Hạ Thiên Khoát sau khi nhanh chóng làm xong
công việc liền vội vàng chạy về nhà, dự tính mang Mạc Ưu đi ra ngoài
thưởng thức bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, êm đềm trải qua sinh nhật
tuổi ba mươi ba. Vừa vào cửa, bất ngờ xung quanh quanh anh ùa ra nhiều
người bắn pháo rôm rả và hô to “Sinh nhật vui vẻ!”
“Cám ơn. . . . . .” Nhìn thấy lần lượt từng
người đều là quen biết, đều là những người bạn chơi với anh từ khi còn
nhỏ, mặc dù là do Lưu Anh Mị tự chủ trương làm cho Hạ Thiên Khoát cảm
thấy bực mình, nhưng anh vẫn tươi cười cảm tạ lời chúc phúc của bạn bè.
Nhưng người anh một lòng muốn gặp lại không
có ở đây, anh không khỏi hướng mắt nhìn chung quanh phòng khách và nhà
ăn, cũng không nhìn thấy bà La nữa.
Lưu Anh Mị nắm một bên cánh tay của anh,
đang lúc mọi người túm tụm xuống đến nhà ăn, bên cạnh sáu gã nhân viên
tạp vụ đang cầm bình rượu, chờ các tân khách ngồi vào chỗ của mình. Đối
với các món ngon đều do đầu bếp nổi danh từ nhà hàng năm sao mời tới tỉ
mỉ làm ra, Hạ Thiên Khoát lại không cảm thấy vị ngon. Lòng của anh thủy
chung đang lo lắng cho Mạc Ưu, nhưng thân là chủ nhân anh lại không thể
rời tiệc, thêm nữa Lưu Anh Mị lại hết sức quấn quýt ngăn trở anh, làm
cho anh rốt cục hiểu được cảm giác quẫn bách như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
“Thiên Khoát, Mạc tiểu thư đâu? Nghe nói cậu coi cô nương nhà người ta như người làm . . . . . . Cũng đừng như vậy
chứ, cô ấy đã thiếu nợ cậu năm trăm vạn rồi, còn muốn nhục nhã người ta
như vậy. . . . . .” Tôn Thiên hôm nay cũng là thượng khách, rượu qua ba
tuần uống nhiều mấy chén anh bắt đầu nói nhảm.
Sắc mặt Hạ Thiên Khoát trầm xuống, vội vàng ngăn Tôn Thiên nói tiếp. “Cô ấy đã rời đi, chuyện này cũng đừng lại nhắc đến.”
Từ trong lời nói của Tôn Thiên cùng với việc Hạ Thiên Khoát nói tránh đi, Lưu Anh Mị cảm thấy có điều không ổn, vội
vàng hỏi dồn. “Cô hầu gái đó sao? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Chẳng qua là một người hầu nho nhỏ, vật đổi sao dời, không đáng nhắc tới.” Khẩu khí Hạ Thiên Khoát cực kỳ lãnh đạm
nói cho qua chuyện, không muốn làm cho Mạc Ưu bị chú ý sớm như vậy, anh
còn chưa chuẩn bị tâm lý.
Tôn Thiên lại không ý thức được mình đã nói
sai, uống tiếp nửa chén sâm banh, không để ý vẻ mặt âm trầm của Hạ Thiên Khoát, không muốn sống lại tiếp tục nói.
“Người phụ nữ kia thật đúng là không may,
chỉ vô tình mang thai, chẳng những phải bồi thường năm trăm vạn, còn
phải tới nơi này làm nữ hầu, người này bảo là muốn giáo huấn cô ta, vì
trả giá cho sai lầm của mình. . . . . .”
Lưu Anh Mị vừa đoán liền biết ngay “Cô hầu
gái” kia là ai, cố ý đề cao âm điệu phụ họa: “A, tôi đã gặp qua người
phụ nữ anh nói, thì ra là đến chuộc tội nha. . . . . . Thực nên giáo
huấn cô ta nhiều một chút, làm cho cô ta nhận rõ thân phận của mình!”
“Đúng đó! Bây giờ tố chất người hầu thật
kém, chúng ta nên giáo huấn nhiều một chút. . . . . .” Mỗi người đang
ngồi ở đây đều là thiên kim, công tử có gia thế bất phàm, nhắc tới người hầu, mỗi người cũng giống như có đầy bụng nước đắng nói không ngừng.
“Đủ rồi. . . . . . Chúng ta không cần phải
thảo luận tiếp những chuyện nhàm chán này!” Hạ Thiên Khoát ngăn mọi
người bàn tán, cùng lúc lại dùng ánh mắt chỉ trích nhìn chằm chằm vào
Tôn Thiên. Tôn Thiên đang cùng bạn gái liếc mắt đưa tình, không chút nào biết mình sai cái gì. Hạ Thiên Khoát nhìn qua những “Hảo hữu” này đều
là từ danh môn thế gian, lại nhìn những thứ tinh xảo trước mắt, đột
nhiên cảm thấy tất cả đều vô nghĩa.
