Khách Điếm Lão Bản

Chương 55: Chúng ta đều sống dưới đáy nước 1



Đã có lần đầu cùng ngủ một giường, liền sẽ có lần hai, lần ba rồi thành vô số lần, cũng là thuận lý thành chương.

Mạc Ly vốn không hề muốn ngủ cùng một giường với Hàn Tử Tự, bởi vì kiểu tiếp xúc này dễ sát thương tẩu hỏa, phát sinh những chuyện không nên xảy ra. Nhưng thái độ Hàn Tử Tự rất cứng rắn, còn hết lần này đến lần khác cam đoan, sẽ không làm gì Mạc Ly hết.Vừa đấm vừa xoa như thế, Mạc Ly có gay gắt đến đâu cũng chỉ có thể nghe theo hắn.

Mặc dù có người nằm bên cạnh, Mạc Ly dù ngủ an ổn hơn nhiểu, nhưng rốt cuộc vẫn là ngủ không sâu.

Đêm đó, y bị một tiếng động nhỏ làm giật mình tỉnh giấc, động thân nhìn, phát hiện Hàn Tử Tự không ở bên cạnh. Hiếu kỳ, Mạc Ly đương nhiên xuống giường, tìm áo khoác thêm, cầm giá nến ra ngoài. Ngoài hiên, cách đó không xa có một đình viện được bài trí thật *** tế.

Đầu hạ, cây cỏ trong viện đã hết sức xanh tươi. Buổi chiều hôm nay, Mạc Ly nhớ, hình như có người làm vườn vừa vào cắt sửa bãi cỏ, trong không khí tản ra hương cỏ tươi khiến người ta sảng khoái. Ngọn lửa trong tay bị gió thổi phát tiếng “phù phù”, vài con trùng nhỏ thấy ánh sáng, không sợ chết là lao vào, tự thiêu mình.

Chỉ thấy trong góc sân, dưới lương đình, nơi cây hoa tử đằng quấn quanh, có một bóng dáng lờ mờ. Bởi vì cách xa một cự ly, nhãn lực của Mạc Ly phải mất một lúc mới nhận ra, tựa hồ là Hàn Tử Tự trong chiếc áo mỏng.

Hàn Tử Tự quay lưng về phía y, bờ vai hơi rung động. Vài tiếng ho khan nặng nề truyền đến từ bên đó. Mạc Ly lại đến gần thêm một chút.Hàn Tử Tự cảm giác thấy có người đến gần, lập tức nén tiếng ho lại, chậm rãi xoay ra.

Hai người đối diện nhìn nhau.

Hương hoa từ mặt đất cùng tiếng côn trùng mùa hạ phủ kín không gian, ánh trăng và những chấm sao lờ mờ sáng tỏ trên bầu trời.

Hai thân tố y, tựa hồ giống như cách trở bởi con sông ngân hà mỹ lệ tại Tây Thiên. Thấy người tới là Mạc Ly, Hàn Tử Tự bất động thanh sắc giấu thứ đang cầm trong tay ra sau lưng, chờ Mạc Ly chậm rãi đi vào.

“Đêm hôm khuya khuắt, ngươi vì sao…”Hàn Tử Tự kéo lại chiếc áo mỏng đang hơi tuột xuống bờ vai Mạc Ly, “Tuy bây giờ khí trời chuyển ấm không ít, nhưng gió đêm vẫn lạnh lắm, ngươi nên quay về phòng đi. Làm phiền đến ngươi nghỉ ngơi rồi, xin lỗi.” Giọng nói lộ vẻ ôn nhu.

Mạc Ly nhìn vào mắt Hàn Tử Tự, nói: “Có phải cơ thể ngươi khó chịu? Vừa nãy… Ta hình như nghe thấy ngươi ho khan?”

Hàn Tử Tự cười: “Không thể nào, chắc là ngươi nghe lầm.”

Mạc Ly lắc đầu, “Ngươi đừng gạt ta.”

Mạc Ly bắt lấy thứ vẫn bị Hàn Tử Tự giấu sau lưng xé toạc, vừa nhìn thấy, quả thực trong tay là một nắm vải lụa dính máu.

