Ba tháng trước, người trong giang hồ chỉ cần nghe nhắc đến tên Ma Cung này mặt sẽ biến sắc, nhưng từ khi nghe tin Giáo chủ Ma giáo và nữ nhân hắn
yêu thương tự tử rồi sống lại một cách kì diệu, thì nơi này biến thành
một nơi chuyên thu nhận những đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa.
Mà sát thủ cung Yên Lạc giết người không chớp mắt, cũng chuyển sang làm hộ vệ cho mọi người.
Bọn họ còn chia làm hai loại phục vụ, một loại là bảo vệ an toàn cho mọi
người, chỉ cần mỗi tháng mất chút phí, buổi tối sẽ có người có võ công
cao cường theo sau bảo đảm an toàn cho mình; một loại khác là phục vụ
trong các quán rượu, chỉ cần trả thêm chút tiền là sẽ có người mang rượu đến tận nhà cho bọn họ, vừa tiện vừa không lo bị cướp bóc giữa đường.
Nhưng phải sau một thời gian, mọi người mới hiểu được, cung Yên Lạc thật sự
đã cải tà quy chính , mà Cung chủ cung Yên Lạc cũng tuyên bố rửa tay gác kiếm, không giết người nữa.
Từ một Hỗn Thế Đại Ma Vương lại biến thành một người phúc hậu, tất cả mọi người đều nói là do hắn đã gặp
phải khắc tinh của cuộc đời mình, nên mới có thể khiến hắn thay đổi như
vậy.
Kỳ thực, chỉ có Tự Long Hồn mới biết, hắn thay đổi như vậy, là bởi vì yêu.
Hôm nay là tết trung thu, trong cung Yên Lạc tổ chức đại hội thịt nướng.
Tất cả mọi người trong cung đều tới tham gia, mỗi người còn chia nhau bánh trung thu do chính Cung chủ phu nhân tự tay làm.
"Nam nữ xứng đôi! khà khà, ngươi lại thua rồi, nhanh uống đi!" Thu Y đỏ mặt, thoạt nhìn qua thì không đáng yêu, nhưng khi nàng tươi cười lại động
lòng người.
Trọng yếu nhất là, vết sẹo xấu xí trên mặt đã biến mất, đây là do Diêm La đẹp trai nói muốn bồi thường cho nàng.
"Đựơc, ta uống." Nam nhân bại trận nhìn nử tử trước, nghĩ bản thân thua kém
nàng một chút cũng chẳng sao, hiện tại có thể cùng nàng ngồi ngắm trăng, vui vẻ vung quyền, hắn cảm thấy cho dù cả đời bị bắt nạt, hắn cũng bằng lòng.
Nhìn hai ngừơi ngồi uống rượu ngắm trăng, Nhật - Nguyệt - Quang đứng ở phiá xa thở dài, rồi ba người liếc mắt nhìn nhau.
"Sao Ma Chủ lại kém cỏi như vậy? Chơi trò chơi đoán số mà cũng để thua sao?" Rõ ràng ngoài mặt thì tỏ ra thất vọng nhưng miệng vẫn cắn một miếng gà
mông. Hắn rất thích đại hội thịt nướng này, hắn chưa từng được chơi thỏa thích như vậy, hơn nữa lần đầu tiên hắn phát hiện bản thân mình rất
thích ăn gà mông, ăn một lần đã nghiện.
Mà loại trò chơi đoán số này, nhớ ngày trước phu nhân cũng tìm hắn chơi cùng, toàn là hắn thắng thôi!
Ma Chủ phu nhân tuyệt không lợi hại như vậy!
Quang lắc đầu nghĩ, quả nhiên ông trời rất công bằng, cho Ma Chủ võ công
thiên hạ vô địch, lại lấy đi của hắn kỹ xảo chơi đoán số.
Nhật và Nguyệt lạnh lùng nhìn Quang, rồi mới mở miệng nói: "Ngươi thật sự không biết đâu là giả đâu là thật à?"
"Biết cái gì?" Quang không hiểu hỏi.
Nguyệt chậm rãi nói, "Ma Chủ cố ý muốn nhường phu nhân thắng."
"Cố ý?"
