Khách Điếm Lão Bản

Chương 58: Chúng ta đều sống dưới đáy nước 4



Hôm sau, Mạc Ly rời giường từ rất sớm để cùng thu xếp hành trang cho hai người Dược Lang. Kỳ thực, hai người họ từ trước đến nay đơn giản, không thích bị vướng víu, chỉcần có đối phương làm bạn thì chuyện gì cũng xong. Mạc Ly cất cho thứ gì, lại bị Dược Lang lén lấy ra, cuối cùng Mạc Ly cũng chẳng còn cách nào, buộc lòng chắp tay một bên nhìn Dược Lang bận bịu mà thôi.

Trình Cửu Nhụ ngồi xuống bên cạnh Mạc Ly, “Tiểu Ly, ngươi và Hàn Tử Tự…”

Vấn đề này thật sự khiến người ta phải phiền lòng, Mạc Ly không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể nhìn ra chỗ khác, nhàn nhạt ngắt lời Trình Cửu Nhụ: “Huynh không phải quan tâm, ta ở lại bên hắn, với ta cũng là có lợi.”

Trình Cửu Nhụ buồn bã nói: “Vừa rồi còn không biết vì sao, Thiên Nhãn của ta nhìn không được, chỉ cảm thấy phía trước là một màn đen kịt, cái gì cũng không thấy…”

Mạc Ly vội la lên: “Thân thể ngươi còn chưa khỏe, đừng có vì ta mà mạo hiểm bói toán.”Rình trộm Thiên ý nhiều lần, sớm muộn sẽ bị trời phạt.

Trình Cửu Nhụ vỗ vỗ mu bàn tay Mạc Ly, im lặng.

“Hiện tại đã tới bước này, ngoài cam chịu số phận thì còn làm thế nào được nữa…” Mạc Ly bất đắc dĩ.

Đối thủ mà y phải đối mặt quá mạnh mẽ, nếu không chọn cách thỏa hiệp để bảo toàn, thế nào cũng sẽ loạn thành cá chết lưới rách, kết quả sau đó Mạc Ly cũng chẳng nguyệný muốn biết.

Hành trang rất nhanh được thu xếp ổn thỏa, Dược Lang chỉ mang theo hai bao phục đơn giản, nhẹ nhàng khoác lên vai. Hai người đỡ Trình Cửu Nhụ ra cửa.

Xe ngựa sớm đã chờ từ trước, Hàn Tử Tự cũng đứng một bên nhìn ba người chậm rãi đi tới. Bố trí ổn thỏa cho Trình Cửu Nhụ xong, Dược Lang chui ra khỏi thùng xe, kéo Mạc Ly lại.

“Tiểu Ly, tuy rằng ta vẫn còn rất không thích cái người kia…”Ý Dược Lang chính là Hàn Tử Tự, “Nhưng mà có chuyện ta không biết có nên nói hay không…”

Mạc Ly cười nhạt: “Chỉ có mỗi lúc này thôi, có gì thì nói đi, sau này không chừng chẳng thể gặp nhau đâu.”

Thời cổ đại không giống thời hiện đại, lộ trình rời khỏi nhà đều phải đi cả tháng, huống chi là xa xôi như Mạc Bắc.

“Người này… Ai, Tiểu Ly, tính tình ngươi vô cùng lương thiện, về mặt tâm kế chắc chắn không thắng được hắn, có đôi khi, giả ngủ cũng không phải là chuyện tốt…”

Mạc Ly xoa xoa đầu Dược Lang: “Dược Lang, ngươi đã trưởng thành.”

Dương Lang có chút buồn bực mà gạt nhẹ tay Mạc Ly, “Tiểu Ly, ta đây lo lắng cho ngươi! Nếu không có sự bảo hộ của hắn, Văn Sát kia ví bằng mưu mô muốn tìm ngươi gây phiền phức…”

Mạc Ly ngắt lời: “Được rồi được rồi, ta hiểu ý ngươi.”