Hàn Tử Tự bất đắc dĩ: “Thế nào cũng không gạt được ngươi.”

Mạc Ly nói: “Thật ra thì ngươi giấu rất khá, chỉ là, ta ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt…”

Hàn Tử Tự trấn an: “Ta không sao, chỉ là nội thương sắp khỏi nên tụ máu trong cơ thểđang trong quá trình sắp xếp bài tiết mà thôi.”

Mạc Ly ngẩng đầu nhìn vào mắt Hàn Tử Tự, “Thật sự?”

Hai đôi mắt nhìn nhau, Hàn Tử Tự cũng nhìn Mạc Ly, chẳng qua cái ánh mắt này, thâm sâu khiến người ta có phần sợ hãi.

Mạc Ly thấy xấu hổ, liền lặng lẽ dời tầm mắt.Hàn Tử Tự thở dài, hôn nhẹ vào tóc y.

“Trở về đi, ta ở đây một lát là được rồi.”

Mạc Ly không nói gì nữa, chỉ nhẹ gật đầu, xoay ngươi rời đi.

Từ đó đến nay đã hơn một tháng, ngoại thương của Hàn Tử Tự đã khỏi hẳn, vết thương đã tháo chỉ. Nhưng triệu chứng ho ra máu ban đêm lại trì trệ, không thấy chuyển biến tốt, dường như còn càng ngày càng nghiêm trọng.

Bản thân Mạc Ly cũng là một bác sĩ giỏi có tiếng, đương nhiên có thể nhận ra việc ói máu kia là thật hay giả. Quan sát mấy lần, y phát hiện tình hình xác thực không lạc quan lắm. Nhưng với chứng bị nội lực gây tổn thương đến mơ hồ này, bác sĩ ngoại khoa như Mạc Ly đành bất lực.

Dần dần, Mạc Ly bắt đầu thấy hổ thẹn, căn cứ vào sự thúc ép của tâm lý, thái độ của y với Hàn Tử Tự tuy rằng vẫn xa cách, nhưng đã không còn lãnh đạm như lúc đầu. Y bắt đầu muốn nói chuyện một chút với Hàn Tử Tự. Đặc biệt là chuyện về Dược Lang và Trình Cửu Nhụ.Ngoại trừ Hàn Tử Tự, y thật không tìm được ai khác có thể chia sẻ cùng.

Sau lần trước gặp Dược Lang, Mạc Ly vô thức không dám đối mặt với hai người bạn tốt ngày xưa nữa. Y không thể chịu đựng được khi thấy khuôn mặt tiểu tụy ốm yếu của Trình Cửu Nhụ và Dược Lang với *** thần gần như suy sụp lần nữa.

Nhớ tới hai người đó ngày trước, một người phán đoán như thần, võ nghệ siêu phàm; người kia lanh lợi *** quái, hoạt bát thoáng đạt. Thế mà ngày nay, đều bị mình hại thành cái bộ dạng chẳng ra gì.

Mạc Ly nghĩ đến đêm đó Hàn Tử Tự ho ra máu, thậm chí còn nghĩ đến thương thế của Văn Sát vì bị mình đâm một nhát không biết ra sao…

Lẽ nào, ông Trời đã sớm định đoạt y chính là một tai vạ?

Kết quả của việc chui vào ngõ cụt, Mạc Ly cứ nghĩ đi nghĩ lại, chung quy vô pháp nói ra miệng được. Y càng ngày càng thấy mình như sống dưới đáy nước, không có oxy, cũng không thể thở được. Mỗi ngày đều thầm muốn điên cuồng mà ôm lấy cổ mình, kêu gào không bằng đi chết đi, không bằng đi chết đi.

May mắn, còn có Hàn Tử Tự làm dịu xuống thứ cảm giác ấy, hắn dùng giọng nói bình tĩnh an ủi y, khiến y đang tuyệt vọng trong chốc lát có thể kiềm nén lại, gắng sức mạo hiểm đi tiếp con đường này.

