Edit: Yuah
Ngày hôm sau Nhan Hạc Kính thức hơi trễ, tới chín rưỡi sáng.
Phòng của Tông Dương được treo rèm cửa tối màu, chỉ có một khe hở nhỏ, trong ánh mắt hiếm hoi đó có bụi bay lơ lửng, trong phòng lờ mờ, không hiểu sao lại tạo cho Nhan Hạc Kính một loại cảm giác an toàn.
Nhan Hạc Kính bước ra khỏi phòng, không nhìn thấy Tông Dương, trong nháy mắt liền nhìn thấy đôi dép lê ở cửa phòng, có lẽ cậu đã đi ra ngoài làm việc.
Trên bàn có một tô cháo, cùng với mấy món ăn khác đi kèm.
Khi Nhan Hạc Kính đang ăn cháo, anh chợt nghĩ tối hôm qua mình đã ngủ quá sâu, Tông Dương rời giường đi lúc nào mình cũng không biết.
Mặc dù trong phòng chỉ có một cây quạt, nhưng Nhan Hạc Kính ngủ một giấc thẳng đến sáng không mộng mị.
Anh bỏ qua việc xác định giường, giống như anh đã ngủ ở nơi này rất nhiều lần.
Tối qua Nhan Hạc Kính đã từ bỏ cái ý định về nhà ở trong đầu, bởi vì có hơi mệt, không muốn lái xe về nhà nữa.
Họ ngầm hiểu lẫn nhau, hai người họ đều không đề cập đến việc liệu Nhan Hạc Kính có ở lại qua đêm hay không.
Tông Dương chỉ nói là ở phòng khác không có giường, Nhan Hạc Kính muốn chọn ngủ trên sàn nhà hay là ngủ cùng nhau, tất nhiên là anh đã chọn ngủ cùng rồi.
Họ hình như đều không quen có một người khác ngủ cùng mình, không đụng vào người đối phương.
Nhan Hạc Kính nhớ đến đêm đó ở nhà của cha Thương Ứng vài tuần trước, Tông Dương còn trò chuyện một vài câu, bây giờ thì chẳng nói một lời nào.
Tông Dương đã hoàn thành công việc vào trưa muộn, về đến nhà thì phát hiện Nhan Hạc Kính vẫn chưa đi.
Nhan Hạc Kính ngồi ở ghế sofa, đang dùng máy tính của Tông Dương để đánh chữ, mặc quần áo mà Tông Dương đưa cho.
Anh ngẩng đầu nhìn Tông Dương, lại rất tự nhiên cúi đầu xuống tiếp tục đánh chữ, nói: "Có muốn cùng đi ăn trưa không?"
Tông Dương quá xa lạ với cảm giác này, nhất thời không biết phản ứng như thế nào, Nhan Hạc Kính lại hỏi cậu thêm một lần nữa.
Sau đó Tông Dương buộc lại dây giày đã tháo ra, đứng dậy hỏi: "Muốn ăn gì?"
Nhan Hạc Kính chọn một nhà hàng gần đây, cũng trễ rồi nên không có nhiều người ăn.
Tông Dương vẫn giữ nguyên kiểu tóc mà cậu sử dụng cho buổi chụp ảnh, tóc của cậu rất mượt và bóng, phần tóc hai bên hơi che đi đôi mắt, lười nhác mà nhìn menu, cuối cùng lại quyết định để cho Nhan Hạc Kính chọn, cậu tập trung vào màn hình TV ở trên đỉnh đầu.
"Xế chiều hôm nay còn phải tiếp tục làm việc sao?"
Tông Dương ngừng xem màn hình TV, trả lời rằng không có việc, nhưng buổi tối thì phải đến phòng live của một người bạn để làm mẫu.
Vì vậy Nhan Hạc Kính hỏi: "Chiều nay, anh muốn đến nhà sách mua hai cuốn, cậu có muốn đi cùng không?"
Tông Dương không từ chối.
Ho đến nhà sách của Tiêu Khiêu để mua, Tiểu Khiêu nói nhìn Nhan Hạc Kính hôm nay cứ khang khác.
Nhan Hạc Kính nghĩ, chắc là do hôm nay mặc quần áo của Tông Dương nên trông anh trẻ hơn một tí, anh bất giác mà nhìn Tông Dương, cảm thấy trên áo cậu có một mùi hương rất đặc biệt và dễ chịu, không giống như mùi bột giặt thông thường.
"Muốn đổi phong cách chút, sao nào, không được?"
"Em thấy anh bị lây bệnh rồi đó nha." Tiểu Khiêu nhìn Tông Dương cười: "Em thấy đúng không, em trai?"
Tông Dương lộ ra vẻ kháng cự, dường như không thừa nhận Tiểu Khiểu đang gọi mình.
Vốn dĩ chỉ muốn đến mua hai quyển sách, ai dè Tiểu Khiêu lại có một người bạn là nhiếp ảnh gia ở trong nhà sách, anh ta nhìn thấy Tông Dương, đi tới xin Tông Dương cho mình chụp vài bức ảnh, đương nhiên là có thù lao.
