Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu

Chương 61: 61: Mẹ Nó Lãng Mạn Phết Tự Nhiên Tao Muốn Yêu Đương Với Mày Quá!




Edit: Kem
Beta: Kem
***
Sau khi kết thúc công việc, Cù Tranh Viễn lái xe trở về Gia Hoà Vân Trúc, người hầu nói cho hắn biết Cù Bình Sinh đang đợi hắn trong thư phòng.
Tim hắn thắt chặt giống hệt lúc nhỏ mình thi trượt: “Sắc mặt ông ấy như thế nào? Có nói gì không?”
Người hầu lắc đầu: “Không ạ.

Ông ấy đang xụ mặt hút thuốc”
Lần đầu tiên trong đời hắn biết rõ ý nghĩa của câu nói một bước chân nặng như chì.
Cù Tranh Viễn hy vọng con đường này sẽ không bao giờ có điểm cuối, nhưng khi lên tầng hai, hắn không còn thấy sợ nữa.

Không phải là comeout thôi à, chuyện này có to tát mấy đâu, ông già ấy còn có thể đoạn tuyệt quan hệ cha con với hắn hay sao?
Cửa sổ trong phòng đều được mở lớn nhưng mùi thuốc lá vẫn chưa bay hết, Cù Bình Sinh ngồi dựa vào ghế sô pha, trên bàn đặt một ấm trà đang tỏa khói nghi ngút.
“Ba.” Cù Tranh Viễn rũ mắt nhìn bảy, tám điếu thuốc đang nằm trong gạt tàn.
“Ngồi đi.” Cù Bình Sinh lấy một điếu thuốc mới ra.
“Thôi ạ.” Cù Tranh Viễn nhìn xung quanh, phát hiện thứ duy nhất có thể đánh người là một cây gậy đánh golf.

Hắn cau mày: “ Ba muốn đánh hay mắng thì cứ làm thoải mái, con sẽ không phản kháng cho đến khi ba nguôi giận.”
Hắn rất ít khi dùng kính ngữ nói chuyện với Cù Bình Sinh, những lúc dùng kính ngữ, hắn thường nói với giọng điệu khinh bỉ đầy vẻ chế giễu.

Nhưng đây là lần đầu tiên hắn dùng kính ngữ với giọng điệu dè chừng lo lắng.
Cù Bình Sinh như một quý ông sang trọng, ông tựa lưng vào ghế rồi châm thuốc, ưu nhã hút vài miếng, không mở miệng nói một lời.
Khói thuốc lượn lờ bay lên giống như cảm xúc phức tạp trong lòng hai người họ.
Bầu không khí càng yên tĩnh, người ta càng dễ suy nghĩ lung tung, trái tim bé nhỏ của Cù Tranh Viễn như muốn ngừng đập, hắn thấp thỏm gọi tiếp: “Ba!?”
Kết quả tồi tệ nhất mà hắn nghĩ được chính là Cù Bình Sinh sẽ hét lớn ‘Tao không phải cha ruột mày vì tao không bao giờ đẻ ra một thằng con mất dạy như mày’ nhưng hiện thực không giống như vậy.
Cù Bình Sinh vẫn ngồi ở đó, bình tĩnh hút thuốc.
Ông đã cố gắng bỏ chúng vì Tạ Mạn không thích mùi thuốc lá, từ hàng nội địa Trung đến mấy loại nhập khẩu, hương vị càng lúc càng nhạt, số lượng sử dụng ít dần theo từng ngày.
Nhưng những ngày gần đây, ông không thể kiểm soát được cơn nghiện ấy.
Thực tế, cái hôm cả nhà đi nghĩa trang, ông đã cảm thấy con trai hơi lạ.

Từ trước đến giờ, nó là đứa muốn ông và Tạ Mạn chia tay nhất nhưng hôm đó lại muốn đi tảo mộ cùng bọn họ.

Trước đây, người duy nhất làm nó cảm thấy hứng thú chỉ có Tạ Diễn, sau này hai đứa ở riêng lúc ở nghĩa trang cũng đã chứng thực phỏng đoán của ông.
Đống đồ trong nhà tắm cùng với gương mặt đỏ bừng của Tạ Diễn, không cần đoán cũng ra kết quả.

“Xin lỗi ba…” Ông nghe con trai nói như vậy.

