Khách Điếm Lão Bản

Chương 68: Tâm ma 1



Đến khi cổ tính trong người dần dần tán đi, thần kinh vốn như bị tê liệt đã khôi phục lại, thân thể bắt đầu đau đớn.Hạ thân đau như bị nướng chín, cho dù không muốn, cũng khiến người ta phải chú ý đến.

Nóng bỏng, đau đớn, dính nhớp…

Ý thức của Mạc Ly mơ hồ trong rên rỉ. Mồ hôi lạnh đầy trán, môi vì mất nước mà trở nên khô nẻ.Y láng máng hiểu rằng mình đang bị nhốt một mình trong xe ngựa, bánh xe qua sơn đạo xóc nảy, không biết muốn đưa y về đâu.

Sau đó không lâu, Mạc Ly lại cảm thấy thân thể đang phát sốt.

Vết thương ở nơi đó cũng không được xử lý, Văn Sát lần này thật quyết tâm chỉnh y đến chết, sao giống trước kia dù chỉ có chút tiểu thương thôi cũng sốt ruột phải mời y thị đến khám cho y chứ?

Hai bên thái dương cũng phát đau.

Trong khoảng thời gian dài đó, y rơi vào hôn mê, rất lâu không thể tỉnh lại.

Cái tên “Mạc Ly” nghiễm nhiên trở thành điều cấm kỵ lớn nhất trong Thiên Đạo môn.

Chân tướng bất minh trong mắt mọi người là: do muốn cứu nam sủng này, Nhất Ngôn đường không ngại mạo hiểm mở cuộc tấn công trực tiếp quyết liệt vào võ lâm bạch đạo, mạnh mẽ xông vào Chính Hành đường, công kích tứ đại trưởng lão.

Vì thế, Thiên Đạo môn môn chủ Hàn Tử Tự nổi trận lôi đình, hạ lệnh tra rõ gian tế của Nhất Ngôn đường trong Thiên Đạo môn.

Gần như cùng lúc, hắc bạch lưỡng đạo dấy lên một đợt đại thanh tẩy *** phong huyết vũ.

Những cuộc chỉnh đốn xuất hiện, thậm chí có cả những vật hy sinh đã ẩn tàng hơn mười năm, mãi đến ngày đầu người rơi xuống, cũng không biết chính người mà bọn họ tận hiến đã bán đứng mình.

Thế cho nên tại hình đường của Hàn Tử Tự và Văn Sát, khi nhìn từng cái đầu rơi xuống, đều không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười nhạt thâm sâu khó dò khiến người khác thấy khó hiểu.

Sau cuộc tàn sát triệt để đó, địa vị của hai người tại hắc bạch lương đạo không còn ai có thể lay chuyển. Mà cục diện này, duy trì mãi cho đến khi cả Văn Sát và Hàn Tử Tự cũng thoái ẩn giang hồ, mới phát sinh biến động.

Kế sách này của Văn Sát không thể nói là không thu được thành công nhất định.Cuộc tàn sát của võ lâm hắc bạch lưỡng đạo, cũng nhờ vậy mà ngưng chiến hơn mười năm.

Đến khi Hàn Tử Tự sắp xếp xong đủ loại công việc ở Thiên Đạo môn, liền bí mật không dừng vó ngựa chạy tới Vô Xá cốc.Đồng ý đưa Mạc Ly tới Vô Xá cốc, cũng là sự lựa chọn bất đắc dĩ của Hàn Tử Tự.

Trong Thiên Đạo môn đã không còn chỗ cho Mạc Ly dung thân, để y ở bên cạnh vô duyên vô vớ sẽ đem lại nguy hiểm cho y.

Cuộc sống tạm thời ly khai Mạc Ly, ngoài nỗi lo lắng như lửa đốt và sự nhớ nhung, không còn gì có thể khiến hắn để trong lòng nữa.