“Còn nữa…”Dược Lang hơi ấp úng, “Không phải ta nói tốt cho hắn, nhưng lần này hắn giúp Cửu Nhụ vận công chữa thương, kỳ thật hắn… Chính là cũng hao đi ít nhất ba, bốn tầng công lực…”

Mạc Ly vô cùng kinh ngạc: “Thật sao?”

Dược Lang gật đầu: “Ta vốn không muốn nói cho ngươi, nhưng hắn lần này nguyện ý cứu Cửu Nhụ, thật sự không phải để chúng ta mang ơn cứu mạng với hắn, còn không phải là vì ngươi?”

Mạc Ly hơi gật gù.Tuy chuyện giang hồ y không hiểu lắm, nhưng ít ra cũng biết tầm quan trọng của cái gọi là nội công. Dược Lang hết sức lưỡng lự mới nói cho y biết, cũng chỉ là muốn y tìm được lý do yên dạ yên lòng ở bên Hàn Tử Tự mà thôi.

Dược Lang nhíu mày: “Tổn hao hiện tại của Hàn Tử Tự, chí ít cũng phải một năm rưỡi mới có thể khôi phục, nếu Nhất Ngôn đường tới trả thù, ta thật sự lo lắng…”

Mạc Ly thở dài: “Cửu Nhụ không phải đã nói không sao rồi ư? Sống chết có số. Là phúc hay họa cứ tạm gác lại đã. Hơn nữa với tính tình Hàn Tử Tự, nếu chưa có kế sách ứng đối vẹn toàn, sẽ không khinh suất mà ra quyết định như vậy đâu.”

Dược Lang im lặng.

Mạc Ly thúc giục: “Đừng để Cửu Nhụ đợi lâu, cuộc vui nào cũng sẽ đến lúc tàn, lên đường đi!”

Dược Lang nhìn Mạc Ly một lúc lâu, liền kéo mạnh y lại ôm chặt vào lòng, mãi sau, mới xoay người lên xe ngựa.

“Giá —”

Tiếng vó ngựa vang lên, bánh xe hằn lại vệt thật rõ trên mặt đất. Xe ngựadần xa dần trên con đường ngoằn ngoèo khúc khuỷu, mãi cho đến khi biến mất tại chân trời.

Hàn Tử Tự ôm lấy Mạc Ly vào lòng, không nói gì, hai người chỉ yên lặng ôm nhau.

Mạc Ly đứng mãi trên khoảng trống, nhìn về phương xa, thật lâu. Không biết đã mấy lúc rồi, tiếng Hàn Tử Tự trầm giọng bên tai, “Ly Nhi, người đã đi rồi… Chúng ta quay về phòng thôi…”

Bị Hàn Tử Tự kéo một cái, chân Mạc Ly cuối cùng cũng không cưỡng lại được, đầu gối mềm nhũn, suýt nữa quỳ trên mặt đất.Hàn Tử Tự vội vàng ôm y lên.

Hóa ra những kiên cường và đạm nhiên ban nãy, đều là Mạc Ly giả vờ mạnh miệng. Hai người bạn thân nhất rời đi, dường như rút hết toàn bộ tâm lực của y mang đi.

Hàn Tử Tự yêu thương hôn lên trán Mạc Ly, ôm lấy y về phòng.

Biết mấy ngày nay Mạc Ly vì chuyện Trình Cửu Nhụ và Dược Lang rời đi mà tâm tình suy sụp, Hàn Tử Tự coi như cho y thêm một thời gian hòa hoãn hiếm thấy, nhưng chung quy hắn không tính đến việc phải chờ đợi vô chừng mực nữa. Hàn Tử Tự hiểu quá rõ tính tình Mạc Ly.

Nếu ngươi không ép buộc y, y nhất định cứ nguội lạnh điềm tĩnh như vậy, không hờn không giận, cũng có thể sẽ trốn ngươi cả đời.

