Khắc Tinh Của Ngài Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 10



Trở lại Hạ gia, lần này tâm trạng của Mạc Ưu so với lần trước càng trở nên nặng nề hơn, nhìn khắp cái “Nhà tù” quen thuộc lòng cô chợt thấy có một loại cảm xúc buồn vô cớ dường như đã mấy kiếp rồi. Chung quy cô chính là không thể rời bỏ nơi đây được. Chỉ là cô cảm thấy không có sức cùng ma vương đấu pháp, cô mệt mỏi quá, mệt mỏi quá rồi… Lẳng lặng đứng ở phòng khách, hai mắt cô vô thần nhìn về phía trước, chờ đợi ma vương sai khiến.

Vốn tưởng rằng anh sẽ lại giống như lần trước tìm một đống việc vô tích sự làm cô mệt nhoài, nhưng Hạ Thiên Khoát lại tới trước mặt cô, dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng tuyên bố: “Em từ nay về sau không cần phải nấu cơm nữa, nhà cửa cũng có bà La quét dọn…”

Cô giương mắt lên kinh ngạc, không tin anh lại có lòng tốt như vậy. “Vậy… muốn tôi làm gì?

“Em chỉ cần chơi cùng Hỉ Nhạc và mấy con chó con nữa…” Anh vươn tay vỗ về vành mắt đen thui của cô, tròng mắt cô trừng càng lớn.

“Tôi — tôi đi thăm Hỉ Nhạc.” Mạc Ưu không được tự nhiên mà quay mặt rời đi, mượn cơ hội tránh né sự thân mật bất ngờ này. Cô thà quen với sự tuyệt tình của anh ta, sự dịu dàng đổi lại sẽ càng làm cô lưu luyến, lại càng đắm chìm trong quá khứ——

Hạ Thiên Khoát thế nhưng lại kéo tay cô. “Hiện tại tôi muốn em đi tắm, lên giường ngủ một giấc, những cái khác ngày mai sẽ nói sau.”

Cô không còn sức lực đâu mà tranh cãi, đúng là cô cần phải ngủ.

“Vậy——tôi đi tắm.” Cô vội vã rút tay về trở lại căn phòng nhỏ của mình, Hạ Thiên Khoát lại không buông tay, trực tiếp kéo cô lên gác. “Sau này, em và tôi ngủ cùng nhau.”

Cùng anh ta ngủ? Mạc Ưu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bóng lưng còn đang cầm chặt tay mình, vẻ mặt ngỡ ngàng. Đề nghị này rất cám dỗ, lòng bàn tay anh quả là ấm áp, lúc này mà cứ ra vẻ kiên trì không chịu có lẽ không cần thiết.

Chỉ cần đêm nay là tốt rồi…

Anh lại cúi xuống nhìn cô, vẻ mặt trêu chọc. “Đừng nói với tôi là em rất mong đợi nhé…”

Mạc Ưu mắt trắng không còn chút máu, trực tiếp bỏ tay anh ra đi lên gác, Hạ Thiên Khoát bước tới một bước dài ôm lấy cô, nhanh chóng khiến cô phát ra một tiếng thở nhẹ.

“Tôi tự có thể đi.” Cô giận dỗi trừng mắt nhìn anh.

“Tôi cứ muốn ôm em, không được sao?” Anh giương lông mày cố tình khiêu khích.

Mạc Ưu quay mặt qua chỗ khác, thân thể cứng đờ trong ngực anh.

Hạ Thiên Khoát than khẽ, cô lại không nghe thấy.

“Các cưng một nhà có thể đoàn tụ, mẹ thật là cao hứng…” Mạc Ưu đùa nghịch học theo bước đi của chó con, Bảo Bảo hòa nhã trông coi ở một bên, tùy ý bọn nhỏ bò lên bò xuống trên người nó, Hỉ Nhạc lại theo tình nhân nằm bên cạnh, dáng vẻ ân ái của hai con chó khiên Mạc Ưu hết sức xúc động.

Cô không hiểu Hạ Thiên Khoát vì sao lại trở nên nhân từ như vậy, sẵn lòng nhượng bộ cho Bảo Bảo và Hỉ Nhạc ở cùng một chỗ, cũng như thái độ của anh mấy ngày nay khiến cô không sao lần được tí manh mối nào.

Mỗi buổi tối, anh nhất định sẽ về nhà cùng cô ăn tối, thậm chí sẽ về sớm một chút, dựa vào người cô cùng lũ chó chơi đùa, khoảng thời gian này khiến cô nhớ tới lúc hai người vẫn chưa lột mặt nạ của nhau, nhưng những nồng nàn ân ái đó nay đã nguội lạnh.

Mỗi tối anh đều ôm cô ngủ, không làm gì khác cả, khiến cho cô không thể nào hiểu được đồng thời đáy lòng lại cảm thấy có chút mất mát. Bon họ lúc ấy khoảng cách thì gần gũi như thế nhưng tâm lại cách xa…

Xem ra anh không có hứng thú với thân thể của cô nữa rồi, không sinh ra dục vọng, lại không vì hai thân thể tiếp xúc mà tâm ngứa ngáy khó chịu.

