Cung Diệu Hoàng còn chưa kịp bình tĩnh trước tin tức kinh thiên động địa ở
kinh thành thì quân vương phiên quốc đã sai người mời hắn vào cung ngay
trong đêm đó.
Long Tiểu Hoa sợ hãi kéo Tiểu Như Ý về phòng mình đóng cửa lại. Nàng cẩn
thận lấy gói vải đen mà ba bông hoa trông giữ ra mở từng lớp từng lớp.
Ngọc ấn màu xanh lục sáng lấp lánh khiến Tiểu Như Ý suýt nữa kêu lên vì
kinh ngạc.
- Cô! - Tiểu Như Ý đứng bật dậy. Bà không thể không biết ngọc ấn trung thổ này có ý nghĩa gì.
- Suỵt! - Long Tiểu Hoa bịt miệng bà: - Tôi cũng không biết làm sao thứ
này lại xuất hiện trên xe của tôi. Từ thành Lâm Dương đến đây, tôi không dám nói cho ai biết, tôi…
Đôi mắt xám của Tiểu Như Ý nhìn đi hướng khác. Bà nghĩ đến lá thư mà con trai mình đã nhờ Vô Ưu mang đến:
- Phụ thân của Hiểu Ất quả là khốn khiếp. Trước khi chết vẫn còn muốn tác quái.
- Hả? Điều này thì liên quan gì đến cha chồng hoàng đế ạ?
- Cô đúng là đồ ngốc! Cô còn chưa nhận ra là ông ta muốn hãm hại cô sao?
- Hãm… hãm hại tôi sao?
- Ngọc ấn này phải giao cho người kế vị. Ông ta không hề công khai giao
ngọc ấn cho bất cứ ai. Cô giải thích thế nào về việc nó lại xuất hiện
trong tay cô?
- Ý bà là…
- Trừ khi cô có dụng ý ăn trộm ngọc ấn. - Tiểu Như Ý cắn môi, chau mày: - Huống hồ, không có ngọc ấn, Long Hiểu Ất ở kinh thành không thể đăng
cơ. Điều quan trọng nhất là… nếu như hắn đăng cơ thì cô sẽ phải chết.
- Tôi sao?
- Chính thất của hắn tự ý mang ngọc ấn sang nước láng giềng với dụng ý tư thông. Cho dù hắn là hoàng đế cũng không có cách nào cứu được cô. Một
khi hắn lên ngôi, người khác nhìn thấy trong tay hắn không có ngọc ấn
thì người đầu tiên phải nghĩ đến là cô. Cô nghĩ rằng mình còn đường sống sao? Cô nghĩ xem tại sao Hiểu Ất không lập tức lên ngôi mà lại còn
phong tỏa tin tức ông ta qua đời: - Phải chọn một trong hai thứ ngai
vàng và đàn bà. Lão hoàng đế này còn xấu xa hơn cả tác giả viết dâm thư
như bà. Nếu Hiểu Ất có ngọc ấn thì nha đầu này sẽ khó mà thoát khỏi liên quan.
- …
Lập công một lần, đủ hưởng cả đời. Cách nghĩ của nàng chỉ đơn giản như vậy
thôi. Nàng nghĩ rằng mình có thể giúp hắn, thật không ngờ lại trở thành
tảng đá lớn nhất ngáng đường hắn.
- Vậy tôi có thể giao ngọc ấn này cho người khác không?
- Giao cho người khác ư? Cháu của cô sao? - Tiểu Như Ý phì cười: - Người
có ngọc ấn là người thừa kế hợp pháp, là người có đủ tư cách kế vị. Nếu
cô cảm thấy hắn thích hợp làm hoàng đế trung nguyên hơn Hiểu Ất thì cô
cứ giao ngọc ấn cho hắn.
- …
Hoàng đế… đó là thứ gì vậy? Nàng vừa bị một hoàng đế hãm hại. Nàng tin ông ta vì ông ta là phụ thân của phu quân nàng. Người làm cha mẹ đều thương
yêu con cái của mình nên nàng không hề nghi ngờ ông ta mà nhận lời đến
phiên thổ và đã bị trúng kế. Ông ta đã hại phu quân nàng bất nghĩa, đẩy
tội danh làm thâm hụt quốc khố cho chàng. Lẽ nào còn muốn phu quân nàng
cũng trở thành loại người như vậy?
Tiểu Như Ý liếc nhìn nàng, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Nha đầu, con trai ta không chịu nói rõ cho cô biết. Nó cho rằng rồi sẽ
có ngày cô tìm ra. Nhưng ta thấy cô ngốc nghếch như vậy nên sợ cả đời
này cô cũng không thể hiểu được và đành phải nói luôn. Nếu “cha cô” làm
hoàng đế thì hắn sẽ không còn là Long Hiểu Ất nữa. Cô sẽ phải xa hắn, xa rời hắn. Cô hiểu chưa?
- Cái gì? Chàng là phu quân của tôi. Tôi không thể rời xa chàng được. Tôi biết tôi luôn làm vướng chân chàng, chẳng được tích sự gì, luôn đem lại phiền phức cho chàng nhưng chàng không thể không cần tôi. Dù chàng có
là hoàng đế thì sao chứ?
- Ồ! Cho dù sẽ có một ngày hắn cũng mang cô ra để đổi lấy lương thực, rồi cũng vì sự tôn nghiêm mà hãm hại chính đứa con nhỏ của mình ư? - Đôi
mắt xám sâu thẳm của Tiểu Như Ý lướt qua khuôn mặt đang cố kìm nước mắt
của nàng: - Cô thấy rồi đấy. Vị Huyên phi đến từ trung nguyên đó. Đấy
chính là phi tử mà năm đó hoàng đế trung nguyên sủng ái nhất, mẫu phi
của Long Hiểu Ất. Chỉ vì để đổi lấy vài vạn thạch lương thực mà bà ta đã phải khăn gói, bị đẩy sang nước khác làm phi tử trong hậu cung của một
người đàn ông xa lạ.
- …
- Nói đến đây, có phải cô đang nghĩ là Vương thượng của chúng ta thật
lòng muốn có Huyên phi nên mới nạp bà ta vào cung không? Nha đầu à,
những câu chuyện trong tiểu thuyết thật thật giả giả lẫn lộn, chỉ cần có nhiều người đọc, chỉ cần có nhiều người mua thì bất luận là viết khoa
trương đến mấy cũng có người viết. Nhưng cô thật sự cho rằng trên thế
giới này có vị hoàng đế ngốc nghếch nào lại vì một người đàn bà mà vất
bỏ hậu cung, vứt bỏ giang sơn của mình sao? Hừ! Nếu có thì cô đã không
gặp được Long Hiểu Ất rồi. - Bà cười khẩy, nói tiếp: - Điều hấp dẫn nhất của Huyên phi không phải là vẻ đẹp mỹ miều mà là bà đã từng được hoàng
đế trung nguyên sủng ái nhất. Mười năm trước, hoàng đế nước cô đã xây
cho bà một hậu cung khác, vì muốn bà được tự do sống trong cung điện đó, khỏi phải ở cùng một chỗ với những người đàn bà khác mà tranh sủng.
Nhưng cung điện chưa xây xong thì đã có chuyện, tài chính thiếu hụt,
Thập cửu hoàng tử nắm quốc khố trong tay cũng không thể làm gì được.
Vương thượng của chúng ta nhân cơ hội đó đã đem quân tấn công, ép ông ta gả Huyên phi cho mình. Đối với một người đàn ông mà nói, điều ô nhục
nhất chính là chuyện bị cướp mất vợ. Đối với trung nguyên mà nói, điều
này có nghĩa là xưng thần với phiên thổ. Ai sẽ gánh lấy tội danh lớn như vậy đây? Hoàng đế không sai, Thánh thượng không sai, nên Thập cửu hoàng tử đành phải cắn răng gánh tội mà đi đến biên cương xa xôi.