Lần đầu tiên bước vào chính điện trung tâm Vô Xá cốc, Hàn Tử Tự cũng không dành nhiều lời tán thưởng cho chính điện xa hoa hùng vĩ này. Dẫu sao Thanh Tiêu điện của Thiên Đạo môn tọa trên Lạc Hà sơn, khí thế và quy mô cũng tương đương.

Tâm tâm niệm niệm của hắn bây giờ, chính là muốn gặp con người gầy yếu khổ nhược ấy.

Văn Sát tới một mức nào đó, yêu thương với Mạc Ly đã hoàn toàn biến thành oán hận, Hàn Tử Tự thực sự vô pháp tưởng tượng ra, nếu không ai ở bên ngăn cản Văn Sát, không biết hắn sẽ khiến Mạc Ly thành ra cái bộ dạng gì nữa.

Dưới sự dẫn đường của thị tỳ, tiếng vang mở ra nặng nề của cánh cửa gỗ lim mạ vàng điêu khắc *** mỹ vang lên, Hàn Tử Tự xuyên qua bức rèm buông, trước mắt vẫn là tầng tầng màn sa phủ kín lấy một chiếc giường.

Gió từ cửa sổ chậm rãi lướt vào, màn lụa mỏng manh cong lên như cánh ve, giúp người ta thấp thoáng thấy được trên giường có một thân ảnh.

Lòng Hàn Tử Tự khẽ dịu xuống, nhẹ bước về phía trước, lấy tay gạt những tấm sa mỏng lay động.Đập vào mắt, gương mặt Mạc Ly vẫn gầy gò tái nhợt, hai gò má thoáng ửng đỏ.

Hàn Tử Tự đưa tay áp lên trán Mạc Ly.Hơi nóng, có lẽ đang phát sốt.

Cảm giác có người đụng vào, Mạc Ly đang ngủ say đột nhiên nôn nóng thức giấc.

Lông mi nhạt chớp chớp, cổ họng không biết muốn nói gì, phát ra vài tiếng lẩm bẩm. Cánh tay dưới chăn cùng duỗi ra, quơ lung tung, tựa hồ muốn đuổi đi cơn ác mộng đang quấn lấy y.

Hàn Tử Tự nắm chặt hai tay Mạc Ly, lại phát hiện bàn tay lạnh khác thường. Đây thực sự không giống với triệu trứng người phát sốt.

Dùng nội lực thuần dương chuyển vận cho Mạc Ly, tạm thời đề kháng lại cơn lạnh khiến người ta phát sợ kia.Hàn Tử Tự lúc này mới chú ý tới dưới lớp tơ tằm, thân thể bên trong kỳ thật trần như nhộng.

Nhanh chóng liên tưởng đến chuyện gì, một cỗ lửa giận từ đan điền bốc thẳng lên não Hàn Tử Tự.

Lại buông cánh tay Mạc Ly ra, cho lại vào trong, giúp y dém chăn. Đúng lúc đó, nghe thấy tiếng chúng thị tỳ thỉnh an.

“Chủ thượng vạn phúc.”

Hàn Tử Tự quay đầu, thấy Văn Sát vẫn một thân tà khí như trước.

“Hàn môn chủ, lâu rồi không gặp, ngươi quả nhiên thân thanh khí sảng hơn nhiều!Thế nào, cảm giác diệt trừđối thủ có phải rất tốt không? Ha ha!”

Hàn Tử Tự nhíu mày, trầm giọng: “Ly Nhi còn đang ngủ, chúng ta tới chỗ khác nói tiếp.”

Văn Sát thu hồi vẻ mặt tùy hứng, thoáng chốc âm trầm.Cười gằn thêm mấy tiếng, Văn Sát đi tới phía trước, một cái kéo người đang ngủ trên giường dậy.

Thân thểtrần trụi của Mạc Ly hoàn toàn phơi dưới khí lạnh.

Với sự đối đãi thô bạo của Văn Sát, đôi khi ngay cả Hàn Tử Tự cũng không thể lý giải.

“Ngươi làm gì vậy?!”

Trông thấy đôi mắt vẫn khép chặt của Mạc Ly, sắc mặt Hàn Tử Tự thoạt nhìn càng khó chịu.

