Khách Điếm Lão Bản

Chương 67: Chiếm đoạt 5



Nghe xong lời này, Mạc Ly như bị ngũ lôi đánh tới, thân thể nhất thời cứng ngắc như đá.

“Ngươi cho rằng, ta và Hàn Tử Tự dưới giao ước kia, sẽ để cho họ thoải mái ly khai khỏi lòng bàn tay mình?Hơn nữa…”

Văn Sát lấy ra từ trong vạt áo một chiếc trâm cài tóc, đưa đến trước mặt Mạc Ly.Kiểu dáng hồ điệp kim điểm thúy, khắp nơi chỗ nào cũng thấy bán.

Nhưng dù là như thế, với Mạc Ly là liếc một cái đã nhận ra, “Tam Nương! Vật này của Tam Nương sao lại ở trong tay ngươi?!”

Chiếc trâm tầm thường đó chính là món quà đầu tiên A Thổ ngốc nghếch tặng cho Tam Nương. Tuy rằng kiểu dáng đã cũ, nhưng Tam Nương lại xem như trân bảo, chưa từng tháo rời.

Cây trâm xoay xoay trong tay Văn Sát, tua kim loại trên trâm khẽ rung rinh, “Thật cũng khéo. Tam Nương và tình nhân của nàng không biết ở đâu dò ra thông tin ngươi ở Vô Xá cốc, ngu ngốc bất chấp lao vào cứu ngươi. Đáng tiếc, lúc đó ngươi đã theo Hàn Tử Tự rời đi.Bọn họ chẳng cứu được ai, ngược lại lại rơi vào tay ta. Chuyện tốt đáng chờ mong thế này, ta cầu còn không được nữa là!”Vứt cây kim trâm xuống đất, Văn Sát giẫmgí một cái, cây trâm lập tức hóa thành bụi.

Nhìn đôi mắt càng lúc càng lộ vẻ bất lực của Mạc Ly, Văn Sát nói: “Làm sao? Ngươi đã không xá gì cho bọn Dược Lang, vậy ngươi cam lòng bỏ mặc hai người vì cứu ngươi mà đơn độc lao vào Vô Xá cốc, cả tính mệnh cũng không màng?”

Mạc Ly im lặng nhìn Văn Sát hồi lâu, bỗng nhiên, nhổ một bãi nước bọt vào mặt Văn Sát.

Văn Sát chỉ nghiêng mặt, không né tránh.

Quay đầu lại, lấy mu bàn tay chùi đi ô vật trên mặt, khóe miệng Văn Sát nhếch lên khiến người ta sợ hãi.Lại một cái bạt tai nữa giáng xuống, Văn Sát cả giận: “Ngươi nghĩ ta sẽ tiếp tục để ngươi tùy ý sinh sự? Ngươi đến tột cùng có biết mình đang đứng ở đâu không?”

Mạc Ly căm phẫn đáp: “Loại chuyện bỉ ổi dùng mạng người để uy hiếp người khác, ngươi cũng không ngại sao?!”

Văn Sát kéo lấy tóc Mạc Ly, âm ngoan nói: “Vậy còn chuyện đâm lén sau lưng người khác, người sao không thấy ngại?Chúng ta chỉ tám lạng nửa cân thôi, ngươi có tư cách gì chỉ trích ta?!”

Nhìn ánh mắt tràn ngập hận ý của Mạc Ly, Văn Sát tiếp tục: “Không quan trọng, ta đã nói trước rồi, ngươi có thể hận ta nhiều thêm một chút.”

Tầm nhìn của Mạc Ly chuyển về Hàn Tử Tự cách đó không xa, điệu cười khác thường bật lên.

“Ta không hận các ngươi.”Nghe Mạc Ly nói vậy, cả Văn Sát và Hàn Tử Tự đều ngẩn ra.

Mạc Ly tiếp tục cười: “Ta thương hại các ngươi.Các ngươi quá đáng thương, ha ha, Văn Sát, Hàn Tử Tự…Ha ha ha…Các người là đồ súc sinh!À không phải, nói các ngươi là đồ súc sinh còn là làm nhục chúng! Chính là nuôi chim nuôi chó còn tốt hơn là ở cùng một chỗ với các ngươi!Các ngươi còn đáng khinh hơn cả cầm thú!Đáng khinh, ha ha…”

Lửa giận nổi lên trong mắt Văn Sát, hắn lôi thân thể Mạc Ly lại, một tay áp chế sự giãy giụa của y. Tay còn lại đem ống trúc *** xảo lên mép, dùng răng khai mở ống, “Ta đây ngược lại muốn xem, cuối cùng là ai đáng thương hơn ai!”