Tông Dương không muốn thời gian nghỉ của mình mà còn phải làm việc, khi cậu định từ chối thì Nhan Hạc Kính đã lên tiếng.
"Tiểu Khiêu, bạn của em đúng là có mắt nhìn, A Dương chính là người mẫu chuyên nghiệp đó nha."
Nhan Hạc Kính dựa vào quầy nói với nhiếp ảnh gia, "Nhưng A Dương bây giờ đang nghỉ ngơi, có lẽ cậu ấy không muốn chụp ảnh đâu."
"Thầy Nhan, lâu rồi em không thấy có người nào đẹp trai như bạn anh, nên muốn chụp một chút, giúp đỡ em đi."
Nhiếp ảnh gia và Nhan Hạc Kính dường như có quen biết nhau, nhưng Nhan Hạc Kính xua tay: "Đừng hỏi anh."
Tông Dương nghĩ lại lần nữa rồi nói: "Vậy thì chụp một vài bức đi."
Kết quả là Nhan Hạc Kính đã ở lại nhà sách xem Tông Dương chụp ảnh.
Cách trang trí của nhà sách rất độc đáo, đâu đâu cũng toàn là sách, trên tường treo đầy những bức tranh hiện đại, hoặc là ảnh của khách hàng làm lưu niệm, cầu thang bằng gỗ dẫn lên tầng hai, không gian không phải quá lớn nhưng vô cùng ôn hòa, thích hợp để quay chụp.
Đương nhiên là Tiểu Khiêu vô cùng vui vẻ giúp tuyên truyền nhà sách của cô, cũng bị đăng ảnh trên các nền tảng mạng xã hội lớn.
Đây là lần đầu tiên Nhan Hạc Kính nhìn thấy Tông Dương làm việc.
Cậu không cần nhiếp ảnh gia hướng dẫn, vẫn có thể tạo dáng cực kỳ bắt ảnh, nhưng cậu rất thản nhiên, như thể mọi hành động của cậu chỉ là tuỳ ý, rất đáng để ghi chép lại.
Tóc của Tông Dương bị ánh nắng mặt trời hắt vào nhuộm thành màu nâu, bất kể là chính diện hay góc nghiêng cũng đều vô cùng đẹp, đến nỗi làm Nhan Hạc Kính cảm thấy rung động.
Cuốn sách mới mà Nhan Hạc Kính vừa mua luôn dừng lại ở trang đầu tiên, những giọt nước từ đồ uống lạnh chảy xuống mặt bàn, tụ lại thành một vũng nước, thấm đẫm ngón tay của Nhan Hạc Kính.
Động tác quay chụp của nhiếp ảnh gia rất nhanh, cũng không mất nhiều thời gian đã chụp xong, sau đó Tông Dương đi về phía Nhan Hạc Kính.
Nhan Hạc Kính nhìn Tông Dương, bỗng nhiên cửa nhà sách bị người khác đẩy ra, Thiệu Vinh bước vào, bên cạnh là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Tông Dương phát hiện vẻ mặt của Nhan Hạc Kính trở nên hơi mất tự nhiên, tiêu điểm của ánh mắt là ở phía sau mình, cậu quay đầu lại, như có linh tính, cậu đoán được Nhan Hạc Kính đang nhìn ai.
Từng tồn tại trong tưởng tượng qua loa của Tông Dương, cậu cảm thấy Nhan Hạc Kính có lẽ thích những người có ngoại hình và khí chất như vậy, sự tự tin của một người sinh ra trong một gia đình êm ấm, thân hình gầy và khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.
Tông Dương không nói gì, cậu ngồi đối diện Nhan Hạc Kính, nhìn ra ngoài cửa sổ, những cành lá sẫm màu ẩn hiện trong bóng mờ, trong khi những chiếc lá còn lại thì vàng rực.
Nhan Hạc Kính nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục lật từng trang như không có chuyện gì xảy ra, anh không biết vợ chồng Thiệu Vinh đã đến gần hay chưa, nhưng anh chẳng đọc chữ nào của trang sách cả.
Nhan Hạc Kính đang nhớ lại vẻ mặt của Thiệu Vinh, ngạc nhiên, xấu hổ, muốn bỏ chạy, bất kể như thể nào cũng đều là xót xa, Nhan Hạc Kính không muốn lại nhìn thấy chúng nữa.
Giọng của Tông Dương cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhan Hạc Kính, cậu hỏi Nhan Hạc Kính đang đọc sách gì, nhất thời Nhan Hạc Kính không thể nhớ được, lật xem bìa sách mới nói đúng được cái tên.
Tông Dương dường như cảm thấy rất thú vị, cậu đặt cổ tay lên bàn, trượt về phía Nhan Hạc Kính, chỉ vào góc sách nói: "Thầy Nhan, lâu như vậy mới đọc được một trang."
Rất mơ hồ, Nhan Hạc Kính nghĩ rằng ý của Tông Dương là, thầy Nhan, vừa rồi anh luôn chăm chú nhìn tôi.