Long Tiểu Hoa bàng hoàng nghe Tiểu Như Ý nói. Nàng hoàn toàn không biết nên
phản ứng thế nào. Từ Thập cửu điện hạ khiến tim nàng nhói đau. Đây là lý do khiến nàng nhặt được một hoàng tử biết sử dụng bàn tính tinh thông ở trên phố. Nó giống như truyện cười vậy. Chắc phu quân nàng không cam
lòng, rất ấm ức khi bị giáng tội danh đó, mẫu phi lại bị gả đi xa. Thế
mà nàng lại không hiểu chuyện, không biết mình làm vướng chân người ta.
Người ta muốn làm hoàng đế, nói là để trả thù cũng đúng, để giải cứu mẫu phi cũng đúng. Dù có thế nào thì ngọn lửa trong lòng phu quân nàng cũng không bao giờ có thể dập tắt nổi.
- Nha đầu, cô đừng coi thường điều ta nói. Ta nói cho cô biết chỉ để cô
hiểu rằng, không nên ở bên hoàng đế, càng không nên sống dựa vào sự sủng ái của hoàng đế. Đây chính là lý do tại sao ngay từ đầu Hiểu Ất đã muốn đẩy cô ra xa mình.
Vì sự sủng ái của hoàng đế và tình thương của người cha với con gái khác
nhau môt trời một vực. Huyên phi vì sự sủng ái này mà gặp phải đại họa.
Hắn đã quá rõ điều đó. Vì vậy hắn không thể để tâm đến bất cứ ai bên
cạnh. Nếu dựa vào cá tính của mình, Long Hiểu Ất không thể không yêu
thương Long Tiểu Hoa. Nhưng nếu hắn thật sự chỉ cần Long Tiểu Hoa thì
nha đầu này chỉ có thể gặp phải tội danh lớn hơn thế.
Hoàng đế trung nguyên là người từng trải. Ông ta hiểu điều này sẽ không có
kết quả tốt. Thế nên, trước tiên ông ta đã hay Hiểu Ất đưa ra quyết định đẩy Tiểu Hoa sang nước láng giềng, khép cho nhà đầu này một tội danh để cả đời không thể nào quay lại được, không thể trở về bên con trai ông
ta. Nói như thế thì…
Ông ta quyết định truyền ngôi hoàng đế cho Long Hiểu Ất sao? Thế nên ông ta mới thay Hiểu Ất quét sạch chướng ngại vật, đưa Long Tiểu Hoa và còn cố ý đẩy cả tiểu hoàng tôn có khả năng kế vị của mình ra biên cương. Tuyệt chiêu! Như vậy thì cho dù cháu ông ta có không cam lòng cũng không có
cách nào quay về kinh thành làm loạn. Có điều… cái tên tiểu tử nói “sẽ
hoàn trả lương thực trong vòng bốn năm” kia không dễ nói chuyện đâu.
Bạch Trì Như Ý chau mày nhìn Long Tiểu Hoa mà không nói gì, sau đó quay đầu trông ra màn đêm đã buông xuống bên ngoài cửa sổ.
Cùng một màn đêm bao trùm lên hoàng cung phiên quốc, Cung Diệu Hoàng ngồi
ngắm ánh trăng tàn mờ ảo trên bầu trời cao ngoài cửa sổ.
- Diệu tiểu vương gia, đề nghị của cô vương thế nào? Vương gia có đồng ý không?
Cung Diệu Hoàng nhếch môi không nói, hắn nhìn xuống tấm thảm đỏ dưới chân
mình. Phiên vương đó hiểu được tâm tư của hắn, cười nhạt rồi nhẹ nhàng
lên tiếng:
- Cô vương hiểu tình cảm giữa Vương gia và hoàng gia gia của mình rất sâu đậm. Ông ta đột nhiên qua đời nên trong lòng Vương gia rất buồn, nhưng
người làm việc lớn thì không thể để chuyện tình cảm xen vào. Sinh lão
bệnh tử là do trời định nhưng ai vua ai giặc không do trời quyết, càng
không do người chết sắp đặt. - Ông ta liếc qua bức thư cấp báo từ trung
nguyên đặt ở trên bàn nói tiếp: - Lẽ nào Vương gia cam lòng để Thập cửu
thúc của mình đoạt ngôi kế vị sao? Hay là… hắn vốn không muốn đoạt ngôi
mà chính do hoàng gia gia của Vương gia có ý truyền ngôi cho hắn nên mới sai Vương gia đến phiên quốc để Vương gia không thể trở về ngay được?
Cung Diệu Hoàng cắn môi, tay hắn nắm chặt, không hề nói một lời nào.
- Cô vương vốn không định nhúng tay vào chuyện trung thổ của các người
nhưng nghĩ đến tình cảm sâu nặng của Diệu tiểu vương gia và Hoàng đế thì ngôi báu đó sớm muộn gì cũng thuộc về Vương gia, nhưng bây giờ tình
hình không lạc quan như chúng ta nghĩ. Tuy cô vương không biết vì sao
Huyên vương gia lại không loan tin Tiên hoàng qua đời nhưng chúng ta đều biết ý đồ của hắn. Tin tức từ trung thổ báo về, ngự y hoàng cung đã
tuyên cáo hoàng gia gia của Vương gia chết vì thuốc độc của nước ta. Khi hai chúng ta đang đàm phán hòa bình, cô vương lại đi sai người hạ độc
hoàng gia gia của Vương gia sao? Vương gia có tin không? - Vương thượng
liếc nhìn thăm dò nhưng Cung Diệu Hoàng vẫn không nói lời nào.
- …
- Rõ ràng là hắn đã hạ độc hoàng gia gia của Vương gia và muốn làm cho
cuộc đàm phán giữa chúng ta sụp đổ, đồng thời gieo rắc chiến tranh,
khiến Vương gia mang tội phản quốc, mang họa sát thân.
- Hừ! Với quan hệ giữa Huyên vương gia và cô vương, hai nước không thể
chung sống hòa bình được. Vì hòa bình bang giao, không gây chiến tranh
nên cô vương quyết tâm giúp Vương gia lên đài.
Ánh mắt Cung Diệu Hoàng hơi lay động nhưng vẫn không hề thay đổi, bình tĩnh đợi Vương thượng nói hết câu.
- Đương nhiên, để giúp Vương gia thì Vương gia cũng phải cho cô vương
được yên tâm. Cách tốt nhất là một cuộc hôn nhân. Công chúa của cô vương không làm bẽ mặt Vương gia đâu. Cô nương trong lòng Vương gia cứ để
trong lòng đi. Khi đã có giang sơn trong tay rồi, nói chuyện mỹ nhân
cũng không muộn.
-…
- Diệu tiểu vương gia nên biết, nếu Vương gia từ chối chuyện hôn nhân cô
vương đề nghị, lại thêm chuyện cô vương bị Huyên vương gia đổ tội hạ độc thì chuyện hòa ước giữa phiên thổ và trung nguyên sẽ sụp đổ tại đây.
Biên cương hai nước sẽ mãi không có ngày yên bình, chiến tranh loạn lạc
ắt sẽ nổi lên. - Ánh mắt Vương thượng nhìn chăm chú rồi nói tiếp: - Với
tài trí của Diệu tiểu vương gia hẳn có thể vượt qua chuyện này.
Cung Diệu Hoàng chỉ nhớ từ đầu đến cuối mình không hề nói câu nào. Đầu hắn
vang lên lời của người đưa tin, hoàng gia gia qua đời rồi. Hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện mình đã đứng dưới mái hiên phủ đệ ngây người ra một
lúc.
Nhớ lại lúc rời kinh, ân sư đã từng nói với hắn thế này. Bây giờ Thánh
thượng trọng dụng hắn như vậy. Nếu hắn có thể ký được hòa ước, đem lại
mối hòa hảo bang giao với phiên quốc thì ngôi vị hoàng đế chắc chắn sẽ
thuộc về Diệu tiểu vương gia hắn. Lúc đó, hắn chỉ cười, đầu hắn nghĩ đến lúc trở về kinh thành vào mùa xuân. Hắn sẽ đến mừng thọ hoàng gia gia
và dâng lên người đại lễ là tờ hòa ước hắn đã ký được.