Nhưng mà Mạc Ly cũng hiểu, mình coi Hàn Tử Tự chỉ như một tấm chắn di động, dù có thân thiết đến mấy, giúp đỡ đến mấy, cũng chỉ thế mà thôi. Bản thân có lẽ không thể nảy sinh tình cảm với hắn thêm lần nữa. Mà không chỉ với Hàn Tử Tự, thậm chí là với bất kể ai khác, Mạc Ly cũng thấy tâm tình đã chết.

Thế nhưng con người lúc nào chẳng ích kỷ, tại thời điểm vô cùng khó khăn, y còn chẳng có dũng khí hoàn toàn gạt bàn tay Hàn Tử Tự ra. Bởi vì y biết mình quá yếu, suy nhược đến nỗi cả quyền muốn chết cũng không có.

Vì vậy cả hai, ngay cả phải dùng mối quan hệ tế nhị cũng phải duy trì sự cân bằng đang lung lay này, bên ngoài nhìn gợn sóng không nổi, mà bên trong cũngphải như thế.

Sự xuất hiện của một người đã phá tan cái sự bình lặng giả dối này.

Tên của người đó là Hứa Thanh Y, là một cô gái thanh tú, tính tình rất tốt. Nàng là con gái của Hứa lão đại phu, y thuật được chính Hứa lão truyền thụ, là một nữ đại phu nổi danh hiếm thấy.

Hứa Thanh Y vốn là một thành viên của y thị, chuyên thuộc Thiên Đạo môn môn chủ, trước kia bởi có nhiệm vụ khác nên được sắp xếp sang một phân đà, cho nên không về kịp để chữa thương cho Hàn Tử Tự.

Chuyện tình ở phân đà kia nàng đã nhanh chóng giải quyết xong, Hứa Thanh Y quay lại đội.

Lần đầu Mạc Ly gặp Hứa Thanh Y là vào hôm qua, khi đó, Hứa Thanh Y đang giúp Hàn Tử Tự dùng dược thiện. Nguyên nhân khiến Mạc Ly nhớ Hứa Thanh Y, không phải vì nàng xinh đẹp, mà là ánh mắt của nàng.

Vẻ mặt không đổi của nàng nhìn mình, trong ánh mắt, mang theo địch ý khiến người khác khó có thể phát hiện.

Hứa Thanh Y rất nhanh bình thường hóa ánh mắt, có lẽ chính nàng cũng không ý thức được, chút ý niệm nàng chôn giấu sâu dưới nội tâm đã bị Mạc Ly phát hiện.

Vốn Mạc Ly tưởng mình sau đó sẽ không hiểu tại sao lại gặp phải chút chuyện phiền toái, nhưng thực tế đã chứng minh y sai, ngày tháng của y vẫn trôi qua yên lành. Xem ra, Hứa Thanh Y cũng không ghen tuông như nữ tử bình thường, không kích động mà bất lịch sự hành động. Hảo cảm của Mạc Ly với nàng cũng khó hiểu mà tăng thêm vài phần.

Khoảng chừng một tuần sau, y với Hứa Thanh Y quả nhiên lại có cơ hội chạm mặt.

Ngày ấy, đến phiên Hứa Thanh Y trực, nàng theo từng bước mang dược thiện tới, đúng lúc Hàn Tử Tự có chuyện phải ra ngoài, trong phòng chỉ có mình Mạc Ly.

Thấy chung quanh cũng không ai khác, Hứa Thanh Y ngẩng đầu nhìn Mạc Ly thêm vài lần.

Mạc Ly thấy vậy, liền mở lời trước: “Hứa cô nương, nếu không phải tự ta đa tình, ta nghĩ, cô nương muốn nói gì với ta phải không?”

Hứa Thanh Y thoạt đầu sửng sốt vì đòn phủ đầu của Mạc Ly, nhưng lập tức liền phản ứng lại. Nàng im lặng chốc lát, đáp: “Nếu Mạc công tử đã có lời, vậy Thanh Y cũng không cấm kỵ nữa.”

Mạc Ly biểu lộ vẻ mặt “Cứ nói đừng ngại” với Hứa Thanh Y.

“Mạc công tử, ta kỳ thực chưa từng có tình ý khác với môn chủ, nhưng, ta mong công tử có thể khuyên nhủ môn chủ.”