Tuy rằng biết Ma chủ đối với phu nhân có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng,
nhưng mà coi mình như thùng rượu để người ta trút, có gì hay?
Chẳng lẽ cũng chỉ đơn thuần là muốn phu nhân vui vẻ? Này... Hắn vẫn là cho là kỹ xảo chơi đoán số của Ma chủ rất kem, bởi vì nhìn Ma chủ rất tự
nhiên, không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
"Đúng,
chẳng lẽ ngươi không biết trên đời này không ai có thể chơi thắng được
Ma chủ sao?" Ngày trước bọn họ cũng nghĩ như Quang, cho rằng cuối cùng
Ma Chủ cũng có nhược điểm, cho nên liều chết cùng hắn...
Khiêu chiến.
Kết cục cũng là! Hoàn toàn bại.
Toàn bộ người cao thấp trong Ma giáo đều thua rối tinh rối mù, say như chết ba ngày ba đêm.
"Là thật sao?"
Nhật - Nguyệt - Quang lại đưa ánh mắt dừng ở nụ cười vui vẻ bên môi Thu Y,
rồi mới nhìn chủ tử bị trút rượu không ngừng, nhịn không được thở dài.
Nam nhân mà, quả nhiên khắc tinh của đời hắn chính là nữ nhân.
Bỗng nhiên, bọn họ nhìn thấy bước chân của chủ tử bất ổn, rồi cả người gục vào trong lòng phu nhân.
Lại tới nữa!
Ba người không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, dần dần sáng tỏ!
Thời gian buồn nôn sắp bắt đầu rồi.
"Y... Ta không thoải mái." Tự Long Hồn vùi đầu vào trong bộ ngực sữa của Thu
Y, vụng trộm dùng mặt cọ xát, rồi sau đó làm nũng như một tiểu nam hài.
"Là sao? Đến, uống một ngụm trà nóng đi."
"Ngươi dùng miệng đút cho ta."
"Ngươi..."
"Ta thật không thoải mái, ta sắp chết rồi."
Ba nam nhân đứng lẳng lặng bên cạnh nghe xong cũng sắp chết luôn rồi! Buồn nôn muốn chết!
"Ngươi... Thật là! Ta đút cho ngươi uống là đựơc rồi, làm gì mà nhất định phải dùng miệng..."
Cả thân thể đều nằm gọn ở trong lòng nàng, nam nhân bỗng nhiên phát ra
tiếng rên rỉ thống khổ, "Ta không thoải mái... Ta sắp chết rồi..."
Thu Y không có cách nào, đành phải làm theo.
Nàng uống một ngụm trà nóng rồi đút vào trong miệng hắn, hắn giống như kẻ
đói khát, không ngừng hút lấy, bàn tay to của hắn giữ chặt gáy của nàng
không buông.
Nhật - Nguyệt - Quang liếc mắt nhìn nhau, rồi mới
cùng quay đầu lảng tránh, bởi vì bọn họ biết mỗi lần Ma Chủ cầu ái,
không đủ ba canh giờ thì sẽ không kết thúc.
"Cuối cùng ta cũng biết vì sao Ma Chủ lại cố ý thua rồi." Quang bừng tỉnh nói.
Nhật và Nguyệt liếc nhìn nhau, nghĩ rằng tên trì độn cuối cùng cũng đã hiểu.
"Bởi vì hắn muốn mượn dịp ăn đậu hủ." Quang tuyên bố với tất cả mọi người, để mọi người biết rõ đáp án.
"Không ngờ chủ tử của chúng ta lại dàng thương như vậy, bỗng dưng trở thành
người thích hái trộm hoa." Nguyệt nhịn không được lắc đầu. Ba người thở
dài, rồi lại lắc đầu, không hẹn mà cùng nói: "Quả nhiên là gặp phải khắc tinh." Ba người yên lặng rời khỏi hiện trường, kỳ thực với công lực của Tự Long Hồn, dĩ nhiên hắn có thể nghe đựơc cụôc đối thoại.của bọn họ,
nhưng mà vào giờ phút này hắn lại đang chìm đắm trong nhuyễn ngọc ôn
hương.