Đặc biệt những ngày gần đây, anh và Mạc Ưu
hai người cùng đi ăn tối, dù cho là cháo loãng hay chút thức ăn cũng đều vui vẻ chịu đựng. . . . . . Lúc này, anh hoàn toàn không ngờ tới “Cô
hầu gái” của anh đang đứng sau lưng, nghe được thanh âm của anh, Mạc Ưu
vốn định đi ra ngoài để xem phản ứng của anh, lại trong lúc vô tình nghe được đoạn đối thoại làm cô tan nát cõi lòng, hiểu được hoàn toàn dụng
tâm của Hạ Thiên Khoát.
Chẳng qua là một người hầu nho nhỏ . . . . . Thực nên giáo huấn cô ta nhiều một chút, làm sai phải trả giá thật nhiều.
Những lời nói vô tình này không ngừng vọng
lại trong đầu, cô cảm thấy thấy cả người lạnh từ lòng bàn chân lên, sắc
mặt vốn tái nhợt lại càng trở nên không có huyết sắc, thân thể lạnh như
băng phát run. Một cái giá lớn? Giáo huấn? Kể cả lên giường của anh, kể
cả tuỳ ý bạn tốt của anh nhục nhã sao? Hoá ra trong lòng của anh, cô
không đáng kể như vậy, có thể tùy ý chà đạp.
Những người giàu có kia dùng lời nói dầy xéo tự ái của cô, mà thái độ của anh cũng là chà đạp tấm lòng của cô!
Cô phải làm cái gì đó, nếu không cô sẽ nổi giận, sẽ hỏng mất. . .
Lúc này, phục vụ viên vào phòng bếp, lấy
bánh ngọt trong tủ lạnh ra, đốt ba mươi ba căn nến chuẩn bị mang ra chúc mừng sinh nhật.
“Để tôi.” Mạc Ưu nhợt nhạt tươi cười giải thích với phục vụ viên, “Tôi là người hầu hiện giờ, tôi muốn tự mình phục vụ ông chủ.”
Phục vụ viên hiểu ý giúp Mạc Ưu mở cửa, Mạc
Ưu cố gắng tươi cười bưng bánh ngọt đi vào nhà hàng, các tân khách bắt
đầu hát bài sinh nhật vui vẻ.
“Mạc Ưu?” Hạ Thiên Khoát không ngờ Mạc Ưu
hoá ra ở trong phòng bếp, hơn nữa sắc mặt của cô tái nhợt như ma, thân
thể cũng lung lay sắp đổ.
Anh bất chấp tân khách nghĩ gì, đứng dậy
đang muốn vịn lấy cô, Mạc Ưu lại tỏ ra xa cách với anh, nụ cười quỷ dị.
“Hạ tiên sinh, chúc ngài sinh nhật vui vẻ!”
Cô một hơi thổi tắt nến trên bánh ngọt, sau
đó bất ngờ dùng sức đem bánh ngọt ném tới Hạ Thiên Khoát, ngồi ở bên
cạnh anh, Lưu Anh Mị cùng các tân khách khác đều bị kem văng trúng
người.
“Á! Tại sao vậy. . . . . .” Các tân khách đều từ trên chỗ ngồi bắn lên, kinh hô vội vàng dùng khăn ăn lau người.
“Mạc Ưu! Em làm cái gì vậy?” Hạ Thiên Khoát sững sờ tại chỗ, khó tin nhìn cô.
Mạc Ưu mắt lạnh nhìn cảnh hỗn loạn, khóe miệng lộ ra nụ cười quật cường lại bi thương.
“Không phải muốn giáo huấn tôi sao, một người hầu không đáng nhắc đến? Anh cho là mình thành công không?”
Cô thật sự rất muốn cười. . . . . . Nhìn bộ
dáng chật vật của những danh môn thục nữ cao cao tại thượng kia thật sự
rất sảng khoái! Nhưng vành mắt của cô lại nóng rực, ngực đau đến không
thở nổi.
“Sự tình không phải như em nghĩ, em hãy tỉnh táo nghe anh giải thích. . . . . .” Biết cô đã nghe được lời nói vừa
rồi, nước mắt phẫn hận trên mặt cô làm cho Hạ Thiên Khoát ảo não không
thôi. Anh cởi áo vest dính đầy kem cất bước tiến lên vội vã muốn ôm chặt Mạc Ưu, vẻ mặt cô làm anh kinh hoảng không thôi.