Cô chỉ có thể giải thích như vậy.

“Ôi! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?” Giống như nhớ lại ngày trước, cô sẽ lại vô lực chống lại sự mê hoặc của ma vương, giấu đi những yêu thương càng ngày càng tăng ở dưới đáy lòng, khiến cho đôi mi thanh tú thủy chung khẽ cau lại, thường xuyên vô cớ thở dài.

Không thể tiếp tục kéo dài như thế. Cô thấy gia đình lũ chó hạnh phúc vui vẻ, ánh mắt trở nên hoang mang.

Đêm nay, Hạ Thiên Khoát còn đang ở trong thư phòng liên hệ công việc với bên Mỹ, Mạc Ưu cảm thấy mệt mỏi, bèn lên giường trước, nhưng nằm một mình lại thấy không ngủ được.

Ý thức được Hạ Thiên Khoát vào phòng, trong lòng không khống chế được mà rối loạn. Cô từ từ nhắm chặt hai mắt giả vờ ngủ, chờ anh ôm cô vào trong ngực.

Hạ Thiên Khoát cũng bị dục vọng nhiều ngày không được thỏa mãn mà đứng ngồi không yên thật khó khăn, vừa tiếp xúc với hương thơm ngát ấm nóng, cơ thể mềm mại của cô, dục vọng tự động ngang ngạnh ngóc đầu dậy xin hàng.

Cứ tưởng cô đang ngủ, Hạ Thiên Khoát nhẹ nhàng lật người cô lại, dùng lực gần như không có mà cởi áo của cô, bầu ngực của cô so với trước đây càng thêm đẫy đà giống như món bánh putding ngon miệng đang dâng lên trước mắt anh. Hạ Thiên Khoát lập tức đưa lưỡi ngậm lấy nụ hoa nhỏ tưởng niệm đã lâu ngày, chỉ cảm thấy chúng dường như nở căng không ít, trong miệng bất ngờ tỏa ra hương thơm quyến rũ. Đói khát mà liếm mút khiến cho nó càng dựng thẳng, đến nỗi phát ra những tiếng chụt chụt đầy dâm mị, Mạc Ưu giả vờ ngủ mà nhẫn nhịn quả thật rất khổ cực.

“Ưm…” Cô nhịn không nổi mà ngâm khẽ ra tiếng, vòng eo không chịu nổi liền vặn vẹo, thoáng cái đã bị Hạ Thiên Khoát nhìn ra được trò giả vờ ngủ của cô.

Thấy cô không kháng cự lại sự xâm lược của anh, anh thực tủy tri vị (được một lần lại muốn một lần) bắt đầu càng mãnh liệt điên cuồng tiến công, nóng lòng muốn bù lại mấy ngày thiếu vắng. Cô giống như hưởng ứng cùng anh kích cuồng, anh vì vậy càng ra sức mà chiều ý cô.

“Ưm…Nhanh lên một chút….Em muốn….” Thân thể cô mang thai lại càng nhạy cảm hơn, đem phần nóng rực kia đâm nhẹ vào hoa tâm ướt át, Mạc Ưu tự động giơ chân ngọc lên kẹp chặt lấy thắt lưng anh, ngay cả cái mông nhỏ cũng đong đưa thúc giục anh tiến vào khó nhịn được mà đòi hỏi.

Nhiệt tình trước nay chưa từng có thiếu chút nữa khiến anh không giữ được bình tĩnh, nhưng anh vẫn còn có thể nhịn xuống dục vọng gần như muốn bùng nổ, không có làm bước tiếp theo, cố tình không thỏa mãn ham muốn của cô. “Muốn cái gì? Anh muốn em nói…”

“Ừ…Không…” Mạc Ưu xiết chặt cái gối không ngừng run rẩy, bụng dưới không ngừng cảm thấy trống rỗng khiến cô khó chịu khẽ rên rỉ.

“Hu hu… Tên xấu xa. Ma vương thối!”

“Không nói phải không? Vậy thì ngủ đi.” Cái mông săn chắc giả vờ chuẩn bị co rụt lại, anh khó khăn dùng ý chí cố gắng nén xuống.

“Không…” Mạc Ưu vô thức lấy chân cuốn lấy càng chặt, lắc lư hạ thân càng mạnh, hoa tâm ướt đẫm quấn lấy phần rắn chắc hừng hực kia. ” Em muốn anh… Nhanh lên một chút tiến vào…”

Hạ Thiên Khoát cảm giác phần thân dưới căng đau đến khó chịu, nhưng anh vẫn như trước cứng rắn chống lại sự giày vò đến chết này, chỉ tiến vào một chút, không vội mà đưa hết vào trong cơ thể cô.