Hai chân Mạc Ly bị đầu gối Văn Sát tách ra, vì Văn Sát ép đằng sau, y vô pháp quay đầu lại, cũng không biết Văn Sát rốt cục muốn làm gì.

Đột nhiên thấy thứ gì đó lạnh lẽo dinh dính du di dọc theo bắp đùi mình.

Là Hợp Hoan cổ!

Mạc Ly liều mạng giãy giụa, “A! Buông ra! Buông ta ra! Khốn kiếp! Khốn nạn! Cầm thú!” Nhưng thân thể gầy yếu sao có thểmảy may lay chuyển được Văn Sát, Mạc Ly chỉ có thể cắn răng, bất lực mặc cho vật thể kia dần dần di chuyển vào trong cơ thể.

“A —”Mạc Ly thét lên.

Thứ kia đã đi qua nơi đó, để lại một cơn bỏng đau nhức.Vô luận y có cố gắng bài xích thế nào, thứ kia vẫn không ngừng trườn vào nội bích, không ngừng thâm nhập.

Chống cự đến phút cuối cùng, Mạc Ly đã vã mồ hôi nhễ nhại, thân thể hư thoát hơi co giật.Cảm giác thứ kia từ từ dung nhập cốt nhục, trong cơ thể y bỗng nổi lên một ngọn cuồng hỏa, như trúng phải xuân dược mạnh.

Thần trí Mạc Ly dần dần biến mất, *** hỏa vốn chỉ nhen nhóm ở hạ thân, giờ bắt đầu lan ra toàn bộ cơ thể.Cuối cùng, nhu cầu vật chất đánh cho *** thần siêu thoát, Mạc Ly không giãy giụa nữa, cõ lẽ phải nói là vô lực đến độ không giãy giụa nổi.

Y chỉ có thể mềm oặt như một đống bùn phủ trên bàn dài.

Hậu huyệt sau khi bị cổ tiến nhập sưng lên mê người, theo hô hấp của Mạc Ly mà khép mở rất quy luật.

Làn da đáng lẽ tái nhợt bắt đầu hồng lên.

Văn Sát liếm môi, “Ha, dược hiệu có tác dụng…”Dứt lời, liền đem cự vật ngang dương kia công kích.

“Ư a…”

Ngón tay Mạc Ly vô thức bám vào bàn, bởi vì hiệu dụng của cổ kia dị thường vô cùng, cho dù mười móng tay đã ứa máu, y cũng không hề hay biết.Thân thể y, chỉ theo bản năng thấy điều quan trọng hơn cả là phải hút chặt lấy hỏa nhiệt của cự đại kia trong hậu huyệt. Trừ điều đó ra, không còn gì khác.

Không hề chơi đùa hay khuếch trước, Văn Sát cứ như vậy điên cuồng chiếm giữ người dưới thân.

Máu tươi từkhẩu thương rơi dọc xuống, theo đường chân, nhỏ giọt trên nền đá.

Mùi máu tanh càng kích động nam nhân lăng ngược dục.

Thân thể Mạc Ly giống con rối bị chơi đùa, hồi lâu sau đó, nam nhân đem dương *** trút hết vào cơ thể y.Mạc Ly hét lên, bắp đùi co giật, thể dịch dư thừa kia hòa vào máu, tràn xuống.Mạc Ly bị dày vò đến thoát lực, Văn Sát mới rút mình ra.

Trước mặt là cảnh tượng một mảng huyết mạch phẫn trương.

Huyệt động chưa kịp khép lại, chân dính bạch trọc và *** hồng lẫn lộn, nhuốm đỏ làn da tái nhợt, sống lưng trơn nhẵn không ngừng phập phồng thở dốc…

Không gian ngập mùi xạ hương sau ***.Người đứng xem một trận kịch liệt vừa rồi, Hàn Tử Tự thần kinh không ngừng cổ động và kêu gào thứ nam tính trong cơ thể đến cướp đoạt cùng chiếm giữ.