Thật hiếm có, từ nhỏ đến lớn thằng oắt này chưa từng nói với ông ba chữ này.

“Biết là sai nhưng vẫn làm? Biết rõ là có tội nhưng vẫn cố lao vào?” Cù Bình Sinh cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn hắn.
Cù Tranh Viễn định mở miệng phản bác nhưng khi nhìn gương mặt của cha già, hắn nhanh chóng nuốt ngược lời lại, bởi tình hình hiện tại không thích hợp để cãi lắm.
“Chuyện tình cảm là chuyện tự nhiên, con không thể kiểm soát được, ông bà cũng không cho ba và Tạ Mạn kết hôn nhưng ba có chịu đâu?”
Cù Bình Sinh bật cười, làn khói trắng lượn lờ bay lên hòa vào không khí để lộ một đôi mắt sắc lẹm: “Anh tính so cái gì?”
Cù Tranh Viễn sửng sốt vì bị hỏi một câu như vậy, nhưng hắn vẫn dứt khoát đáp lại: “Con sẽ không bao giờ chia tay, nếu ba muốn chia rẽ thì con sẽ làm Tạ Mạn chia tay với ba.”
Khúc cuối hắn hơi gằn giọng, nhưng hình như cũng có chút tác dụng.

Cù Bình Sinh phẩy phẩy tàn thuốc, nheo mắt nhìn hắn: “Anh đang uy hiếp tôi?”
Cù Tranh Viễn trợn mắt đáp: “Con chỉ muốn nhắc nhở ba thôi, nếu ba làm phiền Tạ Diễn, con sẽ khiến ba hối hận!”
Cù Bình Sinh xoa mũi cười lạnh, đây là động tác khinh người mà hắn quen thuộc nhất.

Điểm kiểm tra không đạt yêu cầu, lúc đánh nhau ở trường và bị mời phụ huynh, hay khi hắn nói hắn sẽ vào Học viện Hý kịch, hắn đã nghe thấy những tiếng cười khinh bỉ và chế nhạo như vậy.
Cù Tranh Viễn xụ mặt: “Con nghiêm túc, bất kể là về tình cảm hay những gì con vừa nói, tất cả đều nghiêm túc.”
Cù Bình Sinh là người từng trải, ông biết nếu có sự góp mặt của người thứ ba thì cuộc tình ấy sẽ càng bền chặt hơn, cho nên ông sẽ không đi sâu vào vấn đề này.
Ông tự rót cho mình một ly trà, thản nhiên hỏi: “Nhận được 400 vạn chưa?”
“Chưa” Cù Tranh Viễn cảnh giác nhìn ông: “Ba đừng hòng huy hiếp con, con không cần ba giúp.”
Cù Bình Sinh rũ mắt thổi ly trà nóng rồi cười mỉm, ông nhìn thấy bóng dáng của mình năm đó trên người đứa con trai, tuy không tự tin nhưng bên ngoài vẫn rất bướng bỉnh.

Bây giờ mà ép buộc nó chắc chắn là một quyết định không sáng suốt.
“Ăn cơm chưa?” Cù Bình Sinh nghiền tắt nửa điếu thuốc, “Tối nay ăn cơm ở đây đi.”
Có lẽ Cù Tranh Viễn không biết phía trước có một cơn bão khác đang ập đến với mình cho nên hắn đã đồng ý.
Chạng vạng, gió nổi lên.
Vì đây là lần đầu tiên Từ Niệm đến chỗ này nên cô bị tổ bảo vệ chặn lại, sau khi mất vài phút đăng ký thông tin, kiểm tra và xác minh hồ sơ, họ mới cho phép cô đi vào.

“Lầu sáu phải không?” Từ Niệm nhanh chóng gọi điện thoại hỏi Vương Bất Phàm.
“Ừ, ra thang máy rẽ phải là đến.”
Đây cũng là lần đầu tiên Tạ Diễn gặp người đại diện trong truyền thuyết của người nọ.

Cô ấy có một mái tóc dài đến ngang vai, trên người mặc một bộ đồ công sở màu đen cùng với đôi giày cao gót 7 – 8 cm, sau cặp kính là đôi mắt phượng sắc sảo đang khẽ híp, cả người toát lên một khí chất cao quý, bức người.
Loại khí chất ấy không giống Vương Bất Phàm, trên mặt cô như thể khắc ba chữ “Đừng chọc tôi”.