Hoàng gia gia tuổi cũng đã cao, còn chưa biết có thể qua được mùa đông này
hay không. Trong lòng họ đều đã có tính toán. Từ nhỏ, hắn đã được đưa
vào cung. Người thân thiết nhất với hắn không phải là cha mẹ mà là ông
nội. Mặc dù không có ai thương yêu bảo vệ hắn một cách chân thành nhưng
hắn cũng vẫn được cưng chiều. Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện tại sao
hoàng gia gia lại cưng chiều hắn, cho đến khi hắn gặp Bạch Phong Ninh.
Bạch Phong Ninh đã nói khi nào hắn gặp một ai đó rồi hắn sẽ hiểu.
Sự ân sủng này không phải từ trên trời rơi xuống, không phải là tình thân. Hắn chẳng qua chỉ là một trong số rất nhiều hoàng tôn. Nguyên nhân thật sự là vì hắn có bề ngoài và cá tính giống như Thập cửu hoàng tử, người
gặp họa lớn từ mười năm trước.
“Ngươi nói đùa với tiểu vương sao? Tiểu vương giống kẻ lang thang bất tài đó sao?”, hắn đã nói chắc như đinh đóng cột. Nhưng lần đầu tiên gặp Long Hiểu Ất
thì suy nghĩ của hắn đã dao động. Hắn không thể lý giải nổi tại sao
hoàng gia gia hắn lại làm mọi thứ vì Long Hiểu Ất, không thể lý giải nổi tại sao hoàng gia gia lại bắt hắn rời hoàng cung vào lúc này. Điều
không thể lý giải nổi nhất là, tại sao người lại không cho hắn cả cơ hội nhìn mặt người lần cuối. Người đã sớm có kế hoạch đẩy hắn rời kinh để
dành thời gian cho Long Hiểu Ất kế vị sao?
Lẽ nào hắn chỉ là giống hình bóng người khác từ đầu đến chân mà thôi sao?
Hắn bước vào trong phủ thì chỉ thấy ai đó lén lén lút lút từ trong phòng đi ra. Sau khi thăm dò, người đó đi ra hướng cổng phủ mà không hề để ý sự
xuất hiện của hắn và bị hắn giơ tay kéo lại trong phạm vi kiểm soát của
mình. Còn chưa đợi người đó kịp phản ứng thì hắn đã dùng trọng lượng cơ
thể mình đè lên vai người đó.
- Đi đâu? - Hắn truy hỏi. Vì bộ dạng của nàng như muốn bỏ chạy, bỏ lại hắn một mình.
- Tôi tôi… tôi ra ngoài đi dạo thôi. - Nàng trả lời bừa nhưng cảm thấy vai mình nặng trịch thì hoài nghi vỗ vỗ hắn.
- Vương gia sao thế? Phiên vương đó gọi Vương gia đến. Ông ta bắt nạt
Vương gia sao? - Cháu của nàng bị bắt nạt, làm thẩm thẩm có nên an ủi
một chút không? Hơn nữa… cha chồng hoàng đế vừa về trời. Từ nhỏ hắn đã ở bên người nên chắc chắn là rất buồn.
- Ồ… Ta cứ tưởng đến cả cô cũng bỏ ta đi.
- …
- Sao người cô lại cứng đơ ra vậy? Lẽ nào cô thật sự muốn bỏ ta đi? - Hắn cố ý châm chọc, nhếch môi nhìn nàng: - Cô muốn chạy đi đâu? Một mình
quay lại thành Lâm Dương tìm Thập cửu thúc của ta sao?
- … Tôi…
- Cô sẽ không làm thế, đúng không? - Hắn nhếch môi cười thật thật giả giả khiến nàng không hiểu gì. Dường như trước mắt nàng không phải một đứa
trẻ dễ nói chuyện: - Cô đã nói cô sẽ bảo vệ ta, cô quên rồi sao?
Nàng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nàng đã sớm quên chuyện này từ lâu rồi
vậy mà hắn vẫn còn nhớ như mới xảy ra vậy. Vào lúc then chốt này, hắn
lại nhắc đến nó để giữ chân nàng. Hắn không thể thả nàng đi như lần
trước. Nếu như trò đùa lần đó khiến nàng cảm thấy hắn hoàn toàn có thể
buông tay và ngoan ngoãn làm cháu chồng của nàng, thì vào lúc này, khi
hắn đã chẳng còn gì, nàng nhận ra rằng, hắn chỉ còn có nàng, người đang
bị hắn ôm trong lòng, là thứ vẫn đang tồn tại, vẫn tỏa ra hơi ấm.
Long Tiểu Hoa cảm thấy Cung Diệu Hoàng đang run rẩy. Hắn run rất mạnh như
người bị rét cóng, cố sống cố chết ôm lấy nàng để có được hơi ấm. Nàng
không dám ngoái đầu lại nhìn vẻ mặt hắn mà đành phải kiễng mũi chân,
buông lỏng bờ vai cho hắn ôm một chút. Ít nhất hắn cũng không phải cúi
gập người đau khổ như vậy. Câu nói bừa của nàng khiến nàng cảm thấy hối
hận. Nàng luôn mạnh miệng nhưng lại chẳng làm được gì. Rõ ràng là nàng
muốn bỏ rơi hắn, bỏ trốn, vứt lại mọi thứ vì nàng đang mang theo mình
chiếc ngọc ấn mà bản thân không biết phải làm thế nào.
Cái ôm của nàng khiến Cung Diệu Hoàng bình tĩnh hơn. Nó như một lời hẹn
ước, giống như nàng đã hứa với hắn điều gì đó. Hắn từ từ lùi ra khỏi
vòng tay nàng, ánh mắt hắn nhìn xuống đôi môi khô khốc của nàng, thăm dò như muốn cúi người chạm vào nó. Đôi đồng tử đen của hắn thoáng lay động nhưng đôi mắt nàng vẫn chưa khép lại. Hắn nhìn thấy bóng hình mình
trong đó, giống như hắn mà lại không phải hắn. Cái bóng đó trông như đã
mất hết lòng kiêu ngạo, đánh mất sự tự tin, lại càng giống với kẻ kia,
khiến hắn cảm thấy vô cùng căm ghét. Hắn cố sức đẩy nàng ra, mím chặt
đôi môi, thấp giọng nói:
- Tại sao ai cũng đều coi tiểu vương là cái bóng? Tại sao ai cũng coi
tiểu vương là kẻ đó, chẳng ai có thể coi tiểu vương là tiểu vương?
- …
- Cô cũng vậy. Hoàng gia gia cũng vậy. Dù sao từ đầu đến cuối, hai người đều chỉ coi tiểu vương là cái bóng của hắn mà thôi.
Bịch!
Hắn đẩy mạnh nàng ra khiến nàng lảo đảo. Một vật cứng từ trong váy nàng rơi bịch xuống đất. Vật màu xanh lấp lánh, óng ánh tuột ra khỏi mảnh vải
đen đập ngay vào mắt Cung Diệu Hoàng.
Tất nhiên hắn không hề xa lạ gì với vật này.
Ngọc ấn…
Đó là ngọc ấn… minh chứng cho thân phận quân vương một nước.
Long Tiểu Hoa sợ hãi ngây người. Nàng không nhúc nhích nổi. Nàng lén nhìn
Cung Diệu Hoàng nhưng chỉ thấy hắn lạnh lùng nhìn ngọc ấn mà không hề
cúi người xuống nhặt, dường như đó chẳng qua chỉ là một hòn đá vô giá
trị mà thôi. Hắn buông ánh mắt nhìn về phía nàng, nhếch môi hỏi:
- Tiểu vương hỏi cô, cô muốn giao nó cho ai? Ta hay là Long Hiểu Ất?