Anh cúi người xuống ôm lấy bờ vai nhỏ yếu, thâm tình nhìn khuôn mặt của cô vì dục vọng mà đầy nước mắt, trở nên điềm đạm đáng yêu.

“Vậy, anh hỏi em…” Nhẹ liếm đi những giọt nước mắt, ngữ điệu vô cùng ôn nhu, “Em có yêu anh không?”

“Đừng hỏi em…” Mạc Ưu cắn chặt môi, ánh mắt đẫm nước nhìn đầy vẻ bất lực.

Hạ Thiên Khoát châm rãi co rút cái mông cũng không muốn tiếp tục xâm nhập nữa, cố ý muốn cô thể hiện rõ tình cảm. “Em yêu anh không?”

Ham muốn bị khiêu khích cùng với cảm xúc bị đè nén đồng thời bùng nổ, Mạc Ưu sụp đổ khóc to gào lên:”Yêu anh…Em yêu anh…yêu anh…”

Hạ thân của cô cùng lúc đưa ra phía trước nghênh đón vật cứng của anh đưa vào thật sâu trong cơ thể cô, mãnh liệt mà lắc lư cái mông nhỏ trước sau.

“A! Tiểu ma nữ của anh…” Hạ Thiên Khoát xúc động, vành mắt không khống chế được đỏ lên, không giấu được những yêu thương mà kêu lên, cũng không thể kiềm chế được dục vọng, để cho sóng tình đưa vào cơ thể cô.

“Em yêu anh…Yêu anh…Em yêu anh…Em yêu anh…” Mạc Ưu tuyệt vọng kêu khóc. Đây là lần đầu tiên cô phóng túng tình cảm của mình, cũng là lần cuối cùng.



“Mang thai?”

Tại quán “Thế giới cuối cùng”, bà chủ Lâu Phàm trừng lớn hai mắt, tiếng kêu vang dội khiến cho hầu như cả thế giới đều nghe thấy.

Mười phút trước cô còn chưa kịp mở cửa tiệm, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Mạc Ưu mệt mỏi lại mờ mịt đứng ở cửa quán.

Vừa thấy cô, Mạc Ưu lấy tốc độ cực nhanh chạy vào trong ngực cô khóc thất thanh.

Lâu Phàm rất nhanh ổn định tâm tình đỡ cô ngồi ở trên ghế, đợi cho nước mắt Mạc Ưu rốt cục thoáng dừng lại, uất ức nói ra tình cảnh quẫn bách hiện nay.

“Rốt cuộc là. . . . . . Bảo Bảo nhà cậu làm cho con chó thuần chủng nhà người ta lớn bụng, hay là cậu bị người đàn ông kia làm cho lớn bụng?” Lâu Phàm bị làm cho rối loạn bởi vì giọng mũi của cô bạn thân làm cho cô không hiểu đầu đuôi ra sao.”Đều có cả. . . . . .” Nghĩ đến tương lai mờ mịt, Mạc Ưu nhịn không được lã chã rơi lệ.

Thân thể cô biến hóa một cách rất rõ ràng, chỉ là cô cố tình không muốn đối mặt. Tối hôm qua không khống chế được bật lên tình cảm nói những lời đó với anh, cô biết sau này không thể lại trốn tránh. . . . . .

Buổi sáng cô cố ý giả bộ ngủ không dám đối mặt với anh, lại tinh tường biết rõ anh trước khi đi in lên trên môi cô nụ hôn có biết bao nhiêu là dịu dàng, điều duy nhất không rõ ràng chính là tình cảm của anh. Thừa dịp anh ra ngoài đi làm mới đến khoa phụ sản ở phòng khám bệnh gần đấy kiểm tra, chờ xác định suy đoán trong lòng, cô liền một đường chạy trốn tới “Thế giới cuối cùng” .

“Vậy cậu phải nói cho anh ta biết, bắt người đàn ông kia chịu trách nhiệm!” Lâu Phàm không hiểu Mạc Ưu vì sao phải trốn.

Tình ái quả nhiên đáng sợ! Ngay cả Mạc Ưu bài xích đàn ông như thế mà cũng bị rơi vào, lại còn bị hãm sâu nhất. . . . . . Từ trước đến nay Mạc Ưu đều khôn khéo quả quyết, vậy mà xử lý chuyện tình cảm sao lại giống như một người ngu ngốc vậy? Lâu Phàm thật sự khó có thể lý giải.

“Anh ấy sẽ bắt mình bỏ đứa nhỏ. . . . . .” Mạc Ưu lúc này mới nghẹn ngào nói ra khúc mắc với Hạ Thiên Khoát.

Cô không nói ra thân phận của Hạ Thiên Khoát, bởi vì Lâu Phàm nhất định sẽ đi tìm anh nói phải trái, như vậy sẽ chỉ làm sự tình càng hỏng bét! Cô không thể mạo hiểm để mất đi đứa trẻ.

Lâu Phàm nghe xong thấy không thể tưởng tượng nổi, cùng cô bạn thân vừa thấy hồ đồ lại cảm thấy vừa tức vừa đau lòng.

