Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu

Chương 84: 84: Tạ Diễn Mày Vẫn Nên Nghĩ Di Ngôn Trước Đi




Edit: Sa
Beta: Kem
***
Sau khi được cứu, cảm xúc của Bùi Thần vẫn không chịu khống chế, Tạ Diễn đưa cô đến một gian phòng nghỉ ngơi ở dưới lầu.

Quản lý câu lạc bộ lo lắng hoảng loạn vội chạy qua đây dò hỏi chi tiết nhưng Tạ Diễn đuổi những người không liên quan đi hết, chỉ để lại hai cảnh sát nhân dân ở đồn công an vội vàng báo án và Cù Tranh Viễn.
Bùi Thần vẫn luôn khóc, còn trách cậu lo chuyện bao đồng, Tạ Diễn cũng không giận, dốc hết bản lĩnh dỗ cô: “Cô nói khó khăn mà cô gặp phải với tôi nhé, tôi là cảnh sát, nếu có thể giúp được cô, tôi chắc chắn dốc hết sức lực để giúp.”
Bùi Thần khóc đến nỗi hai mắt sưng phù, vừa nấc vừa sửa lỗi sai của cậu: “Tôi biết mấy anh sẽ không nói lời giữ lời, trên sân thượng còn nói chắc chắn sẽ giúp tôi, bây giờ lại nói dốc hết sức giúp tôi.”
Tạ Diễn bị cô làm cho dở khóc dở cười, cậu khá am hiểu việc thẩm vấn tra hỏi nhưng lại không giỏi tranh luận với mấy cô gái nhỏ, cậu hơi cạn lời: “Giúp đỡ cô thì cũng phải xem tình hình thực tế, trong phạm vi năng lực của tôi thì tôi chắc chắn giúp cô đến cùng, nhưng cô phải nói cho tôi biết vấn đề mới được, năng lực của anh trai tôi đây vẫn rất mạnh đó nhé.”
Tạ Diễn còn chưa kịp tháo cái vòng cổ nhỏ xuống, Cù Tranh Viễn cố gắng nhịn cười.
Loáng thoáng nghe thấy bụng Bùi Thần kêu gào, Cù Tranh Viễn gọi người đưa đến một phần trái cây và bánh ngọt: “Cô vẫn chưa ăn cơm tối nhỉ, lót bụng trước đi, tôi gọi thêm ít đồ ăn mang về, cô muốn ăn gì?”
Bùi Thần quay đầu nhìn về phía hắn, cái miệng nhỏ méo xẹo: “Anh gọi đại đi…”
Tạ Diễn hỏi: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười tám.”
“Học ở đâu?”
Bùi Thần lắc đầu với ánh mắt mông lung: “Tôi đã sớm nghỉ học rồi.”
Bùi Thần sinh ra trong một xóm núi nghèo khổ, ba là công nhân bán sức lao động trên công trường, mẹ ở nhà đưa con theo làm nông.

Năm cô hai tuổi, ba cô ngã từ trên giàn giáo xuống, đập bể đầu chết tại chỗ.
Ở vùng núi lạc hậu ấy, phụ nữ góa chồng không được người ta ưa thích, mẹ Bùi Thần thường bị người ta bắt nạt, bà quen được một tên côn đồ hơn ba mươi tuổi ở trên trấn thông qua người khác.
Tên côn đồ từng học cấp hai, điều này với người mẹ không có văn hoá của Bùi Thần mà nói chính là gặp được phần tử tri thức, bà mang theo mấy phần quý mến và hy vọng trò chuyện với nhau được một tháng thì lo liệu chuyện kết hôn.
Tên côn đồ trở thành bố dượng của Bùi Thần.
Ác mộng sớm nhất bắt đầu khi Bùi Thần học năm bốn tiểu học, bởi vì năm đó mẹ cô gặp phải tai nạn giao thông rồi qua đời.
Không có sự che chở của cha mẹ, bố dượng thường mượn cớ kiểm tra cơ thể để làm mấy chuyện không sạch sẽ như sờ mó bên dưới của cô.