Nàng bị câu hỏi dứt khoát của hắn làm cho giật mình, mấy máy môi, muốn giơ
tay ra kéo hắn. Ánh mắt hắn nhìn nàng lúc này đã thiếu đi vài phần ngỗ
ngược, vô lễ, lại có thêm đôi chút trách cứ và mong đợi. Nàng không phải hoàng gia gia, hắn biết sự lựa chọn của nàng là vô ích nhưng chỉ cần
nàng cho hắn một lời khẳng định, thì dù không đáng kể, hắn cũng cảm thấy như vậy đã đủ mãn nguyện rồi.
Cung Diệu Hoàng đã nghĩ sai rồi. Bộ dáng của hắn lúc này không hề giống phu
quân của nàng, mà chính là giống nàng ngày đó khi bị “cha” bỏ rơi ở lại
thành Đồng Khê. Nàng và hắn đã làm rất nhiều chuyện chỉ vì muốn đổi lấy
câu khen ngợi và lời khẳng định chắc chắn. Điều khác nhau là hắn quá ưu
tú, hắn có thể làm tốt mọi thứ, còn nàng lại như thứ bùn nhão không thể
dựng thành tường mà chỉ có thể làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn. Những bậc
trưởng bối nghiêm khắc ấy, đống quan niệm thâm căn cố đế trong đầu họ
chẳng bao giờ có thể đẩy đi được. Trong mắt họ, nàng và hắn mãi chỉ là
đứa trẻ không thể trưởng thành. Nếu ngay từ đầu họ đã bị coi là không
bằng ai đó, thì dù có cố gắng cả đời, họ cũng không cách nào theo kịp
được.
Ghét so sánh, ghét bị lôi ra so sánh với người khác, ghét phải nhìn thấy
người khác giỏi hơn mình, muốn làm gì đó để chứng minh bản thân nhưng
lại luôn không đoán nổi trong đầu những người kia đang nghĩ gì. Yêu
thương cũng vậy, bao dung cũng vậy, dung túng cũng vậy, rốt cuộc những
gì bậc trưởng bối kia dành cho có phải là những thứ họ muốn hay không?
Tại sao chưa từng có ai hỏi họ mà luôn cứ tự ý thay họ quyết định, dù họ thật sự không kỳ vọng hay mong muốn. Lẽ nào họ cố gắng đến mấy cũng
không thể nhận được một lời khen?
- Tiểu Diệu… - Nàng ấp úng, kéo tay áo hắn, tự mình đưa ra quyết định: - Chúng ta cùng chạy trốn nhé.
- Trốn đi đâu?
- Chúng ta cứ trốn về thành Đồng Khê trước rồi tính sau. Đó là nơi tôi
thân thuộc. Tôi là chủ của khách điếm Đại Long Môn. Tôi sẽ che giấu
Vương gia.
Hắn mỉm cười ảm đạm, nhìn bàn tay nàng đang níu lấy tay hắn. Nàng là người
duy nhất không phản bội lời hứa, không bỏ rơi hắn vào thời khắc cuối
cùng. Cho dù lời đề nghị không khả thi nhưng nó đã khiến trái tim hắn ấm lên:
- Cô đừng ngốc nữa. Nếu ta cùng đi với cô thì trung nguyên và phiên bang
sẽ xảy ra chiến tranh, thành Đồng Khê chính là chiến trường đầu tiên. -
Hơn nữa phiên vương nước này đã nắm rõ tình hình như lòng bàn tay, họ
không thể ra khỏi thành Tân Bình. Khi chiến tranh xảy ra, bọn họ dù
không là kẻ giúp địch phản quốc thì cũng trở thành con tin. Trước mắt,
hắn chỉ có hai con đường để đi. Lúc này hoàng gia gia đẩy hắn ra khỏi
kinh thành, chính là đã dành sẵn cho hắn hai con đường, hai con đường
không lối thoát.
- Vậy chúng tâ phải làm thế nào? Chúng ta có thể tiếp tục ở lại đây mà không bị giết sao?
- … Nếu như tiểu vương lấy công chúa phiên bang thì có thể.
- Tiểu Diệu, đừng thành thân với công chúa ngực lớn. Điều đó thật khủng
khiếp. Tôi sẽ coi thường Vương gia, thật sự coi thường đấy. Nhân vật nam chính không thể như vậy được. Vương gia còn nhớ không vậy? Tuyết Câu,
không phải Vương gia còn muốn để Tuyết Câu và Bôn Tiêu giao phối với
nhau sao? Lão gia đã nhận lời với Vương gia rồi mà. - Bàn tay kéo tay áo hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, nhất quyết kéo hắn. Giọng nàng lo lắng
khiến trái tim hắn rung động.
Nhưng tiếng bước chân của binh sĩ ở ngoài cổng phủ đang vọng vào, Cung Diệu
Hoàng chau mày, liếc mắt nhìn về phía sau, hắn giơ tay gỡ cánh tay đang
níu lấy tay mình ra. Nàng là người làm hắn mềm lòng. Hắn nên tránh xa
nàng một chút. Những lời nói dịu dàng đó khiến hắn không biết mình sai ở đâu. Hắn xoay người đi về phía ngọc ấn, cúi xuống nhặt nó, buồn bã nhìn Long Tiểu Hoa đang không hiểu chuyện gì:
- Tiểu vương không muốn trông đợi vào bất cứ ai nữa. Nếu ông ta không
chịu dành nó cho ta, cảm thấy ta không đủ tư cách bằng Long Hiểu Ất, vậy thì ta sẽ tự cướp lại.
Đến lúc này hắn mới nhớ ra, tuy hắn không hề nói gì với quân vương phiên
quốc nhưng trước tiên hắn đã cúi đầu, hắn không cam tâm, có thứ gì đó
trong lồng ngực hắn cứ gào thét, muốn nổ tung. Hơn nữa… hắn có lý do
không thể không thừa nhận…
Hắn nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, ngẩng đầu xoay người, nhìn về
phía cổng phủ đang có lính của phiên bang bước vào. Người lính đó quỳ
xuống, chắp tay khấu đầu trước Cung Diệu Hoàng nói:
- Thuộc hạ phụng mệnh Vương thượng áp giải chính thất của Huyên vương gia vào nội cung.
Cung Diệu Hoàng tựa như không nghe thấy, chỉ cố gắng nắm lấy bàn tay đang
níu tay áo mình, nhưng rốt cuộc vẫn không nâng lên nổi. Những lời cuối
cùng của quân vương phiên quốc cứ vang vang trong đầu hắn:
- Nếu Vương gia nhận lời cô vương, nể mặt Vương gia, cô nương đó sẽ có
một cơ hội sống. Nếu không cô vương sẽ lợi dụng danh phận Huyên vương
phi của cô ta để áp giải cô ta ra chiến tuyến làm con tin.
Binh lính phiên bang không khách sáo ném Long Tiểu Hoa vào thiên lao mãi mãi không nhìn thấy ánh mặt trời. Nhà lao tối tăm, lạnh lẽo. Nhưng điều
đáng mừng là phòng giam của nàng rất được. Một mình nàng dùng, có
giường, có bàn, nền nhà sạch sẽ, đến cả rơm còn có người thay hằng ngày, nhưng nàng hoàn toàn không thể vì mình là phạm nhân thượng đẳng mà cảm
thấy hài lòng. Điều quan trọng nhất là…
- Tại sao ngày nào các người cũng thay rơm cho ta mà lại không đổi món ăn cho ta. Đồ ăn của các người không ngon chút nào. - Nàng bám hai tay vào song sắt nhà lao, vươn cổ ra gào lớn: - Tiểu Diệu, cứu tôi với. Họ
ngược đãi tôi. Họ ngược đãi tiểu thẩm thẩm của Vương gia này. Họ không
cho tôi ăn cơm, chỉ cho tôi rơm rạ. Vương gia đừng để họ lừa. Họ là
những kẻ biến thái đấy.