Mạc Ưu lại lui về phía sau một bước, lưng
ưỡn thẳng. “Đối với người hầu đê tiện còn cần giải thích gì? Chỉ là,
không biết Hạ tiên sinh có thoả mãn với sự ‘ phục vụ ’ hơn một tháng qua của tôi không? Dù sao cô hầu gái thiếu giáo huấn như tôi thật đúng là
dùng tốt, không phải sao?”
Cô cắn chặc hàm răng trừng mắt quật cường, mỗi một câu nói ra sự thật, lòng của cô lại có cảm giác giống như bị lăng trì.
“Không cho phép em hiểu lầm tôi như vậy,
cũng không cho phép em tự hạ thấp bản thân như vậy!” Hạ Thiên Khoát thấp giọng rít gào. Mặc dù anh trước giờ đều tỉnh táo tự kềm chế, mấy năm
qua trên thương trường những khi đối mặt với mưa gió đều chưa từng lùi
bước hoặc cảm thấy sợ hãi, nhưng giờ phút này anh lại không biết nên
trấn an tâm tình của cô như thế nào, hóa giải hiểu lầm của cô, chỉ có
thể dùng phương thức trực tiếp nhất cũng là ngu xuẩn nhất an ủi cô.
“Không cho phép? Ha ha. . . . . . Tôi đúng
là không có tư cách nói những lời này, lần này lọt vào trong tay ma
vương anh, tôi thật sự được giáo huấn đủ. . . Thật là phải trả một cái
giá lớn đau đớn. . . . . .”
Anh vẫn dùng loại giọng điệu bá đạo đối với
cô, lại còn biến cô thành người hầu cho mọi người sai sử . . . . . .
Mạc Ưu rốt cục nhận rõ lời ngon tiếng ngọt lúc trước chỉ là thủ đoạn đùa bỡn nhân tính của ma vương.
Cô nhận thua. . . . . . Thua do quá đơn
thuần, thua vì tự cho là ma vương cũng có chân tình, kết quả là đây,
chẳng qua chỉ là công cụ trêu đùa nhân tâm của anh . . . . .
Thật sự cô đã bị giáo huấn, loại giáo huấn
xuyên tim thấu xương vĩnh viễn khó quên! Tỉnh mộng, cô chỉ muốn trở lại
nơi thuộc về mình, yên lặng liếm láp miệng vết thương.
Trước ánh mắt ngơ ngác của mọi người, Mạc Ưu vét hết chút kiêu ngạo cuối cùng đi ra cửa, Hạ Thiên Khoát vội vàng gọi cô lại.”Em muốn đi đâu? Đừng.”
Mạc Ưu dừng bước, nhưng không xoay người
lại: “A đã nónhi, ta muốn đi thì đi, hiện tại tôi một khắc cũng không
muốn ở lại đây, sự dối trá của anh khiến cho tôi buồn nôn.”
“Mạc Ưu!” Hạ Thiên Khoát dợm chân định đuổi
theo, nhưng Lưu Anh Mị ngay lúc đó lại giữ chặt anh, các tân khách đối
diện anh đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Thật có lỗi, làm cho mọi người bị liên lụy . . . . .” Hạ Thiên Khoát chỉ có thể trước trấn an khách nhân, đem hết
thảy đều xử lý thỏa đáng, sau sẽ tìm Mạc Ưu giải thích rõ ràng.
Dựa vào tình cảm của cô đối với anh, hẳn là hiểu lầm rất nhanh sẽ tiêu tan, anh có lòng tin này! Hạ Thiên Khoát lạc quan nghĩ.
Mạc Ưu như du hồn trở về cửa hang Bạn Tốt Của Bảo Bảo, A Khoan đang chuẩn bị đóng cửa.
“Bà chủ, cô đã trở lại? Cô vẫn còn muốn rời
đi sao?” A Khoan vừa gặp cô giống như nhìn thấy cứu tinh, “Nếu cô không
trở về, tôi và Tiểu Khiết cũng chống đỡ không nổi nữa . . . . .”
Mạc Ưu cố gắng tươi cười “Tôi sẽ không rời
đi nữa! Anh nói cho Tiểu Khiết, ngày mai hai người bắt đầu thay phiên
nhau nghỉ ngơi một tuần lễ, nghỉ ngơi thoải mái.”
“Quá tuyệt vời!” A Khoan hưng phấn hét to, lại phát giác sắc mặt Mạc Ưu không ổn.
“Bà chủ, cô có khỏe không? Sắc mặt cô thật tệ, thoạt nhìn giống như sắp xỉu.”
“Tôi không sao. . . . . .” Mạc Ưu thúc giục A Khoan rời đi, bởi vì cô cảm giác mình sắp không chịu đựng nổi nữa.
