Khách Điếm Đại Long Môn

Quyển 1 - Chương 21: Trong trắng ư? Đó là thứ vô cùng quý giá. Hu hu!



Thức dậy Vặn mình.

Ngủ thật ngon! Quên hẳn cảm giác giày vò đó! Long Tiểu Hoa hoàn toàn quên mất cơn ác mộng vừa trải qua. Cuối cùng, nàng cũng bò dậy, ngáp một cái thật lớn. Đang định bước xuống giường thì nhìn thấy Tiểu Đinh bê chậu nước từ ngoài bậc cửa bước vào, nàng lập bập hỏi:

- Tiểu Đinh, mấy giờ rồi?

Xoảng!

Tiếng chậu nước đặt xuống đất. Tiểu Đinh nhìn Long Tiểu Hoa còn ở trên giường, ngáp ngắn ngáp dài thì giật nẩy mình. Cô không hiểu tiểu thư của mình đã trải qua một đêm như thế nào mà lại có biểu hiện như thế. Long Tiểu Hoa lắc đầu, cúi xuống nhìn phía dưới.

Dây chiếc yếm tụt xuống quá nửa, phủ hờ lên ngực, vạt yếm bị lật lên để lộ cái bụng trắng nõn đang chào Tiểu Đinh. Quả đúng là kích thích nhưng…

- Sao em lại nhìn ta trừng trừng như vậy? Em chưa bao giờ nhìn thấy sao? - Họ đã từng tắm chung. Cả người nàng từ trên xuống dưới có chỗ nào mà Tiểu Đinh chưa từng nhìn thấy chứ? Hơn nữa trời nóng như vậy, ai mặc chỉnh tề mà ngủ được?

Tiểu Đinh không nói gì, chỉ gạt cái chậu sang, đi đến bên giường nàng, lật chăn của nàng thì nàng lập tức thu vào góc giường:

- Sao tối qua em lại ngủ trên giường của ta? - Nàng chỉnh trang lại đồ ở góc giường, đầu tóc rối bời, hai tay che trước ngực, bộ dạng như bị người ta chà đạp vậy.

Kiểm tra giường xong, Tiểu Đinh mới yên tâm ấn lên ngực mình. Cô vỗ vai tiểu thư, nói một cách nghiêm túc:

- Tiểu thư, em thật sự không biết nên chúc mừng tiểu thư hay là thông cảm cho tiểu thư. - Chính xác mà nói, cô thật sự muốn nhảy lên. Thực sự quá bi thảm. Trên giường hoàn toàn sạch sẽ, không hề có bất kỳ dấu tích của việc ân ái. Điều đó chứng tỏ tiểu thư vẫn còn trong trắng: - Tiểu thư vẫn còn trong trắng ạ.

- Trong trắng ư? Trong trắng gì cơ? - Trong trắng là thứ gì? Nó có ăn được không? Nàng cần nó làm gì?

- Tiểu thư quên mất mình bị ngã xuống sông và được đương gia đưa về nhà sao? Tiểu thư bị sốt suốt hai ngày mới tỉnh lại đấy.

- Hả? Ta… ta bị ngã xuống sông sao? Ồ… phải phải… - Nàng bịt miệng nhớ lại. Nàng cho rằng Bạch mã hoàng tử không còn ở bờ sông và bị con ngựa hất xuống sông… Không, là nàng đau lòng nhảy xuống sông tự vẫn. Ừm! Cách nói này lãng mạn hơn nhiều. Sau đó Bạch mã hoàng tử đã bế nàng lên, hà hơi thổi ngạt cho nàng. Sau đó…

- Chuyện này thì liên quan gì đến Mẹ kế chứ? Em nói ai đưa ta về nhà cơ?

- Đương gia ạ. Đương gia toàn thân ướt sũng bế tiểu thư đặt lên giường, rồi giận dữ gọi em thay đồ cho tiểu thư.

Đương gia thì có liên quan gì đến nàng nhỉ?

- Không đúng. Phải là Bạch… Không đúng. Khoan đã. Em nói là hắn bảo em thay đồ cho ta ư?

- Vâng.

- Em đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy được không. Em đừng dùng ánh mắt kỳ quái đó để nói cho ta biết sự thật tàn khốc. Em đừng nói với ta là hắn đứng bên cạnh nhìn em thay đồ cho ta đấy nhé.

- … Vâng. - Không thể không gật đầu nói cho tiểu thư biết sự thật tàn khốc này. Đương gia đứng bên vừa lau khô tóc vừa nhìn tiểu thư đang hôn mê bất tỉnh.

- Nói cho ta biết, em không cởi hết đồ của ta ra đúng không? Không có, không có, không có. Ta không bị hắn nhìn thấy hết. Ta không có, không có, không có. - Á! Á! Á! Nàng bỗng cảm thấy sự trong trắng của mình thật đáng giá!