“Hàn môn chủ, ngươi đúng là dễ bị lừa. Ngươi thật cho rằng hắn đang ngủ?”

Bắt lấy Mạc Ly, Văn Sát sải bước đến bên dục trì rộng lớn, vứt Mạc Ly xuống làn nước băng lãnh. Y rơi xuống trì, nước trì bốn phương tám hướng bao lấy y, điên cuồng xộc vào mũi.

Chân không chạm đến đáy, lại chỉ có thể hoảng loạn mở mắt giãy giụa.

Hàn Tử Tự thấy vậy liền kinh hãi, vội vàng nhảy vào nước vớt Mạc Ly lên. Y yếu ớt trong lòng Hàn Tử Tự, ho khan dữ dội.

“Hắn căn bản không muốn thấy ngươi, giả bộ ngủ, điểm ấy ngươi cũng không nhìn ra?”

Ôm lấy Mạc Ly đang run rẩy, Hàn Tử Tự mở miệng: “Không sai, hắn không muốn gặp ta, chẳng lẽ lại muốn thấy Văn đường chủ?”

Văn Sát nghe xong, sắc mặt đại biến, mãi một lúc mới nghiến răng một câu: “Hàn Tử Tự, ngươi tốt nhất nên biết điều. Ngươi còn muốn đầu võ mồm với ta tại Vô Xá cốc!”

Hàn Tử Tự liếc Văn Sát, không nói nữa, chỉ xoay người ôm lấy Mạc Ly ướt sũng về nội thất.

Không muốn mượn tay kẻ khác, Hàn Tử Tự nhận lấy khăn mềm từ chúng thị tỳ, lau khô cho Mạc Ly.

Tiêu cự trong mắt Mạc Ly không còn nhiều, cho dù cả thân thể lạnh băng được nội lực của Hàn Tử Tự sưởi ấm, vẫn không ngừng run rẩy.

Hàn Tử Tự vuốt ve mái tóc Mạc Ly, “Ly Nhi, đừng sợ.”

Hàn Tử Tự không nhìn Văn Sát, xoay người nói với một thị tỳ bên cạnh: “Y phục của Ly Nhi đâu, đem lại đây cho ta.”Thị tỳ bị Hàn Tử Tự hỏi, vẻ mặt lúng túng, ánh mắt vô thức hướng về Văn Sát.

Hàn Tử Tự biết sự tình không bình thường, liền dùng ánh mắt chất vấn nhìn Văn Sát.

Văn Sát bật cười: “Hàn môn chủ, ngươi đã thấy nhà ai nuôi súc sinh lại mặc quần áo cho nó chưa?”

Hàn Tử Tự đứng dậy, trầm giọng: “Văn Sát, đừng có làm quá!”

Văn Sát bắn trả: “Ngươi có tư cách gì chỉ trích ta?!Có bản lĩnh, đủ thanh cao, ngươi giỏi giang thìđừng ở đó nói nhăng nói cuội! Không để hắn chết là tốt rồi!”

Thấy Hàn Tử Tự trầm mặc, Văn Sát càng càn rỡ, “Nói đến đây, ngươi chắc cũng nhớ mùi hắn? Bây giờ kỹ nữ cũng mẹ nó bắt đầu lập miếu thờ!”

Đối mặt với Văn Sát đang cố tình gây sự, dù Hàn Tử Tự luôn cư xử đúng mực, cũng khó không nổi giận.

Hít một hơi thật sâu, Hàn Tử Tự nén lời ác khí, xoay người nhìn Mạc Ly.Cởi cẩm bạch ngoại bào của mình ra, khoác lên bờ vai trần của Mạc Ly.

Một lần nữa đưa y vào trong chăn, Hàn Tử Tự hỏi: “Muốn ngủ tiếp không?”

Mạc Ly ngây ngốc nhìn Hàn Tử Tự hồi lâu, co người lại, không phản ứng.