Chờ A Khoan rời đi, cô mở cửa lồng thú nuôi
bằng thủy tinh, Bảo Bảo lập tức từ sau phòng chạy ra, hưng phấn vừa nhảy vừa vẫy đuôi bên cạnh chân cô.
Mạc Ưu ngồi xổm người xuống ôm chó cưng,
dùng giọng điệu yêu chiều trấn an chú chó. “Bảo Bảo. . . . . . Mẹ rất
nhớ cưng. . . . . .”
Vừa nói nước mắt lại bắt đầu òa ra như vỡ
đê, cô ôm chặt chó cưng khóc rống nghẹn ngào, vì cô vừa căm thù đến tận
xương tuỷ vừa nhớ đến tên ma vương đáng chết kia . . . . . .
Bảo Bảo lặng yên bên người chủ nhân, thỉnh
thoảng lè lưỡi liếm láp tay cô, đôi mắt ôn hòa mang theo một chút không
biết làm sao, trong nội tâm thầm nghĩ: Mẹ, mẹ làm sao vậy?
Đã khóc rồi, ảo não cũng qua, Mạc Ưu nằm ở
trong căn gác nhỏ, dùng ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà thấp bé.
Giờ phút này cô nguyện mình là một con rối vô tri ngốc nghếch, bị làm
thương tổn cũng không biết đau. Chuông cửa giòn giã vang lên, rất có thể là khách hàng vội vã tới đón thú cưng gởi nuôi hoặc khách hàng có việc
gấp, nhưng giờ phút này việc Mạc Ưu không muốn nhất làm chính là vui vẻ
tiếp khách.
Nhưng người đến kiên nhẫn còn hơn cả cô, cuối cùng làm Bảo Bảo có chút không kiên nhẫn thấp giọng rít gào.
Mạc Ưu đành phải cử động thân thể mỏi mệt
không chịu nổi, nhấn nút bộ đàm.”Xin chào, Chúng tôi đã đóng cửa rồi, có chuyện gì không?”
“Là anh, nhanh mở cửa. . . . . .” Đầu kia truyền đến giọng nói gấp gáp của Hạ Thiên Khoát.
Anh thật vất vả xử lý xong đống hỗn loạn
trong nhà, cũng tiễn chân tất cả khách khứa, đang muốn gọi điện thoại
cho Mạc Ưu, lại sực nhớ ra là không có số điện thoại của cô, còn may là
nhớ rõ địa chỉ của tiệm thú cưng.
Không ngờ anh sẽ tìm tới cửa, hiện tại người cô không muốn thấy nhất chính là anh. “Anh đi đi! Tôi không muốn gặp anh.”
Giọng nói lạnh lùng như băng tuyết xen lẫn nghẹn ngào, Hạ Thiên Khoát tin tưởng vững chắc cô chỉ là một chút hờn dỗi.
“Sự tình không phải như em nghĩ, em mở cửa
nghe anh giải thích được không?” Anh nói gấp gáp. Hạ Thiên Khoát không
muốn bởi vì hiểu lầm nhỏ đó mà mất đi cô, lại không nghĩ ra rằng việc
anh không có bất kỳ một hứa hẹn tình cảm nào chính là chỗ khiến cô không chịu nổi một kích.
“Không có gì để nói.” Mạc Ưu trả lời dứt khoát.
“Anh sẽ nhấn chuông cho đến khi em mở cửa.”
Quả nhiên như anh nói, tiếng chuông điện liên tục làm cho Mạc Ưu buồn
bực đến muốn giết người.
Được! Anh tự cho là có thể tùy ý đùa bỡn tình cảm của người khác, chẳng lẽ cô lại ngây ngốc mặc cho người định đoạt sao?
Mạc Ưu cầm lấy điều khiển từ xa mở cửa cuốn, cửa sắt mở không đến một nửa, Hạ Thiên Khoát liền chui vào, dùng ánh
mắt ân cần nhìn qua con mắt sưng đỏ không chịu nổi của Mạc Ưu.
“Em . . . . .” Anh muốn vuốt ve gò má tái nhợt của cô, cô lại lui về phía sau một bước.
“Có lời gì nói mau.” Hai tay cô vòng quanh trước ngực, bày ra vẻ mặt cự tuyệt gặp người ngoài ngàn dặm.
“Em . . . . . . Anh . . . . .” Hạ Thiên
Khoát cả đời này lần đầu tiên cảm thấy không nói nên lời. Vốn tưởng rằng nhìn thấy cô, lời nói sám hối giải thích gì đều nói được, nhưng thái độ cô lạnh lùng lại làm đầu anh cũng theo đó đông đặc.