Khi đó Bùi Thần còn chưa hiểu những chuyện này, bị sờ mó cũng không phản kháng, bố dượng nói không thể nói cho người khác biết, cô cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi cô lên cấp hai mới dần dần nhận thức được rằng mình bị người khác xâm phạm.
Lúc cô làm ra một vài hành động phản kháng, bố dượng làm nhục cô ngày một thậm tệ hơn, thậm chí khoá cô trong phòng chửi bới đánh đập, phạt cô không được ăn cơm, cho đến khi cô không dám phản kháng nữa.
Có một khoảng thời gian rất dài Bùi Thần không đến trường đi học, thầy giáo đến nhà thăm hỏi thì bố dượng dùng ánh mắt ác động nhắc nhở cô ngoan ngoãn câm miệng, vậy nên cô run rẩy trả lời vì cơ thể không khỏe mới không đi học.

Điều này không chỉ khiến cô bỏ lỡ cơ hội tự cứu lần đầu tiên mà còn bỏ lỡ cơ hội đi học.
Sau này bố dượng bắt đầu học tật xấu đánh bạc, nợ rất nhiều tiền ở bên ngoài, vì vậy gã lại nảy sinh một suy nghĩ mới – – đưa Bùi Thần ra ngoài kiếm tiền.

Một đứa trẻ còn chưa lớn hẳn thì có thể làm gì chứ?
Gã nhìn gò má xinh đẹp và phần ngực dần lộ rõ của Bùi Thần, cười xấu xa.
“Gã bán tôi qua bên này, tiền kiếm được đều để cho gã đánh bài nợ nần.”
Tạ Diễn nhất thời mất đi khả năng ngôn ngữ.
Tội ác trên thế giới này dường như không có giới hạn, mãi mãi đều có những thứ càng phá hủy tam quan hơn tấn công cậu.
Cuối cùng Cù Tranh Viễn cũng hiểu tại sao cô muốn tự tử, thành thật mà nói, sống như thế này thực sự còn không bằng chết.
Bùi Thần khom eo kéo ống quần và vạt áo của mình lên, vô số vết bầm tím và vết thương lộ ra ngoài.
Tạ Diễn giật mình, lúng túng chuyển động đôi mắt mở to, vội vàng muốn kéo quần áo của cô xuống, lắp bắp nói: “Đây đây đây, đây là, tôi đưa cô đến bệnh viện xử lý tiện thể kiểm tra vết thương nhé.”
Bùi Thần vốn chẳng cảm thấy gì, nhưng vừa bị nói thế này, trái lại mặt cô bỗng dưng ửng đỏ, cũng đến hôm nay cô mới biết, thì ra trên thế giới này vẫn có người đàn ông kéo quần áo cô lại đàng hoàng.
Tạ Diễn gọi một cảnh sát nhân dân nữ đi cùng Bùi Thần đến bệnh viện.
Bác sĩ giúp xử lý vết thương cũng kinh hoàng.
Vết thương trên người Bùi Thần không chỉ bắt nguồn từ máy uốn nóng và roi đánh, còn có dấu vết axit ăn mòn.
Mọi người đều rất khó tưởng tượng được một cô nữ sinh xinh đẹp vốn phải trong độ tuổi ngây thơ hồn nhiên lại phải chịu đựng những thứ này.
Chuyện này rõ ràng không đơn giản là mại dâm phi pháp, còn bao gồm cả cưỡng hiếp, giam giữ phi pháp, cố ý gây thương tích vân vân, được liệt vào vụ án hình sự đặc biệt nghiêm trọng, Tạ Diễn quyết định phải điều tra cho ổn thỏa.
Sau khi xử lý xong vết thương, Tạ Diễn đưa Bùi Thần về cục, vừa bước vào cửa chính đã bị đồng nghiệp chỉ cổ cười một trận.

