Qua Tết tôi rời đi trước, hôm sau Thẩm Tu Thần cũng về.
Đáng lẽ cậu phải ở lại thêm mấy ngày nữa, nhưng không biết dùng chiêu trò gì mà lại dụ được ông nội thả cho đi. Tôi hỏi, cậu cười hề hề giả ngu: “Mười mấy năm trước em nhìn anh rời đi, mười mấy năm sau, em cũng phải tiến bộ hơn chứ.”
Tôi biết cậu ấy lại đánh trống lảng, nhưng nhớ đến những ngày tuyết rơi như bông hồi trước, Thẩm Tu Thần bé nhỏ ghé vào khung cửa, hai má đỏ hồng, vừa sụt sịt mũi vừa chùi nước mắt, tim tôi lại mềm nhũn.
Thôi đi, cậu ấy không nói thì không nói, dù sao cũng không hại đến tôi.
Tôi dốc một ít lá trà trong bình sứ, chuẩn bị pha một ấm trà cho lên tinh thần, đúng lúc máy nước uống hết nước, nhưng vẫn chưa qua mùng 8, công chức cơ quan nhà nước hoặc là tự nguyện, hoặc không tự nguyện bị rơi vào nhóm xui xẻo phải đến trực ban, thật đáng tiếc, thư ký của tôi không nằm trong nhóm xui xẻo này.
Tôi mang theo ấm trà, chậm rãi đến chỗ Thẩm Tu Thần xin ít nước, trên đường đi qua thang máy, tấm cửa thép phản chiếu hình ảnh của tôi, trông có vẻ giống như cán bộ lão thành về quê trong mấy bộ phim kiểu cũ. Tôi tự cảm thấy tức cười vì suy nghĩ của mình, lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía phòng làm việc của Thẩm Tu Thần.
Công việc chỗ Thẩm Tu Thần nhiều hơn tôi, vì vậy thư ký cũng bắt đầu đi làm, lúc này Thẩm Tu Thần đang ở bên ngoài tiễn khách, xuyên qua cửa sổ trong suốt không kéo rèm, tôi có thể nhìn thấy thư ký đang đưa cho một người phụ nữ nào đó cốc trà bằng giấy dùng một lần.
Tôi nhìn kĩ lại, người đang chờ trong phòng làm việc hóa ra là Trần Mộ.
Đêm 30 Thẩm Tu Thần bảo tôi rằng Trần Mộ đến tìm mình, tôi cũng không quá bận tâm, không ngờ hôm nay lại gặp cô ta ở đây, hơn nữa Thẩm Tu Thần không đuổi cô ta đi, còn giữ lại tiếp đón… Tôi híp mắt, xem ra Thẩm Tu Thần phí bao sức lực xin ông nội cho về sớm, chắc hẳn có liên quan mật thiết đến Trần Mộ.
Trần Mộ trông thấy tôi, túm chặt gấu áo, đẩy cửa đi về phía tôi.
Trước đây lúc điều tra Tạ Tử Khải, chỉ biết rằng Tạ Tử Khải đối xử với Trần Mộ không ra gì, nhưng không ngờ lại đến mức độ này – Khóe miệng Trần Mộ bị đánh thâm tím, môi hơi tróc da, thực sự khó có thể liên tưởng cô gái tiều tụy này với người mấy tháng trước còn kiêu căng hống hách.
Một vật màu đen bay qua không trung theo quỹ đạo parabol, tôi đỡ lấy theo bản năng, là một chiếc USB màu đen. Lúc này mặc dù Trần Mộ trông đến là thảm hại, nhưng trước mặt tôi vẫn ngạo mạn như vậy: “Dù sao đưa cho anh hay đưa cho tên trong kia cũng như nhau, bốn trăm vạn đã hứa nhớ phải thực hiện.”
”…?”
“Xem ra anh ta vẫn chưa nói với anh.” Trần Mộ nhếch mép nở nụ cười châm chọc: “Xem ra các anh cũng không mặn nồng như vẻ bề ngoài ha…”
“Quan hệ giữa tôi và Dung Xuyên như thế nào không cần cô quan tâm.” Không biết Thẩm Tu Thần trở về từ lúc nào, biểu cảm lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh đến mức có thể kết băng.
Tôi phất tay ra hiệu thư ký có thể tránh đi, sau đó ba người vào phòng làm việc, đồng thời tiện tay khóa cửa lại.
Trần Mộ nhún vai, chắc là hiện giờ có chỗ dựa rồi nên không sợ hãi: “Đừng lạnh lùng thế mà, chuyện tốt của anh và Dung Xuyên có một phần công lao của tôi đấy.”
Quả nhiên, tôi còn đang tự hỏi trong bao nhiêu cách phá hỏng quan hệ hai nhà Dung Thẩm, nhất định cứ phải là chuốc thuốc.
Trần Mộ nói tiếp: “Khi các anh nhận được thông báo điều đến Liêu Dương, Tạ Tử Khải liền tìm tôi, khi đó ông ta hứa là chỉ cần theo phe ông ta, tôi có thể danh chính ngôn thuận gả vào nhà họ Tạ, tôi tin. Bữa tiệc đón gió lần đó cũng là tôi xúi Tạ Tử Khải làm.
