Nói đúng hơn là công ty không chịu tổn thất nào, chỉ sang tên đổi chủ mà thôi.
Khi Lâm Lạc Ninh hay tin thì Hằng Thiên đã bắt đầu kế hoạch thu mua Tề thị.
“Con cáo già Tiêu Chấn chờ đến bây giờ mới nhe nanh, coi như cũng biết nhẫn nại…” Ôn Dật Hàn vẫn khoác bộ mặt cười bất biến, không để lộ chút cảm xúc nào.
Lâm Lạc Ninh ngây ra, “Ý anh là ông Tiêu…”
“Anh tưởng mình Lăng Nam vin đổ được Tề thị à? Thế thì anh đánh giá Tề Hạo hơi thấp rồi…” Ôn Dật Hàn cười xảo quyệt, “Từ lúc Tề Hạo tiếp quản công ty, Tiêu Chấn vẫn không phục nên mới ngấm ngầm ủ mưu tranh đoạt. Thật ra, lão móc ngoặc với Hằng Thiên từ lúc bố Tề Hạo còn đương chức cơ. Nhưng công bằng mà nói thì bản lĩnh thằng nhóc ấy không thua kém ai, phải nỗi so với Tiêu Chấn cậu ta còn non và xanh lắm…”
“Vậy Lăng Nam…”
Ôn Dật Hàn nhìn anh, “Tiêu Chấn cắm rễ ở Tề thị lâu thế, làm gì có chuyện lão không biết mấy vụ lùm xùm cực phẩm của Tề Hạo? Lăng Nam là do Hằng Thiên gài vào cốt để chóng đạt mục tiêu, chẳng qua họ không ngờ còn có anh ngáng đường…”
Lâm Lạc Ninh gật đầu, “Thảo nào họ đã hành động như thế…”
Thoạt tiên anh chỉ nghĩ các cổ đông kì cựu đồng lòng bảo vệ công ty họ dầy công gây dựng, giờ mới vỡ lẽ hóa ra đều do Tiêu Chấn xúi giục. Kể cả Tề Hạo không tin tưởng Lăng Nam đi chăng nữa thì một mình hắn cũng không thắng nổi Tiêu Chấn mưu đồ đã lâu.
Sau khi ăn tối tại nhà hàng sang trọng, anh ra về trong trạng thái bần thần, xe đỗ tận cửa nhà rồi mà vẫn không phát hiện. Chỉ khi Ôn Dật Hàn lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, Lâm Lạc Ninh mới giật mình tỉnh ra.
“Xin lỗi…” Anh cười ái ngại, “Vừa nãy tôi mất tập trung…”
“Tôi đã quen với việc anh không chú tâm vào cuộc hẹn rồi.” Ôn Dật Hàn mỉm cười như chẳng lấy làm phiền.
“Thế mai gặp lại nhé.”
Anh vừa mở cửa xe thì đột nhiên bị gã kéo về, hôn chụt một cái lên môi.
Không hiểu sao Lâm Lạc Ninh có cảm giác gã đang cố tình làm màu.
Đang lên cầu thang thì bỗng sau lưng anh có tiếng chân khe khẽ bước theo. Anh dừng lại, chậm rãi quay người.
Đã một tháng nay anh không gặp người trước mặt. Rõ ràng sắp ngã ngựa đến nơi nhưng trông hắn không phờ phạc chút nào. Tề Hạo cười ngượng ngùng với anh, “Tớ lên nhà được không?”
Lâm Lạc Ninh hãm một cốc trà xanh rồi mang ra sofa cho hắn, nhẹ nhàng mở lời, “Tình hình công ty thế nào rồi?”
“Bản thân Tiêu Chấn đã sở hữu không ít cổ phần, cộng thêm tay chân của lão cũng nắm tỉ lệ kha khá. Tuy tớ có vài cổ đông kì cựu ủng hộ, nhưng để đấu thì tớ không có cửa thắng…” Tề Hạo cười bất lực, “Thôi đừng nói chuyện này, dạo này cậu ổn lắm phải không?”
“Ừ…” Lâm Lạc Ninh cụp mắt gật đầu.
“Bây giờ tớ thấy mừng vì cậu đã rời Tề thị đấy, có lẽ… Ôn Dật Hàn mới đúng là người có thể bảo vệ cậu.”
Lâm Lạc Ninh mỉm cười, không đồng tình hay phủ nhận.
Dường như giữa họ đã nứt ra một khoảng trống, sự khăng khít ngày xưa không thể về lại nữa rồi. Ngay cả khi ngồi đối diện với nhau họ cũng không còn gì để nói cả.
Trời chớm vào hè khiến anh vô thức nhớ về quá khứ. Kí ức một thời đong đầy hoài niệm của anh, giờ nhớ lại chỉ thấy xa xăm và bất lực.
“Tôi mong anh có thể giúp cậu ấy…” Khi cất lên những lời này với người đàn ông trước mặt, cõi lòng anh hoàn toàn êm lặng.