Tạ Diễn tưởng Từ Niệm đến tìm Cù Tranh Viễn, đang định rót nước mời cô uống thì nghe thấy cô hỏi một câu: “Cậu biết chuyện ảnh chụp không?”
“Cái gì?”
Từ Niệm móc một bì hồ sơ dày cộm từ trong túi ra ném lên bàn: “Cậu xem đi”

Tạ Diễn lôi ảnh ra nhìn, sau đó bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác, hệt như đang bị thất tình mà bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp và bị mời phụ huynh.
Gió ngoài cửa đập phành phạch, tai cậu ù dần, cổ giống như bị ai bóp chặt, nghẹn đến mức không thể thở nổi, nghẹn đến mức không thể nói thành lời.
“Là cậu đúng không?”
Tạ Diễn hoảng hốt gật đầu.
Từ Niệm khẽ nhếch môi, đánh giá người nọ.

Cậu nhóc mặc một bộ đồ ở nhà đơn giản, thân hình mảnh mai cao ráo.
Nói chung, cậu ấy lớn lên rất đẹp, rất sạch sẽ.

Hình như còn đẹp hơn trong ảnh rất nhiều, nhưng cô sẽ không vì nhóc đẹp trai mà mềm lòng đâu.
“Cậu có biết nếu ảnh chụp lộ, hậu quả sẽ lớn như thế nào không?”
“Đây là ảnh do ai chụp ạ?” Giọng nói run rẩy vang lên trong căn phòng yên tĩnh, bây giờ cậu đã rõ, Từ Niệm đến đây vì cái gì rồi.

Ngữ điệu sắc bén cùng với gương mặt âm u ấy hơn phân nửa là đến gặp cậu.
Mặc dù Từ Niệm và Cù Tranh Viễn không có quan hệ huyết thống nhưng cậu có ảo giác bản thân đang bị mẹ chồng độc ác tra hỏi.
“Là ai chụp không quan trọng, bây giờ đối phương đang đòi 500 vạn, nếu trong vòng 3 ngày không đưa đủ tiền, người nọ sẽ bán ảnh cho giới truyền thông và sự nghiệp của Cù Tranh Viễn coi như kết thúc.”
Tạ Diễn sửng sốt.
Đôi mắt trong trẻo hiện tại bị một tầng sương dày giăng kín, đầu óc cũng mù mờ theo.
Cậu là một đứa nghèo kiết xác, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thấy một số tiền lớn như 50 tệ, một số tiền khổng lồ như 500 vạn, có mơ cậu cũng chưa từng nghĩ tới.
Ngón tay cậu run rẩy sờ tấm ảnh, lật xem từng tấm một.

Khoảng bảy tấm, tấm nào tấm nấy đều rất mờ nhưng đòi tận 500 vạn?
Tạ Diễn rũ mắt nhìn chúng, đoán những tấm hình này được chụp vào thời điểm sinh nhật.

Cái hôm đó có người ngồi ở phòng đối diện chụp lén họ sao?
Cảm giác xấu hổ và tức giận vì quyền riêng tư bị xâm phạm khiến tim cậu đập nhanh hơn.

Cậu đứng lên, xông ra ban công nhìn nhưng chẳng thấy ai hết.
“Cù Tranh Viễn đã nói với cậu chuyện này chưa?”, Từ Niệm hỏi.
Tạ Diễn lắc đầu, bởi vì sợ hãi nên nước mắt không khống chế được mà khẽ rơi xuống, hốc mắt dần ửng đỏ, hai hàng nước mắt nhẹ nhàng trượt xuống gò má.

