Cửa sổ phòng Long đại đương gia không đóng chặt, ánh nắng
luồn qua khe cửa chiếu vào phòng, được đà chiếu lên lượt chăn mỏng trên trước
giường nhỏ mềm mại. Thân hình trong tấm áo choàng đen hơi động đậy, lấy tay che
ánh mặt trời chiếu vào mắt, đầu gối trái chạm phải thứ gì đó mềm mềm, ấm ấm.
Long Hiểu Ất chau mày, đưa tay lần tới thứ phát ra hơi ấm bên
cạnh mình, thấy thứ đó tròn vo như một cái bánh bao nhân thịt, liền dùng sức
đẩy nó ra. Một động tác đơn giản nhưng lại khiến đầu hắn đau nhói. Hắn thở dài,
chống tay ngồi dậy. Cổ họng đắng ngắt khiến hắn phát ra một tiếng hắng khó
chịu.
- Hu hu… Huynh tha cho tôi đi. Tôi không chịu nổi nữa. Để cho
tôi ngủ… để cho tôi ngủ…
Giọng nói mơ nhỏ dần vang lên từ bên cạnh hắn. Dường như nó
đã tố cáo việc cầm thú bất nhân hắn đã làm tối qua, hại nàng không có cả thời
gian để ngủ mà chỉ có thể khốn khổ chịu bị hắn làm này làm nọ. Hắn mở to đôi
mắt nhìn thứ đang chình ình trên giường, rùng mình, suýt nữa thì giơ chân đạp
nàng xuống đất.
- Long Tiểu Hoa, cô làm gì ở đây?
Cảnh tượng trước mắt thật tàn khốc, rất không trong sáng. Áo
thì xộc xệch, váy thì vén cao, dây yếm thì tuột, dây thừng chằng ngang ngực.
Long Tiểu Hoa lần đầu thể hiện vẻ nữ tính của mình đang ngủ trên giường hắn.
Không…nói chính xác là nàng bị trói trên giường hắn. Hai tay bị buộc vào cái
cột đầu giường, cánh tay của nàng che đầu đang ngủ, dường như là sự phản đối không
lời trong gian phòng này.
Nàng nhìn thấy người bên cạnh động đậy, cố gắng tỉnh táo lại
nhưng hoàn toàn không tin nổi vào mắt mình, môi run run:
- Nữ nhi có tứ đức… Một là công, hai là dung, ba là ngôn, bốn
là… Hu hu, cho tôi ngủ…
- Bốn là hạnh! Cái gì gọi là “cho tôi ngủ” chứ?
Hắn ngồi dậy nhưng không quên chỉnh lại câu nói cho nàng.
- Hu hu! Cho tôi ngủ một lát được không? Tỉnh dậy rồi tôi lại
tiếp tục cùng huynh làm xằng, làm xằng… làm xằng… - Đầu nàng nghiêng nghiêng,
nước miếng chảy ra.
- … - Lẽ nào tối qua, hắn thực sự học theo cuốn tiểu thuyết
dâm đãng đó và làm xằng với nàng: - Không được ngủ. Cô nói tối qua, ta…
Cảnh tượng trước mắt đã rõ. Hóa ra hắn đã uống rượu, phóng
túng làm xằng như trong cuốn tiểu thuyết đồi bại kia ư?
- Hu hu! Con mệt lắm! Cha tha cho con đi… tha cho con đi…
Hắn mím môi không nói gì mà cởi trói cho nàng trước đã. Hắn
nhìn sợi dây thừng trói nàng. Sợi dây thừng vừa được gỡ ra thì cả người nàng đổ
ụp xuống, gục lên gối và chìm vào giấc mộng.
- Ai cho cô gọi ta là cha. - Cách xưng hô vớ vẩn đó thật là
không ra sao cả.
- Hôm qua, huynh nói không gọi huynh là cha thì huynh sẽ trói
tôi lại… - Câu trả lời ấm ức tố cáo hắn. Tối qua, hắn đã làm chuyện đó theo
cuốn sách kia. Hắn còn túm lấy nàng, trói nàng vào đầu giường để giày vò.
- … - Hắn đã nói những câu như vậy ư? Tất cả là tại cuốn tiểu
thuyết chết tiệt đó: - Sau khi ta trói cô thì sao…
Thật ghê tởm. Tự biến mình thành cầm thú thì cũng thôi. Hắn
lại còn không có chút ấn tượng nào nữa chứ. Hắn chỉ nhớ chiếc xe ngựa lắc lư
khiến hắn đau đầu, rồi hắn nhắm mắt ngủ suốt chặng đường về đến Long phủ. Hắn
xuống xe ngựa như thế nào? Hắn vào phủ như thế nào? Hắn lên giường như thế nào?
