Khách Làng Chơi Không Tìm Vui

Chương 15: Chương 15




Beta: Tendy Phuong
Sáng sớm, chờ Quy Lan tắm xong, thay chiếc váy lụa đen tuyền, xách chiếc túi da đen bóng bước lên xe của Lâm Dật Nhân, Lâm Dật Nhân đang nhắm mắt tựa vào ghế nghe radio phát tin tức.

Quy Lan khoan thai tiến tới đẩy đẩy người Lâm Dật Nhân, nét mặt tươi cười như hoa: "Làm sao mới sáng sớm đã mệt như vậy rồi? Ngủ không ngon?"
Lâm Dật Nhân lặng lẽ liếc cô, biểu tình cổ quái: "Cô ăn mặc đen thui vậy, đi viếng ai sao?"
Quy Lan nhìn Lâm Dật Nhân mặc một bộ quần áo thường màu trắng hiếm hoi, bản thân lại mặc một thân màu đen, nhất thời cảm thấy mười phần sát khí.

Ưỡn ngực, muốn gào to một tiếng: "Hắc bạch song sát", nhưng hơi hít vào như bị kẹt tại khí quản, phun không ra.

Không đúng.

Lâm Dật Nhân bây giờ là chủ nợ.

Biểu tình hùng hồn của Quy Lan đổ sập, trên mặt lập tức không có sức sống, đầu nghiêng qua một bên thở một hơi, chỉ nói: "Đi bệnh viện."
Có chút vô pháp mặt đối mặt, không muốn đem Lâm Dật Nhân làm kim chủ mà lấy lòng.

Nhưng hiện thực là vậy, mặc dù Lâm Dật Nhân đã dùng mọi cách qua loa, Quy Lan cũng không thể đem trợ giúp không cầu hồi báo của Lâm Dật Nhân làm như không nghe thấy.

Mang ơn sao? Quy Lan nhìn người trước mắt, ngẩn ra một lúc.

Tiền đem người kia đệm cao hơn mười bậc, nhưng cô vì tự cao tự đại mà không chịu ngưỡng mộ người ta.

"Không đón em cô đi cùng sao?" Lâm Dật Nhân chuyên tâm đánh tay lái hỏi.

"Không cần." Quy Lan thở dài, "Nó đi thì có thể làm gì chứ."
"Cậu ấy có quyền lên tiếng."
Lâm Dật Nhân đóng cửa sổ xe lại, mở âm lượng của radio lớn hơn, ô tô chậm rãi chạy trên đường cái rộng rãi bằng phẳng lúc sáng sớm, một đoạn lại một đoạn.

Tín hiệu của radio ổn định, một chút tạp âm cũng không có, thanh âm lanh lảnh của nữ biên tập truyền vào tai: "Ngày 17 tháng 7, nghi án Lý Thiên cưỡng gian(Năm 2013, Lý Thiên là phú nhị đại, con của tướng Lý Song Giang đã cùng đồng bọn uống say cưỡng hiếp thiếu nữ họ Dương 18 tuổi) lại nổi sóng.

Lúc đó, giáo sư Dịch Duyên của Đại học Thanh Hoa có đăng trên weibo, trong đó nhắc tới "Cưỡng gian phụ nữ đàng hoàng tội nặng hơn so với cưỡng gian nữ bồi rượu, vũ nữ, nữ tam bồi (三陪: bồi ăn, bồi uống, bồi nói chuyện), kỹ nữ..."
Quy Lan sững sờ, Lâm Dật Nhân nhíu mày.

Lâm Dật Nhân nhìn đường đằng trước một chút, liền đưa tay đi tắt radio, cổ tay lập tức bị một cánh tay khác ngăn lại.

Quy Lan mỉm cười lắc đầu.

"Dịch Duyên bình luận thực sự có chỗ sai sao? Bình luận viên trực tiếp của chúng ta bên dưới, chúng ta nhân tiện đến xem một chút, bọn họ..."
Mặt trời lên cao, ánh sáng vàng chiếu vào, Lâm Dật Nhân híp mắt một cái, lẳng lặng quan sát biểu tình của Quy Lan, tắt radio.