"Thoải mái sao?" Thu Y cầm cây quạt trong tay chậm rãi
quạt cho hắn, mà hắn nằm ở trên đùi nàng, coi đùi nàng là cái gối, bộ
dáng cực kì hưởng thụ.
Ban đêm yên tĩnh không có một tiếng động, cũng có thể tạo cho người ta cảm giác hạnh phúc mỹ mãn.
Đơn giản là vì bên cạnh ta có nàng.
Tự Long Hồn chậm rãi vươn tay cầm lấy tay nàng, rồi mới mở to mắt, nhìn
thấy nàng mỉm cười hạnh phúc, hắn càng tăng thêm lực nắm.
"Y Y, ta yêu ngươi."
Thu Y lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú uy nghiêm của hắn,
nhưng đối với nàng khuôn mặt này lại ngập tràn nhu tình, rồi mới ngẩng
đầu lên, đôi môi gợi cảm in lên tay hắn một nụ hôn.
Này, đó là câu trả lời thâm tình nhất của nàng đấy.
*Kết thúc
Khung cảnh thần tiên đầy diễm lệ, một nam nhân có diện mạo xuất chúng đang
ngồi khảy đàn, tiếng đàn êm ái, không hề đáng sợ như trước.
"A!
Quả nhiên giúp người hữu tình thành đôi cảm thấy thoải mái hẳn." Diêm La đẹp trai thật sự cảm thấy bản thân mình rất thiện lương, rất hảo tâm
rồi.
Bạch y phán quan cầm Sổ Sinh Tử đi đến, lạnh lùng nói:
"Ngươi còn xằng bậy như vậy, cẩn thận mặt trên biết, ngươi sẽ không được sống yên ổn đâu!"
"Sẽ không, sẽ không, chuyện đã xảy ra rồi, ta sẽ che giấu giúp ngươi."
Bạch y phán quan tức giận trừng mắt với Diêm La đẹp trai không biết hổ thẹn, gằn từng tiếng, "Vốn không phải lỗi của ta, là nam nhân kia tự sát,
cũng không phải ta giết hắn."
"Hảo, hảo, hảo, không phải là ngươi, đến, uống ly trà giảm nhiệt, đừng phá hỏng vẻ ngoài xinh đẹp của mình."
"Không uống." Lạnh lùng bỏ lại một câu, bạch y phán quan xoay người rời đi, để lại Diêm La đẹp trai một thân một mình ngồi đánh đàn. Bỗng nhiên, một
đội thiên binh thiên tướng xuất hiện trước mặt Diêm La đẹp trai, dẫn đầu là người có bộ dạng oai hùng bất phàm, cầm trong tay hai thanh kiếm.
Quan trọng nhất là thứ biểu tượng cho phong cách của hắn, chính là con mắt thứ ba ở trên trán.
"Nhị Lang thần quân đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo?" Diêm La
đẹp trai không đứng dậy nghênh đón, chỉ tiếp tục khảy đàn, tiếng đàn
ngắt quãng không trọn vẹn.
"Diêm Vương, gần đây nhất Địa phủ của
ngươi xảy ra rất nhiều chuyện, Ngọc đế phái ta đến điều tra thu thập kết quả." Nhị Lang thần quân mới chỉ mở miệng thôi mà đã làm cho người ta
phải kính sợ.
Diêm La đẹp trai thở dài, rồi mới dùng tay áo xoa
xoa khóe mắt, "Chuyện cho tới bây giờ, cái gì cũng không qua khỏi con
mắt của Nhị Lang thần quân, dù sao ngươi vẫn hơn ta một con mắt."
Thần sắc trên mặt Nhị Lang trở nên xanh mét, vô tình quát khẽ: "Hãy bớt sàm ngôn đi!"
"Kỳ thực tất cả mọi chuyện đều là do Tiểu Bạch gây ra, ta bảo hắn không cần lo sợ, phải biết rằng chúng ta là thần tiên đôi lúc cũng cần một chỗ ở
yên tĩnh mà mới..."
Một tháng sau, Ngọc đế phạt bạch y phán quan hạ phàm, đến kỳ mới được quay trở lại.
Mà Diêm La đẹp trai vẫn ở trong địa phủ của hắn, hưởng thụ cuộc sống thảnh thơi, bình an vô sự.