Anh rất nhanh lấy lại suy nghĩ.
“Anh thừa nhận, vừa mới bắt đầu ký đơn bồi
thường là muốn giáo huấn em. . . . . . Nhưng, về sau anh thật sự bị em
hấp dẫn, mới có thể kìm lòng không được tiếp cận em; em cũng cùng anh có cảm giác giống nhau, không phải sao?” Lời ngon tiếng ngọt từ trước đến
nay đều không phải là thể mạnh của anh, đối với việc giải thích với phụ
nữ hoặc biểu đạt tình ý càng là lần đầu tiên, đây đã là cực hạn của anh.
Cảm giác? Hoá ra anh ôm cô chỉ là bằng cảm
giác, vậy còn tình yêu thì sao? Hai người ở cùng một chỗ không nên chỉ
bằng cảm giác nhất thời . . . . .
Mạc Ưu nghĩ mà đau lòng, cố không để anh thấy mình đau lòng.
“Ha ha, bản thân anh cho rằng rất hiểu tôi
sao?” Cô cố gắng ra vẻ lạnh nhạt không thèm quan tâm, “Tôi cho anh biết, giữa chúng ta chỉ là dục vọng kết hợp. Anh cần, tôi cũng vừa vặn muốn
dứt bỏ gánh nặng xử nữ, chúng ta trên giường coi như rất hợp, theo như
nhu cầu không phải rất tốt sao? Dù sao tất cả đều là người trưởng thành, huống hồ ngay lúc đó cùng nhau tốt như vậy. . . . . .”
“Dục vọng kết hợp?” Thấy cô đem quan hệ giữa hai người coi như một loại trao đổi, Hạ Thiên Khoát dùng ánh mắt phức
tạp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, bình tĩnh hỏi: “Đây là lời thật
lòng của em sao?”
Mỗi một lần triền miên, cô luôn dùng ánh khó nhịn mà lại thâm tình ngắm nhìn anh, tình ý đó dù cho không nói ra
miệng, anh vẫn có thể cảm thụ được. Anh biết rõ Mạc Ưu bề ngoài xem ra
rất cứng rắn phòng ngự, nhưng bỏ đi lớp ngụy trang mạnh mẽ, lòng của cô
so với bất kỳ ai khác đều nhiệt tình hơn.
“Lừa anh tôi được lợi gì? Có lẽ thiếu gia sẽ cho rằng chuyện này thua thiệt là người phụ nữ, nhưng tôi không nghĩ
như vậy! Quan niệm trinh tiết đã lỗi thời rồi! Người phụ nữ cũng có tính dục, cũng cần giải quyết.” Cô nhún vai có vẻ chẳng hề để ý, lại thủy
chung không nhìn thẳng anh.
Hạ Thiên Khoát vẫn chưa tin lời cô. “Em thật sự cho là giữa chúng ta trong lúc đó chỉ tồn tại dục vọng?”
Mặc dù không có chính miệng tỏ tình, nhưng
đây là lần đầu tiên anh đối với một người phụ nữ trả giá tình cảm, lần
đầu tiên đối với dục vọng của mình không khống chế được, lần đầu tiên
nếm thử cảm giác nhung nhớ . . . . . . Anh không cho rằng Mạc Ưu hoàn
toàn không có cảm giác.
Mạc Ưu nhếch khóe miệng hỏi lại anh: “Chẳng
lẽ không phải anh cũng dùng loại phương thức này đối đãi quan hệ của
chúng ta sao? Không sao cả! Coi như tôi dùng thân thể hoàn lại tổn thất
của anh, như vậy không ai nợ ai!”
Hạ Thiên Khoát yên lặng một hồi lâu, mới
chậm rãi nói ra cảm xúc chân thực của nội tâm.”Anh chưa bao giờ nghĩ như vậy. Có lẽ vừa mới bắt đầu chỉ là hấp dẫn giữa nam và nữ, nhưng về sau
anh thật sự dùng ‘nơi này ’ mà đối đãi em, mặc kệ em có tin hay không. . . . . .” Anh vừa nói vừa đặt tay lên ngực, giọng điệu vô cùng nghiêm
túc.
Mạc Ưu sửng sốt một chút, cuối cùng lựa chọn tin tưởng mắt thấy mới là thật.
“Anh đừng dùng loại phương thức này an ủi
tôi, tôi sẽ không cảm kích. Hơn nữa, tôi chưa bao giờ nghĩ đến tình yêu, với tôi mà nói đàn ông so với chó còn không bằng. So với việc tin tưởng một tình yêu chân thật không lâu dài, tôi còn không bằng trông coi một
con chó, ít nhất nó sẽ không lợi dụng tôi, sẽ không thay lòng . . . . .
