“Không có sau đó, bởi vì ba cậu thanh niên kia không còn xuất hiện nữa. Mà cậu thanh niên thứ tư cứ khăng khăng nói nơi đó thật sự có nhà nên bị đưa đến bệnh viện tâm thần. Sau đó cậu ta thừa dịp ban đêm trốn khỏi bệnh viện tâm thần, từ đó bặt vô âm tín. Nghe nói năm đó chuyện này gây xôn xao cực kì. Bởi vì ba mẹ cậu thanh niên thứ tư đến bệnh viện đòi người, sau đó bệnh viện phải bồi thường một số tiền rất lớn, hai vợ chồng kia cầm tiền lặng lẽ rời xa thành phố này. Có rất nhiều người già nói căn nhà mái vòm đen kia là quỷ nghĩa địa ngục, chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện thôi. Lẽ ra người trần mắt thịt không thể nào nhìn thấy được, không biết tại sao mấy cậu thanh niên lại xui xẻo đến vậy. Thật ra thì cho dù thấy cũng không nhất định phải chết, có thể trốn thì trốn cho nhanh. Cho nên nói, nhiều khi tai họa đáng sợ đều do con người cả. Hàn Băng, cô nói xem đầu bên kia hành lang có phải cũng thông đến một nơi như vậy không?”
Hàn Băng rùng hết cả mình. Cô rất sợ hãi, cả người lạnh buốt, nhưng lại có một niềm tin: cô chưa từng làm việc trái với lương tâm, cô còn có lòng từ bi.
“Không phải vậy đâu” – cô nghiêm túc nói, dường như để củng cố thêm niềm tin cho mình – “Trời còn có đạo, trên đời này không có chuyện vô duyên vô cớ. Đó là một câu đố, chúng ta là người giải đáp, là người giúp đỡ”.
“Vậy sao?” – chị Ngô khẽ thở dài.
Chắc hẳn vì đang ở ngay cửa hành lang, tiếng thở dài kia tựa như vọng đến từ nơi sâu dưới lòng đất, vô tận ưu thương và sầu khổ, còn kèm theo nỗi chua xót như muốn rơi lệ khiến Hàn Băng dựng cả tóc gáy.
“Đừng đoán mò, xem tình hình rồi hãy nói sau, tóm lại còn chưa đến mức cùng đường bí lối”. – chị Ngô cười nói.
Nụ cười kia khiến thứ vô hình đè nặng trong lòng Hàn Băng bỗng nhiên biến mất. Sau đó hai người phụ nữ chỉ im lặng ra sức cột dây thừng. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, loáng cái đã đến buổi trưa. Tia ảo tưởng cuối cùng của Hàn Băng tan vỡ, bởi vì Xuân Thất thiếu và Lý Đạo không trở lại.
Mà hòa thượng Đàm dù muôn vàn không muốn cũng phải bước vào hành lang thần bí kia.
“Nếu có vấn đề thì kéo dây thừng một cái. Nếu như dây thừng đã dùng hết mà vẫn không phát hiện ra thứ gì ở phía trước thì anh phải quay trở lại ngay” – Hàn Băng dặn dò.
Họ không thể mất thêm một ai nữa, nếu làm thế này mà mọi người thật sự không đi được thì tất cả phải cùng nhau hành động. Nếu không, trong khách sạn này chỉ còn lại hai người phụ nữ là cô và chị Ngô cộng thêm một người bệnh nặng không thể nói chuyện, không thể cử động là Triệu tiên sinh mà thôi.
“Được”.
Hòa thượng Đàm gật đầu dứt khoát, tiếng nói cũng lớn thêm, giống như đang động viên mình. Sau đó anh ta đi vào hành lang sâu thẳm, cầm theo đèn pin nhỏ soi đường với vòng ánh sáng nhàn nhạt, nhanh chóng chìm vào bóng tối.
Hàn Băng căng thẳng nhìn chằm chằm về phía trước. Theo tiếng bước chân xa dần và nhỏ dần của hòa thượng Đàm, cô cảm thấy trái tim mình cũng từ từ tối lại, dường như ngay cả nhịp tim cũng khó mà duy trì. Chị Ngô vẫn đứng bên cạnh cô, giúp cô thả dây thừng bên đầu này.
Hai người tốn cả buổi sáng mới cắt hết drap giường, rèm cửa sổ và quần áo thành từng mảnh dài, nối lại thành dây thừng, cộng thêm dây leo núi Xuân Thất thiếu để lại, tổng cộng dài chừng năm sáu trăm mét, chất chồng trên mặt đất. Nó như một con rắn khổng lồ chiếm đóng cửa hành lang. Đáng tiếc ông Trương khuân vác không có ở đây, rất nhiều phòng không mở được, nên tài nguyên hai người có thể dùng được không nhiều nhặn gì cho cam.
