Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu

Chương 59: 59: Thỉnh Thoảng Cũng Có Lúc Nghĩ Không Ra Tên Chương




Editor: Gạo Đen
Chương 58: Thỉnh thoảng cũng có lúc nghĩ không ra tên chương
Bộ phim kết thúc mà trong phòng còn quanh quẩn tiếng thở dốc nặng nề, chăn ra giường đệm lung tung lộn xộn, áo ngủ vứt xó dưới đất.
Cũng lộn xộn y vậy còn có người trên giường.
Cù Tranh Viễn nằm trên lưng Tạ Diễn, gần như phủ lấy cả người cậu, hắn hôn cổ cậu.

Tạ Diễn nằm bẹp trên giường, gối còn bị nước mắt và mồ hôi của cậu thấm ướt nhẹp.
Hai người thay nhau thở lấy thở để, một lúc sau mới dần ổn định lại.
"Anh nặng gớm." Giọng Tạ Diễn khản đặc bất lực, hốc mắt vì khóc lóc mà đỏ bừng, đau nhức lan ra khắp người.

Đặc biệt là cái mông cứ khó chịu không thể diễn tả bằng lời.
Cù Tranh Viễn vừa động đậy, Tạ Diễn đã cảm thấy có chất lỏng chảy dọc bắp đùi mình, tốc độ chạy cũng không nhanh.

Nhưng cũng đủ khiến người ta tê dại, cậu lậu tức rút vài tờ khăn giấy ra.
Cù Tranh Viễn không mang bao, nói đúng hơn là mang được giữa chừng thì lột bỏ vì kích cỡ áo mưa quá nhỏ, khó chịu cực kì.
Kết quả dẫn tới tình hình chiến đấu thảm thiết như này đây.
Sợ lát nữa sẽ dây ra khắp nơi, Tạ Diễn cũng không dám bò xuống giường, mặc sức để Cù Tranh Viễn lau chùi giúp.
Căn phòng tối mù, Cù Tranh Viễn lau cả buổi trời vẫn có cảm giác người hơi dính nhớp khó chịu, hắn kéo tay Tạ Diễn nói: "Đi tắm đi nhé."
"Em chẳng muốn động đậy." Tạ Diễn dụi đầu vào gối, bởi vì ai đó không kìm chế được, hai chân cậu co rút rất nhiều lần tới giờ vẫn còn đau.
Trong giọng điệu cậu có chút tủi thân và oán trách, Cù Tranh Viễn cười cười nhéo cổ cậu: "Vậy em qua đây, tôi bế em đi tắm thơm thơm nà."
Tạ Diễn bĩu môi: "Giờ em hết thơm nên chê rồi chứ gì?"
"Thơm, nhưng phải đi tắm mau thôi, hồi nãy còn không mang bao nữa." Cù Tranh Viễn nói.
"Anh còn dám nói nữa."
Nghe bảo yêu lâu sẽ làm con người ta mặt dày hơn, Tạ Diễn không ngại phơi hết ra như con mèo lười trước mặt hắn.
Cảm giác ngại ngần nhất đã không còn sót lại gì nữa, cậu thấy bình thường vô cùng, nhấc chân bò lên khuỷu tay Cù Tranh Viễn.
Quá trình tắm rửa không làm gì nữa, Tạ Diễn đứng dưới vòi sen, tay Cù Tranh Viễn dính đầy xà phòng, dịu dàng xoa bóp sau lưng, mát xa những chỗ nhức mỏi cho cậu, tiện trồng thêm vài trái dâu.
Tạ Diễn cắn lên vai hắn để lại hai dấu răng tròn tròn.
"Có đau lắm không em?" Cù Tranh Viễn hỏi.
Tạ Diễn gật gật đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tê chết được."
"Đưa đây tôi xem thử." Cù Tranh Viễn vỗ vỗ eo cậu.
"Thôi bỏ đi." Tạ Diễn phải giữ lại chút kiên cường và tôn nghiêm còn sót lại: "Rửa sạch sẽ là được, ngày mai sẽ ổn."
Cù Tranh Viễn cũng biết cậu ngại, cười nói: "Nếu mai còn đau thì bảo tôi đi mua ít thuốc mỡ bôi."
"Anh đau không?" Tạ Diễn hỏi.
"Không đau."
Tạ Diễn có chút buồn bực, theo lý thuyết lực tác dụng lẫn nhau, cậu bị chà đến sưng lên, Cù Tranh Viễn làm sao không có cảm giác gì được.
"Vậy lần sau đến lượt em ở trên, cũng để anh thử cảm giác chơi." Tạ Diễn nói.
Cù Tranh Viễn ngẩng cổ cười ha ha.
Tạ Diễn giống như gặp nỗi nhục nhút trời, ngẩng cổ nhìn: "Cười cái đít, bộ không được sao!?"
Cù Tranh Viễn gãi gãi cằm cậu như đang chơi với Hổ Tử: "Một lần năm phút đủ không?"
Tạ Diễn trừng mắt, gân cổ lên cãi: "Có phải lần nào cũng năm phút đâu hả! Hai lần sau bộ không đủ dài chắc!"
"Ờ ờ ờ......!Dài lắm......" Cù Tranh Viễn cười đến tít mắt, giọng nói run rẩy nghe hoàn toàn chẳng giống tán thành.
Tạ Diễn liếc xéo hắn, lúc ra ngoài còn lẩm bẩm trong miệng: "Vậy cũng mạnh hơn anh, lêu lêu cái đồ ku to mà xài dỏm."
Cù Tranh Viễn chấn động: "Em nói lại lần nữa xem nào?"
Tạ Diễn chạy trốn bằng vận tốc ánh sáng, cậu bò vào ổ chăn kiếm một bộ phim mới xem.