“Cô muốn nói gì đây.” Thẩm Tu Thần không vui vẻ lắm.
“Tôi phí hoài cả tuổi thanh xuân với các anh, hồi trẻ còn trông chờ Dung Xuyên sẽ mở lòng thích tôi, sau đó khi anh xuất hiện, tôi còn có chút cảm tình. Nhưng sau đó tôi bỏ cuộc. Mặc dù tôi ngu ngốc, nhưng mỗi lần nhìn vào mắt anh, tôi chỉ thấy lòng ghen ghét như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, vì thế tôi hận các anh. Sau khi Tạ Tử Khải tìm đến tôi bắt đầu nghĩ, tính cách hai người đều là kiểu mạnh bạo, dù ai ở dưới cũng là chuyện mất mặt, tôi cũng muốn thử xem xem Thẩm đại thiếu có thể làm đến mức nào vì Dung Xuyên.”
Thẩm Tu Thần nhìn chằm chằm Trần Mộ, lát sau mới lạnh nhạt nói: “Đó không phải là chuyện mất mặt.”
Trần Mộ cười hờ hững: “Chẳng liên quan đến tôi, duyên phận của chúng ta không cắt ngang nhau, từ nay về sau anh đi đường anh tôi đi đường tôi, chúng ta không ai nợ ai.”
Tiễn Trần Mộ đi xong, Thẩm Tu Thần lúng túng đứng ở cửa, giống như đứa trẻ gian lận trong kì thi bị phát hiện, đang đợi phụ huynh trách phạt.
Tôi không định tha thứ cho cậu ấy sớm như vậy, liền nghiêm mặt nói: “Em không định giải thích gì ư?”
Thẩm Tu Thần thành thật đáp: “Như những gì em đã nói với anh đêm 30, chỉ là sau khi Trần Mộ cầm tiền, cô ta mới tiết lộ rằng hình như nhà họ Viên nắm được nhược điểm gì đó của Tạ Tử Khải, mấy hôm trước Tạ Tử Khải nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh từ thủ đô, bên trong chỉ có một chiếc USB, Tạ Tử Khải coi nó như báu vật, Trần Mộ vô tình mở ngăn kéo lúc quét dọn phòng, thế là bị đánh đập một trận.”
“Thật vậy sao?”
“Em đã điều tra ghi chép chuyển phát nhanh, đúng là có chuyện như vậy.”
Vì bị nhà họ Viên áp chế, nên Tạ Tử Khải mới dồn dập cắn chặt không buông ư…
“Vậy tại sao không nói cho anh biết?”
Thẩm Tu Thần ngập ngừng: ”…Em không muốn để anh tiếp xúc với Trần Mộ.”
“Nói thật đi.”
”…”
Tôi gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn: “Lẽ nào không phải vì Tạ Tử Khải có bối cảnh xã hội đen, nên em muốn một mình mạo hiểm, giấu không cho anh biết?”
Thẩm Tu Thần vừa rồi còn giả vờ giả vịt bắt đầu kích động: “Nếu anh đã biết, vậy thì lúc thấy Trần Mộ phải đi ngay mới phải.”
“Dung Xuyên…”, càng nói, giọng Thẩm Tu Thần càng không rõ: “Em không muốn mất anh thêm một lần nữa.”
Đợi Thẩm Tu Thần bình tâm lại, tôi thử cắm USB vào máy tính phòng làm việc của cậu ấy xem qua, quả nhiên đã được mã hóa.
Ở Liêu Dương không có ai thuộc lĩnh vực này mà đáng tin cậy, thứ này vẫn nên nhờ người chuyển về thì chắc chắn hơn. Mùng 4 vẫn đang trong kì nghỉ, đa số mọi người vẫn đang hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã.
Tôi lấy điện thoại liên hệ với người đó, đối phương nói rằng có thể mang tới. Thẩm Tu Thần định đi cùng tôi, nhưng nửa đường có cuộc họp gấp, sống chết kéo tôi lại không cho đi nữa.
Tôi uy hiếp trừng mắt nhìn cậu: “Thời gian cấp bách, nếu bây giờ không mang tới, đến lúc Tạ Tử Khải phát hiện ra mất đồ thì không dễ dàng nữa rồi.”
“Vậy cũng không được!”
“Thẩm Tu Thần, em nghe anh nói”, tôi xoa đầu cậu ấy: “Anh đã tham dự vào chuyện này rồi, bây giờ dù có gặp nguy hiểm thì cũng là hai ta chia đều. Huống hồ chỉ là đi đưa một món đồ mà thôi, không có vấn đề gì lớn cả.”
Thẩm Tu Thần vặn ngón tay, do dự một lát, cuối cùng bỏ cuộc, lao tới cắn vào môi tôi: “Vậy… anh phải cẩn thận đấy.”
Quá trình đưa đồ rất thuận lợi, tôi lái xe đi về, lúc gần đến cơ quan bỗng cảm thấy chiếc xe có gì đó không ổn, liền đi xuống kiểm tra, ngay lập tức, một cơn đau đầu dữ dội ập đến.
Đúng là lời sấm truyền.
Trước khi ngất xỉu, đó là suy nghĩ cuối cùng trong đầu tôi.