mồm, còn Cù Tranh Viễn mất hồn mất vía, suy nghĩ tán loạn.

Vì sao Tạ Diễn muốn tặng mình vòng tay tình nhân? Là ám chỉ cậu ta và Tiêu Hằng Vũ đã chia tay? Chuẩn bị triển khai một nước cờ mới?
"Không phải anh không thích chứ?" Tạ Diễn dõng dạc hùng hồn tuyên bố, "Đây chính là tôi lựa chọn trăm bề mới mua đó! Tôi hỏi người bán hàng, cô ấy nói cái này là cái duy nhất trên toàn vũ trụ đó! Anh chẳng thể tìm thấy ở chỗ khắc đâu."
Vòng tay tình nhân duy nhất trên toàn vũ trụ......!
Ám chỉ quá mức rõ ràng.

Cù Tranh Viễn thử nói: "Vậy cậu tặng tôi cái này, Tiêu Hằng Vũ biết không?"
Tạ Diễn khó hiểu: "Vì sao cậu ta phải biết chứ?"
"Cậu không sợ cậu ta dỗi hả?"
"Cậu ta dỗi cái gì?"
"Quan hệ của hai người......" Cù Tranh Viễn nhất thời không biết nên hình dung như thế nào, "Không phải tương đối đặc biệt sao."
"Thì bạn cùng lớp chứ sao, có gì đặc với chả biệt."
Cù Tranh Viễn ý vị sâu xa "Ò một tiếng, âm cuối lại kéo dài: "Như vậy àaa."
Vậy coi như lúc trước là hắn tự hiểu lầm, Tạ Diễn vẫn luôn coi Tiêu Hằng Vũ là bạn bè.

Tạ Diễn nhìn về phía hắn, cười mỉa cúi đầu, bồi thêm một câu: "Nếu đặc biệt thì, hai ta cũng tương đối đặc biệt."
Cù Tranh Viễn tức khắc cả kinh, che trái tim thiếu nữ nhảy bình bịch, làm bộ không hiểu ám chỉ mãnh liệt của cậu, lắp bắp: "Hai..

ta, h..ai ta có quan hệ đặc biệt hả?"
"Còn không đặc biệt?" Tạ Diễn nói, "Chờ chị tôi và bố anh kết hôn, anh phải gọi tôi là cậu, tôi gọi bố anh là anh rể, anh phải kêu chị tôi bằng mẹ."
Cù Tranh Viễn: "......!Đây là lý do cậu tặng tôi vòng tay tình yêu?"
"Không không không," Tạ Diễn mở ra bao nilon trong suốt, "Tôi thử tồi, cái này khá dài, còn không thể rút lại, chắc là dây đeo chân, tôi thấy rẻ mới mua, yêu với chả đương làm gì, tùy người đeo nữa, nếu hai tụi mình đeo, có lẽ là oan gia ngõ hẹp đó."
Cù Tranh Viễn: "......"
"Cũng đã mua rồi, dù sao cũng mười lăm tệ một cái đó, không nên lãng phí." Tạ Diễn còn đang say sưa chào hàng, "Người bán hàng nói, hạt châu này có công hiệu đổi vận, nói không chừng sau khi anh mang lên, số fans lập tức tăng lên hơn một vạn."
"Sao người bán hàng không nói cái này là khoáng sản đào từ Châu Phi về luôn."
"Con giun xéo lắm cũng quằn" Tạ Diễn nói, "Chị tôi nói với tôi, làm người phải học ăn học nói học gói học mở, cái này coi như là quà tặng anh vì đã dẫn tôi đi bác sĩ đi."
Lòng tốt không thể chối từ, Cù Tranh Viễn miễn cưỡng kéo ống quần lên.

Tạ Diễn khom lưng, mở sợi dây, đang chuẩn bị mang vào giúp hắn, Cù Tranh Viễn vội thu cẳng chân lại, rụt rè nói: "Tôi tự đeo là được!"
Tạ Diễn khom lưng buộc sợi dây vào cổ chân mình, đi thử hai bước, vừa quay đầu lại, phát hiện Cù Tranh Viễn vẫn duy trì dáng ngồi vừa rồi không nhúc nhích.

"Làm sao vậy? Không thích quà tôi tặng anh hả? Đừng nhìn nó không đáng giá tiền, nhưng quà nhỏ lòng lớn, đây chính là tấm lòng nho nhỏ của tôi, chân thành.

Anh không cần thì tôi đeo cổ cho Hổ Tử nhé! Hổ Tử chắc chắn không chê."
Cù Tranh Viễn thở dài, vòng dây thừng quanh mắt cá chân để minh oan: "Thật sự không phải do tôi ghét bỏ, nhưng cái này có ý nghĩa khác, cậu có chắc đây là dây đeo chân không? Cậu cẩn thận tự hỏi thử, viện bảo tàng vì sao lại bán dây đeo chân?"
Tạ Diễn gãi gãi đầu, rơi vào trầm tư: "Nếu không anh cứ mang trên tay đi, hẳn là không ảnh hưởng tới công hiệu đổi vận."
Ảnh hưởng đến công hiệu là trọng điểm hả!
Cù Tranh Viễn quả thực sắp điên rồi, trời đu đây là vòng tay tình nhân đó!
- --------------------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.