“Ồ? Giúp bằng cách nào cơ?” Ôn Dật Hàn nhếch môi nhìn anh đầy thích thú.
“Các cổ đông vốn chỉ chăm chăm vào lợi ích, chỉ cần Tề Hạo ra giá cao thu mua cổ phần thì đa số sẽ lung lay. Như thế, ý đồ mua lại của Hằng Thiên sẽ thất bại vì không giành đủ cổ phần. Tuy nhiên xét thực lực bây giờ của cậu ấy, không ngân hàng nào lại mạo hiểm cho cậu ấy vay tiền cả… Thế nên tôi chỉ nhờ anh nói giúp một câu thôi.”
“Anh hiểu rõ giá trị lợi dụng của tôi quá đấy…” Gã cười hai tiếng rất trầm, “Anh đến Ôn thị cốt là để chờ ngày này chứ gì.”
“Tôi biết xưa nay anh không làm chuyện vô bổ bao giờ, chỉ cần anh bằng lòng tương trợ, tôi có thể đáp ứng mọi điều kiện của anh…” Nét mặt anh bình thản không chút ưu tư, giống như đang nói về một chuyện chẳng liên quan đến mình vậy.
“Tiền cược thế này thì khó cưỡng thật…” Ôn Dật Hàn từ từ xích lại gần rồi cúi xuống thì thầm vào tai anh: “Nếu tôi muốn anh theo tôi cả đời thì sao?”
Lâm Lạc Ninh khẽ run người, “Tôi nghĩ chưa già anh đã chán tôi rồi.”
Gã cười phá lên, “Chí phải, nếu ngày nào anh cũng lạnh lùng thế này thì có khi chả mấy tôi ghét anh thật ấy chứ…”
Ôn Dật Hàn ngừng lời một thoáng, đoạn nói, “Anh còn nhớ giao hẹn của chúng ta không? Còn năm ngày nữa là hết kì hạn ba tháng rồi. Trong năm ngày ấy, tôi mong anh có thể bầu bạn với tôi với tư cách một người tình… Năm ngày sau, nếu anh vẫn không đổi ý thì tự do thuộc về anh, tôi cũng sẽ bảo ngân hàng cho Tề Hạo vay tiền.”
Lâm Lạc Ninh ngước lên nhìn vào đôi mắt đen thẳm của gã, khẽ mỉm cười. “Cảm ơn.”
Chương 41 || Chương 4
Khủng hoảng quả nhiên vẫn ập đến với Tề thị.
Nói đúng hơn là công ty không chịu tổn thất nào, chỉ sang tên đổi chủ mà thôi.
Khi Lâm Lạc Ninh hay tin thì Hằng Thiên đã bắt đầu kế hoạch thu mua Tề thị.
“Con cáo già Tiêu Chấn chờ đến bây giờ mới nhe nanh, coi như cũng biết nhẫn nại…” Ôn Dật Hàn vẫn khoác bộ mặt cười bất biến, không để lộ chút cảm xúc nào.
Lâm Lạc Ninh ngây ra, “Ý anh là ông Tiêu…”
“Anh tưởng mình Lăng Nam vin đổ được Tề thị à? Thế thì anh đánh giá Tề Hạo hơi thấp rồi…” Ôn Dật Hàn cười xảo quyệt, “Từ lúc Tề Hạo tiếp quản công ty, Tiêu Chấn vẫn không phục nên mới ngấm ngầm ủ mưu tranh đoạt. Thật ra, lão móc ngoặc với Hằng Thiên từ lúc bố Tề Hạo còn đương chức cơ. Nhưng công bằng mà nói thì bản lĩnh thằng nhóc ấy không thua kém ai, phải nỗi so với Tiêu Chấn cậu ta còn non và xanh lắm…”
“Vậy Lăng Nam…”
Ôn Dật Hàn nhìn anh, “Tiêu Chấn cắm rễ ở Tề thị lâu thế, làm gì có chuyện lão không biết mấy vụ lùm xùm cực phẩm của Tề Hạo? Lăng Nam là do Hằng Thiên gài vào cốt để chóng đạt mục tiêu, chẳng qua họ không ngờ còn có anh ngáng đường…”
Lâm Lạc Ninh gật đầu, “Thảo nào họ đã hành động như thế…”
Thoạt tiên anh chỉ nghĩ các cổ đông kì cựu đồng lòng bảo vệ công ty họ dầy công gây dựng, giờ mới vỡ lẽ hóa ra đều do Tiêu Chấn xúi giục. Kể cả Tề Hạo không tin tưởng Lăng Nam đi chăng nữa thì một mình hắn cũng không thắng nổi Tiêu Chấn mưu đồ đã lâu.
Sau khi ăn tối tại nhà hàng sang trọng, anh ra về trong trạng thái bần thần, xe đỗ tận cửa nhà rồi mà vẫn không phát hiện. Chỉ khi Ôn Dật Hàn lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, Lâm Lạc Ninh mới giật mình tỉnh ra.