Làm gì có thằng con trai nào không thèm để ý biểu hiện trên giường của mình, nhất là lần đầu tiên.
Cù Tranh Viễn bị những chữ kia đả kích đến đau lòng, không tài nào đi vào giấc ngủ, cũng không thể tập trung vào việc xem phim, trước khi ngủ vẫn so đo: "Trong phòng tắm em nói thiệt không đó?"
Tạ Diễn mơ màng sắp ngủ lên tiếng: "Câu nào anh?"
Cù Tranh Viễn ấp úng, không có dũng khí nói bốn chữ ấy ra, hắn đẩy đẩy lưng cậu, nói bóng nói gió: "Em không vừa lòng chuyện ấy ấy đúng không?"
"Hả --" Tạ Diễn đã hiểu rõ, cậu vùi đầu vào chăn cười ngây ngô.
Mấy câu đó của cậu chỉ là do đang bực bội, ai ngờ Cù Tranh Viễn lại tin là thật.
Thật ra, biểu hiện trên giường của Cù Tranh Viễn làm cho cả thể xác và tinh thần cậu đều thoải mái, tất cả những đau đớn đêm nay cũng hóa thành bọt nước.
Chỉ toàn dư vị ngọt ngào, không có gì phải hối hận cả.

Nhưng Tạ Diễn làm gì có mặt mũi thừa nhận, cậu xoay người chui vào lồng ngực Cù Tranh Viễn, ôm lấy thân hình cao lớn của hắn: "Cho anh thêm một cơ hội biểu diễn nữa đó."
Cù Tranh Viễn lại bị kích thích quá mức, bàn tay to dùng sức kéo chăn che lấy hai cái đầu.

Áo ngủ mới vừa mặc đàng hoàng của Tạ Diễn lại bị lột ra, Cù Tranh Viễn thọc lét cậu không ngừng.
Đêm khuya vắng lặng, trong một góc nhỏ bé, tiếng cười đùa lanh lảnh không ngừng của người thiếu niên vui tai như gió thổi qua chuông bạc.
Bừng bừng một cõi cả đêm, ngày hôm sau thức dậy, Tạ Diễn hơi héo úa, chủ yếu là mông đang khá khó chịu.
Cù Tranh Viễn muốn xuống lầu mua thuốc mỡ bôi cho cậu, bạn nhỏ lại xấu hổ nhõng nhẽo ứ chịu ứ chịu, bảo là không muốn hắn ra ngoài mua.