Cậu vừa ngượng ngùng vừa lúng túng tháo cái vòng cổ nhỏ ra ném vào ngăn tủ, trong lòng thì mắng Cù Tranh Viễn một vạn lần.
Chi đội có một quy định bất thành văn nho nhỏ, nếu gặp phải trường hợp phụ nữ bị làm nhục, có thể phân công đồng nghiệp nữ thì cố gắng hết sức cử đồng nghiệp nữ đi trò chuyện, nhờ vậy có thể xoa dịu cảm giác lúng túng không thoải mái của đương sự, sự tinh tế dịu dàng của đồng nghiệp nữ cũng có thể khiến người bị hại buông bỏ phòng bị hơn.
Lúc Tạ Diễn buộc phải đợi trong phòng làm việc, bụng réo hai tiếng ùng ục thì cậu mới nhớ ra vốn dĩ tối nay muốn ra ngoài ăn cơm cùng Cù Tranh Viễn, cậu quay đầu ngó khắp đại sảnh cũng không thấy Cù Tranh Viễn đâu nên vội vàng gọi cho hắn.
“Anh nghỉ ngơi trong xe.” Cù Tranh Viễn nói, “Em đói không, đến xe ăn chút gì nhé, anh đặt ở quán cơm rong biển mà em thích nhất đó.”
Tạ Diễn cúp điện thoại đi thẳng đến bãi đỗ xe.
Cù Tranh Viễn mở từng hộp thức ăn nhanh ấm nóng đặt lên trên chỗ ngồi sau xe, thấy Tạ Diễn trực tiếp dùng cái muỗng múc sạch cơm trong một lần thì không nhịn được nói: “Ăn chậm thôi em, coi chừng kẻo nghẹn.”
“Em sắp đói điên luôn rồi!” Tạ Diễn toàn tâm toàn ý với chuyện của Bùi Thần, chưa đến ba phút đã quét sạch một hộp cơm, lau miệng rồi hôn bạn trai một cái, “Anh về nghỉ trước đi, lát nữa em còn phải tiếp tục tra án, em cảm thấy bên trong chuyện này không thích hợp lắm, giống như một chuỗi cung ứng vậy.”
Cù Tranh Viễn thong thả nuốt cơm: “Anh không vội, đợi em tan làm thì về chung luôn.”
Tạ Diễn thích lắm, ngoài miệng lại giả vờ từ chối: “Vậy thì ngại lắm…”
Nhưng Cù Tranh Viễn là một người thực tế, thuận theo bước xuống*: “Nếu như em thật sự cảm thấy có lỗi thì sáng sớm mai ngủ cùng anh thêm một lúc nhé.”
*Thuận pha hạ lư: nghĩa là thuận theo sườn núi mà xuống khỏi lưng lừa.

Là một câu ẩn dụ cho việc mượn cơ hội để xuống đài, trích từ chương 17 tiểu thuyết “Phong vân sơ ký” của Tôn Lê.
Tạ Diễn chọt chọt trái tim bé bỏng của hắn: “Anh cũng sa đọa quá nha!”
Cù Tranh Viễn nắm lấy ngón tay nhỏ nhắn của cậu rồi hôn lên: “Biết làm sao được, ai bảo cảnh sát Tạ nhà anh đẹp trai thế chứ.”
Sau hơn nửa giờ, ghi chép dò hỏi của Bùi Thần đã có.
Hiểu được trải nghiệm mấy năm nay của Bùi Thần, Tạ Diễn mới biết cái gì gọi là đời người bi thảm, so ra thì nỗi khổ một đứa trẻ ra đời cùng người nhà như cậu cũng xem như hạnh phúc rồi.

Bùi Thần còn chưa tốt nghiệp cấp hai đã bị ép mại dâm, lúc vừa bắt đầu chỉ là thiếu tiền buộc cô tiếp khách, nhưng bởi vì dễ dàng kiếm được khoản tiền này nên sự tham lam của bố dượng ngày càng lớn, tiền đánh bạc cũng ngày càng nhiều, có lúc một đêm thua mấy vạn, gã lại ép Bùi Thần tiếp thêm khách, cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Chê mấy trung tâm tắm rửa giải trí cho ít tiền quá nên bố dượng lại tìm con đường khác, đó chính là câu lạc bộ Anh Hào.
Câu lạc bộ đóng gói Bùi Thần thành hình ảnh về một nữ sinh thanh thuần “Gia đình bất hạnh làm công trả nợ”, hơn nữa còn dạy cho cô một mớ lý do từ chối, mục đích là để đánh úp mấy người được gọi là nhân vật thành công, người nổi tiếng.
Bọn chúng cảm thấy nói ra chuyện chơi gái thì quá thấp kém lại còn vi phạm pháp luật, phải đổi thành cái gì đó tao nhã một chút, phù hợp với miêu tả về thân phận của chúng, đó chính là – – giúp đỡ học sinh nữ.
Thân phận mà đám bọn chúng đóng vai cũng khác nhau, cha nuôi, anh trai nuôi, bạn trai…
Cho dù biết sự thật, nhưng dưới tình huống nhu cầu của bản thân được thoả mãn, bọn chúng sẽ chọn ngậm miệng, đợi chơi chán rồi thì đổi một “học sinh nữ” khác.
Nói khó nghe một chút thì quả thật là giống như bán rau ngoài chợ, Anh Hào cũng ném ra mọi kiểu nhân vật công chúng và phục vụ đi làm vừa lòng khẩu vị thị trường, sau đó tính toán phân loại giá cả cung cấp cho người cần.
Trong đó ngoại trừ phú nhị đại còn bao gồm quan chức chính khách.
Trong ghi chép của Bùi Thần từng nhắc đến đến việc cô từng bị một vị quan chức mang đến biệt thự tư nhân ở hơn hai tuần, trên đường đến đi đều bị bịt mắt, căn bản không biết đối phương đưa mình đến chỗ nào.
“Tôi cảm thấy đến sống trong căn phòng lớn vẫn rất tốt, ít ra có cơm ăn, hơn nữa gã cũng không đánh tôi…”
Đây là lời ban đầu của Bùi Thần, cũng là chỗ khiến Tạ Diễn đau lòng nhất.
Vì sống trong một môi trường như vậy nên cô đã cực kỳ mơ hồ về ranh giới giữa tốt và xấu, chỉ cần không đánh cô thì sẽ là một loại nhân từ.