Trong óc không ngừng lặp lại một màn trình diễn khó coi kia.

Cuối cùng phải lựa chọn thế nào?

Đối mặt với mọi sự hỗn loạn, Hàn Tử Tự từ trước đến nay lãnh tính và cơ trí có tiếng hậu thế, đầu óc lúc này chỉ còn lại một mảng mơ hồ.

Văn Sát thư hoan dục vọng, vẻ mặt thoải mái nhìn sắc mặt âm tình bất định của Hàn Tử Tự: “Hàn môn chủ, thế nào? Dược hiệu của Hợp Hoan cổ đây, ngươi cứ để mất đi như thế ư…”

Hàn Tử Tự giương mắt, nhìn Mạc Ly chật vật không chịu nổi nằm trên bàn dài. Cho dù bị dược tính cường liệt không chế, trong miệng y vẫn dựa vào chút ý chí mong manh, phát ra vài âm tiết yếu ớt, “Đừng…Ta van các ngươi… Đừng…Đừng đối xử với ta như vậy…”

Hàn Tử Tự chậm rãi đi tới, cước bộ không còn vững chắc trấn định như xưa.Hắn kéo thân thể Mạc Ly lại, vén tóc mai rối bời bết mồ hôi của y.

Trên mặt Mạc Ly không có lệ, chỉ có môi dưới bị cắn nát máu.

Hàn Tử Tự đưa tay vuốt ve khuôn mặt Mạc Ly, “Ly Nhi, nói cho ta biết, ta nên làm gì bây giờ?Ta rốt cuộc nên làm gì?”

Nằm lên trên Mạc Ly, khuôn mặt Hàn Tử Tự úp vào ngực y, “Cho dù là thế này, ta cũng không muốn buông tay…Ta biết ngươi sẽ không tha thứ cho ta.Nhưng mà không sao, chỉ cần có ngươi là được, thế là đủ rồi…”

Hàn Tử Tự hổn hểnmột tiếng, cự vật dưới thân liền chôn xuống thể nội đã ướt mềm từ sớm của Mạc Ly.

“A —”Mạc Ly siết chặt lấy bả vai Hàn Tử Tự, “Ư ô… A!!!”

Vô luận là tâm hồn hay thể xác, dường như đã không còn cách nào chịu thêm nhiều thương tổn nữa, dây cung trong đầu Mạc Ly, chốc lát dưới sự tiến nhập của Hàn Tử Tự muốn đứt phựt.

Vốn Văn Sát tay chống cằm bàng quan, nhưng nháy mắt lại tóm lấy tay Mạc Ly, nhanh chóng chế trụ vài huyệt đạo trên người y. Lại đem chân khí liên tục rót vào những huyệt vị đó, thân thể Mạc Ly có chân khí chống đỡ, nhất thời không thể mê man, bị ép buộc duy trì thanh tỉnh, bị ép buộng phải ghi nhớ hết thảy tình cảnh cưỡng bức chiếm đoạt này, từng chút đổ vào đầu.

Bàn tay Văn Sát, phối hợp với động tác của Hàn Tử Tự, xốc nách Mạc Ly lên, ôm lấy Mạc Ly trước ngực, đùa bỡn hai điểm anh hồng kia.

Hôn mút nóng bỏng khiến Mạc Ly vì khoái cảm mà ngẩng cao cổ.

Hàn Tử Tự mỗi lẫn trùng kích về phía trước, lại khiến lưng Mạc Ly dán sát lại trước ngực Văn Sát.

“A… Ha…”Mạc Ly chìm nổi giữa nơi hắc bạch song sắc, từ thời khắc này, y không bao giờ còn thuộc về chính mình nữa, cũng không bao giờ còn là chính mình.

Thanh âm ác ma trên khoảng không liên tục vờn quanh.

“Mạc Ly, ngươi phải nhớ kỹ mùi vị của chúng ta.”

“Cả đời này, ngươi là của chúng ta.”

“Ngươi trốn không xong, thoát không được.”

“Thế nào, hương vị phản bội, ngươi có thấy như sống không bằng chết không?”

“Ha ha ha —”

“A ha ha ha —”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.