- Vậy giờ sao đây? Để tôi xoa cho em nhé?
"Anh đừng tới gần là tự nhiên nó sẽ hết!" Tạ Diễn la lối.
Mới sáng sớm Giang Trình đã gọi điện thoại dò hỏi tiến triển tới đâu.

Cù Tranh Viễn thấy thằng bạn quá phiền phức, mặt dày vô sỉ đáp lời: "Em ấy còn đang ngủ trong lòng tôi đây này."
"Quá dữ!" Giang Trình tấm tắc: "Cuộc sống của hai người quá dữ! Mặt trời chiếu đến mông rồi mà vẫn!"
Hai chân Tạ Diễn run rẩy đạp đạp.
"Đúng rồi." Cù Tranh Viễn còn không quên đả kích: "Bao của cậu hơi nhỏ chút."
Giang Trình dập máy.
Tạ Diễn bỏ qua cái mông đang không khoẻ, cậu xuống giường rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Cù Tranh Viễn còn đang rửa mặt trong nhà vệ sinh thò cái đầu trắng xóa ra hỏi: "Em đi đâu vậy?"
"Viện bảo tàng ạ, tuần này có triển lãm nghệ thuật."
Cù Tranh Viễn chẳng tí hứng thú với những thứ liên quan đến nghệ thuật bởi vậy chữ viết thì vẫn như gà bới không chút tiến bộ nhưng Tạ Diễn thích thì hắn chiều.
Tám giờ rưỡi, viện bảo tàng mới vừa mở cửa, hai hàng người xếp hàng ngoằn ngoèo như rồng rắn nhích từng bước trước cổng.

Trời có hơi nóng bức, Cù Tranh Viễn dừng xe nhưng không tắt máy, hai người trốn trong điều hòa ăn sáng.
Tạ Diễn ăn gì cũng mau lẹ, cạp ba miếng đã giải quyết xong một ổ bánh mì bơ, Cù Tranh Viễn xoay qua lau sạch mép cho cậu.
Đang chuẩn bị xuống xe, Vương Bất Phàm gọi điện tới giục hắn về công ti vì có một hợp đồng quan trọng phải bàn bạc.
Đã tới tận cửa mà phải lỡ hẹn bất ngờ, Cù Tranh Viễn cảm thấy có lỗi vô cùng.
"Công việc quan trọng hơn mà anh ơi!" Tạ Diễn dặn dò: "Anh mau đi đi, em đi xem rồi về gửi ảnh cho anh!"
"Ngoan." Cù Tranh Viễn bóp chặt khuôn mặt nhỏ của cậu xoa lấy xoa để, đang chuẩn bị hôn xuống thì Tạ Diễn lại nhìn láo liên ngoài cửa sổ như ăn trộm.
Tuy bạn trai cậu không nổi tiếng đến mức đi đâu cũng bị chụp nhưng trước mặt quần chúng cũng khó tránh cảm giác ngại ngùng.
Cù Tranh Viễn chẳng nghĩ nhiều, hai tay hắn ôm lấy mặt Tạ Diễn, xoay đầu cậu lại hôn lên, còn lè lưỡi ra liếm.
Con người đang yêu cuồng nhiệt có nhiều hành vi mà người bình thường không tài nào hiểu được.

Chẳng hạn như có mỗi một đôi môi dù đã thưởng thức không biết bao nhiêu lần vẫn muốn cắn một miếng.

Chẳng hạn như đã bảo đi ngay mà vẫn quyến luyến không chịu rời đi, rõ ràng đã sắp đến cổng vẫn muốn lộn trở lại tặng một cái ôm, len lén hôn lên vành tai đối phương.

Camera hành trình trong xe lẳng lặng ghi lại những hình ảnh méo vui xí nào, ta nói nó tức đến nỗi muốn lấp lỗ tai.
Có lẽ là ngày nghĩ nên có rất nhiều người chọn đến viện bảo tàng, Tạ Diễn đi theo sau hướng dẫn viên từ từ vào trong.
Hướng dẫn viên ở đây hầu như đều là tình nguyện viên, Tạ Diễn đã từng gặp cả giáo viên dạy lịch sử của cậu.