“Này, Mạc Tiểu Ưu! Cậu là ngày đầu tiên ra xã hội hả? Vì mấy con chó con còn chưa ra đời liền ngoan ngoãn bị nắm mũi dẫn đi, chẳng những đến nhà người ta làm người giúp việc, còn hiến thân, cậu thật sự là. . . . . . Thông minh một đời, hồ đồ nhất thời!”

Sao cô bạn này khi nói chuyện luyến ái lại không có đầu óc vậy? Đơn giản như vậy đã bị một người đàn ông lừa gạt trên giường, trước đó không tìm cô thương lượng, sau đó khi sự việc xảy ra mới chạy tới cô kể lể, bây giờ thì việc này càng to chuyện, còn mang theo một cái bụng bầu chạy trốn!

“Nhưng mà — đó là mấy sinh mệnh nhỏ mà! Mình có thể nào trơ mắt nhìn chúng nó chết. . . . . .” Chuyện cho tới bây giờ Mạc Ưu chỉ có thể trách chính mình, trả giá bằng tình cảm quá nhanh, cũng không biết được lấy lại nó về đúng lúc, mới có thể mặc cho ma vương năm lần bảy lượt đùa bỡn.

“Cho nên, cuối cùng cậu còn ký đơn trên tay hắn? Bên trong rốt cuộc viết những thứ gì?” Lâu Phàm thử từ trong đám lộn xộn sắp xếp lại để thấy ra một ít dấu vết.

Mạc Ưu hổ thẹn cúi đầu xuống. “Anh ta nói trừ đi món nợ năm trăm vạn. . . . . .”

“Cậu! Cậu thậm chí ngay cả điều khoản cũng không có xem đã kí tên? Cậu thật sự là quá. . . . . . Thật không biết nên nói cậu như thế nào! Vạn nhất đó là số tiền mấy ngàn vạn, hoặc lừa cậu là người đứng đầu của công ty, đến lúc đó hắn đến lấy hết, trong két rỗng không, người bị bắt đi ngồi tù chính là cậu!” Lâu Phàm tức giận sắp nhảy chồm chồm đến nơi.

Nếu như người đàn ông kia có chủ tâm lừa gạt Mạc Ưu, đào hố làm bẫy cho cô nhảy vào, cái việc này thật khó mà giải quyết. . . . . .

“Cậu không biết tình cảnh lúc ấy, mình. . . . . .”

Mạc Ưu cũng không có cách nào khác, nhưng cô tin tưởng vững chắc Hạ Thiên Khoát sẽ không hại cô, nhiều lắm là chỉ biết ức hiếp cô.

Trên mặt cô biểu lộ sự thống khổ làm cho Lâu Phàm cũng mắng không nổi nữa, hôm nay có nói cái gì cũng chẳng thể giúp gì được, chỉ có thể nghĩ biện pháp xem giải quyết như thế nào.”Vậy cậu có tính toán gì không?”

“Mình cũng không thể tạm thời ở đây trong lúc này được. Tiệm của mình bị anh ta để ý rồi, lại không thể quay về Bình Đông, chỉ có thể tới nhờ vả cậu.” Mạc Ưu biết rõ Lâu Phàm mềm lòng rồi, cũng khẳng định bạn tốt sẽ giúp đỡ mình.

“Thu lưu cậu đương nhiên không có vấn đề, nhưng mà, cậu định cả đời cứ ở tại chỗ này của mình, không cho người đàn ông kia biết mình đã làm cha ư?”

“Anh ta, mình khinh thường anh ta! Kể cả mấy đứa con của Bảo Bảo anh ta cũng không cần, làm sao có thể muốn đứa trẻ của mình? Anh ta giống như là chó thuần chủng cao quý, mà mình giống như Bảo Bảo không phải thuần chủng không có địa vị, anh ta làm sao có thể quý trọng mình, thậm chí là cả đứa nhỏ trong bụng mình?”

Nghĩ đến anh ta ngay cả chó con cũng không chịu, Mạc Ưu không khỏi đau buồn.

Lâu Phàm lại không nghĩ như vậy. “Mình van cậu! Cái gì mà chó thuần chủng, cái gì mà dòng máu cao quý . . . . . . Cậu không cần phải tự hạ thấp giá trị con người mình! Chúng ta đều là dựa vào chính bản than mình có năng lực kiếm tiền, tốt xấu gì cũng là bà chủ của một của hàng nhỏ. Huống hồ, đầu năm nay không có người coi trọng những thứ này nữa rồi! Chẳng phải chồng của Bách Trữ, Ninh Hoà cũng không phải là nhà giàu có ư? Các cô ấy bây giờ đều rất hạnh phúc!”

“Đó là vì các cô ấy may mắn, gặp được người đàn ông tốt. . . . . .” Mạc Ưu đối với chuyện tình cảm không có lạc quan như vậy, thực tế Hạ Thiên Khoát không giống người chồng tốt giàu tình cảm, anh ta là một ma vương khát máu.