“Chiều dài như vậy khẳng định còn lâu mới đến được lối ra, nhưng cũng đi sâu vào bên trong không ít. Theo bàn bạc khi nãy, nếu thật sự dây thừng đã hết mà hòa thượng Đàm vẫn không có phát hiện gì thì sẽ quay về. Về phần sau này làm sao, Hàn Băng hoàn toàn không dám nghĩ, cũng không có tinh thần sức lực để nghĩ đến.
Hòa thượng Đàm đi rất chậm, còn chậm hơn tốc độ tản bộ. Nhưng tuy vậy, quãng đường năm sáu trăm thước chỉ chừng hai mươi phút là đi xong. Thấy dây thừng trên mặt đất càng lúc càng ngắn, Hàn Băng vội vàng nắm phần còn lại trong tay, chị Ngô cũng giúp một tay, sợ hòa thượng Đàm cố sức quá sẽ làm đứt sợi dây rồi kéo tọt vào trong.
Cuối cùng, dây thừng cũng căng ra, cơ tay và trái tim của Hàn Băng cũng căng thẳng theo. Trong tình trạng này, nếu hòa thượng Đàm ở bên trong cảm thấy sức kéo thì sẽ hiểu dây thừng đã hết, nên lập tức quay lại như đã giao hẹn, nhưng anh ta lại không hề làm vậy. Dây thừng cứ căng ra như thế, không có kéo về phía trước, cũng không lỏng đi, chỉ vươn thẳng tắp vào trong hành lang.
Cổ họng Hàn Băng khô khốc, nhưng lòng bàn tay lại đổ mồ hôi lạnh. Cô và chị Ngô đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sự nghi ngờ và hốt hoảng trong mắt đối phương. Thoáng do dự, cô nhẹ nhàng rung dây thừng, dùng cách này thông báo cho hòa hòa thượng Đàm biết.
Nếu như ở đầu dây bên kia vẫn còn là anh ta.
Bên kia không có phản ứng. Cô lại kéo xuống thêm một lần. Lần này, dây thừng đột nhiên nới lỏng, nó rũ xuống như mất đi sức chống đỡ. Không kìm lòng được, Hàn Băng và chị Ngô nhìn nhau lần nữa, không cần trao đổi gì cả, cả hai gần như đồng thời hô to tên hòa thượng Đàm, gọi với vào hành lang. Hồi âm vọng lại chỉ có tiếng của hai người phụ nữ. Hơn nữa, không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, tiếng nói của hai người rõ ràng lo lắng nhưng sau khi vọng về lại tựa như mang theo chút ý cười đùa cợt.
“Hòa thượng Đàm, trả lời tôi đi!” – Hàn Băng nôn nóng, vô thức tiến lên trước một bước, một chân đã bước đến bên mép hành lang – “Hòa thượng Đàm”.
“Hàn Băng”!
“Hàn Băng”!
“Hàn Băng…”.
Trong hành lang đột nhiên truyền đến tiếng nói khác, không còn là tiếng của cô mà đang gọi cô. Lanh lảnh, chói tai, ngân nga, âm cuối kéo dài thật dài, giống như một lưỡi dao sắc bén cắt đứt một chút dũng cảm cuối cùng của cô vậy.
Cô đứng ngây ra ngay, bởi vì tiếng nói này đột nhiên xuất hiện trước nỗi sợ hãi bất chợt mà khổng lồ, ngay cả bước chân cô cũng không nhúc nhích được. Chị Ngô thấy thế kéo giật cô lại, cách xa cửa hành lang. Ngón tay lạnh lẽo và cứng rắn của chị Ngô khiến Hàn Băng rốt cuộc cũng hoàn hồn lại.
“Chị nghe…”
“Tôi nghe được”, - sắc mặt chị Ngô cũng tái mét – “Cô tuyệt đối đừng trả lời, có thứ dơ bẩn gọi tên cô, chỉ cần cô trả lời một tiếng thì sẽ chết ngay”.
“Chuyện gì đang diễn ra thế này?” – Hàn Băng ôm lấy đầu, sự hỗn loạn bất chợt ùa đến.
Đầu bên kia hành lang rốt cuộc là nơi nào, thật sự có quỷ nghĩa địa ngục sao? Nếu như là đúng thì tại sao lại nối liền với khách sạn Hoàng Tuyền? Lẽ nào chỉ là xui xẻo thôi sao? Với lại, theo lý thuyết chuyện âm tà này phải xuất hiện vào buổi tối mới đúng, sao họ lại bắt đầu bị giam từ ban ngày? Vậy những người đã đi vào đó không bao giờ trở về được nữa hay sao?