Có lẽ cô cũng không biết rằng hành động xâm phạm trên thân thể cô của những kẻ kia đều là hành vi vi pháp luật.
Theo lời kể của Bùi Thần, câu lạc bộ Anh Hào có một danh sách hội viên VIP, chỉ có tự chi tiền đăng ký cấp bậc mới có thể tiếp xúc với tài nguyên tốt hơn của câu lạc bộ, thậm chí còn có ngôi sao trong giới showbiz.
Nhưng những ngôi sao ấy cũng như cô, họ đều không tự nguyện, nhưng vì bị chụp được ảnh và video riêng tư mới bị ép hành nghề.
Vụ việc này có sức ảnh hưởng rất kinh khủng, trong cục lập tức thành lập tổ chuyên án điều tra.
Chuyện làm Tạ Diễn bất ngờ là lúc cậu đang điều tra thì phát hiện đại diện pháp lý của câu lạc bộ Anh Hào thế mà lại là anh hai của Đào Dã, Đào Tập.
Ngày hôm sau, cậu có nhắc đến chuyện này lúc ăn sáng cùng Cù Tranh Viễn, Cù Tranh Viễn mở to hai mắt, lập tức giao cho cậu toàn bộ tài liệu mà hắn nắm trong tay về công ty đầu tư nọ của Đào Dã.
“Anh không có quyền xuất dữ liệu ghi chép giao dịch ngân hàng, đành dựa vào tụi em tự điều tra thôi, dù sao với tình hình trước mắt mà nói, mấy khoản giao dịch của công ty này chắc chắn không bình thường.”
Tạ Diễn lật xem từng trang tài liệu, còn có ngày tháng in mới nhận ra Cù Tranh Viễn đã bắt tay điều tra chuyện này từ sớm rồi, ngoài kinh ngạc còn có cảm động.
“Trước đó sao anh không nói cho em biết?”
“Sợ em thất vọng…” Thực ra trước kia Cù Tranh Viễn đã từng báo cáo một lần, nhưng bộ phận nhỏ ở địa phương không lo chuyện này, hắn chỉ đành xin người ta âm thầm theo dõi điều tra, “Từ giờ bên em cũng thành lập tổ chuyên án rồi, có lẽ sẽ kết hợp điều tra với vụ án hiện tại, công ty đầu tư của Đào Dã rất giống dùng để rửa tiền cho Anh Hào.”
Tạ Diễn ôm quyết tâm phải tận diệt cái lũ khốn nạn này mà trở về đồn cảnh sát, hỏi xin cấp trên hai đồng nghiệp bên bộ phận án kinh tế cùng hỗ trợ điều tra, cấp trên phê chuẩn.
Thực ra có những lúc, hiệu suất của bộ phận công an thấp cũng có liên quan đến việc nguồn lực bên trên cung cấp không đủ, nhân viên trong cục chỉ có chừng đó người, đã định trước được đây mất đó.