Còn người lần này là một cô gái trẻ cỡ chừng hai mươi tuổi, cậu đoán chắc có lẽ đối phương đến đây thực tập.
Trên tay áo có thêu phù hiệu"Tình nguyện viên".
Cô gái tuy còn trẻ nhưng sự hiểu biết về những tác phẩm hội họa và thư pháp cũng khiến Tạ Diễn phải mở rộng tầm mắt.

Nhờ vào những câu chuyện của cô gái ấy, cậu như được bước vào một thế giới khác.
Đi lên lầu ba là phòng trưng bày tranh sơn dầu của nước ngoài.

So ra, ở đây rõ ràng vắng vẻ hơn hai tầng dưới.
Đang định nói lầu ba mát mẻ hơn lầu hai nhiều thì hình bóng quen thuộc lọt vào tầm mắt cậu, nói chính xác hơn là có hai người, một nam một nữ.
Tạ Mạn mặc một chiếc váy nhạt màu dài đến mắt cá chân.

Thân hình mảnh khảnh cao gầy, cái cổ thon dài và mái tóc được buộc cao lên.
Người đàn ông bên cạnh không phải Cù Bình Sinh.
Nếu cậu đoán không sai, kẻ đó chắc hẳn là Đào Dã.
Lần cuối Tạ Diễn thấy Đào Dã đã là chuyện của hơn một tháng trước.

Lúc ấy trời cũng chưa nóng như bây giờ, còn hôm nay gã chỉ mặc mỗi cái áo thun, lộ ra cánh tay thô to.

Cảm giác như chỉ cần gồng lên một chút là đã có thể vặn gãy cánh tay Tạ Mạn.
Tạ Diễn rời đoàn người đông đúc, đi theo sau bọn họ, hướng dẫn viên cũng buồn bực liếc cậu.
"Đã hơn một tiếng rồi, tôi có thể đi rồi chứ."- Tạ Mạn nói.
"Em vội làm gì." Đào Dã lộ ra nụ cười mỉa mai: "Chẳng phải lúc trước thích cùng tôi đi xem triển lãm lắm à, sao nào, giờ đổi tính đổi nết rồi chứ gì?"
Bước chân Tạ Mạn dừng lại trước một bức tranh sơn dầu.
Đó là một bức tranh chân dung sinh động như thật, nhân vật chính mặc một cái vày dài màu lam nhạt ngồi trên ghế.

Hai tay nàng đặt trên đầu gối, dáng vẻ đoan trang.

Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào trong phòng còn trên bàn là những dĩa đồ ăn và trái cây thơm ngon.
Người trong tranh khiến người ta có cảm giác điềm tĩnh và yên bình nhưng khóe miệng tươi cười của nàng không lan đến đáy mắt, trông hơi gượng ép.
Hình như nàng cũng không vui vẻ gì.
Hoặc giả như tâm trạng nàng lúc này gặp ai cũng không vui.
Tạ Mạn không trả lời, Đào Dã lại cười lạnh: "Ồ-- tôi hiểu rồi, tìm được người giàu hơn nên đổi sở thích đúng không.

Vậy em và hắn ta đi dạo những nơi nào? Cửa hàng quần áo nam hử?"
Đã nhịn đủ sự sỉ vả nhục mạ của gã ta, Tạ Mạn nhíu mày hỏi: "Anh rốt cuộc có đưa video cho tôi không?"
Đào Dã lại ra vẻ như không nghe thấy, tiếp tục bước lên phía trước hai bước: "Em cảm thấy ở bên tôi vui vẻ hơn hay ở bên hắn vui vẻ hơn?"
Tạ Diễn nghe đến đó, không khỏi dừng chân lại, nấp ở chỗ ngã rẽ.
"Bây giờ còn hỏi điều này thì có nghĩa lí gì nữa? Đào Dã anh hoàn toàn có thể tìm được một người tốt hơn tôi cơ mà, xin anh buông tha cho tôi được không?"
Tạ Diễn không nhìn thấy vẻ mặt Tạ Mạn nhưng vẫn có thể cảm nhận sự bất đắc dĩ, thều thào như tiếng than khóc đầy đau khổ khi bị ép đến đường cùng trong giọng nói của cô.