Lính canh nhìn nhau rồi liếc nhìn vợ của hoàng tử đã phá vỡ hòa bình hai nước. Họ cùng căm ghét nói với nàng:
- Cô mới là đồ biến thái. Cô và tên khốn Huyên vương gia nhà cô đều là
những kẻ biến thái. Hai người đã vu oan cho Vương thượng của chúng ta
sai người đầu độc Hoàng đế trung thổ các người. Thật là vô liêm sỉ!
- Các người dựa vào cái gì mà mắng lão gia nhà ta. Khốn kiếp! Vương
thượng của các người mới là kẻ vô liêm sỉ, nhốt ta lại để uy hiếp cháu
ta, ép hắn phải thành thân với công chúa chẳng ra gì của các người. Vô
liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Ức hiếp con gái nhà lành, ức hiếp kẻ
yếu, cưỡng ép hôn nhân. Vô liêm sỉ!
- Đồ thối tha! Cô đừng tưởng Vương thượng giam lỏng cô là người không dám giết cô. Cô còn chửi mắng Vương thượng nữa là cô chán sống đấy.
- Đúng là như vậy mà. Vương thượng của các người ép người tốt phải làm
việc xấu, bỉ ổi, vô sỉ, hạ lưu. Cháu ta không thích công chúa chẳng ra
gì của các người đâu. - Nàng nói xong, hai tay vành mắt, nhe răng, thè
lưỡi trêu ngươi đám lính gác.
- Ha ha ha ha! Thật không hiểu Huyên vương gia có thực là kẻ xấu tác quái hay không? Sao lại đi lấy loại nha đầu điên khùng thế này chứ? - Một
lính canh nói với bạn mình bằng tiếng phiên thổ, rồi ngoái đầu lại nói
tiếng Hán: - Này! Tiểu nha đầu, ta nghe nói vai vế trong nhà hoàng đế
trung nguyên các người rất lộn xộn. Ta thấy cô vốn đã để ý đến cháu mình rồi. Phì! Như vậy cũng vô ích thôi. Vài hôm nữa, hắn sẽ tổ chức hôn lễ
với công chúa của chúng ta, làm gì còn tâm trạng đâu mà để ý đến nha đầu thối tha như cô chứ. Ta khuyên cô nên biết giữ mồm giữ miệng kẻo hôm
sau không có đồ mà ăn đâu.
- Công chúa của các người thì có gì ghê gớm chứ?
- Công chúa của chúng ta hơn nha đầu thối tha như cô rất nhiều. Hứ!
- Nhiều lắm thì cũng chỉ lớn hơn “chỗ này” của ta một chút, “chỗ kia” hấp dẫn hơn ta một chút thôi. Làm gì mà nhiều lắm chứ? Lấy ngực ra hầu hạ
người khác, cứ chờ mà bị hưu đi. Lêu lêu lêu! - Nàng bày ra vẻ mặt khinh thường rồi lại cảm thấy khẩu khí của mình thật khó nghe. Nàng hít một
hơi thật sâu, thò đầu ra khỏi song sắt, thét lớn: - Cung Diệu Hoàng, tốt nhất là Vương gia cứ thành thân với cô gái ngực lớn mà mình không thích đi. Tiểu thẩm thẩm khinh thường Vương gia, Tiểu Như Ý khinh thường
Vương gia, hãy tạm biệt vai nam nhân vật chính đầu tiên của mình đi!
Giọng nàng khản đặc vì gào thét. Ngày hôm sau, cửa phòng giam của nàng có một tấm bảng gỗ viết: “Động vật hung dữ, cầm thú nguy hiểm, kẻ thiếu quản
giáo, xin đừng lại gần, chỉ có thể đứng từ xa nhìn chứ không thể trêu
đùa”.
Những chữ viết theo lối Thảo[1] này không thể do người phiên thổ viết, chỉ có tên khốn Diệu tiểu vương
gia mới có thể viết ra. Tấm bảng đó càng khiến nàng oán hận hơn và khiến cho đám lính gác cười mãi không thôi. Nàng oán hận là không thể gặm
song sắt của cái nhà lao này mà thoát ra ngoài. Dù có bò bằng bốn chân
cũng được, chỉ cần có thể bắt tên Tiểu vương gia đó không lấy chuyện hôn nhân đại sự của mình ra làm trò đùa, cùng quay về thành Lâm Dương để
lão gia nhà nàng thay mặt cha mẹ hắn cho hắn một trận. Được như vậy,
nàng có bị biến thành chó giống như ba bông hoa cũng không oán thán.
[1] Thảo thư: Một thể của chữ Hán, đặc điểm là kết cấu giản lược, nét bút
liền mạch, được hình thành từ thời nhà Hán, là lối viết đơn giản hóa của thể chữ Lệ.
Nhưng hôn lễ càng lúc càng đến gần, nàng lại bị nhốt nên chẳng làm gì được.
Hành động la hét ầm ĩ của nàng bị coi là cầm thú nổi loạn. Lúc đầu mấy
tên lính gác còn quát mắng nàng. Sau này, họ chỉ nhìn vào tấm bảng của
Tiểu vương gia mà cười chứ chẳng ý kiến gì nữa.
Nàng dần dần thấy chán, không muốn tiếp tục hành động như vậy. Thằng cháu
đáng ghét đó cứ việc đi lấy cô gái ngực lớn đó đi. Đói bụng thật khó
chịu. Dù sao hắn cũng mặc kệ sự sống chết của nàng. Nàng việc gì phải
nhớ đến hắn chứ Phì! Đồ ăn mà đám lính canh khốn kiếp kia mang đến chẳng hợp khẩu vị của nàng chút nào. Lúc này mà cho nàng một bát mỳ suông thì nàng có thể ăn luôn cả bát ấy chứ. Ôi… Ai đến cho nàng một bát mỳ đi.
Chắc chắn nàng sẽ bám lấy chân kẻ đó mà hôn đầu ngón chân hắn. Những
ngày sống trong nhà lao này khiến nàng mất hoàn toàn lòng tự trọng rồi.
Chỉ cần có sữa thì là mẹ.
Nàng nằm trên giường rơm, xoa bụng ấm ức bĩu môi. Thảo nào phu quân nói sợ
nàng xảy ra chuyện. Nàng còn nghĩ ra nước ngoài có đồ ăn ngon, có trò
vui để chơi. Kết quả, hắn đã nói đúng rồi.
- Đến ăn đi.
- Ăn gì? Ta không muốn ăn món ăn của nước các người. Khó nuốt lắm! - Nàng chẳng buồn ngồi dậy, nằm quay lưng về phía song sắt, hoàn toàn chẳng
hứng thú gì với đồ ăn ở sau lưng.
- Mỳ.
Khịt khịt! - Mũi nàng rung rung. Mùi thơm quen thuộc từ phía sau bay tới.
Nàng bật dậy, quay đầu lại nhìn chiếc bát sứ lớn đặt trên mặt đất. Nàng
chỉ thấy một bát mỳ thật ngon trước mặt. Dầu mè nổi váng và mấy cọng rau xanh không giống như món mỳ nàng nấu, rau xanh rải đầy trên bề mặt.
Nước dùng sánh che kín những sợi mỳ bằng một lớp váng màu mật.
Nàng bật dậy lao ra cửa nhà lao vồ lấy bát mỳ húp sùm sụp, chẳng cần quan
tâm nó từ đâu tới. Thảo nào năm đó phu quân của nàng lại vì một bát mỳ
mà hồn phách điên đảo. Vào lúc mình đói nhất, có người cho đồ ăn, hóa ra lại là cảm giác hận không thể lấy thân báo đáp như vậy.
- Để tôi ăn xong bát mỳ rồi tôi sẽ hôn ngón chân. Soạp soạp soạp!... Ồ…
Long Tiểu Hoa tôi… tuyệt đối không phải là kẻ tiểu nhân… chỉ biết nói
suông…
Người đứng trước mặt nàng im lặng, cũng không hề giơ chân ra cho nàng hôn như lời nàng nói.