Anh có vẻ hơi bối rối nắm lấy ngón tay của Tông Dương, đầu ngón tay của Tông Dương co lại, ngón trỏ của cậu lập tức quấn lấy ngón cái của Nhan Hạc Kính, Tông Dương cảm nhận được những đường vân trên lòng bàn tay của Nhan Hạc Kính.
Khoé môi Tông Dương nhếch lên, bộ dạng vô cùng gian xảo, chậm rãi hỏi: "Anh còn rất yêu cậu ta đúng không?"
Nhan Hạc Kính hoảng hồn, lòng dạ biết rõ rằng đó không phải là do vấn đề của Tông Dương, mà là do giọng điệu và vẻ mặt khi hỏi của Tông Dương, lâu rồi Nhan Hạc Kính không có cảm giác thế này, cũng cảm thấy mình không nên mất bình tĩnh như vậy trước Tông Dương, một người nhỏ hơn mình sáu tuổi.
Anh ngước mắt nhìn Tông Dương: "Anh không có nặng tình đến thế đâu."
"Hẳn là rất yêu mới đúng." Tông Dương mơ hồ cử động ngón tay, "Nếu không tại sao vẻ mặt của anh lại khó coi như vậy? Tôi không thích vẻ mặt này của anh."
Cái động tác này cực kỳ khiêu khích, khơi dậy dục vọng không nên có của Nhan Hạc Kính, anh trơ mắt nhìn Tông Dương rút ngón tay lại.
Đôi mắt miêu tả lòng bàn tay rộng của Tông Dương và yết hầu nổi bật trên chiếc cổ xinh đẹp của cậu.
Nhan Hạc Kính chưa kịp phản bác, anh đã cảm nhận được Thiệu Vinh đang ngồi ở chiếc ghế phía sau anh.
Anh nhớ Thiệu Vinh kết hôn chưa được bao lâu, nhưng mối quan hệ của cậu với vợ hình như không mấy thân thiết.
Trước khi họ kết hôn, Nhan Hạc Kính đã từng nghĩ tới việc một mình nói chuyện với vợ Thiệu Vinh, thậm chí đã nhờ người xin số điện thoại của cô, nhưng cuối cùng anh đã không làm vậy.
Sự đồng cảm nhất thời của anh có thể sẽ làm cho mọi việc trở nên phức tạp hơn, anh cũng không biết cô gái kia, không biết tính tình của cô, có sẵn sàng hy sinh vì gia đình hay không, huống hồ Nhan Hạc Kính cũng không phải là một người có giàu lòng thấu cảm.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô, Nhan Hạc Kính cảm thấy áy náy, nhưng không có cách nào để giải quyết vấn đề.
Nhan Hạc Kính cũng không nghĩ rằng Thiệu Vinh sẽ đến nhà sách này, Thiệu Vinh biết Nhan Hạc Kính thường đến đây.
Mà lần này không may gặp lại, để cho Tông Dương nói vài câu với Thiệu Vinh ở trong vườn.
Tông Dương đi ra từ nhà vệ sinh thì gặp Thiệu Vinh, Thiệu Vinh cứ nhìn cậu, Tông Dương liền dừng chân lại, đứng ở đoạn đường rãi đầy sỏi, dây leo quấn quanh khung bao quanh người họ, chắn ngang tấm cửa kính.
"Chào cậu." Thiệu Vinh gật đầu với Tông Dương.
Tông Dương phớt lờ lời chào của Thiệu Vinh, Thiệu Vinh dường như không bận tâm, nói tiếp: "Cậu là bạn trai của Nhan Hạc Kính phải không?"
Tông Dương nói: "Cậu có phải là người yêu cũ lừa hôn của anh ấy?"
Gương mặt tuấn tú của Thiệu Vinh cuối cùng cũng trở nên khó coi, lấy hơi như không thở nổi, Tông Dương thấy hình như không khỏe lắm.
"Lần đó tôi say, thật sự xin lỗi."
"Không sao." Tông Dương chuẩn bị rời đi.
"Thật ra tôi rất hâm mộ cậu, cậu biết không?"
Tông Dương nghĩ con người là loài sinh vật không biết thỏa mãn, không hiểu quý trọng.
Cậu nhấc chân, đi ngang qua Thiệu Vinh, nói: "Cậu thật đáng thương."
Tự dưng Tông Dương lại cảm thấy vô cùng tức giận, Nhan Hạc Kính không nên yêu một người như vậy, giả dối và ích kỷ.
Những người xung quanh Nhan Hạc Kính nên là những người tốt hơn, không phải Tông Dương, càng không phải Thiệu Vinh.
Những chiếc lá trong bụi cây được ánh mặt trời chiếu vào đều cực kỳ sáng bóng, những bông hoa đương nở rộ, nổi bật đến nổi làm cho những lá cây càng thêm ảm đạm, Tông Dương nhìn cửa sổ, Nhan Hạc Kính đứng bên cửa sổ, nhìn cậu nở nụ cười.
- HẾT CHƯƠNG 17-.