Sáng sớm trở về với sự thanh tịnh, chỉ có âm thanh thân xe thong thả quẹt qua cơn gió.

Quy Lan cúi đầu, tóc rũ xuống, cười: "Tôi không để bụng đâu.

Tuỳ bọn họ nói đi."
Lâm Dật Nhân không trả lời, im lặng dừng xe ven đường, đôi mắt đen láy bình lặng như gương nhìn chằm chằm mắt và lông mi của Quy Lan.

"Thật sao?" Sắc mặt của Lâm Dật Nhân có chút lạnh lẽo vô hình, "Cười thật khó xem."
Quy Lan nghe vậy đem đầu quay về phía cửa sổ.

Ánh sáng màu xanh phủ dưới đất, trên đường mèo hoang cao ngạo nhón chân bước đi, nhảy lên thùng rác, bới bới hai cái tha ra túi nilon màu trắng, có lẽ phát hiện ra người nhìn chằm chằm, từ yết hầu phát ra tiếng gầm nhẹ đầy công kích.

Ngươi có từng trải qua giai đoạn kia, cuộc sống cam chịu lo âu, ngày qua ngày khó tiếp tục.

Lại còn kêu gào ngẩng cao đầu lên.

Khiến cho chê cười mà thôi.

Chẳng thà là vò đã mẻ lại sứt (mặc cảm tự ti cho mình là người bất tài vô dụng) mà thừa nhận mình một thân tanh tưởi.

"Cô cũng nghĩ như vậy sao?" Quy Lan hỏi.

"Hình pháp hiện hành không phân chia thận phận đối tượng bị tội phạm cưỡng gian, tư pháp liên quan cũng công khai làm rõ cấm "lấy tác phong phụ nữ bị hại là tốt hay xấu mà phân chia việc có cấu thành tội cưỡng gian hay không".

"Nhưng đại đa số người hẳn sẽ nghĩ như thế.

Nữ nhân tiếp rượu nhìn phóng đãng, cưỡng gian cũng có thể trở thành hưởng thụ, một kẻ lẳng lơ bị cưỡng gian cũng là đáng đời." Quy Lan không hiểu sao trước khi nói lại muốn cười một cái, dường như làm vậy sẽ thấy chuyện này với mình không có chút quan hệ nào, và chính mình cũng sẽ không thèm để ý.

Nhưng đầu giống như bị gì đánh trúng, bắt đầu trở nên hỗn độn.

Lâm Dật Nhân chân mày nhíu chặt, trong đáy mắt là nghiêm túc và uyên thâm: "Thứ nhất, ông ấy rõ ràng đang nói, hành vi phạm tội như nhau, bởi vì địa vị xã hội và thân phận bất đồng, đối đãi cũng bất đồng, thân là một chuyên gia pháp luật, đây là ý đồ phá hư tính công bằng của pháp luật; thứ hai, cùng là vụ án cưỡng gian, lại trở thành dò xét thân phận của người bị hại và tính cách, là sự tổn hại các quyền cơ bản của con người, tàn phá tinh thần, thực chất là dùng cái này để che đậy tội cưỡng bức; thứ ba, thân là đàn ông lại đem phụ nữ chia thành ba sáu chín loại, đem "Cưỡng gian một số phụ nữ" với "Cưỡng gian một bộ phận phụ nữ" đánh đồng, biến tướng của việc "Biến lớn thành nhỏ", ở đây là tiêm nhiễm nam quyền và kỳ thị trắng trợn, không chỉ kỳ thị cô, còn kỳ thị tôi nữa."
Lâm Dật Nhân thẳng thắn, thậm chí đặt mình và Quy Lan ở cùng vị trí.

Quy Lan hiểu, nhưng trong lòng vẫn trăm mối tơ vò, cô không phải không thừa nhận, chính mình cũng không có tiêu sái như biểu hiện, lúc này Lâm Dật Nhân nói gì với cô đều là đứng nói không đau eo (站着说话不腰疼: chỉ việc một người không đứng vào vị trí của người trong cuộc, mà chỉ đứng ngoài nói thánh nói tướng).

Cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tầm nhìn không có bất kỳ ai, chỉ có ánh sang nhợt nhạt và xi măng xám trắng, như vậy mới cảm thấy thoải mái.

Nhưng chí ít bên ngoài vẫn nên tiêu sái, Quy Lan cười nhạt, nói: "Lái xe đi!"
Lâm Dật Nhân lưỡng lự một chút, ngồi ngay ngắn lại, hai mắt nhìn phía trước xe, một bên nổ máy xe một bên lên tiếng nói: "Chỉ cần có thể tự lực kiếm tiền, đều là tốt cả, đặc thù nghề nghiệp kỳ thực càng không dễ dàng."
"Đừng nói nữa." Quy Lan chỉ nhún nhún vai, tóc rơi lả tả che nửa khuôn mặt, cô lấy mấy sợi tóc vén sau tai, "Không cần thiết, tôi rất ổn.


Đừng quá tốt với tôi."
Xe chậm rãi khởi động.

Quy Lan vùi đầu xuống thấp, đáy lòng chua xót lại nước lên thì thuyền lên, chỉ có thể len lén thở gấp.

"Lâm Dật Nhân." Trầm mặc lâu, Quy Lan vẫn là không bình tĩnh được.

"Sao?"
Quy Lan ngẩng mặt lên: "Tôi đổi ý.

Tôi không muốn vay tiền cô nữa.

Cô không thể kiếm lợi tức rồi."
Lâm Dật Nhân chuyên tâm lái xe, không đáp, lại càng không hỏi vì sao.

"Như vậy cô không phải chủ nợ của tôi, chúng ta chỉ là quan hệ giao dịch sòng phẳng." Quy Lan nói có bài bản hẳn hoi, có chút đắc ý, "Sau đó tôi có thể hùng hồn cười nhạo cô là nhà tư bản lòng dạ hiểm độc."
Quy Lan nhỏ nhặt đánh bàn tính vang đùng đùng, Lâm Dật Nhân ở đối diện một chút động tĩnh cũng không có, chuyên tâm nhìn chằm chằm xe dừng phía trước vạch đường.

Quy Lan rất vất vả mới hạ quyết tâm lại bị tạt nước lạnh: "Này, cô có nghe không đó!"
"Không nghe được." Lâm Dật Nhân nói.

...!
Đến bệnh viện, hỏi tình hình, vết thương đứa bé kia chỉ vá hai mũi, sáu bảy ngày là có thể khép lại, vết thương trên đùi nhẹ không có gì đáng ngại.

Đứa bé kia đang ngủ, Quy Lan đến gần nhìn kỹ hai mắt, mẹ của đứa trẻ lập tức đứng lên, hận không thể ngăn Quy Lan lại đem đứa nhỏ bảo hộ phía sau.

Quy Lan sắc mặt chìm xuống: "Dù sao bà cũng phải cho tôi nhìn vết thương một chút chứ!"
Người đàn bà kia khinh miệt gầm lạnh một tiếng: "Thế nào vẫn là cô tới.

Cha mẹ cũng không biết chết ở đâu rồi, thảo nào là một đứa con hoang không có giáo dục."
"Bà nói ai không có giáo dục?" Bà ta chọc trúng miếng vảy ngược của Quy Lan, cô vượt bước đến trước mặt bà ta, giày cao gót giẫm mạnh tạo ra tiếng vang.

"Hai chị em cùng một cái đức hạnh, tôi thấy gia đình các người không có ai tốt cả!" Người đàn bà kia ưỡn thân thể mập mạp, sẹo lồi run lên.

Quy Lan kiêu ngạo mà ưỡn ngực trước sóng lớn: "Nhìn bộ dạng này của bà tôi thấy con trai bà đáng bị đánh!"
"..."
Dựa vào tường, Lâm Dật Nhân ngây người nhìn hai người phụ nữ bao che khuyết điểm tranh cãi ầm ĩ, khí thế ngang nhau, liền khoanh tay, có chút hăng hái nhìn bộ dạng đối chọi gay gắt của các nàng.