- Ồ… Ngon lắm… Ôi! Ngon thật đấy!... Hu hu… Tôi muốn về nhà… Hu oa oa oa
oa! Tôi không muốn ở nước ngoài nữa… Hu hu! Ai cũng ức hiếp tôi. Đến cả
thằng cháu thối tha cũng ức hiếp tôi.
- Diệu Nhi không hề ức hiếp cô. Hắn sợ cô bị người khác ức hiếp nên mới viết tấm bảng này.
Tấm bảng khiến cho đám lính canh cười nhạo nhưng họ sẽ không để ý đến nàng, câu “Không thể trêu đùa” rõ ràng là đang che chở cho nàng. Vật nuôi
cũng được, cầm thú cũng được, ai dám động vào một sợi tóc của nàng thì
người đó phải bước qua xác của Diệu tiểu vương gia hắn.
Giọng nói của người mang mỳ nhẹ nhàng khiến Long Tiểu Hoa sững sờ ngẩng đầu
lên, và liền trông thấy một khuôn mặt tuyệt mỹ. Lông mày lá liễu, đôi
môi mỏng, điều quan trọng nhất là khuôn mặt tuyệt mỹ này giống phu quân
của nàng đến tám chín phần. Bà trang điểm theo cách của quý tộc phiên
bang, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, cười nói:
- Mau ăn hết mỳ đi. Để nguội sẽ không ngon đâu.
- … Ồ… vâng. - Nàng húp sùm sụp mấy cái hết cả bát mỳ, đang định giơ tay
áo lên lau váng mỡ ở miệng thì một chiếc khăn ấm được đưa tới cho nàng.
Nàng rụt rè nhận lấy, cười xấu hổ, vội vàng lau miệng.
Huyên phi không ở lại lâu mà cầm bát mỳ đã hết sạch xoay người ra khỏi phòng
giam. Nàng bàng hoàng vội giơ tay giữ gấu váy của bà nói:
- Mẹ chồng, bà là mẹ chồng của tôi ư?
Huyên phi quay đầu lại, cúi xuống nhìn nàng giọng không lạnh lùng cũng chẳng ấm áp nói:
- Không phải. Ta chỉ nể mặt Diệu Nhi, con trai của tiểu muội mình, mang
đồ ăn đến cho cô thôi. Không liên quan gì đến nhà chồng cô cả.
- … Nhưng… nhưng mà rõ ràng bà là mẹ của lão gia nhà tôi mà…
- Ta chỉ có một đứa con trai. Bây giờ nó mới bảy tuổi. - Huyên phi nhẹ
nhàng rút gấu váy của mình lại. Đôi môi mỏng khẽ nói: - Coi như ta
khuyên cô một câu. Đàn ông bên nhà chồng cô không phải những người đáng
cho cô gửi gắm cả đời mình đâu. Để bảo vệ cơ nghiệp tổ tiên và lòng tự
tôn, họ sẽ chẳng quan tâm cô là thứ gì. Cái gì cũng đều có thể bán, cái
gì cũng có thể đổi, cái gì cũng có thể đem ra đàm phán. Cô đồng ý, coi
như cô biết vì đại sự. Cô không đồng ý thì cũng phải gật đầu. Nếu không
muốn rơi vào tình cảnh như ta thì cô nên tránh xa họ ra một chút.
- Tôi chỉ muốn hỏi, có phải bà đã tặng cho lão gia nhà tôi chiếc bàn tính có những hạt tính vuông bằng ngọc xanh không?
- … Ta nói rồi. Ta chỉ có một đứa con trai. Nó vừa mới bắt đầu học dùng bàn tính mà thôi.
- Chàng đã từng đến tìm bà. Đã từng đến. Sau khi chàng bị đuổi ra khỏi
kinh thành, chàng luôn đến phiên quốc tìm bà. Chàng muốn cứu bà nên mới
dừng chân ở thành Đồng Khê và tôi mới có thể nhặt được chàng. Bà đừng
không thừa nhận chàng như vậy.
- Hai cha con họ đã đem ta ra mua bán, tại sao ta phải thừa nhận hắn chứ? Nếu cô có thể rời khỏi đây thì nên tránh xa hắn một chút. Nếu hắn lên
ngôi thì sẽ trở thành người giống như cha hắn thôi. Họ có cùng huyết
thống hoàng gia tự tư tự lợi, chỉ vì danh tiếng của bản thân mà làm mọi
thứ bất chấp sự sống chết của những người khác. Cha con họ đối xử lạnh
nhạt với cha mẹ của Diệu Nhi, đem ta ra mua bán trao đổi. Hắn thì giết
vua đoạt ngôi, thủ đoạn thâm độc, gây họa chiến tranh. Tại sao ta phải
nhận người như vậy chứ?
- Chàng không giết cha chồng hoàng đế. Đến nỗi oan lớn như vậy chàng còn
chấp nhận gánh lấy thì sao có thể giết hại cha đẻ của mình chứ? Từ nhỏ
chàng đã dạy tôi hiếu thuận, tôn ti trật tự. Là do tôi vô tích sự nên
mới không học được, nhưng chàng không hề oán thán với tôi chuyện bị
người ta đổ oan.
- Ngày cô bị nhốt ở đây, hắn đã tập hợp binh lực, đóng quân ở thành Đồng
Khê. Nếu không phải hôm nay Diệu Nhi đồng ý kết hôn với công chúa thì cô nghĩ mình còn có thể giữ được tính mạng sao?
Huyên phi nói xong vội vàng rời khỏi thiên lao, bỏ lại Long Tiểu Hoa một mình ngồi trong phòng giam ngây người nhìn ra khung cửa sổ duy nhất của
thiên lao. Bên ngoài trời đã tối. Dường như nàng nghe thấy tiếng huyên
náo. Cháu nàng đã thành thân nhưng tiểu thẩm thẩm lại bị nhốt trong
thiên lao. Ít ra nàng cũng coi là một vị cao đường chứ. Tại sao lại có
thể đối xử với nàng như vậy? Kết hôn với người con gái mà mình không yêu thật là thê thảm.
Hôn lễ của người phiên thổ không biết có đốt nến và nổ pháo không, tân
nương có đội khăn lên đầu không nhỉ? Hắn sẽ không nở nụ cười đau khổ khi vén khăn đội đầu của tân nương lên mà trong đầu lại nghĩ đến người con
gái khác chứ? Nhưng hắn rất thích phụ nữ ngực lớn. Hắn còn chê nàng ngực nhỏ, ép nàng ăn đu đủ cho nở ngực mà. Nếu hắn thật sự thích phụ nữ ngực lớn thì chẳng phải là được toại nguyện rồi sao? Tại sao còn đến ăn hiếp nàng nữa chứ? Bây giờ, cuối cùng hắn cũng được toại nguyện, lấy được
một người con gái mà “một tay không thể ôm trọn”. Liệu hắn có mỉm cười
đắc ý? Bạch mã hoàng tử của lòng nàng, hắn đã kéo nàng lên cùng cưỡi
trên con ngựa trắng, hắn sợ nàng bị đùa giỡn liền xuất gia, còn đạp cửa
xông vào phòng, hại mái tóc của nàng trở trành xấu xí nửa quăn nửa
thẳng. Nhưng nàng chưa từng nói với hắn rằng, nàng chỉ thích nhân vật
nam chính khốn khổ vì tình, chứ không ưa gì nhân vật nam chính thối tha
đi thành thân với một cô nương ngực lớn.
- Ui da… Đau bụng quá! Chết mất thôi! Thật là khốn kiếp! Lẽ nào tôi lại
bị mẹ chồng đầu độc phải chết ở nơi đất khách quê người này? Ôi… Tôi
không muốn chết. Chết thế này thật vớ vẩn! Tiểu Như Ý sẽ coi thường tôi
mất. Chắc chắn họ sẽ cho rằng tôi tự sát. Làm gì có chuyện cháu trai
thành thân mà tiểu thẩm thẩm tự sát chứ?... Ôi… Tôi không… tôi không… Ui da! Bụng… đau bụng quá… Lão gia… nhất định người ta sẽ về bên lão gia…
về bên… về…
Long Tiểu Hoa lăn lộn trên lớp rơm trải, máu đỏ không ngừng ộc ra. Nàng kêu
la vài tiếng, bò trên mặt đất rồi nhắm mắt lại và không còn cử động nữa…
- Tiểu thư! Tiểu thư! Nếu có ba điều ước thì tiểu thư ước gì?