Cậu vội lau khô, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện xảy ra lúc nào vậy ạ?”
“Giữa trưa hôm qua nhận được ảnh chụp, tối nhận được tin nhắn tống tiền, nếu ngày mai không đưa tiền, đối phương sẽ bán ảnh chụp cho cánh truyền thông.”
Từ Niệm kể tóm tắt tình hình cho Tạ Diễn nghe đồng thời nhấn mạnh mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Tạ Diễn càng nghe càng hoảng.
Chỉ có một cách duy nhất để dìm vụ này đó chính là trả tiền, nếu Cù Tranh Viễn gom được 500 vạn trong ba ngày, khả năng tin tức bị tung ra chắc chắn rất thấp.
Tạ Diễn cầm điện thoại, chuẩn bị gọi điện an ủi Cù Tranh Viễn vài câu thì nghe đối phương nói tiếp: ” Thật ra hôm nay tôi đến đây để nói với cậu một chuyện quan trọng khác.”
Tạ Diễn thẫn thờ buông điện thoại, cậu có thể đoán được chuyện Từ Niệm sắp nói, nhưng cậu vẫn ôm một chút may mắn nhỏ trong lòng, đáp lại: “Gì ạ?”
Từ Niệm không nhìn thẳng vào mắt Tạ Diễn, cô lia mắt nhìn về phía bé Hổ đang ngồi trong góc.
“Phó chủ tịch đã biết chuyện này.”
Tim cậu thắt lại.
“Nghệ sĩ trong công ty chúng tôi thường gặp những tình huống tương tự, có người bị phát hiện nhưng không sửa sau đó bị cấp trên ra lệnh đóng băng hoạt động.” Từ Niệm hồi tưởng: “Vụ này xảy ra cũng được 4 – 5 năm rồi.

Người nọ hiện tại không có phim để đóng, thỉnh thoảng biểu diễn cho một quầy hàng trong trung tâm mua sắm, một buổi biểu diễn được 1000 tệ nhưng bị công ty lấy mất một nửa.

Tôi không muốn Cù Tranh Viễn trở thành người như vậy”
Tạ Diễn siết chặt điện thoại đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch.
“Tuy công ty không cấm nghệ sĩ yêu đương nhưng họ phải tuân thủ đúng những nguyên tắc do công ty đề ra.

Hồi trước cậu ta từng thề với tôi, sẽ không bao giờ yêu đương khi bản thân đang hot nhưng bây giờ lại thất hứa vì nhóc đấy.”
Từ Niệm đi thẳng vào vấn đề: “Nếu trong sạch, công ty chắc chắn sẽ đứng ra giải quyết.

Ngược lại, nếu có lỗi, công ty đương nhiên sẽ không rảnh chi thời gian, tiền bạc để bồi dưỡng, giúp đỡ một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào như cậu ta hết vì trong giới nghệ sĩ thiếu gì người đẹp trai và tài năng.”
Tạ Diễn muốn phản bác nhưng vì bị nghẹn nên không nói được một lời nào.
Thật ra cậu đã sớm nghĩ ra, trong tương lai sẽ có một ngày như thế này.
Cái nghề này sống dựa vào danh tiếng, càng nổi tiếng thì đời tư nhất định không được dính scandal.

Bọn họ ôm một chút tâm lý may mắn nhỏ nhoi, cho rằng những chuyện riêng tư ấy sẽ không bao giờ bị phát hiện.
Nhưng trên đời này làm gì có chuyện nào giấu mãi được, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra mà thôi.
Để có được thứ mình muốn, bản thân nhất định phải dùng một thứ gì đó để đánh đổi.
Hôm nay bị tống tiền vì ảnh chụp nhưng ngày mai sẽ là cái gì? Ngày mốt sẽ có thứ gì?
Đây chính là một chướng ngại vật lớn trên con đường sự nghiệp của anh ấy.
Từ Niệm liếc mắt nhìn cậu: “Tôi thấy cậu còn nhỏ, chắc đang học cấp 3 nhỉ.

Những lời tôi vừa nói, cậu nghe hiểu không?”
Tạ Diễn gật đầu: “Vậy bây giờ em cần làm gì ạ?”
Nghe được câu trả lời như vậy, cô cảm thấy hôm nay mình đến đây không uổng công một xíu nào.
____ Tình yêu và lý tưởng, nếu được chọn một trong hai, cậu sẽ chọn cái nào?
***
Cù Tranh Viễn nhớ lại ngày trước, Vương Bất Phàm từng hỏi đùa hắn vấn đề này, lúc ấy hắn không cần nghĩ ngợi quá nhiều, nhanh chóng đáp lại: “Nghệ sĩ hạng ba, nói không với yêu đương.”
Hiện tại, hắn không những không vào được hạng ba mà còn bị Từ Niệm ép trả lời vấn đề này.
Cù Tranh Viễn được mời đến công ty “uống trà” trong hoàn cảnh bản thân chưa kịp ăn cơm.
“Phó tổng đã biết chuyện và cho cậu hai lựa chọn, một là chia tay, chăm chỉ đi đóng phim, công ty hứa sẽ giúp cậu giải quyết chuyện này.