.” Cô không thể bị thương tổn thêm nữa, nếu không cô sẽ điên mất. Hạ
Thiên Khoát thật sự không biết nên thuyết phục người phụ nữ ngoan cố này như thế nào, dựa vào tình huống hiện nay mà nói, anh tốn nước miếng
nhiều hơn nữa cũng vô ích sao? Đối phó tiểu ma nữu vừa kiêu ngạo vừa cố
chấp này không thể gấp gáp trong nhất thời, anh phải phát huy bản lĩnh
ma vương một lần nữa mở cửa trái tim của cô, bức ra chân tình của cô!
Anh thở dài, nhìn qua nét mặt của cô, tràn đầy vẻ không biết phải làm thế nào.
Mạc Ưu nhìn phản ứng của anh, nhẹ nhàng thở
ra, cố nén bi thương đẩy anh ra xa hơn.”Anh đi đi! Coi như giữa chúng ta huề nhau . . . . . Anh đừng đến đây nữa, để tránh làm tôi phiền phức.”
Cô cố gắng ngăn nước mắt sắp tràn mi trừng anh, Hạ Thiên Khoát nhìn cô thật sâu.
“Coi như huề nhau. . . . . .” Anh than thở nhẹ đến cơ hồ nghe không được, tiếp đó xoay người rời đi.
Mạc Ưu không lập tức đóng cửa sắt, chỉ kinh
ngạc nhìn theo bóng lưng đang rời đi, nước mắt làm nhòe tầm mắt, cô
không hề chớp mắt, cố ý đem hình ảnh cuối cùng này khắc thật sâu nơi đáy lòng.
Những ngày tiếp theo, Mạc Ưu trước mặt khách hàng miễn cưỡng cười vui, nụ cười so với dĩ vãng còn muốn sáng sủa khoa trương hơn, coi như làm vậy trong nội tâm sẽ khá hơn một chút. Nhưng
sau khi mọi người đi hết, sau sự ồn ào náo nhiệt chỉ còn lại là cảm giác cô tịch, còn có phiền lòng tưởng niệm. Âm hồn ma vương chưa tiêu tán
mỗi lần thừa dịp đó chiếm lấy suy nghĩ của cô, đêm dài hiu quạnh làm
cô không thể chịu được, còn biến thành con ma khóc nhè.
Không chỉ tâm tình không khống chế được, cô
cảm giác thân thể cũng không có sức lực, luôn lười biếng, một chút thèm
ăn cũng không có.
Cô tức giận mình vô dụng! Cũng chỉ là thất
tình —— nói khó nghe một chút là bị đùa bỡn —— sao phải đem chính mình
làm cho thành như vậy, đám bạn bè mà biết, khẳng định kinh ngạc đến cằm
cũng rớt xuống! Không được! Cô phải tỉnh lại! Không thể lại tiếp tục
trầm mê bi thương, người ta không phải nói “Thời gian chính là liều
thuốc chữa thương tốt nhất” sao?
“Bảo Bảo, cưng cũng tỉnh lại đí, chúng ta cùng nhau quên đi chuyện không vui được không?”
Cô vỗ nhẹ lưng chó cưng. Gần đây Bảo Bảo
cũng có vẻ không hoạt bát, có thể là do cảm nhận được tâm tình của cô,
cùng cô trầm mê vì chuyện không nên xảy ra kia.
“Thế giới của bọn họ và chúng ta không giống nhau, hãy đem quá khứ coi như một giấc mộng đi. . . . . .”
“Được rồi! Nên thay đổi thôi!”
Hạ Thiên Khoát đối với cô, cũng giống như Hỉ Nhạc đối với Bảo Bảo, chẳng qua là một hồi kết hợp sai lầm, nhất định
không có tương lai. . . . . . Bảo Bảo thấp giọng rên rỉ, tựa bên chân
chủ nhân làm nũng, tựa hồ nghe hiểu lời của cô. Mạc Ưu đột nhiên đứng
dậy, bắt buộc mình phải phấn chấn tinh thần. Chỉ là, cô vừa đứng lên đến liền cảm giác trần nhà trước mắt cô không ngừng lay động, cô vươn tay
muốn vịn vào một cái gì gần đó, đột nhiên có người đỡ lấy thân thể lung
lay sắp đổ của cô.
“Em có khỏe không?” Bên tai truyền đến thanh âm ân cần, chờ bóng đen trước mắt biến mất, cô mới xoay người cười yếu
ớt nói với người vừa giúp đỡ mình.”Tôi. . . . . . không có việc gì.”
Nhìn lên bắt gặp Hạ Thiên Khoát đang nghiêm túc nhìn mình, cô lập tức giãy ra trong nháy mắt, không hề nể mặt.