Hắn trói nàng như thế nào? Hắn chẳng còn một chút ấn tượng nào cả.
- Trói tôi xong ư? Hu hu! Huynh cư xử với tôi thật quái dị…
tôi…
- Này! Ai cho cô ngủ lúc này? Long Tiểu Hoa, cô tỉnh dậy cho
ta. Dậy đi.
- Huynh cư xử với tôi kỳ cục thế nào cũng được nhưng huynh
phải cho tôi ngủ chứ?
- Rốt cuộc ta đã làm gì với cô?
- Huynh muốn tôi thế này thế nọ, thế nọ thế này… Hu hu!...
Tiểu Giáp, Tiểu Đinh đều đứng ngoài trông thấy hết. Huynh còn muốn thế kia…
Tôi… Tôi… Tôi hận huynh… - Tố cáo xong, nàng ngủ tiếp.
- …
Long Hiểu Ất chau mày cúi đầu nhìn tấm áo choàng trên mình
đang phanh ra, những lọn tóc rối bời xõa xuống ngực. Hắn nhìn sao Long Tiểu Hoa
đã ngủ, xuống giường đi giày, bước nhanh ra mở cửa, vì thực sự hắn không thể
nhẫn nại thêm được nữa…
- Rốt cuộc tối qua ta đã làm gì?
Tiểu Đinh đang bê chậu nước nóng định vào phòng hầu hạ hai
chủ nhân, vừa ngẩng đầu lên thì thấy vầng ngực của đương gia, làn da mịn màng
lộ ra trong không khí buổi sáng phủ lấp tầm mắt của cô. Cô lắp bắp nói:
- Tối qua, đương gia đã cùng tiểu thư động phòng.
- … - Hắn bám chặt vào chốt cửa, cắn răng, phát ra tiếng hứ
lạnh lùng khó hiểu.
- Đương gia buồn vì sự trinh trắng bị hủy hoại hay vui mừng
vậy?
- … - Liếc nhìn nha đầu trước mặt, môi hắn mím chặt, nghiêng
người cho cô bước vào phòng hầu hạ kẻ đang ở trên giường. - Đun thêm nước nóng
đi. E là cô ấy muốn tắm đấy.
- Giả quản gia đã sai người đun nước nóng rồi ạ. Tiểu thư vất
vả cả đêm, chắc giờ mệt lắm rồi. Đương gia lại nhất quyết không chịu tha cho
tiểu thư. Tiểu thư đã khóc suốt cả đêm, nước mắt nước mũi lã chã. Thật là đáng
thương! - Chuyện động phòng hoa chúc khác xa so với những gì cô tưởng tượng.
Dường như nó chẳng hề hạnh phúc như trong tiểu thuyết viết.
- … Sau này, ta sẽ nhẹ nhàng hơn. - Lần đầu không thoải mái
mà. Nữ nhi đều như vậy. Có gì phải khóc đâu chứ? Đúng là chưa từng làm chuyện
đó bao giờ.
- Hả? Vẫn còn lần sau ạ? Nhưng tiểu thư nói, thà chết cũng
không cùng đương gia động phòng nữa.
- … Ta nói còn là còn. Cái nhà này đến lượt cô nói từ bao giờ
thế?
- Vâng… - Đương gia nổi giận rồi. Tốt nhất là đừng chọc giận
đương gia. Bê nước vào cho tiểu thư lau mặt đã. Tiểu thư khóc thật đáng thương
nhưng đương gia làm vậy thì ai dám vào phòng cứu tiểu thư chứ?
- Tiểu thư, lần sau tiểu thư học thuộc cuốn Điều răn nhi
nữ thì khi động phòng sẽ không khổ sở như vậy nữa. - Tiểu Đinh vừa lau
mặt cho Long Tiểu Hoa vừa nói.
- Chuyện này thì liên quan gì đến cuốn sách ấy chứ? - Long
Hiểu Ất chau mày.
- Hả? Đương gia quên tối qua đương gia uống say về đến cổng
phủ. Đương gia bước từ trên xe ngựa xuống, đứng còn chưa vững thì đã kéo tiểu
thư vào nói: “Chúng ta đi động phòng rồi làm xằng!”. Sau đó, đương gia kéo tiểu
thư về phòng mình, trói tiểu thư vào đầu giường, bắt tiểu thư đọc thuộc
cuốn Điều răn nhi nữ suốt cả đêm. Đương gia không nhớ sao?