Mạc Ly nhướn mi: “Môn chủ các cô làm việc từ trước tới này luôn cường thế, có chuyện gì mà ta có thể khuyên được?”

“Hôm nay nếu ta đã bằng lòng nói, cũng sẽ không sợ cái gì gọi là hậu quả.” Hứa Thanh Y đáp, “Công tử cũng biết, môn chủ hiện tại mỗi đêm đều bị nội thương quấy rầy, ho ra máu không ngừng?”

Mạc Ly gật đầu: “Ta đương nhiên biết.”

Hứa Thanh Y lại nói: “Đó chỉ là điều duy nhất công tử ngươi biết.”

Mạc Ly nhíu mày.

“Ngươi cũng biết, kỳ thật với tu vi võ công của môn chủ, lần này thụ nội thương tuy nghiêm trọng, nhưng không cần phải đến một tháng vẫn chưa tốt lên.”

“Ý của ngươi là…?”

“Môn chủ thật ra vẫn không chịu uống thuốc, chuyện này cũng không sao. Nhưng, người còn âm thầm dùng lực tự tổn hại tâm mạch, chỉ là để giữ hình tượng thương thế chưa lành.Về phần môn chủ tại sao lại làm vậy, Mạc công tử hẳn rõ ràng hơn ta?”

Mạc Ly im lặng một lát, một hơi cạn chén trà trong tay.

Hứa Thanh Y nói: “Công tử tựa hồ chẳng giật mình vì chuyện này?”Hứa Thanh Y nghĩ lại: “Lẽ nào công tử ngươi đã sớm biết?”

Mạc Ly lắc đầu: “Không, không gạt cô, trước khi cô nói, ta quả thật không biết Hàn Tử Tự làm như vậy.”Đặt chén trà xuống, Mạc Ly nói tiếp: “Cũng không phải ta không kinh ngạc, chỉ là việc môn chủ các cô suy tính từ trước đến nay rất nhiều, đây là tính nết hắn, ta chỉ đã sớm quen thôi…”Giọng nói đầy vẻ bất đắc dĩ.“Ta biết ý tứ của Hứa cô nương, chuyện này, ta sẽ nói với hắn.”

“Nhưng…”

Mạc Ly cười: “Hứa cô nương không cần lo, ta sẽ nghĩ biện pháp để hắn không giận chó đánh mèo sang cô nương.”

Hứa Thanh Y nghe xong, thầm thở phào. Nàng một lần nữa nhìn người trước mặt. Khuôn mặt phổ thông và bình thường như vậy, gần như khiến người ta vừa nhìn đã quên. Trong mắt thường nhân, y bất quá chỉ so sánh được với ngón tay môn chủ. Rốt cuộc là có mị lực gì mới khiến Hàn Tử Tự dứt bỏ tâm cao khí ngạo, một lòng hướng về y, thậm chí còn nguyện ý hy sinh sức khỏe của mình chỉ để giữ y lại?

Hứa Thanh Y vốn là ấm ức. Nhưng qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi hôm nay, nàng loáng thoáng đã hiểu hơn một chút.Người này bao dung và điềm tĩnh như nước, cái loại khí chất bất giác tản mạt, có khả năng làm người ta thả lỏng cùng an tâm.

Đúng vậy, đối với những người thân cư cao vị như Hàn Tử Tự, e rằng cũng chỉ ở bên cạnh người này mới có thể nghỉ ngơi chốc lát, lấy về một cơ hội tĩnh mịch chăng?

Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Y có chút cô dơn mà cầm khay trống lùi ra. Bỗng nhiên, thanh âm của Mạc Ly xa xăm truyền đến, “Hứa cô nương, có một câu hỏi ta biết hơi mạo muội, nhưng…”Mạc Ly đứng lên, vẻ mặt nhu hòa, “Cố, có phải thích Hàn Tử Tự?”

Hứa Thanh Y nghe vậy thần sắc cứng đờ, không đáp lại, chỉ xoay người rời đi.

Mạc Ly đứng trong phòng, nhìn theo bóng nàng, như đang có chút suy tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.