“Xin lỗi…” Anh cười ái ngại, “Vừa nãy tôi mất tập trung…”
“Tôi đã quen với việc anh không chú tâm vào cuộc hẹn rồi.” Ôn Dật Hàn mỉm cười như chẳng lấy làm phiền.
“Thế mai gặp lại nhé.”
Anh vừa mở cửa xe thì đột nhiên bị gã kéo về, hôn chụt một cái lên môi.
Không hiểu sao Lâm Lạc Ninh có cảm giác gã đang cố tình làm màu.
Đang lên cầu thang thì bỗng sau lưng anh có tiếng chân khe khẽ bước theo. Anh dừng lại, chậm rãi quay người.
Đã một tháng nay anh không gặp người trước mặt. Rõ ràng sắp ngã ngựa đến nơi nhưng trông hắn không phờ phạc chút nào. Tề Hạo cười ngượng ngùng với anh, “Tớ lên nhà được không?”
Lâm Lạc Ninh hãm một cốc trà xanh rồi mang ra sofa cho hắn, nhẹ nhàng mở lời, “Tình hình công ty thế nào rồi?”
“Bản thân Tiêu Chấn đã sở hữu không ít cổ phần, cộng thêm tay chân của lão cũng nắm tỉ lệ kha khá. Tuy tớ có vài cổ đông kì cựu ủng hộ, nhưng để đấu thì tớ không có cửa thắng…” Tề Hạo cười bất lực, “Thôi đừng nói chuyện này, dạo này cậu ổn lắm phải không?”
“Ừ…” Lâm Lạc Ninh cụp mắt gật đầu.
“Bây giờ tớ thấy mừng vì cậu đã rời Tề thị đấy, có lẽ… Ôn Dật Hàn mới đúng là người có thể bảo vệ cậu.”
Lâm Lạc Ninh mỉm cười, không đồng tình hay phủ nhận.
Dường như giữa họ đã nứt ra một khoảng trống, sự khăng khít ngày xưa không thể về lại nữa rồi. Ngay cả khi ngồi đối diện với nhau họ cũng không còn gì để nói cả.
Trời chớm vào hè khiến anh vô thức nhớ về quá khứ. Kí ức một thời đong đầy hoài niệm của anh, giờ nhớ lại chỉ thấy xa xăm và bất lực.
“Tôi mong anh có thể giúp cậu ấy…” Khi cất lên những lời này với người đàn ông trước mặt, cõi lòng anh hoàn toàn êm lặng.
“Ồ? Giúp bằng cách nào cơ?” Ôn Dật Hàn nhếch môi nhìn anh đầy thích thú.
“Các cổ đông vốn chỉ chăm chăm vào lợi ích, chỉ cần Tề Hạo ra giá cao thu mua cổ phần thì đa số sẽ lung lay. Như thế, ý đồ mua lại của Hằng Thiên sẽ thất bại vì không giành đủ cổ phần. Tuy nhiên xét thực lực bây giờ của cậu ấy, không ngân hàng nào lại mạo hiểm cho cậu ấy vay tiền cả… Thế nên tôi chỉ nhờ anh nói giúp một câu thôi.”
“Anh hiểu rõ giá trị lợi dụng của tôi quá đấy…” Gã cười hai tiếng rất trầm, “Anh đến Ôn thị cốt là để chờ ngày này chứ gì.”
“Tôi biết xưa nay anh không làm chuyện vô bổ bao giờ, chỉ cần anh bằng lòng tương trợ, tôi có thể đáp ứng mọi điều kiện của anh…” Nét mặt anh bình thản không chút ưu tư, giống như đang nói về một chuyện chẳng liên quan đến mình vậy.
“Tiền cược thế này thì khó cưỡng thật…” Ôn Dật Hàn từ từ xích lại gần rồi cúi xuống thì thầm vào tai anh: “Nếu tôi muốn anh theo tôi cả đời thì sao?”
Lâm Lạc Ninh khẽ run người, “Tôi nghĩ chưa già anh đã chán tôi rồi.”
Gã cười phá lên, “Chí phải, nếu ngày nào anh cũng lạnh lùng thế này thì có khi chả mấy tôi ghét anh thật ấy chứ…”
Ôn Dật Hàn ngừng lời một thoáng, đoạn nói, “Anh còn nhớ giao hẹn của chúng ta không? Còn năm ngày nữa là hết kì hạn ba tháng rồi. Trong năm ngày ấy, tôi mong anh có thể bầu bạn với tôi với tư cách một người tình… Năm ngày sau, nếu anh vẫn không đổi ý thì tự do thuộc về anh, tôi cũng sẽ bảo ngân hàng cho Tề Hạo vay tiền.”
Lâm Lạc Ninh ngước lên nhìn vào đôi mắt đen thẳm của gã, khẽ mỉm cười. “Cảm ơn.”