- …
- Đương gia! - Thái độ thất vọng này là ý gì? Đương gia vẫn
chưa hài lòng về cách động phòng tàn bạo của mình sao? Cô rất ít khi nghe nói
lúc động phòng, tân lang có thể khiến cho nương tử của mình khóc không thành
tiếng như vậy.
- Cô nói, ta trói cô ấy vào đầu giường chỉ để ép cô ấy học
thuộc cuốn Điều răn nhi nữ suốt cả đêm sao? Như vậy gọi là làm
xằng gì chứ?
- Đúng… Đúng thế ạ… - Giả quản gia nghe thấy tiếng động phòng
đó đã quá kích động mà ngất đi mà. Nhưng sau khi đương gia động phòng xong thì
đương gia cũng ngủ thiếp đi luôn. Sáng sớm nay mới bình tĩnh trở lại đấy ạ.
- …
Chuyện học thuộc cuốn Điều răn nhi nữ quả
thực rất quan trọng, cần phải bắt nàng hiểu hạnh đỏ vượt tường, một vợ hai
chồng là chuyện trời đất không tha, nhưng khi nào làm chẳng được, tại sao hắn
lại muốn… Hắn hiểu ra rằng quả là hắn đã không làm xằng! Chết tiệt! Nàng còn
gọi hắn là cha làm gì? Quan hệ trong sạch, thêm cách xưng hô đó làm gì chứ?
Long Tiểu Hoa đang gặp ác mộng.
Nàng nằm trên giường của Long Hiểu Ất, ôm gối của hắn, đắp
chăn của hắn, ngửi thấy mùi của hắn. Đầu óc nàng tự nhiên xuất hiện ác mộng.
Cảnh tượng bi thảm đêm qua lặp đi lặp lại hàng trăm, hàng trăm lần.
Hắn lảo đảo từ trên xe ngựa nhảy xuống, giữ chặt lấy eo nàng,
kéo nàng về phía phòng hắn, hoàn toàn bất chấp con mắt kinh ngạc của mọi người.
Hắn đẩy nàng lên giường, rồi lại ép nàng xuống và ra một mệnh lệnh độc ác:
- Gọi cha đi.
- Sao tôi phải gọi huynh là cha! Cách xưng hô này khiêu khích
lắm! - Trong đầu óc chứa đầy nội dung tiểu thuyết đồi bại của nàng, cách xưng
hô này thật sự rất kích động.
- Không gọi ư? - Hắn chau mày, nhếch mép tỏ ý không hài lòng,
đưa tay xuống.
- Sao huynh lại cởi dây lưng của tôi? Huynh định cởi váy tôi
ư? Á á á á!
- Gọi cha đi.
- Huynh là đồ biến thái. Hu hu! Tiểu Giáp, Tiểu Đinh, cứu ta
với.
- Muội kêu đi. Dù muội có kêu rách cổ họng thì cũng không có
ai đến cứu muội đâu. - Ánh mắt u tối của hắn nở nụ cười gian tà.
- … - Thật sự là một câu nói khiến người ta tan chảy. Nàng
thề, sau khi hắn tỉnh rượu, chắc chắn hắn sẽ không nhớ hắn đã làm chuyện súc
sinh gì, tuyệt đối cũng sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm gì với nàng: - Huynh
trói tôi lại làm gì? Huynh muốn làm gì?
- Muội nói xem ta sẽ làm gì? Hử?
Mẹ kế cười, dường như sắp làm cho Long Tiểu Hoa sợ phát
khiếp. Hai tay nàng bị trói, quỳ ở đầu giường, nhìn hắn ngồi trên giường, cởi đồ
để lộ ra cả khuôn ngực lớn. Đầu gối trái khuỵu xuống, hắn giơ tay phải ôm lấy
đầu đau đớn, tóc tai hắn bị những ngón tay luồn qua làm rối tung.
Sau đó, hắn dùng đôi môi mỏng hấp dẫn nói với nàng:
- Đọc thuộc cuốn Điều răn nhi nữ!
- Huynh nói gì?
- Đọc sai một câu sẽ bị xé một thứ đồ trên người.
- Cái gì? - Đây là trò chơi dâm loạn của quốc gia nào vậy?
Sao quy tắc của trò chơi lại táo bạo như thế?