Biết rõ bạn tốt vì sao đối với tình ái không tin tưởng như thế, Lâu Phàm nhất thời cũng không biết khuyên răn Mạc Ưu như thế nào, chỉ có thể để cho cô tự mình suy nghĩ, mới có thể có động lực để truy cầu hạnh phúc.

“Được rồi, cậu cứ an tâm ở lại, đừng nghĩ quá nhiều . . . . . .” Lâu Phàm chỉ có thể dùng loại phương thức này giúp bạn tốt. “Nhưng mà, cậu nói trước cho mình biết, cậu yêu anh ta sao?”

Mạc Ưu nghe vậy mũi cay cay.”Mình yêu anh ấy.” Cô hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn chậu cúc Ba Tư ngoài cửa sổ, không tự giác lộ ra vẻ mặt si mê, làm cho Lâu Phàm không còn lời nào để nói.

Bụng Mạc Ưu càng ngày càng to, thân thể mang thai nhưng lại không có nhiều thịt, tuy cô mỗi ngày giúp quán cà phê kinh doanh, tươi cười chân thành, bộ dáng thoạt nhìn rất thấy thoả mãn, nhưng Lâu Phàm biết rõ cô chỉ là đang gắng gượng chống đỡ.

Cô lén đi sang nhà chồng của Lam Hồng Nhạc, nghe nói là một nhân vật tai to mặt lớn được cả hai giới hắc bạch đều hoan nghênh, giúp thăm dò tin tức người đàn ông trong miệng Mạc Ưu, vài ngày sau, cô rốt cuộc biết Mạc Ưu chọc tới đại nhân vật nào.

Lâu Phàm gọi điện thoại đến tập đoàn vận tải đường biển Hải Thiên tìm tổng giám đốc, thư kí của Hạ Thiên Khoát cũng không định sẽ chuyển điện thoại cho anh.

” Mời cô chuyển lời cho Hạ tiên sinh, anh mất đi cái gì thì mời anh nhanh chóng tìm trở về tại quán ‘Thế giới cuối cùng’.” Lâu Phàm không lưu lại số đã cúp điện thoại, đánh cuộc là Hạ Thiên Khoát có nóng vội tìm Mạc Ưu không.

Ba tiếng sau lúc chạng vạng tối, Mạc Ưu có thói quen ra ngoài tản bộ vào lúc này, Lâu Phàm thì rửa cốc chén ở quầy bar, sau lưng thình lình truyền đến tiếng tra hỏi kinh sợ:

“Mạc Ưu ? Em ở đâu?” Hạ Thiên Khoát nghe được thư kí giọng không chắc chắn nhắc lại lời nhắn quái lạ, anh lập tức ra lệnh cho người ở phòng thư kí điều tra xem “Thế giới cuối cùng” nằm ở chỗ nào, tra được một địa chỉ liền vội vàng chạy tới.

“Anh là ma vương?” Lâu Phàm không khách khí hỏi lại, liếc một cái liền đoán ra thân phận của anh.

Động tác rất nhanh! Chỉ là thái độ quá kém, tính tình quá xấu, biểu hiện trên mặt quá nghiêm túc. . . . . . Quả nhiên người cũng như tên!

Hạ Thiên Khoát đối mặt với Lâu Phàm trực tiếp cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng thực sự buông xuống được tảng đá phiền muộn tích trong ngực hơn ba tháng nay.

“Cô là người nhắn lại?” Người phụ nữ trước mắt cùng Mạc Ưu có vài phần tương tự về thái độ kiêu ngạo, nhưng cô lại có vẻ là người nội tâm thâm trầm, không giống tiểu ma nữ có bao nhiêu bướng bỉnh ngang ngược đều hiện hết lên trên mặt.

“Đúng thì sao? Không đúng thì sao?” Lâu Phàm nhún vai, không trực tiếp thừa nhận.

Biết rõ cô cố ý làm khó dễ, Hạ Thiên Khoát thoáng mềm giọng.”Tôi tìm Mạc Ưu, tìm đến sốt ruột, xin cô nói cho tôi biết cô ấy ở nơi nào. . . . . .”

Lâu Phàm vẫn xoay người tiếp tục rửa chén, thờ ơ nói: “Dù sao Mạc Ưu chỉ là người giúp việc, lại đi thuê một người khác là được? À. . . . . . Hay là anh không nỡ dùng tiền tìm phụ nữ, mới có thể vội vã tìm cô gái ngốc ký văn tự bán mình ấy tính làm người tình à?”

“Mạc Ưu không phải người hầu, cũng không phải người tình, không cho phép cô nói cô ấy như vậy!” Hạ Thiên Khoát lớn tiếng phản bác. Anh không cho phép bất luận kẻ nào đối xử với Mạc Ưu như vậy, cho dù là bạn bè của cô!