Ban đêm.

Huân hương trong phòng thoang thoảng bốn phía, Hàn Tử Tự nằm nghiêng trên giường, vừa ôm lấy Mạc Ly, vừa nghe nhạc công chơi một khúc nhạc du dương.

Mạc Ly vừa mới dùng một chén dược thiện vị ngọt, có chút buồn ngủ. Hàn Tử Tự thấy cơ thể Mạc Ly thả lỏng, liền phất tay một cái với nhạc công phía dưới.

Chúng nhạc công nhìn nhau, mười ngón tay linh động lập tức dừng lại. Tiếng nhạc réo rắt đồng loạt cũng dừng lại, mọi người rất có kinh nghiệm mà lui ra.

Thân thể cao lớn của Hàn Tử Tự phủ lên Mạc Ly.Y phục mùa hạ đơn bạc căn bản bất luận cái gì không che chắn được nhiều, huống chi thần trí Mạc Ly vẫn còn đang nửa vô tri vô thức.

Hàn Tử Tự nhìn thân thể đã lộ rõ dưới thân mình, trải qua một thời gian tĩnh dưỡng, tuy vẫn còn gầy gò, nhưng so với trước đây thì đầy đặn hơn rất nhiều. Vẫn dung mạo và hình thể bình thương ấy, nhưng Mạc Ly luôn luôn câu dẫn thứ tình tự ẩn sâu nhất trong lòng hắn. Mà tâm tình này, thường phải đòi hỏi sự chiếm hữu hoàn toàn mới có thể phát tiết ra được.

Bởi vì y quá mờ nhạt, tựa hồ nếu không chú ýtới, y sẽ giống làn khói thoảng từ lư hương kia, thoáng chốc tiêu tán vô tung.

Hôn lấy Mạc Ly, bàn tay Hàn Tử Tự trượt xuống dưới thân y, nghịch ngợm cái thứ *** xảo kia, muốn khơi lên dục vọng của y.

Vốn Mạc Ly đang ngủ mà bị quấy rầy thường thường kháng nghị vài tiếng, nhưng đến lúc hạ thể của mình bị người ta nắm lấy, y thình lình bừng tỉnh, “A…”

Hàn Tử Tự hôn phủ lấy môi y, Mạc Ly ngay cả thanh âm kháng nghị cũng không phát ra được. Thân thể bị yêu sớm đã thành thói quen tại Vô Xá cốc, nhiều ngày cầm dục rồi sẽ càng thêm mẫn cảm, Hàn Tử Tự cơ hồ không hề phí chút sức nào đã dự đoán được phản ứng của y.

Tuy rằng thân thể đã quen với loại chuyện này nhưng *** thần lại thuộc về một phạm vi khác, nỗi sợ của Mạc Ly vô pháp loại trừ được. Cảm thấy tay Hàn Tử Tự chạm vào khe mông mình, Mạc Ly không thể nhịn nổi sự run rẩy mãnh liệt.

“Không… Ta không muốn…”

Áp chế động tác phản kháng của Mạc Ly, Hàn Tử Tự cũng là áp chế dục vọng trong cơ thể khiến mồ hôi nhễ nhại, “Ly Nhi, ngoan, cửa này, sớm muộn gì cũng phải qua…”

Mạc Ly cắn chặt môi dưới, mãi đến lúc bật máu.

Ngón tay Hàn Tử Tự nhúng dược cao, bắt đầu đẩy vào cơ thể Mạc Ly để mở rộng.

Đầu Mạc Ly mềm oặt trên gối vô lực đong đưa, miệng nhả ra tiếng cầu xin yếu ớt. Bụng Mạc Ly vì động tác của Hàn Tử Tự mà bắt đầu co thắt, nhưng Hàn Tử Tự đang chìm trong dục vọng không nhận thấy điểm này.