“Thôi khoan, tỉnh ngủ ăn chút gì đã.”Nhìn ánh mắt hoài nghi đang chằm chằm vào mình, Hàn Tử Tự không biết làm sao nữa, “Ta sẽ đi, đảm bảo không chạm vào ngươi, sẽ không làm gì ngươi. Như thế, ngươi yên tâm chưa?”

Mạc Ly lại ngây người một hồi, rồi mới từ từ nhắm mắt lại.

Văn Sát một bên vẫn nhìn nãy giờ đột ngột cuồng nộ một trận, điên tiết xoay người rời đi. Bởi vì Mạc Ly ở trước mặt hắn, chưa bao giờ tự nguyện nhắm mắt ngủ. Y lúc nào cũng dùng một ánh mắt oán hận quen thuộc nhìn mình. Tuy nỗi oán hận này là hết sức cẩn trọng che giấu, không dám tỏ ra ngoài.Nhưng Văn Sát cảm nhận được sự tồn tại của ánh mắt đó.

Hôm nay, Mạc Ly lại ở trước mặt Hàn Tử Tự ngoan ngoãn nhắm mắt!

Cánh cửa tẩm cung bị phá vỡ.Tiếng vang nặng nề kia truyền vào nội thất, khiến cho cơ thể Mạc Ly lại run lên một hồi.

Hàn Tử Tự phải trấn an mãi, cơn run rẩy của Mạc Ly mới tan đi.

An tĩnh trông nom một hồi, Hàn Tử Tự cũng đứng dậy, ra ngoài cửa, “Chủ thượng của các ngươi ở đâu?”

Ngoại trừ lúc đối mặt với Mạc Ly là còn ôn nhu, khi với những người khác, Hàn Tử Tự vẫn là Thiên Đạo môn môn chủ cao cao tại thượng như trước, là võ lâm minh chủ vạn nhân kính ngưỡng.

Cả người hắn tỏa ra khí thế không giận vẫn nghiêm kinh người, khiến kẻ hầu người hạ trong Nhất Ngôn đường không dám tùy tiện ngỗ nghịch.

Người trong Nhất Ngôn đường so với người ở bạch đạo còn tôn kính cường quyền hơn, bọn họ biết bạch y công tư thanh phong ngân kiếm, ngạo nghễ trì vật trước mặt đây lai lịch không nhỏ, thưa đáp càng thêm cẩn thận tỉ mỉ, nơm nớp lo sợ.

“Hồi công tử, chủ thượng vừa ghé Thanh Vũ các.”

Hàn Tử Tự gật đầu một cái, liền đi đến nơi thị tòng chỉ.

Bước vào Thanh Vũ các mang vẻ giản dị mênh mang, Hàn Tử Tự nhìn thấy thân hình hắc sắc cao lớn của Văn Sát, đang vô cùng chán nản ngồi trên chiếc bàn rộng làm từ ôn ngọc.

Thấy Hàn Tử Tự tiến vào, Văn Sát vẫn duy trì tư thế, không định nhúc nhích.

Hàn Tử Tự nói: “Tiếp theo ngươi định thế nào?”

Văn Sát nghe vậy, nhấc thúy ngọc bút tẩy trên bàn lên đập bể.

Hàn Tử Tự nghiêng người, bút tẩy kia rơi xuống đất, mảnh vỡ văng tung tóe.

“Sao ngươi không nói ngươi muốn thế nào? Được lắm, mặt xấu thì toàn là ta, không phải ư?Ngươi mẹ nó chỉ ở trước mặt hắn giả nhân!”

Chưa từng thấy Văn Sát như vậy, lửa giận của Hàn Tử Tự nhất thời khó hiểu tản đi, “Văn đường chủ, thứ ta ăn ngay nói thẳng, ngươi đang giận dỗi hả?”

Văn Sát đanh mặt, căm hận đáp: “Hàn Tử Tự, đôi khi ta thật mẹ nó muốn xé rách miệng ngươi!”

Hàn Tử Tự nhún vai, không tiếp lời.