- Ồ! Điều ước thứ nhất là Tiểu Như Ý luôn có cảm hứng sáng tác. Điều ước thứ hai là tiểu thuyết hạ giá. Điều ước thứ ba…
- Khoan khoan khoan khoan đã. Sao tiểu thư lại định dùng hết sạch điều
ước của mình thế? Lại còn dùng vào những thứ chẳng có tiền đồ gì như
vậy? Ít nhất tiểu thư cũng phải dành điều ước cuối cùng của mình cho
bạch mã hoàng tử chứ.
- Ồ… nhưng sớm muộn gì bạch mã hoàng tử cũng đến tìm ta. Không để dành
điều ước cho chàng cũng không sao. Ta muốn dùng cả điều ước cuối cùng.
Hì hì hì hì! Ba điều ước… Ôi!... Tiểu Đinh, đương gia đã từng mặc trang
phục gì khác ngoài màu đen chưa?
- Hả? Đương gia ư? Hình như đương gia luôn thích mặc đồ đen.
- Tốt lắm! Điều ước thứ ba của Long Tiểu Hoa ta là làm cho Long Hiểu Ất
mặc toàn đồ trắng với bộ mặt đau khổ xuất hiện trước mặt ta ngay bây
giờ. Ha ha ha ha!
- … Thế thì tiểu thư ước Bôn Tiêu đẻ cho mình quả trứng còn hơn. Đương
gia mà chịu mặc đồ trắng ư? Trừ khi tiểu thư thề từ nay trở đi sẽ tuyệt
duyên với tiểu thuyết cấm, nếu không thì đây hẳn phải là di nguyện trước khi chết của tiểu thư thì mới có thể thành sự thật được.
Ừm! Điều này quả thật quá xa xỉ. Mong Long Hiểu Ất mặc đồ trắng ư?
Cũng đúng. Trừ khi nàng cưỡi hạc về Tây Thiên, nếu không thì dù là tiên cảnh hay trần gian cũng không thể xuất hiện bộ đồ trắng trên người hắn…
Lính canh được lệnh mở cửa phòng giam. Một bàn chân đạp cửa bước vào, người
đàn ông đó quỳ gối xuống, khom mình, đặt bàn tay ấm áp lên trán nàng rồi lại đặt lên bụng nàng, nhìn nàng chau mày, mím môi chua xót, cuối cùng
thì lại bế nàng bước ra ngoài. Người đàn ông vận y sam trắng muốt này
chắc chắn không thể là hắn…
Nàng khó khăn mở to đôi mắt nhìn người đàn ông đó. Cặp môi mím chặt, cái cằm tuyệt đẹp. Trong nháy mắt, nàng thấy mũi mình cay cay, bàn tay dính máu đặt lên cổ áo trắng ngần của hắn, nàng không còn sức lực kéo hắn, môi
nàng run rẩy:
- Huynh đến hoàn thành di nguyện của tôi sao?
Người đàn ông đó sững người một lát, sau đó cúi đầu mơ màng nhìn nàng trong
lòng và chỉ thấy nước mắt nàng lã chã tuôn trào, bắt đầu nói lời di
nguyện:
- Di nguyện cuối cùng của tôi là, huynh nhất định phải giúp tôi chuyển
lời đến chàng… Tôi nầm mơ cũng không ngờ lão gia mặc đồ trắng lại hấp
dẫn, lại phong độ, lại đẹp đến vậy. Hu hu… Cho dù chỉ là giấc chiêm bao
hồi quang phản chiếu[2] thì tôi cũng mãn nguyện lắm rồi. Có chết cũng không hối tiếc. Nếu sau
này lão gia đến thăm mộ tôi mà có thể mặc áo trắng thì chắc chắn là hồn
phách của tôi sẽ không thể bỏ đi được, cứ luẩn quẩn mãi ở đó thôi.
[2] Hồi quang phản chiếu: Hiện tượng một người trước khi chết, thần trí đột nhiên tỉnh táo hoặc hưng phấn trong một thời gian ngắn. Cũng có trường
hợp người sắp chết cảm giác như được trở lại với những cảm giác hạnh
phúc nhất trong đời.
Nàng cố nén cơn đau, cảm giác như máu trong người mình vẫn đang tuôn chảy,
từng giọt từng giọt nhỏ xuống chân nàng, dính vào chiếc áo trắng tinh
của hắn, nở ra từng bông từng bông hoa máu. Chắc chắn là thuốc độc đó
vẫn đang phát tác trong bụng nàng. Nàng không thể chịu đựng được cơn đau này thêm nữa, đầu nàng nghẹo sang một bên, ngả vào lòng hắn, quyết định yên nghỉ. Nàng nghe lồng ngực đó phát ra lời chất vấn:
- Ý nàng là nàng làm ma cũng không tha cho ta sao?
- Hả? - Nàng đâu có xấu xâ như vậy. Nàng muốn biến thành hồn phách nhỏ
vây quanh hắn, thi thoảng lén nhìn hắn, vuốt ve hắn, hôn hắn, cắn hắn,
thưởng thức hắn mà thôi.
- Nếu thật sự nàng đau bụng kinh mà chết thì ta nhất định sẽ không viếng mộ nàng đâu. Vì như vậy mất mặt lắm!
- Đau… đau bụng kinh ư? - Nàng sững sờ nhìn vết máu trên tay mình và trên áo hắn: - Lẽ nào đây đều là…
- Thật không ngờ ngoài thói quen xấu tè dầm ra, nàng còn thích làm mình bị bẩn.
- Xì! - Nàng quên khuấy mất. Mấy ngày này có bao nhiêu chuyện lớn giáng
xuống đầu, nàng còn nghĩ có người muốn hạ độc mình, còn nói ra lời di
nguyện ngốc ngếch. Hắn mặc y phục màu trắng tới cứu nàng. Nàng không đủ
tư cách làm nữ nhân vật chính thì thôi, lại còn bị đau bụng kinh nữa
chứ. Hu hu! Tại sao lần nào nàng cũng mất mặt trước phu quân như vậy?
- Còn nữa, đầu nàng làm sao vậy?
- Đầu thiếp ư? - Nàng lắc lắc cái đầu, liếc nhìn, hít một hơi khí lạnh,
lúc này mới phát hiện ra mái tóc nửa quăn nửa thẳng của mình đã biến
thành cái tổ chim lắc lư. Nàng vốn muốn có mái tóc bồng bềnh như những
cô gái phiên thổ trở về nhào vào lòng hắn. Lần này thì chẳng còn hình
tượng gì nữa rồi. Hu hu…
- Xấu quá! - Hắn lại không nể tình dành cho nàng một đón trí mạng.
- … - Cảnh tượng trùng phùng lâm ly sau một thời gian dài biệt ly coi như tiêu tan.
- Bạch thiếu chủ, nếu Vương thượng đã cho phép thiếu chủ mang cô ấy đi
thì chúng tôi sẽ không bắt cô ấy lại đâu. Có cần thay đồ cho cô ấy không ạ? Còn cả thiếu chủ… - Lời lính canh vang lên bên tai khiến nàng nghi
ngờ. Đây rõ ràng là lão gia nhà nàng mà. Sao lại biến thành Bạch công tử chứ? Lẽ nào mặc đồ trắng là có thể đổi họ sao?
- Đúng đấy. Tốt nhất là thiếu chủ nên thay đồ đi. Nghe nói đàn ông dính máu của đàn bà là xui xéo lắm.