“A? Không cho phép tôi đây nói cô ấy như thế, chính là anh đối xử với cô ấy như vậy, vậy đây tính là cái gì?” Lâu Phàm xoay người dùng đôi mắt lên án đe dọa Hạ Thiên Khoát, làm cho anh á khẩu không trả lời được.

Hoá ra, Mạc Ưu một mực đối đãi với mình như vậy, đều là do anh không sớm một chút cho cô thấy tâm tư của mình, làm cho cô một mực chìm trong thống khổ, khó trách cô nản lòng thoái chí mà rời khỏi anh. . . . . .

“Cô. . . . . .” Hạ Thiên Khoát cố gắng nuốt sự chua xót xuống cổ họng, ngữ khí hơi nghẹn ngào, “Cô ấy là người phụ nữ tôi yêu nhất.”

Lâu Phàm lại cười khẽ, căn bản không tin tưởng anh là thật tâm.”Ha ha. . . Thật không? Đã yêu cô ấy như vậy, vì sao lại lừa gạt cô ấy? Có phải anh muốn dùng Mạc Ưu làm người gánh nợ cho công ty hay không, lá đơn kia chỉ là ngụy trang?”

“Đây không phải là đơn bồi thường. . .” Nếu người phụ nữ trước mặt đã biết hết thảy, Hạ Thiên Khoát cũng không giấu diếm. Anh móc ra một trang giấy từ trong túi comple, cực kỳ cẩn thận để trên quầy bar.

Lâu Phàm tiến lên trước, xác thực là cô ngốc Mạc Ưu kia đã kí tên và chỉ điểm, bên cạnh còn bị mấy giọt nước mắt thấm ướt.

Cô nhìn kỹ từng điều khoản một của lá đơn, mới lộ ra nụ cười.”Ha ha, quả nhiên là một người gian xảo, ma vương! Khó trách Mạc Ưu bướng bỉnh này cũng thua trong tay anh!”

“Phải nói là tôi thua trong tay cô tiểu ma nữ này. . . . . .” Hạ Thiên Khoát bất giác lộ ra nụ cười khổ, cái kiểu bị nhìn thấu tâm tư này anh chưa từng có.

“Như vậy, xin cô nói cho tôi biết Mạc Ưu ở nơi nào, được không?”

Lâu Phàm nhìn đồng hồ, tùy ý chỉ một ngón tay hướng ra ngoài phòng.”Cô ấy vào thời gian này đều đi tản bộ, cũng không biết đi chỗ nào, dù sao cũng chỉ trong khu núi này thôi, chính anh tự đi tìm đi!”

Hạ Thiên Khoát thu hồi tờ giấy kia, vội vã tông cửa xông ra, Lâu Phàm gọi anh lại.”Nhìn thấy cô ấy lúc này đừng quá kinh ngạc. . . . . .” Nụ cười thần bí của cô có chút quỷ dị.

“A?” Hạ Thiên Khoát sửng sốt một chút, hoàn toàn không hiểu ý của Lâu Phàm, cũng không muốn hiểu. Người phụ nữ yêu thương gần trong gang tấc, còn có cái gì quan trọng hơn so với điều đó?

Hạ Thiên Khoát chạy nhanh theo con đường mòn bên triền núi, càng tìm không thấy Mạc Ưu càng sốt ruột, sau anh lại hướng một chỗ khác trên triền núi chạy đi, đầu đã đầy mồ hôi, thở hồng hộc.

Anh thoáng dừng bước lại, hai tay để trên đầu gối thở một hơi. Đợi cho hô hấp tạm ổn định, ngẩng đầu thấy thân ảnh nhớ thương đã rất lâu đang đứng ở nơi cao nhất trên núi. Ánh mắt anh thương yêu ngắm nhìn khuôn mặt âu sầu, mới biết được mình nhớ nhung người phụ nữ trước mắt đến cỡ nào, yêu cô đến cỡ nào.

Gương mặt của cô rõ ràng gầy đi trông thấy, nhưng thân thể tựa hồ có chút mập ra, bụng. . . . . . Đợi đã! Hạ Thiên Khoát trừng lớn con mắt nhìn bụng Mạc Ưu không hiểu sao lại to ra.

“Mạc Ưu. . . . . .” Anh cảm giác có cái gì chẹn ở cổ họng, kích động không nói nên lời. Mạc Ưu chăm chú nhìn về phía xa sơn cốc, Hạ Thiên Khoát thấp giọng khẽ gọi khiến cho cô quay đầu nhìn quanh, nhìn rõ là anh, sắc mặt cô biến đổi, lập tức hướng một phương hướng khác nhanh chạy đi.

“Mạc Ưu!” Hạ Thiên Khoát vội vàng đuổi theo phía sau cô, anh bước nhanh một bước, Mạc Ưu lại đi nhanh hơn, anh vì vậy gấp đến độ hô to một tiếng: “Đứng lại!”