"Lúc trước khi tụi mình còn vui vẻ em nói với tôi như thế nào", vóc dáng Đào Dã cao hơn cô rất nhiều, gã nheo mắt, từ trên cao nhìn xuống cô.
- Tôi là người đầu tiên thích em, dù cho tôi có làm gì, em vẫn bao dung, thấu hiểu.
"Đừng nói nữa." trong đầu Tạ Mạn lại hiện ra những hình ảnh đau khổ, bất lực đã từng trải qua.
"Vì sao không được nói?"-Đào Dã từ từ tiến đến gần cô, "Bởi vì em cũng cảm thấy bản thân em đáng giận lắm đúng không?"
Phương pháp trả đũa này làm Tạ Mạn cảm thấy sợ hãi.

Cô không thể tưởng tượng nổi tâm lí của một con người tại sao có thể vặn vẹo đến mức này.

Hơi lạnh từ sâu trong nội tâm bắt đầu từ từ bộc phát, Tạ Mạn ôm cánh tay, tứ chi cô lạnh ngắt.
"Rất nhiều hành động của anh tôi không thể chấp nhận được, thậm chí thấy rất ghê tởm."-Cô gần như là vừa nói vừa run lẩy bẩy.
Đào Dã cười to, tiếng cười của gã hấp dẫn sự chú ý của những du khách trong sảnh, còn Tạ Mạn lại rũ mắt xuống.
"Tôi cảnh cáo anh một lần cuối cùng, xóa video ngay lập tức nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
Đào Dã càng cười quái gở hơn: "Em đi đi, đi bảo cảnh sát giùm, *** mẹ mày muốn báo đã báo từ lâu rồi."
Sự ác liệt và tiếng cười đắc thắng của gã khiến da đầu Tạ Mạn tê dại như rơi vào hầm băng sâu thăm thẳm.
Cô thật sự không có can đảm báo cảnh sát, càng không có đủ dũng cảm thẳng thắn với Cù Bình Sinh.
Phía trước có mãnh hổ, phía sau là vực sâu, cô hy vọng lúc nay trong tay có một thanh kiếm, ít nhất cô còn chút tự tin liều chết với mãnh hổ.
"Anh tra tấn tôi như vậy thì có gì hay ho?"
"Tôi không muốn tra tấn em."- Đào Dã đã hết ý cười, "Chỉ cần em trở lại bên cạnh tôi.

Tất cả mọi chuyện trở lại như cũ là được, thấy không, bao nhiêu năm rồi tôi vẫn không đành lòng phát tán video, chỉ im lặng thưởng thức một mình."
Thật sự nghe không nổi nữa, Tạ Mạn xoay người ra phía cửa lại bắt gặp một đôi mắt kinh hoảng tột cùng.
Cô hé miệng nhưng không phát ra được một tiếng nào, cứ mắt đối mắt với Tạ Diễn như vậy vài giây.
"Chị......"
Ba hồn sáu phách của Tạ Mạn dần quay về: "Sao em lại ở đây? Đến bao lâu rồi?"
Ngụ ý là em đã nghe thấy được bao nhiêu.
Tạ Diễn thẳng thắn nói: "Tới nãy giờ rồi ạ."
Đối diện viện bảo tàng có một dãy quán ăn vặt, dọc theo con đường này kéo dài đến trung tâm thành phố, giá cả cũng không tính là đắt.
Tạ Diễn tùy tiện mở cửa vào một quán ăn Nhật trang trí đơn giản.

Vẫn chưa tới giờ cơm nên trong quán rất yên tĩnh, điều hòa và quạt chạy vù vù, một con mèo Mỹ lông ngắn ghé vào bên cạnh điều hòa say ngủ.
Khóe mắt Tạ Mạn chưa chùi sạch nước mắt, con người dưới ánh nắng long lanh ánh nước.
Cô đã khóc trong nhà vệ sinh một lúc lâu, hốc mắt đỏ hồng, trên đường đến đây lại không kìm được nước mắt.