- … Ta đã trải qua điều xui xẻo nhất trong cuộc đời này rồi. Không cần
đâu. - Nói xong, hắn chẳng hề để ý đến vết máu dính lem nhem trên y phục của mình mà cúi xuống nhìn người trong lòng. Long Tiểu Hoa ôm lấy eo
hắn. Hắn cố sức ôm chặt nàng vào lòng, hắn không muốn ở đây lâu hơn nữa, liền cất bước đi ra.
- Lão gia, ôi… người ta đau quá… - Nàng đau quặn nhưng vẫn không quên tố
khổ với hắn: - Người ta không kịp uống thuốc chàng chuẩn bị. Họ nhốt
người ta lại. Hu hu! Nhà lao hôi thối vô nhân đạo chẳng thèm quan tâm
hằng tháng đàn bà con gái có lúc bất tiện. Chúng ta về nhà được không?
Người ta muốn về nhà, nấu mỳ cho chàng ăn…
Thứ đáng ghét đang dính bẩn trên y phục mà nàng còn nghĩ đến chuyện đó sao? Nàng có thể tha cho hắn được không?
Giọng nói trong lòng dần tắt lịm. Nàng ngủ ngon lành trong chiếc áo dính bẩn
của hắn khiến hắn phải dừng bước cúi xuống nhìn kẻ vừa chịu khổ. Hắn
nhếch môi, cầm lệnh bài của Bạch Phong Ninh vội vàng rời khỏi cung. Lính canh không hề biết rốt cuộc Bạch công tử này là người thế nào. Chúng
chỉ biết hắn là cháu trai của Vương thượng hành tẩu ở trung nguyên đã
lâu, luôn mặc đồ trắng không dính bụi bẩn, miệng cười mê hồn, nói năng
tao nhã. Đương nhiên, chẳng có ai quy định một người đàn ông còn phải
mỉm cười nhã nhặn khi người con gái trong lòng mình dính bê bết máu. Hắn ghét bộ đồ trắng nhưng hắn vẫn phải mặc và cầm lệnh bài của Bạch Phong
Ninh rồi đưa cho lính cánh chút ngân lượng lấy chỗ thân tình.
Cũng chẳng ai biết, trước đêm xảy ra trận chiến giữa đội quân trung thổ và
phiên quốc, chủ soái của quân địch đã lẻn vào hoàng cung của phiên quốc, tiến thẳng vào thiên lao, cướp đi một cô nương đang đau bụng kinh đến
mức lịm đi.
Nửa mơ nửa tỉnh.
Địa lao lạnh ẩm khi ấy làm cho Long Tiểu Hoa hoàn toàn quên mất chuyện tới
tháng của mình. Nàng lại còn la hét, kêu gào khiến cho khí lạnh xộc vào
người. Cơn đau lúc này khiến nàng không thể không phát ra những tiếng
than thở khó nghe.
- Đừng làm ầm lên nữa. Không có chuyện gì đâu. Rồi sẽ ổn thôi. - Lời an ủi đó khiến nàng im bặt, lại vùi đầu vào ngực hắn.
Nằm trong vòng tay liên tục xóc nảy bởi những bước chạy vội vã, bụng nàng
cuộn lên đau đớn. Những tiếng than thở khó nghe của nàng, lại thêm lời
an ủi không mấy ân cần của phu quân lúc này chẳng khác chút nào với cảnh tượng khi nàng có kinh lần đầu tiên.
Nhớ lại lần đầu tiên thấy xuất hiện kinh nguyệt khi mười bốn tuổi, nàng đã
khiến cả Long phủ thất điên bát đảo. Vị tiểu thư này hoàn toàn không
biết tại sao lại có chất lỏng màu đỏ đó. Nàng nhìn máu dính đầy trên
khăn trải giường mà sợ hãi quấn tấm khăn chạy thẳng đến đại sảnh kêu
cứu. Hắn đang xem sổ sách cũng phải giật mình. Có lẽ đó là lần đầu tiên
nàng nhìn thấy hắn không cười gian tà mà lại biến sắc.
Mặt hắn trắng bệch, vội vàng vứt sổ sách bế nàng lên. Hắn không nói gì mà
đưa thẳng nàng đến chỗ đại phu. Trên đường đi, từng giọt máu của nàng
thấm vào bộ áo đen của hắn. Vì nó là bộ đồ màu đen nên không rõ lắm. Cơn đau bụng khiến nàng không thể để tâm tại sao Mẹ kế có tâm địa đen tối
lại vội vàng, lo lắng bế nàng đến chỗ đại phu như vậy.
- Huynh sợ tôi về trời rồi thì không có ai cho huynh ngược đãi nên mới
đưa tôi đi khám đại phu sao? - Nàng làu bàu cự tuyệt: - Ôi… Huynh thật
biến thái!
Hắn vừa chạy vừa cúi xuống nhìn nàng, chẳng hề để ý đến câu làu bàu đó. Hắn vẫn ôm nàng trong lòng:
- Đừng lẩm bẩm nữa. Không có chuyện gì đâu. Rồi sẽ ổn thôi.
Giọng nói nghiêm nghị lại mang chút mềm mại, lộ ra ý tứ quan tâm sâu sắc như
một lời chú khiến nàng im bặt, cẩn thận nép vào vòng tay rắn chắc ấy.
Thứ chất lỏng âm ấm buồn nôn đột nhiên xuất hiện khiến cơ thể nàng mềm
nhũn, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong lòng bà Mẹ kế có trái tim đen
tối, rốt cuộc không hề có phản ứng kháng cự nào. Có lẽ đây là lần đầu
tiên nàng ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Vào giây phút sinh ly tử biệt ấy, bà mẹ kế có trái tim đen tối và sinh linh đáng thương nắm chặt tay nhau, không khí thật u buồn. Ít nhất đây là
lần đầu tiên nàng thấy hắn lo lắng, bất an như vậy. Hắn nắm chặt tay
nàng, không dám buông ra. Hơi thở hổn hển nặng nề như lá phổi của hắn
phải chịu đau đớn khiến nàng cảm thấy mơ màng, sảng khoái. Mẹ kế nhà
nàng cũng có thể tỏ ra là một nhân vật nam có tình nghĩa như vậy sao?
Tất cả đều hoàn mỹ như thế, nhưng duy chỉ có một điều là vẫn chưa bước
vào giây phút thê lương tuyệt đẹp thì đại phu buông ra kết quả chẩn
đoán.
- Ông chủ Long, Long tiểu thư không bị bệnh gì cả. Cô ấy có kinh nguyệt
lần đầu thôi. Điều này có nghĩa là Long tiểu thư đã trưởng thành, có thể xuất giá, có thể làm đàn bà, cũng có thể làm mẹ. Khà khà…
- … Ông nói là cô ấy không va vào đâu mà là…
- Đúng vậy. Đây là chuyện vui của Long tiểu thư, cũng là chuyện vui của
ông chủ Long. Cái này… Không phải hai người đã thành thân nhiều năm rồi
sao? Lần này thì không cần nhịn nữa, có thể bắt đầu rồi. Khà khà! Cứ
phải nhịn đối với đàn ông cũng không tốt đâu.
- …
Quạ quạ quạ quạ!
Nàng nghe thấy một đàn quạ bay qua cửa sổ phá vỡ không gian yên tĩnh của căn phòng.
Đúng là họ đã thành thân nhiều năm nhưng cũng đã hết duyên nhiều năm nên lúc nào nàng cũng cho rằng hắn không đối xử tốt với nàng và còn vô lương
tâm nói hắn là bà mẹ kế độc ác. Nhưng nàng đã quên mất từ đó về sau, tại sao hằng tháng khi nàng có kinh, Tiểu Đinh đều đun nước đường cho nàng
uống. Hóa ra mẹ kế đã bắt đầu đối xử tốt với nàng từ ngày ấy.
Nhớ lại lúc hắn bị đại phu làm cho lúng túng, nàng nằm trong lòng hắn cười
thầm. Đó coi như là lần đầu tiên Mẹ kế bị dội gáo nước lạnh.