“Anh tới làm gì? Không phải đã nói đừng gặp nữa hay sao?” Thanh âm của cô lạnh lùng đến không thể lạnh hơn nữa, lại rất yếu ớt.
Mặc dù miệng ngoan cố, nhưng gần đây cô luôn hữu tình vô ý nhìn về phía cửa ra vào, chỉ là chính mình không muốn thừa nhận.
“Đó là em một mình tình nguyện. . . . . .”
Hạ Thiên Khoát nhẹ giọng đáp, lại không thể che hết ân cần nơi đáy mắt.
Cô nhìn rất tái, thật yếu ớt, giống như sau khi anh rời đi không có bữa
cơm ngon. . . . . . Như vậy bảo anh làm sao yên tâm được? Cũng may hôm
nay anh có chuẩn bị mà đến, không thể lại làm cho tiểu ma nữ tiếp tục
tùy hứng bỏ đi.
“Hôm nay tôi tới là muốn cùng với em làm một cuộc giao dịch.” Hai tay anh vòng trước ngực, thần sắc cũng thay đổi,
trở lại vẻ đạm mạc nghiêm túc như trước đây.
“Tất cả tiện nghi anh đều chiếm hết, tôi đã
không còn tiền vốn cùng anh làm giao dịch!” Hoá ra, không phải anh đến
cầu hoà, mà là có mục đích. . . . . . Chút hi vọng còn lại vụt tan biến, lời của anh làm trái tim Mạc Ưu băng giá.
“Với tôi mà nói, tiền vốn của em vẫn coi như hùng hậu, ít nhất trước mắt cũng còn có giá trị. . . . . .” Hạ Thiên
Khoát không có hảo ý đánh giá cô.
Mạc Ưu không biết anh có chủ ý gì, nhưng
việc bị anh nhìn chăm chú vẫn có ma lực làm tim cô đập rộn lên, cô tức
giận mình vô dụng!
“Rốt cuộc anh muốn như thế nào?” Cô chần chờ nhìn anh, vẻ mặt cảnh giác.
Lại một lần nữa cô tự dựng lên bức tường
ngăn cách giữa hai người, cao đến mức làm anh khó có thể vượt qua. Hạ
Thiên Khoát lặng lẽ nuốt xuống sự chua xót, bắt buộc mình bày ra sắc mặt người làm ăn khôn khéo: “Tôi có thể huỷ bỏ món nợ năm trăm vạn em thiếu tôi.”
Mạc Ưu cho là mình nghe lầm, Hạ Thiên Khoát tiếp thêm vào một câu: “Chỉ cần em theo tôi về nhà.”
“Anh muốn dùng năm trăm vạn. . . . . . bảo
tôi làm kỹ nữ của anh?” Nghĩ vậy hốc mắt cô lại phiếm hồng. Anh. . . . . . Làm sao có thể nhục nhã cô như vậy? Cô suy yếu lung lay sắp đổ làm
cho anh đau lòng không thôi, đồng thời cũng bởi vì cô không tín nhiệm
mình nữa mà cảm thấy đau lòng. Biết rõ dung cách gì cũng không thể làm
cho cô lần nữa tin tưởng mình, Hạ Thiên Khoát chỉ có thể dùng chiêu thức ngoan tuyệt đem cô bức về bên người.
“Tôi muốn người phụ nữ nào chẳng có, làm gì
phải bắt buộc một người phụ nữ không tình nguyện?” Anh cố ý nhếch khóe
môi lộ ra biểu lộ chán ghét, “Huống hồ, không ít phụ nữ biết nghe theo
lời tôi.”
Mạc Ưu nắm chặt nắm tay, nhịn lại ý nghĩ muốn đấm vào biểu lộ tràn đầy khinh miệt kia. Cô cố giấu đi nước mắt tràn mi.
“Anh rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Một tháng. Chỉ cần em trở về nhà của tôi
làm người hầu một tháng nữa, chủ yếu là chăm sóc Hỉ Lạc và đàn chó, coi
như hoàn thành món thiếu nợ tôi năm trăm vạn. Một tháng sau, tôi và em
không còn thiếu nợ lẫn nhau.” Anh chỉ có thể trước tiên đem cô lừa gạt
về nhà, lại dùng một tháng này vãn hồi tấm lòng của cô.