Cũng may hôm nay để mặt mộc ra ngoài nên có thể khóc thỏa thích.
"Muốn uống gì đó không?" Tạ Diễn kéo ghế ra cho cô, cậu biết lúc này Tạ Mạn chắc chắn không có hứng ăn gì.
Bà chủ nhiệt tình đưa thực đơn ra, thấy Tạ Mạn đang khóc lóc còn tốt bụng đưa một túi khăn giấy.
Tạ Diễn nói cảm ơn, gọi hai li đồ uống lạnh và một món ăn nhẹ.
"Ý chị là Đào Dã giữ một vài video liên quan tới chị, sau đó dùng video ép chị quay lại phải không?"
Tạ Mạn gật gật đầu, may mà Tạ Diễn đủ thông minh, không đề cập gì đến những chữ như "khỏa thân", nếu không cô chắc chắn sẽ hổ thẹn đến chết.
"Vậy giờ chị muốn làm sao?" Tạ Diễn hỏi.
Từ đầu đến cuối, ý Tạ Mạn muốn là xóa hết những video và ảnh chụp đó.
Nhưng bây giờ xem ra, tính thực tiễn của ý tưởng này không cao.
Nếu không phải giết người là phạm pháp, cô chỉ muốn động tay giết chết Đào Dã giệt trừ hậu hoạn.
"Chị không muốn Bình Sinh biết chuyện này." nước mắt Tạ Mạn lại rơi lộp độp.
Tạ Diễn mau chóng rút khăn giấy đưa qua.
"Chị chỉ muốn sống an ổn thôi, nhưng sao cứ mãi gặp phải những vấn đề như vậy."
Tạ Mạn dùng khăn giấy chùi mắt, giọng cô càng ngày càng nhỏ, mang theo tiếng nức nở rõ ràng: "Chắc là chị không xứng với cuộc sống tốt đẹp này.

Dù cho có cố gắng, giãy giụa ra sao vẫn cứ bị kéo xuống vực sâu không đáy."
Nói đoạn, vai lưng cô đổ sụp xuống, cô như một đóa hoa đã tàn úa từ lâu, chỉ cần đụng nhẹ vào cánh hoa tả tơi sẽ rơi xuống đầy đất.
"Chị đừng nói vậy."
Hai tay Tạ Mạn che mắt, môi giật giật: "Nếu lúc trước mẹ em không cứu chị thì đã tốt hơn rồi."

Tạ Diễn ngây người nhìn cô, máu như ngừng chảy, hai tay vô thức nắm chặt thành nắm đấm.
Từ tận đáy lòng cậu sinh ra cảm giác sỡ hãi.
Bởi vì cậu biết, con người ta chỉ có khi sống trong một hoàn cảnh khổ đau không nói nên lời, mới có ý nghĩ muốn rời khỏi thế gian này.
Đối với Tạ Mạn mà nói, Cù Bình Sinh có lẽ là một nguồn sáng, kéo cô từ vực sâu không đáy đến một thế giới khác.

Nếu nguồn sáng ấy tắt đi, niềm tin của cô cũng sẽ sụp đổ mãi mãi.
Lúc này Tạ Diễn mới nhận ra rằng Tạ Mạn không kiên cường như cậu nghĩ.

Cô cùng lắm chỉ là một người con gái lớn hơn cậu vài tuổi.
"Chị." Tạ Diễn nắm lấy cánh tay gầy gò kia, nhẹ giọng nói: "Chị đừng nghĩ lung tung nữa nhé, cuộc đời làm sao có thể mãi không như ý muốn.

Chờ một ngày em kiếm tiền mở một cửa hàng quần áo cho chị được không?"
Tạ Mạn gật gật đầu, nước mắt vẫn rơi từng giọt trên bàn: "Chị cũng có tích góp một ít tiền, khoảng chừng hai trăm nghìn tệ(~700 triệu)
"Vậy được quá đi chứ!" Tạ Diễn cổ vũ: "Bây giờ không phải có rất nhiều nhãn hiệu độc lập sao, có thể vừa bán trực tiếp vừa bán qua mạng.