Lúc dục vọng cực đại của hắn tiến nhập vào cơ thể, Mạc Ly bỗng nhiên kêu khóc dữ dội, “Hàn Tử Tự, ngươi giết ta đi, giết ta đi…”

Hàn Tử Tự thấy phản ứng của Mạc Ly vô cùng dị thường, hạ thân đang ở thể hiểm buộc phải dừng lại. Ôm lấy Mạc Ly,ấp vào lòng mình.

“Ly Nhi, ngươi làm sao vậy?”

Mười ngón tay của Mạc Ly bấu lấy vai Hàn Tử Tự, sắc mặt trắng bạch đến phát sợ.

“Ta làm sao ư, ta cũng không biết…Ha ha, a ha ha ha…”

Mạc Ly bỗng nhiên vừa khóc vừa cười, tựa hồ thần trí có chút dấu hiệu sụp đổ. Hàn Tử Tự thấy vậy không ổn, nhanh chóng dùng chăn chùm lên thân thể run rẩy đang lộ liễu ra của Mạc Ly. Y nằm trong lòng Hàn Tử Tự, tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề.

“Ha ha, Hàn Tử Tự, ngươi có biết thân thể ta đây, đã bị Văn Sát biến thành cái bộ dạng gì rồi không?”Đôi mắt Mạc Ly dần mất đi tiêu cự, “Hắn thích là làm, cũng không quản bên cạnh có người hay không, ha…Ta có thể cự tuyệt không? Dược Lang và Cửu Nhụ ở trong tay hắn, ta có quyền gì cự tuyệt? Hắn muốn làm gì ta cũng được, cũng được, ha ha…

Còn nữa, còn Vương Chấn kia.Ngươi cũng biết? Hắn thích nhất là giày vò ta.Một ngọc cầu lớn như vậy…”Mạc Ly lấy tay ra dấu thành một kích cỡ trước mặt Hàn Tử Tự, “Hậu diện của ta, bây giờ có thể chứa được tám khối, ha ha, tám khối!!! Ta lợi hại không? A? Lợi hại không?”

Vẻ mặt đẫm lệ của Mạc Ly ngay trước mặt Hàn Tử Tự, cười đến run rẩy khắp người, “Còn nữa, ta còn có thể ở trước mặt bọn chúng, không biết nhục nhã mà, từng khối từng khối, bài những thứ đó ra…”

Mạc Ly nắm lấy tay Hàn Tử Tự, gần như muốn cào nát phần da thịt xuống, “Nhìn vui lắm, Hàn Tử Tự, ngươi muốn xem không? Ta biểu diễn cho ngươi xem có được không? Ha ha ha…Hàn Tử Tự, từ trước tới nay ta chưa từng biết mình có thể ti tiện đến vậy!Ngươi đã từng gặp ai ti tiện như thế chưa? Dùng đồ chơi với mình, còn có thể ở dưới thân hắn thấy vui sướng, ha ha ha…Quá ti tiện, thật mẹ nó ti tiện…”

Mạc Ly càng nói càng kích động, Hàn Tử Tự dùng đủ mọi cách trấn an dường như đều không có hiệu quả, “Ly Nhi, ngươi bình tĩnh một chút…”

Hàn Tử Tự vừa dứt lời, Mạc Ly bỗng nhiên không nói nữa. Cũng không phải y không muốn nói, mà là nói không nên lời. Mạc Ly hổn hển kịch liệt, nhưng phảng phất giống như không có không khí đi vào phổi. Cả người giống hệt cá mắc cạn, Mạc Ly chỉ có thể mở lớn miệng mà nuốt khí, nhưng tim phổi tựa hồ ngay lập tức sẽ vỡ ra. Y phát ra những tiếng thở dốc thật gay gắt. Mười ngón tay y ôm lấy cổ mình, động tác nhanh đến nối Hàn Tử Tự cũng không kịp ngăn cản.

