"Một khi đã như vậy,
ngươi còn để ta ở đây làm cái gì?" Nàng lạnh lùng nói. (Chính thức xuyên từ đây, nên đổi cách xưng hô luôn nhé)
Nam tử sững sờ, nàng quá lạnh nhạt, phản ứng bình tĩnh của nàng trái ngược hoàn toàn với những gì hắn tưởng tưởng.
Nữ tử này vừa tỉnh lại thì giống như biến thành một người khác? Hàn Liệt có chút kinh ngạc.
"Nếu không phải Chi Vân cầu xin ta. . . . . ."
Thu Y cực kì bất an, bởi vì nàng nhận ra tên của nữ tử hắn vừa nhắc tới, mà đối tượng hắn ta hận lại là nàng, một nữ tử. . . . . . Nàng nhịn không
được sờ mặt mình, lại phát hiện trên mặt băng bó nhiều lớp.
Hàn Liệt nhìn nha hoàn rồi nói: "Mang gương lên cho tiểu thư."
Thu Y cầm cái gương nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bên má phải của nàng được băng bó.
"Ta. . . . . . Hủy dung ?"
"Ngươi tự làm tự chịu! Vì sao ngươi còn không chịu buông tay? Nếu ngưoi bằng
lòng buông tay, thì kết quả cũng sẽ không đến nông nỗi này . . . . . ."
"Câm mồm!"
Hàn Liệt lạnh mặt, không thể tin được nàng dám bảo hắn câm mồm, trước kia
nàng kiêu căng tùy hứng, nhưng khi ở trước mặt hắn sẽ nhu thuận, nghe
lời vô cùng.
"Ta buông tay." Thu Y nói.
"Cái gì?" Hàn Liệt không phản ứng kịp.
Nàng nhìn hắn cười khổ sơ, giọt lệ trong suốt long lanh từ từ rơi xuống.
Vuốt nước mắt đau lòng, trong lòng chua xót, bất đắc dĩ ép mình cười
tươi, tùy ý để nước mắt rơi xuống, lại làm rung động trái tim hắn, khiến hắn sững sờ tại chỗ, không nói nổi. Thu Y lại nhìn gương mặt trong
gương, nàng đau lòng sờ vào vết thương, như vậy tốt hơn phải không?
Từ nay trở đi trên khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ này sẽ có một vết sẹo. . . . . . Aiz! Sao lại có nữ tử ngu ngốc như vậy chứ? Mà hiện tại mình lại
đang chiếm giữ thân thể này, bắt đầu từ tình yêu điên cuồng, rồi tuyệt
vọng tìm đến cái chết ư? Nàng đã rời khỏi thực tại sao?
Để lại một đống cục diện rối rắm cho nàng xử lý, nàng phải xử lý ra sao đây?
Thu Y im lặng, nội tâm tìm kiếm kí ức hay vết tích gì đó của chủ nhân cơ thể này, nên không để ý xung quanh.
Vì sao lại hoàn toàn tuyệt vọng như vậy? Không nuối tiếc gì tự tạo ra một
vụ cháy lớn, hỏa hoạn thiêu hủy khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta, chẳng lẽ nàng ta không cảm thấy đau đớn? Thật là một nữ tữ ngu xuẩn!
Nữ
tử này bị tư tưởng không tốt đẹp làm hư rồi, kể cả khi ngày trước khi
mình đọc tiểu thuyết cũng thấy rất nhiều người bốc đồng như vậy.
Ngốc đến nỗi nàng cảm thấy đau lòng thay cho nàng ta, nhưng trớ trêu là, dù
nàng là người ngoài vẫn đồng tình với nàng ta, cảm thấy động lòng, mà
người nam nhân trước mắt này lại không cảm động chút nào.
Đây
chính là vận mệnh của nữ phụ rồi! Nếu không phải là nhân vật nữ chính,
nhân vật nam chính kia sẽ không bao giờ yêu thích nàng ta, chỉ lấy nữ
phụ làm nền cho nữ chính. Mỗi lần đọc tiểu thuyết, nàng đều rất hiểu nỗi đau của nữ phụ, vì sao không đi tìm một nam nhân khác có thể khiến mình trở thành nhân vật chính, mà lại muốn đau khổ theo đuổi một nam nhân
vốn không thuộc về mình?
Nhìn xem kết thúc của câu chuyện ngu
ngốc này là người chết, thân thể bị một người xa lạ chiếm giữ, một bên
mặt có thể bị hủy dung, quan trọng hơn là, đôi cẩu nam nữ đã phản bội
nàng lại danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ.