Đây cũng là lý do vì sao những vụ án lớn nhỏ tồn đọng nhiều năm sau cùng vẫn bị bỏ mặc.
Nhưng nếu như bên trên xem trọng, cung cấp đủ nguồn lực và nhân viên thì lại là một chuyện khác.

Cảnh sát nhân dân tìm thấy trong máy tính của Đào Tập một phần danh sách hội viên, trong đó bao gồm rất nhiều người trong giới giải trí và giới chính trị.
Người trong hai cái giới này đều kiếm cơm dựa vào danh tiếng, vậy nên đã có một đoạn phim đầy drama diễn ra.

Có người tìm đến nhà đút lót Tạ Diễn, muốn cậu đừng điều tra tiếp nữa.
Tạ Diễn trực tiếp đuổi người ra ngoài, ngay sau đó cậu bị người ta đe doạ.
Trước đó có người gửi một kiện hàng nặc danh đến nhà cậu, bên trong là một đoạn cánh tay con rối bị đứt, dính đầy máu, đối phương đe dọa nếu cậu còn điều tra tiếp thì sẽ bị như thế này.
Tạ Diễn đã làm cảnh sát nhiều năm nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, cậu cảm thấy vô cùng mới lạ, cân nhắc từ một góc độ khác, điều này cũng có nghĩa là phương hướng điều tra của họ đã đúng, vậy nên mới có thể có ông trùm sau hậu trường xuất hiện dàn xếp mọi chuyện.
Sau khi Cù Tranh Viễn biết chuyện thì bị doạ không nhẹ, gửi vệ sĩ âm thầm hộ tống bạn trai cả đi làm lẫn tan làm.

Nhưng đáng tiếc vệ sĩ giống chủ, IQ chẳng cao mấy, lén lút canh gác ở cửa cục cảnh sát còn cầm theo ống nhòm giám sát, bị đồng chí bảo an nhanh nhạy phát hiện thì lại khăng khăng không chịu nói lý do, trực tiếp đưa vào cục cảnh sát tra hỏi.
Tạ Diễn xổ một tràng cà khịa trong điện thoại: “Một người cảnh sát như em còn cần dựa vào vệ sĩ bảo vệ à, nói ra mất mặt quá chừng.”
“Mất mặt có quan trọng hơn mạng sống không? Nhỡ đâu gặp phải chuyện gì cũng có người hỗ trợ em.” Cù Tranh Viễn nói.
“Anh yên tâm đi, cả tổ chuyên án nhiều người thế này mà, hắn rình mình em cũng chẳng có tác dụng gì.”
Cù Tranh Viễn không thể thuyết phục được cảnh sát Tạ, nhưng trong cục lại có người từ bỏ.
Không biết là nhận tiền hay là bị đe doạ, hoặc là có nhân vật cấp cao nào đó ra tay chèn ép chuyện này, lãnh đạo bảo tổ chuyên án bọn họ cứ điều tra xử lý mấy vụ khác trước.
Cây cung kéo căng của đối phương đã loại bỏ mục tiêu.
Chuyện này biết tìm ai nói lý lẽ đây.
Thiếu chút nữa Tạ Diễn đã trút hơi thở cuối cùng, không có khẩu vị ăn uống, chỉ đành tìm bạn trai kể khổ.
Cù Tranh Viễn đề xuất một phương pháp táo bạo – – Kích động dư luận, lợi dụng dư luận.
Tạ Diễn cảm thấy chuyện này khả thi, cung cấp cho hắn một phần tài liệu đủ để công khai, dặn tới dặn lui: “Vụ án này còn liên quan đến một vài nhân vật máu mặt trong giới mấy anh, tuyệt đối đừng để tài khoản của anh và đoàn đội tham gia vào, tránh chuốc họa vào thân.”
“Anh biết rồi, em yên tâm đi.”
Cù Tranh Viễn bảo bộ phận quan hệ công chúng của công ty tăng ca, giấu danh tính nạn nhân, tóm lược toàn bộ sự việc đưa vào một bài báo.
Chín giờ sáng ngày thứ hai, bài báo được tăng tải bởi một tài khoản nhỏ.
Tạ Diễn và mấy người đồng nghiệp nhìn chăm chú Weibo điên cuồng đổi mới, nhưng đợi hơn mười phút, bài đổi mới Weibo vẫn chỉ có hơn mười lượt chia sẻ của đám bọn họ, Khương Phi hơi nản lòng.
“Bài báo viết cũng chẳng có tác dụng gì, căn bản không có độ chú ý.”
Tạ Diễn biết bài này chắc chắn có thể lên hot search, nhưng cậu không hiểu cách thức trong giới giải trí mấy.