Móng tay sắc bén tức khắc lưu lại mười vết cào thật sâu tại cổ Mạc Ly, máu trào ra, nhiễm đầy ngực hai người.Hàn Tử Tự kéo ngay tay Mạc Ly đang bóp chặt cổ mình xuống. Trong lúc kéo xuống, càng khiến những vết thương kia sâu thêm.

Áp thân thể Mạc Ly đang co quắp lại, Hàn Tử Tự hướng ra cửa quát to: “Tìm đại phu cho ta, mau!”

Đại phu lảo đảo bị kéo vào.Chỉ thấy vẻ mặt nghiêm nghị tỏa sát khí của Hàn Tử Tự, hắn đang áp chế Mạc Ly, máu thịt phần cổ lẫn lộn, sắc mặt xanh tím.

Đại phu nhanh chóng tiến lại bắt mạch.Mạch tượng của Mạc Ly dù nhanh nhưng không có gì dị thường, theo như triệu chứng bên ngoài, ngược lại giống như lo lắng quá độ khiến lâm vào tình trạng suyễn.

“Đây…”Đại phu do dự: “Vị công tử này kỳ thật không phải bị bệnh hen, còn vì sao lại có phản ứng này, ta thật sự…”

Hàn Tử Tự xanh mặt: “Hắn đau đớn thế này, sao lại không có nguyên nhân?!”

Đại phu đầu đầy mồ hôi, đáp: “Phỏng chừng là công tử bị áp lực quá lớn, *** thần và thể chất phát sinh xung đột, mới…”

Hàn Tử Tự nghĩ lại, đại phu nói không phải không có lý.Thân thể Mạc Ly sớm đã bị Văn Sát điều giáo tới nỗi, có thể nói, *** đãng thành tính, như phản ứng vừa rồi của y với sự khiêu khích của Hàn Tử Tự, nhưng tâm lý của Mạc Ly lại không ngừng bài xích phản ứng của thân thể, chán ghét tất cả những tiếp xúc thân thể.

Mâu thuẫn này tích lũy trong một thời gian dài cuối cùng cũng triệt để bạo phát.

Nhin đại phu băng bó vết thương cho Mạc Ly thỏa đáng, Hàn Tử Tự sai đại phu ra ngoài, truyền một ít nội lực qua huyệt đạo cho Mạc Ly, giải khai một chút đọng khí.

Lăn qua lăn lại cả buổi, chứng suyễn của Mạc Ly mới chậm rãi ổn định.

Hàn Tử Tự thở dài, vốn định điểm thụy huyệt để Mạc Ly hảo hảo có một giấc ngủ an ổn, nhưng lại phát hiện Mạc Ly vất vả mãi mới bình tĩnh lại đã sớm thiếp đi vì mệt.

Dùng khăn mềm lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt Mạc Ly, Hàn Tử Tự giúp y đắp chăn, xuống giường ra khỏi cửa. Dục vọng khắp người của hắn, cũng cần phải thư giải thư giải.

Khi tiếng sập cửa rời đi của Hàn Tử Tự vang lên, trong phòng thoáng chốc yên ắng một mảnh.

Lẳng lặng nghe tiếng bước chân xa dần trên hành lang của Hàn Tử Tự, Mạc Ly hẳn phải đã ngủ say liền mở mắt. Đôi con ngươi hắc bạch phân minh kia, không còn chút cuồng loạn và thống khổ nữa. Mạc Ly nhìn cánh cửa đã đóng chặt, sóng mắt bình yên như thường. Nếu có chút suy nghĩ, chỉlà thấy vết cào trên cổ vừa rồi thật đau.

Mạc Ly hít một hơi sâu, dự định quên cái đau đớn như hỏa thiêu kia. Y chuyển người, quay mặt vào trong.

Không biết trò nháo loạn này, có thể lừa Hàn Tử Tự được bao lâu?

Mạc Ly không để tâm.

Có thể chống cự được bao lâu thì chống, mãi mãi chống, y sẽ kiên trì đến không được nữa mới thôi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.