- Không thuộc nổi cuốn Điều răn nhi nữ thì
muội cần trong trắng làm gì? Bị người khác hủy hoại thì thà để ta hủy hoại còn
hơn.
- … Huynh nói động phòng không phải là… - Động phòng làm
xằng.
- Mau đọc đi. - Hắn giơ tay chuẩn bị xé đồ của ai đó.
- Hu hu!... Một là công… hai là dung… ba là…
- Cẩn thận đấy. - Hắn chau mày.
- Xé! - Chiếc áo voan bị xé…
- Hu hu, oa oa!
- Đọc tiếp đi.
- Vậy vậy… bốn là hạnh, năm chuyên tâm, sáu phục tùng, thúc
tẩu loạn luân… À không không không, không phải thúc tẩu loạn luân, không phải,
không phải… Đó là tôi buột miệng…
- … - Hắn lim dim mắt. Trong đầu nàng quả là ngoài chuyện
loạn luân dâm dục thì chẳng có gì mà. Trừng phạt nàng!
- Xé! - Vạt áo trước tung ra, để lộ chiếc dây yếm…
- Hu…
Thế nên mới nói, một người đàn bà đừng dễ dàng bơi trong đôi
mắt của một người đàn ông. Không thể lên bờ nổi. Dù ánh mắt đó có mê hoặc chừng
nào, sẩu thẳm chừng nào, lôi cuốn chừng nào thì kết quả cuối cùng vẫn là chết
đuối, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Hơn nữa, bất cứ lúc nào
hắn cũng có thể biến thành kẻ súc sinh, hủy hoại sự trong trắng mà không hề đem
đến một chút khoái cảm nào.
Người ta nói rồi, chỉ cần nam nữ lên giường với nhau thì lập
tức quan hệ sẽ không còn bình thường. Cho dù không làm chuyện gì thì trong lòng
cũng sẽ có cái gì đó.
Câu này không chính xác, hoàn toàn không chính xác. Ít nhất
thì nó hoàn toàn không chính xác với hai chủ nhân thần kinh chậm chạp nhà họ
Long.
Sau một đêm phong lưu, Long Tiểu Hoa buộc lại tóc đi vào
phòng ăn chuẩn bị ăn cơm. Nàng đã ngủ từ sáng tinh mở đến chập tối trong phòng
của Mẹ kế. Cuối cùng, nàng cũng bù lại được trận mất ngủ đêm qua. Còn Long đại
đương gia ở trong thư phòng từ sáng sớm, không ra ngoài dù chỉ nửa bước. Không
biết đây có thể coi là đóng cửa suy ngẫm không? Nhưng đến giờ ăn tối thì hắn
xuất hiện ở bàn ăn, thản nhiên như trong lòng chẳng hề có chút hối hận gì.
Chiếc ghế nhỏ vẫn được chuẩn bị cho người vợ cũ, đặt bên cạnh
hắn. Long Tiểu Hoa cũng hoàn toàn không hàm hồ, nàng hiểu rõ chỗ ngồi của mình
là trên chiếc ghế đó. Nàng bưng bát cầm đũa, lẩm bẩm:
- Tôi muốn ăn thịt.
- …
Long Hiểu Ất nhìn khuôn mặt đang hướng lên đó, dường như vẫn
chưa tỉnh ngủ, ánh mắt lộ rõ vẻ chờ đợi. Có thứ gì đó mềm mại chạm vào tim hắn,
đợi hắn sực tỉnh lại thì cơ thể đã hành động trước một bước, chỉ thấy kẻ đó hài
lòng ăn thức ăn hắn gắp cho, ăn một cách ngon lành.
- Sau này cô phải nhớ, ở bàn tiệc rượu cần biết cách từ chối.
Không phải người khác bảo cô uống thì cô liền cầm chén lên uống cạn. - Hắn vừa
giáo huấn, vừa thu đũa về, cố gắng làm cho giọng của mình thật uy nghiêm.
- Người đó bảo tôi uống, tôi nói không biết uống mà.
- Có ta ở đó, cô cứ khăng khăng nói không biết uống là được
rồi. Một khi đã phá lệ, sau này cô nói cô không biết uống cũng không ai tin
nữa. Cô uống mấy chén mà say thì sẽ bị người ta lợi dụng. Đã hiểu chưa hả?
- Nhưng dù sao khi có huynh ở đó, tôi biết uống hay không
cũng chẳng có gì khác nhau. - Nàng vừa ăn vừa nói điều đương nhiên.