Ngốc! Ngốc đến mức Thu Y muốn mắng chửi người thay cho nàng ta.
Nghe nói ở cổ đại con người đối xử với nhau rất tàn nhẫn, nàng cũng không muốn mạo hiểm.
"Ta. . . . . . mặc dù ta không thể yêu ngươi, nhưng mà ta có thể chiếu cố ngươi cả đời. . . . . . . . . . . ."
Thu Y không nhịn được đặt gương xuống, lạnh lùng nói với hắn: "Ngươi còn chưa đi sao?"
Nàng.. . . . . Nàng dám đuổi hắn đi? Hàn Liệt có chút kinh ngạc.
Trước kia cầu xin hắn, hắn còn không đến, hiện tại hắn ở đây lại muốn đuổi hắn đi?
Mặc dù hắn cũng không thấy có gì kì lạ, nhưng hắn đường đường là một võ lâm minh chủ, trên giang hồ không ai không lấy lòng hắn, nịnh bợ hắn, sao
hắn có thể chịu đựng được tình huống này?
"Thế nào? Không định đi à? Lo lắng ta bị hủy dung sẽ tự tử chết lại khiến ngươi thêm phiền à?"
Nàng lộ ra nụ cười xinh đẹp diễm lệ, giọng nói lạnh như băng, "Yên tâm,
ta không tự ái đến mức đó, không có chí khí, trên thế giới này người ta
có thể yêu không chỉ có mình ngươi, cho nên, ngươi có thể cút !"
Thu Y gỡ mảnh vải trên mặt xuống, đại phu nói rằng vết sẹo trên mặt nàng
không thể tiêu tan được, nói cách khác, sau này nàng sẽ giống một tiểu
hài tử tự đốt lửa xăm hình. Thu Y không thể nói là mình không khó chịu,
không thương tâm, bởi vì khuôn mặt này giống khuôn mặt của mẹ, nàng ta
không quan tâm bản thân đẹp hay xấu, khuôn mặt này là minh chứng duy
nhất cho điều đó.
Hiện giờ, bởi vì một nam nhân tên gọi là
Hàn Liệt kia mà nàng ta phải như vậy, hắn vì ham muốn vị trí minh chủ võ lâm và bí kíp võ công của Lý gia nên mới cưới nàng ta, xong rồi bỏ mặc
nàng ta một mình, nghe nói hai người vẫn là hữu danh vô thực (có tiếng
mà không có miếng).
Đây là ở cổ đại, ở thời nhà Trần, chưa
cùng thê tử viên phòng, đã chạy đi ân ái với thê muội(em gái đó) của
người ta, còn khiến thê muội của người ta mang thai.
Muốn
lợi dụng người ta xong rồi vứt bỏ, rồi sau đó cưới muội muội của người
ta, loại tình tiết đáng chết này Thu Y thường được xem trong TV, nhưng
hiện thực thì chưa gặp tình huống nào như vậy. Dù sao bây giờ nàng cũng ở trong thân thể này, những gì mà thân thể này phải đối mặt, từng trải
qua, tất cả đều do người mới di dân tới là cô gánh chịu. Đã qua hơn một tháng, chủ nhân của thân thể này không có dấu hiệu quay trở về, ngay cả báo mộng cũng không có, xem ra trận lửa tai họa đó thật sự khiến nàng
phải nhận án treo, được đầu thai một lần nữa rồi.
Quả thật là như vậy, cứ coi như đây là một loại hạnh phúc đi.
Như vậy có thể giải thoát cho nàng ta, tìm một vai nam chính có thể khiến
nàng ta hạnh phúc cả đời, lúc đó nàng ta sẽ được làm nữ chính, không cần sống khổ sở phảo vào vai nữ phụ bị người ta ghét bỏ.
"Muốn
ta đáp ứng để ngươi cưới muội muội của ta cũng được, ta chỉ có một điều
kiện, nếu ngươi đáp ứng ta sẽ thành toàn cho hai người."
Thu Y suy nghĩ cả một ngày, quyết định muốn nhanh chóng rời khỏi đây, không muốn dây dưa với thứ tình cảm tay ba này nữa.
Nàng là Lý Thu Y - một con người hiện đại, không thể chấp nhận loại tình yêu ngu xuẩn này, thậm chí còn vì một nam nhân không yêu mình mà huỷ hoại
bản thân.
Như vậy thì được gọi là tình yêu sao? Ngay cả mạng sống cũng không còn, còn yêu cái rắm gì?