Mạc Ưu không dừng lại, ngược lại bắt đầu chạy băng băng lên phía trước, gấp đến độ anh ra sức hướng cô đuổi theo.”Mạc Ưu! Đừng chạy!”

Không biết ý đồ của anh, Mạc Ưu hai tay che chở bụng chạy nhanh hơn, lại bị vấp phải hòn đá nhỏ trên đường, lảo đảo một cái, mắt thấy cô sắp ngã nhào về phía trước, theo sau là Hạ Thiên Khoát vượt lên một bước ôm lấy cô từ phía sau lưng, đem cô ôm chặt trong ngực. Hai người duy trì cái tư thế này không ngừng thở dốc, trái tim kinh hoàng hòa lẫn vào nhau.

Hạ Thiên Khoát hô hấp bình thường, mới mở miệng vội vàng chất vấn.”Vì sao vừa nhìn thấy anh đã chạy đi? Anh càng gọi em lại, em lại chạy trốn càng nhanh. . . . . . Còn tí nữa là té ngã!”

Giọng điệu trách mắng làm cho Mạc Ưu nghe được thấy rất oan ức. “Anh kêu tôi dừng tôi dừng được à? Chì vì không muốn anh đuổi theo, bằng không làm gì mà phải chạy như vậy?”

Anh ta rốt cuộc muốn thế nào? Đang ở thật xa chạy tới nơi này để mắng cô sao? Mạc Ưu chỉ cảm thấy rất ủy khuất.

“Em. . . . . . Anh thực nên đánh cái mông của em một trận!” Tiểu ma nữ này sắp làm mẹ đến nơi còn quật cường như vậy, nhưng anh lại yêu chính cái tính xấu này của cô. . . . . . Hạ Thiên Khoát bất đắc dĩ nghĩ, một đôi bàn tay đồng thời xoa cái bụng tròn vo của cô, lồng ngực tràn đầy sự cảm động và kiêu ngạo.

Cảm giác sự dịu dàng lòng bàn tay anh truyền đến, đứa bé trong bụng cũng đá một cái chào hỏi cùng cha, mũi Mạc Ưu lập tức cay cay.

“Anh. . . chỉ biết bắt nạt em!” Cô quật cường vặn vẹo thân hình đẩy anh, ra Hạ Thiên Khoát nói thế nào cũng không thả.

“Không bắt nạt em thì bắt nạt ai? Em tiểu ma nữ này lại bội ước lẩn trốn, còn mang theo bảo bối của anh, tự em nói có phải là nên đánh mông không?” Anh hôn hít lấy tóc của cô, tiếp tục hôn tới vệt nước mắt nơi khóe mắt cô, ngữ điệu trách mắng lại như là liếc mắt đưa tình. Từ ngôn ngữ và hành động cảm nhận sự quan tâm của anh đối với mình, Mạc Ưu mạnh mẽ che giấu nỗi vui mừng khôn xiết trong lòng.

“Nó không phải là bảo bối của anh, cũng không có cùng một loại dòng máu cao quý, mẹ nó chỉ là một người giúp việc bé nhỏ, em nghĩ là anh sẽ không muốn, càng sẽ không thương nó. . . . . .” Cô cố ý dùng lời nói của anh lúc trước mỉa mai chính mình.

“Làm sao em biết anh không cần? Hơn nữa ai dám hoài nghi con ta huyết thống không thuần khiết, anh sẽ cùng hắn nói cho rõ ràng!” Hạ Thiên Khoát nói xong lòng đầy tức giận, bàn tay không rời khỏi cái bụng của cô.

“Làm sao anh biết được em có con? Làm sao biết được huyết thống cục cưng có bao nhiêu phần thuần khiết?” Cô nhịn không được chất vấn anh, nhìn anh tự bào chữa.

“Trên người nó chảy dòng máu của ma vương và tiểu ma nữ, thuần túy là huyết thống của ‘Ma giới’, từ nay về sau nhất định là một tiểu ma vương hoặc tiểu ma nữ hậu sinh khả úy. . . . . .” Hạ Thiên Khoát nói xong, thấy Mạc Ưu không có bộ dáng cảm động chút nào, đành phải ăn nói khép nép khẩn cầu: “Theo anh trở về, mang theo tiểu ma vương hoặc tiểu ma nữ của chúng ta cùng về nhà được không?”

“Chúng em tại sao phải trở về với anh? Trở lại nhà của anh còn không phải là làm người giúp việc sao, cái gì cũng phải nghe lời anh sao.”

Thấy tình thế nghịch chuyển, Mạc Ưu đương nhiên không chịu nhanh như vậy mà thỏa hiệp, lại càng không nguyện nửa đời sau đều bị ma vương nắm mũi dẫn đi.

“Đừng quên, em đã ký tên, còn điểm chỉ, chứng cớ ở chỗ này.”

Hạ Thiên Khoát vội vã móc ra từ trong lòng ngực tờ đơn bày trước mặt cô, trên đó viết: “Bên B ( Mạc Ưu ) đồng ý làm thê tử của bên A ( Hạ Thiên Khoát ), cả đời ở bên cạnh anh, không rời không bỏ . . .”