Văn Sát chợt thấy đầu đau nhức không thôi, ngón tay xoa lên huyệt thái dương. Nói thế nào thì nói, khi đối mặt với Mạc Ly, hắn thực sự không nghĩ ra được biện pháp nào tốt.Theo lẽ thường, không ai có thể ở sau lưng tặng hắn một nhát đâm mà còn có thể sống đến bây giờ.Nhưng Mạc Ly không chỉ còn tiếp tục sống, bản thân hắn lại không cho phép y tìm cái chết.

Ngay cả những bằng hữu của Mạc Ly, tuy nói là bị giam lỏng, nhưng chẳng hề bị thương tổn gì.Trong mơ hồ, lúc nào cũng có một thứ mờ ảo vô hình liên quan đến mình, khiến hắn vô pháp thu phóng thoải mái, không kiêng kỵ như trước.

Văn Sát đôi khi cũng cảm thấy, nếu như đụng vào điểm mấu chốt cấm kỵ kia, hắn nhất định sẽ mất thứ gì đó.Cái cảm giác hư vô này khiến hắn vô duyên vô cớ xốc nổi.

Hắn hận Mạc Ly — Hận y phản bội, hận y vứt bỏ. Hận y xoay người chỉ chốc lát, không do dự chọn lựa nhảy xuống Thanh Phong nhai.

Bất quáđây là điều hắn biết.

Còn Văn Sát vẫn không lý giải được, cảm giác hận này, kỳ thật có thể bắt nguồn từ một thứ tình cảm nồng nhiệt, thứ tình cảm này, hẳn là chúng ta có thể gọi tên nó:“tình yêu.”

Hàn Tử Tự nhẹ giọng: “Văn Sát, đối xử tốt với Mạc Ly một chút.”

Văn Sát không xoa huyệt thái dương nữa, cười lạnh: “Nếu đối xử tốt với hắn, hắn cũng muốn trốn mà?”

Hàn Tử Tự lại trầm mặc.

“Nếu cuối cùng vẫn là cái màn ‘hòa hảo – lừa dối – trốn đi’, không bằng ngay từ đầu đừng cho hắn bất cứ cơ hội nào.”

Nghe vậy, Hàn Tử Tự thở dài.

Kỳ thật, Văn Sát sao không sợ phải nếm lại một lần tư vị của sự phản bội chứ?

Ký ức đau xót trước kia quá mức thảm liệt, đến nông nỗi thâm nhập cốt tủy, khiến mãnh thú phải không ngừng lao đầu công kích, như vậy mới khiến nó có một cảm giác an toàn nhợt nhạt, khiến nó thấy mình là vô địch, là bất khả chiến bại.

Hàn Tử Tự nhìn Văn Sát nhắm mắt dưỡng thần: “Văn Sát, nói đi nói lại, ngươi và ta cũng giống nhau thôi.Chung quy cũng là không thể dự đoán được điều gì sẽ đến, cho nên bất cứ lúc nào cũng không ngừng đấu tranh.”

Hàn Tử Tự giương mắt nhìn ra ngoài cửa, lá cây xanh ngắt, phấn đại hồng hoa, mỹ cảnh tràn trề sức sống này rốt cuộc cũng không nhập được vào mắt hắn nữa.

Chẳng lâu sau, cảm giác đối với cuộc sống này, đều bị ai đó mang đi hết thảy rồi.

Trong mắt thế nhân, bọn họ xác thực nắm thực quyền, oai phong một cõi, đứng trên đỉnh cao quyền lực,thời thời khắc khắc bị đố kị và thèm khát vây quanh. Nhưng phá vỡ những lớp vỏ ngoài cứng cáp, bọn họ còn lại cái gì?

Một mảng trống rỗng.

“Ly Nhi nói không sai, ta và ngươi, đều rất đáng thương.”

Không nói thêm gì nữa, Hàn Tử Tự bước ra khỏi cửa.

Văn Sát vẫn giữ nguyên dáng vẻ từ khi Hàn Tử Tự bước vào. Hồi lâu sau, mới chợt phun ra một câu thô tục, “Ta khinh, coi như là thật đi, cũng không cần phải nói rõ ra như thế…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.