Cha mẹ bây giờ đều coi con là bảo vật, ngậm trong miệng còn sợ bị tan, mới có thể từng bước từng bước nuôi Lý Thiên thành nhị thế tổ.

Con cái phạm sai lầm, cha mẹ ở phía sau dọn dẹp cũng không hiếm thấy.

Giáo dục là một chuyện khó, đặc biệt là trong thời kỳ phản nghịch, quản lý nghiêm khắc thì thành nô tài, quản lý lỏng lẻo thì thành đồ ngu, có thể nuôi dạy được thành nhân tài, ít lại càng ít.

Giáo dục thường thường là muốn làm gương tốt, thượng bất chính hạ tắc loạn, một người gia trưởng tam quan bất chính (三观不正: chẳng ra gì) làm sao bắt đứa con có nhân cách tốt được.

So với như bây giờ, Lâm Dật Nhân liếc mắt nhìn tờ danh sách tiền khám chữa bệnh, lại liếc mắt nhìn người đàn bà đang tranh chấp có giáo dưỡng hay không có giáo dưỡng với Quy Lan, cảm thấy buồn cười lại cười không nổi.

Cô ho khan một cái, thanh âm không lớn, cũng coi như cắt đứt trận cãi vã giương cung bạt kiếm của hai phụ nữ kia.

Lâm Dật Nhân chỉ vào mục chi phí trên bệnh đơn, trực tiếp hỏi: " Vá hai mũi tốn hơn năm trăm, bà không cảm thấy nhiều lắm sao?" Xoá đi một số không, đại khái còn hợp lý chút.

"Con tôi dùng chỉ protein khâu lại, đương nhiên đắt một chút." Người đàn bà chí khí hùng hồn.

Lâm Dật Nhân và Quy Lan liếc nhau.

Cái này so với việc ăn ở quán cơm tốn hơn một nghìn, người bán hàng nói bởi vì chiếc đũa là ngà voi còn muốn làm người ta xấu hổ.

"Ah?" Lâm Dật Nhân lưỡng lự thật lâu, vẻ mặt thành thật hỏi: "Vậy tháo ra cho chúng tôi giám định một chút."
"..."
Người đàn bà ngồi trong phòng bệnh, Quy Lan ngồi ở ngoài hành lang, mỗi người mũi vểnh lên trời mà thở phì phì không nói được một lời, tạo thành thế cục hai băng cực.

Đến trưa, Lâm Dật Nhân đến quán cơm gần bệnh viện mua hai phần thức ăn, một tay bưng hộp cơm, một tay cầm điện thoại di động thản nhiên từ cửa cầu thang đi tới.

Quy Lan nhìn thoáng qua, lắc đầu tỏ ý không muốn ăn.

Lâm Dật Nhân ngồi sóng đôi với Quy Lan: "Giận no rồi hả?"
Quy Lan "cắt" một tiếng: "Ai mà thèm chấp nhặt với bà ta."
Lâm Dật Nhân cười cười, đem cơm hộp đặt lên ghế: "Tôi dường như cũng không muốn ăn."
Quy Lan liếc nhìn về phía phòng bệnh, mắt đen láy đảo tròn, khi cầm một hộp cơm đi về phía người đàn bà kia.

Đương nhiên không phải muốn đem hộp cơm ụp lên đầu bà ta, cũng không phải ăn cho bà ta đói bụng nhòm miệng, mà đứng cách xa một bước đưa tới: "Này."
Người đàn bà kia kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, Quy Lan nở nụ cười thật thánh thiện, lông mi thật dài nheo lại, dáng vẻ lấy lòng.

Tính khí của cô gái này thực sự là âm tình bất định.

Lâm Dật Nhân bắt chéo chân, mỉm cười nhìn.

Diễn xong bé ngoan, Quy Lan lại giống như một chú chim én đi trở về, đi giày gót cao hơn 8cm cũng dễ dàng, không chút nào gây trở ngại cho dáng vẻ nhẹ nhàng của cô.