Cậu nắm gáy mình, gọi điện thoại cho Cù Tranh Viễn, bất ngờ là đối phương không nhận.
Hơn mười giờ vẫn không xuất hiện trên hotsearch, Tạ Diễn cũng hơi nản lòng, cùng Khương Phi suy nghĩ xem buổi trưa nên gọi món gì.
Đột nhiên, một người đồng nghiệp đập bàn, gào thét đầy bất ngờ: “Ây, có rồi có rồi, chia sẻ hơn ngàn rồi!”
Tạ Diễn vội vàng nhấn vào, mỗi lần đổi mới thì số liệu dường như tăng lên gấp mấy lần.
Hai ngàn.
Bốn ngàn.
Tám ngàn.

Một chủ đề có tên gọi là “Câu lạc bộ Anh Hào Video bất nhã” xuất hiện ở vị trí thứ tư trên bảng xếp hạng.
Tạ Diễn kích động đến mức trái tim bé bỏng đập “bùm bùm”.
Tiêu đề này thuận lợi thu hút sự chú ý của đông đảo cư dân mạng, chưa được mấy phút đã leo thẳng lên bảng hotsearch, thậm chí có không ít luật sư lòng đầy căm phẫn đứng ra lên tiếng vì người bị hại.
Dưới thế tấn công từ những làn sóng liên tiếp của dư luận, tỉnh đã gửi thông báo xuống, lãnh đạo chỉ đành thay đổi ý tứ, để cho mọi người tiếp tục điều tra chuyện này.
Bộ phận chấp hành pháp luật đã tiến hành điều tra quy mô lớn kéo dài hơn một tháng với Anh Hào và công ty liên quan, đào ra một chuỗi cung ứng hoàn chỉnh.
Anh Hào phụ trách lôi kéo và thu mua phụ nữ, sau đó dùng ảnh chụp lén, đánh đập, giam cầm,… các loại thủ đoạn mất nhân tính để khống chế những cô gái ấy, buộc họ bán thân.

Số liệu điều tra cho thấy, chỉ duy phí thành viên mà Anh Hào thu trong năm nay đã chạm đến con số hơn ngàn vạn, chúng còn rửa sạch khoản tiền này bằng công ty đầu tư của Đào Dã.
Người phụ trách bên trong, trong số đó bao gồm Đào Dã, đã thực hiện hành vi cưỡng hiếp người bị hại, đe dọa bằng bạo lực,…
Người bị hại nhỏ nhất trong đó chỉ mới 15 tuổi, nói cách khác, lúc em bị ép mại dâm còn chưa đầy 14, vả lại báo cáo xét nghiệm cho thấy, trên cơ thể của em còn lưu lại hàng loạt vết sẹo đỏ sẫm, phát ban hoại tử và xuất hiện triệu chứng mụn mủ trong khoang miệng,…
Chẩn đoán chính xác là do lây nhiễm bệnh giang mai.
Người phụ trách câu lạc bộ vì không muốn sự việc ầm ĩ lớn hơn, căn bản không cho em chữa bệnh, kéo dài tới lui thế này, bệnh tình của cô gái nhỏ đã bước vào giai đoạn ba, cũng chính là giai đoạn nghiêm trọng nhất.
Lúc Tạ Diễn lướt xem tin tức đã giận run người.
Số lượng tội ác này gộp lại chắc chắn đủ để quyết định tử hình.
Hai anh em nhà họ Đào ngửi thấy mùi biến động, lợi dụng đoạn thời gian này trốn đến vùng khác.

