Khắc Tinh Ở Đâu Đến

Chương 3



"Ngươi im miệng cho ta!" Nữ tử mặc đồ đỏ phẫn nộ nhìn tiểu mỹ nhân rống lên, "Ngươi là hồ ly tinh không biết xấu hổ, ngươi giống với mẫu thân của ngươi, đều không biết hổ thẹn là gì, chỉ biết lợi dụng mang thai trong bụng để đạt được mục đích của mình, cho dù ta có chết, cũng không bao giờ cho ngươi bước vào cửa!" Tiếp theo, nàng duỗi ngón tay chỉ vào nam tử trước mặt, "Hàn Liệt, ngươi đừng mơ tưởng ta đồng ý cho nữ nhân không biết xấu hổ này bước vào cửa, bằng không ta sẽ nói với mọi người ngươi là kẻ vong ân bội nghĩa, để xem người luôn nổi tiếng là lấy tình nghĩa làm trọng còn có thể ngồi ở vị trí Võ Lâm Minh Chủ hay không!"

"Nếu ngươi còn có chút chí khí, chút tôn nghiêm, để ta có thể để người vào trong mắt, thì ngươi nên buông tay đi, nên thành toàn cho chúng ta, ta và Chi Vân đã yêu nhau từ trước, ta chưa bao giờ yêu ngươi, là ngươi cưỡng cầu..."

"Cho nên bây giờ ngươi đã đạt được mong muốn của mình, cưới ta chỉ để cha ta toàn tâm toàn ý nhường lại vị trí Võ Lâm Minh Chủ cho ngươi, để ngươi trở thành thiên hạ chí tôn, đợi đến khi cha ta bị kẻ thù ám sát, không có ai làm chủ cho ta, nên ngươi mới có thể ức hiếp ta, đúng không?"

"Ta..." Hàn Liệt quay đầu sang chỗ khác không muốn nói thêm nữa.

Dù sao, nàng không có có lỗi với hắn, thậm chí rất yêu hắn, cam tâm tình nguyện trả giá, hy sinh, không có nàng, hắn không thể thuận lợi đạt được giấc mơ quyền thế của mình, chẳng qua...

Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.

"Thực xin lỗi, ta không thể yêu ngươi."

Một câu nói tàn nhẫn như gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây phá nát không khí xung quanh, không khí bây giờ là không khí tan nát cõi lòng, trái tim lạnh, trái tim chết lặng.

"Các ngươi đi đi!" Nữ nhân kiêu ngạo, dữ dằn như cọp mẹ lạnh lùng nói một câu như thế.

Hàn Liệt nhìn nàng, rồi mới xoay người ôm người mình yêu thương rời đi, chỉ để lại nữ nhân cùng tên với mẹ Thu Y đứng lặng tại chỗ. Hiện tại Thu Y là biết, nữ nhân cùng tên với mẹ mình đang đứng ở trong phòng đang cảm thấy tuyệt vọng và đau đớn.

Dùng hết mọi cách cũng không chiếm được tình yêu.

Bởi vì cô cũng đã từng trải qua cảm giác đau đớn này, chẳng qua người cô muốn không phải là người yêu, mà là ba của mình.

Từ nhỏ đến lớn cô dùng mọi cách để lấy lòng ông, chỉ hy vọng ông có thể nhìn cô bằng ánh mắt yêu mến, nhưng cô nỗ lực hơn mười năm, từ đầu đến cuối vẫn thất bại.

Ngày hôm đó là sinh nhật mười sáu tuổi của cô, quyết định không để bản thân phải chịu đựng tình cảnh này nữa, thế là cô uống một chút rượu, can đảm đi chất vấn ba mình.

Cuối cùng cô cũng biết được đáp án, bởi vì cô không phải con trai.

Bởi vì sinh cô mà mẹ bị băng huyết, thiếu chút nữa cô sẽ mất mẹ, từ đó trở đi mẹ cô không còn khả năng sinh sản nữa, cho nên đối với ba mà nói, sự tồn tại của cô là lí do khiến nhà họ Lý đoạn tử tuyệt tôn.

Chính miệng ba đã nói với cô, vài ngày nữa sẽ mang con riêng ở bên ngoài trở về nhận tổ quy tông (ý là chính thức được gia nhập dòng họ đó), nhất thời Thu Y cảm thấy cuộc sống của mình thật đáng chê cười.

Ai nói trên thế giới không có ai là không nhận được tình thương của ba mẹ? Hoá ra trên đời này thứ làm cho người ta sống không bằng chết không chỉ có tình yêu, mà còn có cả tình thân, nó cũng sẽ làm cho trái tim của người ta vỡ nát, khó chịu. Cô không dám nói với mẹ là ba ngoại tình, nhưng ông đã có một đứa con riêng tròn mười tuổi, cho nên cô đành phải sống không có mục đích ở bên ngoài với bạn bè, mỗi ngày sống vô tri vô giác, cô chỉ cảm thấy bản thân giống như một đứa nhỏ không ai yêu thương.

Có đôi khi, ở trên đường, nhìn thấy hình ảnh hai ba con vui vẻ chơi đùa, cô không nhịn được nước mắt lại tràn mi.

Mà vào một ngày nào đó, cô quả thực đã khóc.

Bởi vì cô nhìn thấy ba đi cùng một người phụ nữ xa lạ, mang theo một đứa nhỏ đi ăn McDonald's. (McDonald's là một tập đoàn kinh doanh hệ thống nhà hàng thức ăn nhanh. Thành lập: 1940, San Bernardino, California, Hoa Kỳ).

Trước đây cô thường yêu cầu ba dẫn mình đi ăn McDonald's, bởi vì Tiểu Hồng ở nhà bên luôn được ba dẫn đi ăn, mà ba cô chưa bao giờ dẫn cô đi, dù chỉ một lần. Ba chỉ lấy ra một tờ tiền lớn đặt ở trên bàn, bảo cô muốn ăn gì thì tự đi ăn.

Cô luôn cho rằng vì ba phải đi công tác, cho nên không thể dẫn cô đi ăn, hoá ra, người ông muốn dẫn đi ăn không phải là cô.

Cô đứng bên cửa sổ khóc một mình, đột nhiên, cô bị ốm lấy bởi một vòng tay ấm áp.

Cái ôm thật ấm áp, hương thơm dịu mát của người đó có thể vuốt ve nội tâm khổ sở, đau đớn của cô...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.