"Hoà giải rồi?" Khoé miệng Lâm Dật Nhân vểnh lên, ôn hoà tựa như trưởng giả.

"Tôi thấy bà ta ôm bụng đăm chiêu ủ dột, đoán chừng đang đợi cơm đem tới.

Lúc nãy không được cám ơn, thật chẳng lẽ điên khùng ầm ĩ với bà ta một trận còn đợi công phu sư tử ngoạm của bà ta?" Quy Lan nháy mắt mấy cái theo lý thường nói, "Tôi là tể tướng tấm lòng có thể chống thuyền." (Tục ngữ: trong bụng của tể tướng có thể chèo thuyền, tấm lòng lớn có thể bao dung những việc khó bao dung của thiên hạ chính là nói làm người phải có sự độ lượng, tấm lòng rộng mở)

Lâm Dật Nhân đưa tay sờ sờ tóc Quy Lan tỏ ý khen ngợi.

Quy Lan bĩu môi nói: "Chán ghét.

Đừng đem bổn ngự tỷ làm chó con."
"..."
Bệnh viện đều muốn đuổi bệnh nhân về nhà nghỉ ngơi, người nhà lại muốn nằm viện theo dõi, xem thử não có bị chấn động không.

Theo dõi liền theo dõi đi! Quy Lan tiêu sái vung đầu biểu thị mình không phải theo hầu.

Lâm Dật Nhân gọi Vương Nam đến bệnh viện xử lý chút chuyện liên quan tới bồi thường.

"Cô vẫn là rất keo kiệt nha." Quy Lan cười híp mắt trông thấy Vương Nam còn có trợ thủ theo sau, ôm laptop giống như tính toán đem tiền phân chia rõ ràng.

"Bạch nhãn lang (có thể hiểu nôm na là kẻ vô ơn)." Lâm Dật Nhân mở khoá xe, mở rộng cửa.

"Tôi đang tiết kiệm tiền cho cô."
"Phải rồi." Quy Lan ngồi vào phó lái, "Đêm hôm đó, lúc cô tính toán tôi còn muốn vắt cổ chày ra nước.

Ban đầu tôi còn tưởng rằng cô là thổ hào, gạt người!" Quy Lan không an phận mà kéo dây an toàn qua thắt thật chặt bản thân, cảm thấy khó chịu lại mở ra, dây an toàn "Xoạt" một tiếng trở về chỗ cũ.

"Thất vọng?" Lâm Dật Nhân hỏi ngược lại.

"Cô không gặp rủi ro trên đường tôi mới thất vọng thôi!" Quy Lan không chút lưu tình ném một cái xem thường.

Quy Lan ở trên đường yên tĩnh trong chốc lát, thỉnh thoảng chống gò má nhìn Lâm Dật Nhân, lại lâm vào trầm tư.

Sự yên tĩnh khó có được này làm cho Lâm Dật Nhân cảm thấy lạ, luôn cảm giác Quy Lan đang chuẩn bị gì đó, cô cũng không gấp, chờ Quy Lan mở miệng.

Quả nhiên, sau khi do dự, Quy Lan nhìn chằm chằm gò má Lâm Dật Nhân cổ quái nở nụ cười: "Nói đi, Vương Nam có phải thích cô không?"
Thì ra là chuyện này.

"...!Không thể nào." Lâm Dật Nhân lái xe rất ổn định, lạnh lùng ném ra một câu nói.

"Sao lại không thể nào.

Anh ấy chính là gọi đâu đi đó."
Sắc mặt Lâm Dật Nhân rất cứng rắn: "Cô có thể nghĩ chuyện đứng đắn được không?"
"Ah...!Đứng đắn." Quy Lan miễn cưỡng liếc liếc mắt, dường như bị dáng vẻ lạnh lùng doạ chết, mặt ghét bỏ nói, "Cũng đúng, người như cô vậy, có thể nào kết bạn với ai để sống cùng nhau chứ."
Lâm Dật Nhân câm nín, Quy Lan vui vẻ.

=======
p/s: Up chương mới sau lễ cho mọi người có tinh thần.

^^.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.