Tạ Diễn và đồng nghiệp vội đến đồn cảnh sát địa phương, sau khi trao đổi với nhau, cảnh sát nhân dân ở đồn cảnh sát nhanh chóng hỗ trợ bọn họ tìm được địa chỉ hiện tại của Đào Dã.
Đó là một căn biệt thự tách rời nằm dọc bờ sông, cao ba tầng, Tạ Diễn nhấn chuông cửa nhiều lần mà bên trông không có phản ứng nên cậu đá thẳng cửa mà vào.
Lúc chạy đến tầng hai phát hiện cửa sổ đang mở, trong ngực Tạ Diễn vang tiếng “thình thịch”, nhanh chóng phóng đến bên cửa sổ nhìn thử.
Hai tên này nhảy lên mái gara chạy trốn, hai bóng dáng một béo một gầy cách họ không xa, lúc Đào Dã chạy như bay còn quay đầu nhìn.
Tạ Diễn không nói một lời lập tức nhảy lên mái che xe đuổi theo: “Cảnh sát đây! Đứng lại!”
Tiếng hét này nhằm mục đích phân tán sự chú ý của bọn chúng, Đào Tập hoảng đến nỗi không nhìn đường rồi ngã nhào, ngay sau đó nhún người lao vào sông, muốn bơi qua bên kia bờ.
Tạ Diễn quay đầu thấy có cảnh sát nhân dân nhảy vào sông đuổi theo, cậu không nán lại thêm trên Đào Tập, lấy ra tốc độ chạy nước rút trăm mét tiếp tục đuổi theo Đào Dã.
Cậu cũng không quen thuộc với địa hình của nơi này, trước mắt chỉ có một mục tiêu chuyển động, bên tai là tiếng gió gào thét, điều này khiến cậu nhớ đến khoảnh khắc Bùi Thần nhảy xuống lầu.
Cũng là âm thanh như thế này.
Lúc nhảy xuống mái che xe, mắt cá chân của cậu bị trật, bây giờ càng chạy càng đau, đến cuối cùng đã đến mức độ không thể xem nhẹ nhưng cậu vẫn dốc hết sức đuổi theo.
Đó là một cảm giác rất khó hình dung, tựa như không phải đuổi theo một người, mà là đuổi theo công bằng chính nghĩa, là một câu trả lời cho những người bị hại, cũng là vẽ nên một dấu chấm hết toàn vẹn cho một đời của Tạ Mạn.
Bước chân Đào Dã đã dần giảm tốc độ, nhưng Tạ Diễn vẫn đang điên cuồng đuổi theo.
Khoảng cách giữa họ ngày càng ngắn.
Hai mươi mét.
Mười mét.
Năm mét.
Tạ Diễn thở hổn hển đến sợ, nhưng cơ thể vẫn đang vận hành quá tải, trái tim tựa như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, giọng cậu rát đến nỗi căn bản không thể nói chuyện.
Cậu hít một hơi thật sâu, lúc vẫn còn khoảng cách một mét cuối cùng thì lao vọt qua, đè người trên đất.
Đào Dã ngã như một con chó gặm phân, gã vừa mới mẻ răng bên đường cái, lúc ngẩng đầu miệng đầy máu.
Gã hung ác quay đầu, lúc nhìn rõ diện mạo đối phương, gã ngơ ngác một giây rồi lại lập tức cố gắng đứng lên bỏ chạy.
Nhưng Tạ Diễn đã sớm không phải là Tạ Diễn bị hắn kéo vào con hẻm đánh đập của tám năm trước.
Gần như trong chớp mắt, Tạ Diễn giơ đầu gối đập xuống xương chậu của hắn, đè gã trên mặt đất, cánh tay Đào Dã bị vặn ngược ra vị trí xương bả vai, đau đến nỗi hét thất thanh.
Một tiếng “két” vang lên, Đào Dã vặn vẹo cơ thể cuối cùng cũng ngừng lại.
Ánh mặt trời buổi chiều đang hừng hực, Tạ Diễn cưỡng ép nuốt xuống, cổ họng khàn rát phát đắng lại sống lại.
Cậu thở hổn hển khom eo, nhìn gương mặt nham hiểm hung ác nọ, nhẹ cười một tiếng: “Có phải mày rất hối hận năm đó đã không giết tao không?”
Nửa khuôn mặt của Đào Dã từ đầu đến cuối vẫn bị ấn trên đất, gã cố tìm kiếm một cơ hội sống sót trong cơn tuyệt vọng, rít ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Thả tao ra, bao nhiêu tiền tao cũng cho mày.”
“Vụ án của mày do tao phụ trách.” Tạ Diễn rút ra chứng nhận cảnh sát đưa ra trước mắt gã, “Mày vẫn nên nghĩ di ngôn trước đi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.