- Toàn thân tiểu thư ướt sũng, không thay hết làm sao được ạ? Nhưng, tiểu thư không cần phải lo. Từ đầu đến cuối đương gia đều bận rộn với những câu nói nhảm của tiểu thư nên không hề để ý đến những thứ khác, chắc không có thời gian nhìn tiểu thư đâu.

- … Hắn có thể nhìn lúc em thay đồ cho ta. Nàng nhấn mạnh trạng thái của mình khi đó.

- Tiểu thư có mặc đồ hay không đối với đương gia đều không có gì khác biệt.

- Em nói gì? - Thật là coi rẻ sức quyễn rũ từ cơ thể nữ tính của nàng. Nam nhân trông thấy thân hình nữ nhi đều trỗi dậy ham muốn. Vào lúc quyết định, còn có thể đến mức trở thành cầm thú. Đương nhiên bạch mã hoàng tử của nàng là ngoại lệ. Ngộ nhỡ bà mẹ kế độc ác đó đã có tà ý gì với thân thể nàng…

- Thật sự không có gì khác biệt. Mấy tối nay, đương gia đều ngủ ở chỗ tiểu thư nhưng mỗi lần quay về, Tiểu Đinh đều phát hiện ra giường của tiểu thư vô cùng sạch sẽ, không hề có vết tích gì. Sự trong trắng của tiểu thư vẫn còn. Tiểu thư yên tâm đi. Đương gia hoàn toàn chẳng có chút ý đồ xấu với thân thể của tiểu thư. - Mấy lần cô chạy đến thu dọn phòng còn nhìn thấy đương gia mình ở trần, ngồi bên mép giường đi giày vô cùng hấp dẫn. Dáng vẻ đó đủ khiến cho những nha đầu như bọn họ thèm chảy nước miếng. Ồ! Nhưng có lẽ đương gia hoàn toàn không có chút hứng thú nào với thân thể của tiểu thư. Nếu không thì sao hai người ngủ bên nhau như vậy mà lại không hề có chuyện gì? Chắc không phải là đương gia đã yêu thương và coi tiểu thư như con gái mình đấy chứ? Yêu thương mà không có chút tà ý nào sao?

- …

- Tiểu thư, nét mặt của tiểu thư là ý gì thế ạ?

- Ta đang nghĩ. Ta trước tiên nên lo vì hắn đã ngủ trên giường của ta, hay nên lo lắng vì hắn không có cảm hứng gì với vẻ nữ tính của ta. Em không nên nói hai chuyện này cho ta biết, giờ thì ta chỉ có thể thể hiện nét mặt này cho em xem thôi.

- … Tiểu thư bỏ cái biểu cảm xấu xí đó, xuống giường rửa mặt đi ạ.

- Em còn bảo ta có tâm trạng để rửa mặt sao? Rốt cuộc bà mẹ kế đó nghĩ gì vậy? Hắn cố ý làm thế. Hắn đánh cược bị thua nhưng không muốn nhận thua, không muốn thấy ta sống hạnh phúc nên đã hủy hoại sự trong trắng của ta trước. Á! Á! Á! Á! - Sao hắn có thể thâm độc đến mức này chứ?

- Tiểu thư, nếu nói là trong trắng thì tiểu thư đã sớm bị đương gia lấy đi từ lâu rồi. Toàn thân tiểu thư, từ trên xuống dưới có chỗ nào mà đương gia chưa từng nhìn thấy chứ?

- Ai nói thế? Chẳng phải hắn luôn giữ khoảng cách, tuyệt đối không có… - Nói đoạn, nàng tự cắn đầu lưỡi mình, không nói tiếp nữa, nhìn nét mặt “Tiểu thư nhớ ra rồi sao?” của Tiểu Đinh mà đau khổ nuốt nước miếng.

Phải. Nàng nhớ ra rồi.

Hồi nhỏ, hắn đã ra lệnh cho nàng không được tè dầm, nếu còn tái phạm thì sẽ biết tay.

Nhưng chuyện tè dầm sao có thể đe dọa mà khống chế được. Không sợ chết khiếp là còn may. Kết quả hắn trừng mắt nhìn nàng khiến nàng sợ đến mức tối hôm đó đã “vẽ một tấm bản đồ thật đẹp”, và rồi sáng hôm sau thức dậy vô cùng đau khổ mà chẳng biết phải làm thế nào. Nàng bèn im lặng phủ chăn lên, mấy ngày không dám ho he. Đương nhiên cái kim trong bọc lâu ngày cũng tòi ra. “Tấm bản đồ” không thể dấu kín mãi trong chăn được. Ngủ trên cái giường có nước tiểu không phải là chuyện vui vẻ gì. Do vậy, nàng đã bị lộ.

Đương gia nhìn tấm bản đồ đó cười lạnh lùng, không nói câu nào. Bất chấp nàng nước mắt nước mũi giàn giụa đáng thương, hắn vẫn cứ lôi nàng dậy, kéo quần nàng xuống, đánh vào mông.