- … Thế nếu ta không có ở đó thì?
- Nếu huynh không ở đó thì tôi cũng không bị người ta lôi đi
đâu. - Nàng trả lời lấy lệ.
- Rốt cuộc cô có thể hiểu một chút không vậy? Đừng có chuyện
gì cũng chỉ biết dựa vào người khác.
Cạch! - Tiếng đập đũa làm tất cả mọi người đang ăn cơm im
lặng, nhìn chằm chằm về phía Long đại đương gia đang nổi giận. Hắn chau mày
nhìn thẳng về kẻ đang ngồi dưới hắn chờ chết.
- Ta không mong cô có thể lo được chuyện làm ăn, có tiền đồ
gì. Ta chỉ muốn cô chăm sóc tốt cho bản thân cũng khó thế sao?
Nàng bàng hoàng. Nàng không hiểu tại sao bỗng nhiên hắn lại
nổi giận với mình. Đầu óc nàng mông lung bỗng bị đập mạnh một cái mới sực tỉnh
lại.
- Tự nhiên huynh to tiếng như thế làm gì chứ? Tôi không chăm
sóc tốt cho mình khi nào? Huynh không có nhà, tôi không biết làm cho mình vui
sao? Tôi chỉ thất bại là đã làm cho huynh mất mặt thôi. Tôi không giỏi như phu
nhân nhà người ta, không biết uống rượu, không biết mua vui, không biết đủ thứ.
Chính huynh lôi tôi đến đó cho mất mặt đấy chứ. Tôi có nhờ huynh uống rượu giúp
đâu. Huynh tự cầm chén lên uống cạn. Tôi uống say là chuyện của tôi. Huynh đưa
tôi về nhà là được rồi. Tôi đâu có tệ như huynh, uống say còn kéo người khác
gào lên gì đó: “Ta không cam lòng, ta không cam lòng, ta phải đòi lại”.
Một tràng những câu nói không suy nghĩ bay ra từ miệng nàng.
Tiếng ồ vang lên bên tai khiến nàng cảm thấy nhức óc. Nàng chưa bao giờ ở tình
huống này. Nàng chỉ nghe thấy mấy tiếng buông đũa khiến mình sực tỉnh. Da đầu
giật giật, nàng ngẩng lên len lén nhìn hắn.
Long Hiểu Ất vẫn không nói gì, chỉ ngồi thất thần bên bàn ăn.
Mãi sau, hắn mới lặng lẽ dùng ngón tay thon dài của mình đẩy bát cơm vào sâu
bên trong. Dường như không muốn thấy nàng nữa, hắn quay đầu sang một bên, môi
mím chặt. Sau cùng hắn đẩy ghế tựa, đứng lên, quay lưng lại phía nàng, lạnh
lùng nói:
- Vậy cô cứ tiếp tục vui vẻ đi. Ta không làm phiền cô nữa.
Hắn vén rèm cửa phòng ăn bước ra ngoài không thèm để ý đến
mọi chuyện trong phòng ăn nữa, đi thẳng ra tiền đình, ngồi xuống bậc thềm, chống
cằm nhìn bầu trời đầy sao.
Hóa ra, hắn vẫn không cam lòng. Hắn thực sự tưởng mình đã
quên được cái cảm giác rối bời đó, yên tâm để cho nàng nương tựa. Dù hắn phải
dùng cả đến bàn tính và sổ sách, thứ mà hắn ghét nhất từ nhỏ đến lớn thì hắn
cũng chấp nhận. Sáng nay, khi Đinh nha đầu nói với hắn họ vừa động phòng, hắn
đã dự định như vậy. Thế nhưng hắn đã nói với nàng, hắn không cam lòng bị đuổi
ra khỏi hoàng thành như thế. Hắn muốn tìm người đó để đòi lại rất nhiều thứ.
Hắn không thể quên được, cũng không có cách nào quên được.
Rời xa hắn, nàng có thể thật sự thoải mái. Vậy thì hắn còn lý
do gì để ở đây chứ? Vậy thì hắn còn không yên tâm điều gì? Ở đây đã có Bạch
Phong Ninh? Nàng nói nàng không cần dựa vào hắn. Khế ước hồi đó cũng chỉ là hứa
với mẹ nàng sẽ chăm sóc nàng cho đến khi nàng có thể tự lập. Nếu như nàng không
cần đến hắn nữa thì hắn hoàn toàn có thể vui vẻ thảnh thơi bỏ đi bất cứ lúc
nào.