Mạc Ưu đoạt lấy tờ đơn cẩn thận nhìn, giờ mới hiểu được lúc trước mình kí là lời thề kết hôn, đột nhiên làm cho cô tràn đầy vui sướng cảm động.

Bất quá, cô sẽ không lại để cho ma vương gian trá kia trêu đùa nữa!

Mạc Ưu cầm lấy lá đơn, xé làm hai ba mảnh.

“Đừng xé!” Hạ Thiên Khoát không kịp lấy lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn những mảnh giấy nhỏ theo gió bay đi. Vật duy nhất có thể mang người phụ nữ thương yêu trở về đã không còn, mất đi lợi thế cuối cùng, anh đột nhiên cảm thấy rất chán nản, cằm dựa vào bả vai Mạc Ưu, không biết nên nói gì.

“Anh nói xem, em còn có lý do gì về nhà với anh?”

Khóe miệng cô vụng trộm lộ ra vẻ nụ cười đắc ý, chờ đợi.

“Anh chi có. . . . . . chỉ có tình yêu với em! Cũng không biết em muốn hay không. . . . . .” Không biết tỏ tình, người đàn ông này nói ra ba chữ này xong, chỉ dám xấu hổ tránh ở phía sau cô, đỏ mặt nói ra tình cảm tự đáy lòng.

“Anh yêu em! Tình yêu này không biết bắt đầu từ lúc nào, nhưng có thể khẳng định là vô tận. Anh muốn cùng tiểu ma nữ yêu thương tạo nên một gia đình hạnh phúc, còn có cục cưng của chúng ra, cùng một gia đình chó cún hạnh phúc . . . . . . Lý do này đã đủ cho em theo anh về nhà chưa?”

Rốt cục cũng đợi được lời muốn nghe… Mạc Ưu cố gắng kềm nước mắt mừng rỡ, cánh tay nhỏ nhắn chạm lên người anh, cố gắng nuốt xuống nghẹn ngào ở cổ họng. “Em có điều kiện. . . . . .”

“Chỉ cần em đồng ý, điều kiện gì anh cũng đáp ứng!” Hạ Thiên Khoát mừng rỡ như điên đem cô xoay người lại, kích động chiếm lấy môi của cô.

“Lần này đổi cho anh kí tên lên đơn!” Phong thủy luân chuyển, lần này quyền khống chế rơi vào trong tay cô, Mạc Ưu nói như thế nào cũng phải bắn một mũi tên báo thù.

“Anh ký! Em viết cái gì anh cũng ký, như vậy được rồi chứ?” Hạ Thiên Khoát xoa cái mũi cao của Mạc Ưu, cam tâm tình nguyện để tiểu ma nữ này tùy ý lấn ấp, chi phối hạnh phúc của bản thân mình sau này.

“Để em nghĩ đã. . . . . .” Cô ngẫm lại nội dung điều khoản, để xem nên báo thù anh thế nào đây!

Hạ Thiên Khoát nhẹ hôn lên đôi môi hồng hồng mê người, giọng làm nũng hỏi: “. . . . . . Em yêu anh sao?”

“À. . . Còn phải xem tâm trạng thế nào đã!” Mạc Ưu nghiêng đầu, giả bộ không đếm xỉa tới.

Anh lần nữa cúi người hôn cô đến đầu óc choáng váng, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi : “Em yêu anh sao?”

“Ưm. . . Em còn phải nghĩ. . . . . .” Xương cốt đều tê dại rồi, xem ra miệng cô vẫn còn cứng cực kỳ.

Hạ Thiên Khoát nhìn trái nhìn phải, gần đó là một rừng cây rậm rạp làm anh sinh ý niệm tà ác trong đầu. Dù sao anh luôn luôn có biện pháp bức cô nói ra lời thật lòng.

Không để ý Mạc Ưu kháng nghị, Hạ Thiên Khoát ôm lấy cô đi vào rừng cây. Không lâu sau, bên trong liền truyền ra tiếng rên rỉ bị đè nén hết sức .

“Em yêu anh. . . . . . Thiên Khoát. . . . . . Rất yêu anh. . . . . . A. . .”

May mà con đường nhỏ này không có ai đi qua, hơn nữa đồng thời có năm con chó chạy tới, cố gắng canh giữ chỗ vào trong rừng cây.

Thiên Thiên và Hỉ Hỉ đã đem tặng người khác, chỉ còn lại có Ưu Ưu, Nhạc Nhạc cùng với Điểm Điểm chơi đuổi bắt với nhau, Bảo Bảo và Hỉ Nhạc thì là đôi phụ huynh già nằm rạp trên mặt đất.

Chúng nó khẽ trao đổi ánh mắt, trong nội tâm thầm nghĩ: Papa và mẹ không biết còn bao lâu nữa? Đói bụng quá đi. . . . . .



—HOÀN—

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.