Tìm Cù Tranh Viễn hỗ trợ quảng bá, giờ hắn cũng đang hot í chứ."
"Sao em biết cậu ấy sẽ giúp."
"Không được cũng phải được, chị tin em đi!" Tạ Diễn vỗ bộ ngực bảo đảm.
"Mở cửa hàng làm sao đơn giản như em nghĩ, năm đó lão Cù......"
Nói đến Cù Bình Sinh, Tạ Mạn lại bắt đầu rớt nước mắt, Tạ Diễn mau chóng rút khăn giấy đưa qua.
Thật ra Tạ Diễn rất hay thấy cô khóc, có khi là do xem phim Hàn Quốc, có khi là do bị ngã xe.

Nhưng đây là lần đầu cậu chứng kiến cô khóc đến thê thảm như vậy, làm sao cũng không dừng lại được, một lát sau mí mắt cũng sưng vù lên.
Video của Đào Dã là nguồn cơn của mọi sự việc, nếu có thể giải quyết được chuyện ấy thì tất cả đã dễ dàng hơn.
Tạ Diễn hỏi cô có chịu báo cảnh sát không, Tạ Mạn lắc đầu.
Đừng nói đến chuyện cảnh sát có thể ra mặt vì vài đoạn video còn chưa tuyên bố ra hay không.

Nếu thật sự bị tung ra, cảnh sát cùng lắm chỉ ra tay phạt tiền hoặc giam giữ một thời gian rồi đâu cũng vào đấy.
Những lúc như thế này phụ nữ tất nhiên sẽ chọn giữ gìn cách danh dự cho bản thân.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, kết quả xấu nhất là Cù Bình Sinh không thể chấp nhận được việc ấy, rồi quyết định chia tay với cô.
Nếu thật sự ra nông nỗi ấy, cô cũng chẳng muốn yêu con mẹ nó đương nữa.
Tạ Diễn nói: "Vậy nếu sau này thằng họ Đào kia uy hiếp chị nữa, chị cứ ghi âm lại hoặc kêu em đến xử, có em đây nó làm sao dám đụng tới chị."
"Ừ."
Tạ Mạn còn đang nhẹ giọng nức nở, Tạ Diễn sốt ruột nhìn cô: "Đừng nghĩ nhiều vậy nữa, chị còn có em đây mà.

Em không có kết hôn đâu, em ở vậy nuôi chị."
"Ừm......"
Lâu thật lâu sau, nước uống lạnh trên bàn cũng dần bị nhiệt độ của lòng bàn tay sưởi ấm, Tạ Mạn lau khô nước mắt ngẩng đầu: "Vì sao em lại không kết hôn?"
Tạ Diễn nghẹn lời, cúi đầu uống miếng nước cho tỉnh.

Cậu nghĩ thầm rằng có nên nhân cơ hội này thẳng thắn với Tạ Mạn luôn không.
Ánh mắt cậu lảng tránh, tai còn hơi đo đỏ, Tạ Mạn thấy tận mắt, ghi tận lòng.
Bỗng nhiên cô nhớ lại lúc trước Tạ Diễn từng nói cậu thích con gái lớn tuổi, thân phận còn hơi đặc biệt, hỏi cô có thể chấp nhận được không.
Gần như trong nháy mắt, sau khi xâu chuỗi những sự việc này lại với nhau, cô sợ mất mật, huyết áp tăng vọt.
Tuy rằng lý trí cảm thấy chuyện này nghe hơi điêu, Tạ Diễn ngoan ngoãn như vậy làm sao có thể có chuyện rối rắm đến mức ấy.

Nhưng mấy bộ phim ngôn tình Hàn Quốc ngược luyến tàn tâm lại mách bảo rằng đầu con trai khi mới biết yêu không được bình thường, dễ nảy sinh tình cảm với chị gái dịu dàng, săn sóc.
Làm sao có chuyện như vậy được!?
Cô xụ mặt, đập bàn cái bốp, nghiêm mặt nói: "Tạ Diễn, chị vẫn luôn coi em là em trai ruột thịt, quan hệ giữa chúng ta không thể tiến triển thêm được nữa!"
"Phụt! --" nước trái cây trong miệng Tạ Diễn phun hết ra ngoài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.