Mạc Ưu có chút chần chờ. Chẳng lẽ cô lại
phải chịu đựng mặc cho người nhục nhã một thời gian nữa sao? Cô không
biết mình có chống đỡ nỗi không? Huống hồ, mỗi ngày đều phải nhìn thấy
anh, cô sợ sẽ không thể kiên trì đến cùng . . . . . . Như là nghe được
tiếng lòng cô, Hạ Thiên Khoát đón ý nói thêm để làm cho cô an tâm.”Trong tháng này anh sẽ không để cho bất kỳ bạn bè nào tới nhà, em cũng có thể tự do ra vào . . . . .” Tiếp theo anh từ trong túi áo móc ra một trang
giấy bày tại trên bàn, chỉ vào chỗ cần cô kí tên, “Chỉ cần em ký vào cái đơn này, sẽ không phải tiếp tục nợ năm trăm vạn nữa . . . . .”
Chống đỡ một tháng, sẽ không thiếu nợ anh năm trăm vạn. . . . . . Giao dịch này xem ra là có lợi cho cô.
Mạc Ưu không muốn đi suy đoán động cơ anh,
dù sao năm trăm vạn này cũng là dễ dàng có được, đối với anh giá trị đó
chỉ có thể coi là một con số lẻ, lấy ra mua tôn nghiêm của cô, có lẽ đối với kẻ có tiền mà nói việc đó rất thú vị.
Cô chỉ cần cũng giữ vững chút tôn nghiêm còn sót lại, bất luận kẻ nào cũng không đoạt đi được. . . . . . Trừ phi cô
không giữ được bí mật giấu ở đáy sâu trong lòng. . . . . .
Mạc Ưu dùng sức đoạt cây bút anh đưa, nhìn cũng không nhìn liền kí tên, cô thầm nghĩ tốc chiến tốc thắng.
“Còn phải lăn tay.” Anh thậm chí ngay cả mực đóng dấu đều chuẩn bị xong, chắc hẳn đã có kế hoạch từ trước.
Rất nhanh cô đã đóng vân tay, nước mắt nhịn
không được chảy xuống. Ký tờ giấy này, một tháng sau cùng với anh không
còn bất kỳ quan hệ gì, ý nghĩ như vậy làm cho cô khó có thể ngăn sầu
não.
Cô cực kỳ nhanh lau đi những giọt nước mắt
không cách nào khống chế, quyết định không để lộ sự yếu ớt trước mặt
anh. Hạ Thiên Khoát thầm thở phào nhẹ nhõm, cẩn thực thổi khô mực đóng
dấu, cất kỹ vào trong ngực áo “Chúng ta đã có chung quan điểm, vậy đi
thôi!”
“Bây giờ? Tiệm của tôi thì làm sao?” Ngồi tù cũng phải cho thời gian chứ?
“Anh sẽ gọi nhân viên kia trở về hỗ trợ, trong lúc này tiền lương của em do anh trả.” Anh sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Tháng này em sẽ phải loay hoay không có
thời gian trở về. Đưa chìa khóa giao cho anh, em chỉ cần ở trong nhà
thực hiện các nghĩa vụ theo khế ước. Anh làm như vậy là không muốn có
người thừa cơ trở về, tổn hại quyền lợi của anh.”
Coi như suy nghĩ chu đáo, không cho cô đường lui, Mạc Ưu có cảm giác không đường thối lui.
“Những thứ khác có thể không cần, nhưng tôi
muốn mang Bảo Bảo cùng đi!” Khẽ cắn làn môi không có chút huyết sắc, đây là sự kiên trì duy nhất của cô.
Vừa nghe đến tên của mình, Bảo Bảo đứng dậy ngoắt ngoắt cái đuôi nũng nịu với chủ nhân.
Hạ Thiên Khoát không ngờ lại sảng khoái đáp
ứng “Vậy thì mang đi, dù sao trước mắt nó cũng không làm chuyện gì xấu
được. . . . . .”
Mạc Ưu thở dài một hơi, cô cúi người ôm chó cưng, đáy mắt lộ ra ánh hoang mang không biết làm sao.
Hạ Thiên Khoát kinh ngạc nhìn nét mặt cô
tiều tụy thống khổ, kềm lại suy nghĩ muốn ôm lấy cô “Xe chờ ở bên ngoài, em mang Bảo Bảo lên xe trước đi.” Mang theo Bảo Bảo ngồi vào chỗ ngồi
phía sau chiếc Mercedes, Mạc Ưu trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhìn cửa
cuốn của tiệm chậm rãi đóng xuống, lặng lẽ lau đi nước mắt nơi khóe mắt, không quay đầu nhìn sang bên cạnh.
“Chạy đi.” Hạ Thiên Khoát nhìn cảnh cô lau lệ trong đáy mắt, cánh tay vừa vươn ra lại thu về.
Anh cũng không quay đầu nhìn sang bên cạnh, bầu không khí trong xe ngưng đọng làm cho người ta hít thở không thông.
Chỉ có Bảo Bảo không an phận lè lưỡi, trong lòng suy nghĩ: A, có thể gặp Hỉ Nhạc rồi!