- Tiểu Đinh, ta bị sốt bao lâu rồi?

- Ba ngày rồi ạ. Tiểu thư nằm mê man trên giường. Nhưng tiểu thư, dù tiểu thư có bị sốt thì vẫn ăn uống được ạ. Thứ gì cho vào miệng, tiểu thư cũng đều có thể nuốt xuống bụng. Em còn nghi ngờ là không biết có phải tiểu thư muốn giỡn mặt mọi người mà giả vờ ngủ không?

- Vậy hắn… ta nói bà mẹ kế đó, hắn… khụ… Chẳng lẽ hôm nào hắn cũng cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà lo lắng cho ta? - Liệu có chuyện hắn dùng miệng bón thuốc cho nàng, nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng mà bi thương nói: “Cô đừng chết. Tất cả là lỗi của ta.”, hoặc là thề thốt điều gì đó: “Chỉ cần cô tỉnh lại, ta sẽ không ngược đãi cô nữa”… đại loại những câu kinh điển như vậy.

- Hả? Tiểu thư nói đương gia ư?

- Đúng vậy. - Nhưng dù sao, sau khi nhẫn tâm bỏ nàng, cuối cùng hắn cũng có một chút tình cảm ấm áp nhân tình. Ít nhất, hắn còn biết chăm sóc nàng lúc yếu đuối. Ừm. Sau này nàng sẽ suy nghĩ bảo Bạch mã hoàng tử bớt đá hắn hai cái là được rồi.

- Không ạ. Sau khi mời đại phu đến khám cho tiểu thư. Mấy ngày nay, đương gia đều thức dậy từ sáng sớm, ra ngoài bận chuyện làm ăn. Tuy nhiên đương gia có hỏi han. Nhưng thuốc của tiểu thư đều do em cho tiểu thư uống ạ. Em nghe Tiểu Bính nói, hình như cha của cô “Không Nội Hàm” đó muốn mời đương gia góp vốn để nâng cấp trà quán lâu năm ở cuối phố của khách điếm bọn họ.

- Nâng cấp trà quán ư? -Thật không hổ là cha của “Không Nội Hàm”. Ông ta làm ăn đều có ý đồ. Không, đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là… - Em nói hắn hoàn toàn không hề làm gì ta. Sáng nào cũng dậy đi từ sớm, đến tối mới về…

- Chỉ ngủ cùng trên giường của tiểu thư thôi ạ.

- … - May mà nàng không có vọng tưởng gì với kẻ dị thường máu lạnh đó. Hóa ra hắn chỉ về ngủ cùng nàng vào buổi tối mà thôi. Nàng muốn nếm thử cảm giác được chăm sóc suốt ngày đêm, cảm giác của nhân vật nữ chính được quan tâm chiều chuộng đó khó có được đến thế sao?

May mà Bạch mã hoàng tử đã khích lệ nàng tiếp tục chiến đấu với bà mẹ kế xấu xa. Hứ! Tuy nhiên, trong cùng một ngày, buổi chiều ở bên người đàn ông, tối đến lại ngủ cùng một người đàn ông khác thì thật là khủng khiếp! Nhưng nàng hoàn toàn không bị bà mẹ kế đó xâm phạm. Điều quan trọng nhất là bà mẹ kế đó đã thua nàng. Cơ hội phản kháng hiếm có của nàng đã đến. Nàng có thể quang minh chính đại ở bên Bạch mã hoàng tử rồi. A ha ha ha! Nàng ngẩng đầu lên trời cười lớn.

- Phải rồi. Tiểu thư, vừa rồi em đi qua thư phòng, nghe thấy Lâm viên ngoại và đương gia nói chuyện làm ăn, bàn bạc, bàn đến cả chuyện con gái ông ta. Ông ta muốn nhờ đương gia giới thiệu “Không Nội Hàm” với thiếu chủ nhà họ Bạch kia.

Ha…

Ha ha…

Ha ha ha…

- Xì! Em nói gì?

- Chính là… Lâm viên ngoại muốn nhờ đương gia giới thiệu “Không Nội Hàm” với… vị thiếu chủ đang kén vợ nhà họ Bạch, người mà lần trước còn dùng bữa tối với tiểu thư và đương gia ở trong phủ, vị thiếu gia cưỡi con ngựa trắng ngốc nghếch ấy…

- Vậy Long Hiểu Ất có nhận lời không?

- Hả? - Cô chỉ đi ngang qua thư phòng và lén nhìn qua khe cửa thấy tình hình như vậy thôi. - Đương gia… hình như… đương gia cười rất là…

- Rất là làm sao?

- Có mưu đồ ạ.

- …

Ông trời ơi, nàng vừa mới quay về, còn chưa được hưởng thụ thành quả chiến thắng. Ông trời đừng làm khó nàng như vậy chứ? Á! Á! Á! Á! Bà mẹ kế chết tiệt! Nếu hắn dám giới thiệu người con gái khác cho bạch mã hoàng tử của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.