Hoặc là…” Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp, “…tôi nghĩ cậu cũng rõ nhỉ?”
“Em hiểu rồi.”

Cù Tranh Viễn rời khỏi công ty, chui vào trong xe đạp chân ga, dọc đường đi đầu óc hắn trống rỗng, những ký ức lần lượt hiện lên trước mắt.
Chiếc xe tăng tốc vụt nhanh như chớp, húc bay một chiếc chạy song song làm nó trượt ra một khoảng cách dài.
Trong lúc mất tập trung, thiếu chút nữa hắn đã bật tung một cái nắp cống, bánh xe đè ép một đoạn trên vạch kẻ trắng mới dừng lại.

Hắn đi tiếp, hoàn toàn dựa vào bản năng cơ thể lái xe về nhà.
Khu phố đã lên đèn, hắn ngước mắt nhìn căn nhà quen thuộc, phòng khách sáng trưng, có một cái bóng nho nhỏ đang đứng gần ban công.
Tạ Diễn đang đợi hắn về.
Tuy hắn không đi đóng phim hay quay quảng cáo nhưng hiện tại cả thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt, không buồn nhúc nhích.
Hắn hy vọng hai ngày vừa rồi chỉ là một giấc mơ, nó sẽ kết thúc khi hắn tỉnh lại.
Wechat có vài tin nhắn thoại do Giang Trình gửi đến.
“Xin lỗi A Viễn, mẹ tao biết chuyện và nói cho bác trai biết rồi, ông ấy có đánh mày không?”
“Tao sẽ tiếp tục nghĩ cách giúp mày, chỉ là mẹ tao và bác trai tự nhiên cấu kết với nhau làm khó tao, sống chết không cho tao mượn tiền.

Tao chuẩn bị liên hệ với bạn học cũ, hỏi họ thử xem sao.
“Bây giờ tao có 900 nghìn NDT trong thẻ, tao chuyển vào cho mày trước nhé.”
Sự thật phũ phàng kéo hắn tỉnh giấc.
Cù Tranh Viễn thở dài, gõ vài chữ: Không có tiền cũng không sao, tao sẽ nghĩ cách.
Giang Trình nhanh chóng gửi tin nhắn thoại đến.
“Này người anh em, mày có ý gì? Đừng có nóng, từ từ rồi tính!”
“Tao đâu có nóng!”
Cù Tranh Viễn nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, đèn đường lấp lánh ánh vàng soi sáng gần hết một khu phố, các loại côn trùng nhỏ đang bay lượn tứ tung dưới ánh đèn.

Sau một ngày một đêm tăm tối, hắn bỗng nhiên ngộ ra được nhiều điều.
Có lẽ ai cũng cảm thấy việc hy sinh một đoạn tình duyên vì tương lai là một điều rất tốt.

Nhưng ai có thể khẳng định trong tương lai bạn sẽ thành công, sẽ tốt đẹp chứ.

Nếu hắn làm như vậy, chắn 100% là hắn sẽ không bao giờ được nhìn thấy nụ cười của nhóc kia nữa và sẽ không còn ai bên cạnh hắn, cùng hắn chia sẻ niềm vui, nỗi buồn nữa.

Cuối cùng, cuộc sống này mất đi ý nghĩa vốn có.
Kết quả của một việc tốt hay xấu phụ thuộc vào tâm lý của mỗi người.
“Khi một cánh cửa đóng lại, sẽ có một cánh cửa khác mở ra.

Nếu em ấy biến mất thì tao biết đi đâu để tìm một người như vậy đây?” Cù Tranh Viễn bình tĩnh đáp lại.

Hắn đang suy xét đến việc bản thân sẽ giải nghệ sau đó chuyển sang làm đạo diễn hoặc biên tập.

Nếu không được thì về nhà làm kinh doanh, kế thừa công ty của ba.
“Mẹ nó, lãng mạng phết, tự nhiên tao muốn yêu đương với mày quá!”
“Tha giùm cái, em ấy sẽ ghen mất.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.