Hàn Băng bật dậy.
“Cô muốn làm gì?” – chị Ngô định kéo cô nhưng lại không làm gì cả.
Hàn Băng vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, để mồ hôi lạnh đầm đìa tuôn xuống từng đợt, thấm ướt hết cả quần áo, nhưng hàm răng vẫn cắn chặt, chạy đến lối vào hành lang, hô to lên: “Ai? Là ai gọi tôi?”
“Cô bé này muốn chết à?” – chị Ngô ra sức kéo cô lại.
“Không phải nó muốn tôi chết sao? Còn giở trò vặt vãnh hù tôi à!” – vành mắt Hàn Băng đỏ lên.
Nếu như người đi không trở lại nữa, vậy Lý Đạo và Xuân Thất thiếu… Hiện tại cô bỗng có cảm giác như mất đi người thân nhất và người đàn ông mình yêu nhất. Đối với một người phụ nữ mà nói, mất đi hai người này chẳng khác nào mất hết tất cả.
Hình như cô đã yêu Xuân Thất thiếu rồi. Thật đó, hình như là vậy. Giờ khắc này cô đột nhiên hiểu ra, năm năm vẫn duy trì khoảng cách, nhưng trong vòng vài ngày đã tiến thẳng vào tim. Nhưng mà có thể anh đã chết mất rồi.
“Mày là ai? Rốt cuộc mày muốn gì?” – Hàn Băng bất chấp tiếp tục gào to, không thể khống chế tâm trạng, kích động muốn xông vào trong đó.
Bỗng nhiên phía sau vươn đến một đôi tay gầy gò tái nhợt, mười ngón tay gầy trơ bóp chặt cổ cô. Cô nhất thời khó thở, máu tuần hoàn giữa trái tim và đầu óc như bị chặn lại. Cả người mất hết sức lực, ngã xuống đất.
Trước khi bất tỉnh, cô nghiêng đầu qua nhìn thẳng vào chị Ngô đang mặc bộ đồ màu xanh lam ánh biếc cùng với khuôn mặt không có sự sống.
“Hàn Băng! Hàn Băng! Tỉnh nào!” – cô cảm thấy có người lay cô, là giọng Xuân Thất thiếu.
Hóa ra là mơ thôi. Cô mừng rỡ nghĩ, có cảm giác sống sót sau tai nạn. Tốt nhất không phải ở trong khách sạn Hoàng Tuyền, tốt nhất là từ trước đến nay cô chưa từng đến chỗ này. Nhưng sau khi mở mắt cô lại chìm vào tuyệt vọng.
Cô nằm một mình trên giường trong căn phòng, xung quanh là nội thất của khách sạn Hoàng Tuyền, nhưng bên cạnh không hề có Xuân Thất thiếu, Lý Đạo cũng không có ở đây. Hai người họ luôn bảo vệ cô nên không thể nào để cô lại một mình, bao giờ cũng có một người ở đây. Nếu hai người đều không có, đã nói rõ tất cả mọi chuyện xảy ra đều không phải là mơ. Đặc biệt là vết đau trên cổ cô còn nóng rát.
Cô từ từ ngồi dậy, chỉ một tiếng rên khe khẽ được thốt lên cũng bị phóng đại và khuếch tán vô tận, gõ từng nhịp vào trái tim cô. Ngoài cửa sổ sắc trời đã tối đen, bởi vì không có rèm cửa nên bầu trời tối tăm như ập thẳng xuống đầu cô vậy. Mà phòng cô đối diện với vách đá dựng đứng, cho nên dãy núi có vẻ xa xăm và thâm trầm. Trong màn đêm không trăng sao, cảnh tượng dãy núi nhấp nhô giống như một khuôn mặt đang nhe răng cười ác độc.
Thật nhỏ bé mà! Cho dù trong lòng cô luôn niệm hai chứ “từ bi”, nhưng vẫn có thứ hung ác không phân biệt phải trái, không chịu bỏ qua cho người tốt. Đứng trước sức mạnh phi thường không phải con người này, quả thật cô rất nhỏ bé.
Cô định xuống giường, với tay ra lại chạm vào một tờ giấy, là chị Ngô để lại.
“Xin lỗi, bất đắc dĩ tôi mới phải bóp cổ làm cô bất tình. Nếu không cô đã xông vào trong hành lang kia rồi. Chỗ đó quá nguy hiểm! Tôi lên lầu chăm sóc chồng tôi, sau khi cô tỉnh lại, nếu muốn thì lên đó ở chung với chúng tôi qua đêm nhé. Hiện tại nơi này chỉ còn lại ba người chúng ta, nên hỗ trợ lẫn nhau”.
Cô nhớ lại chuyện vừa rồi, tựa như chỉ trong chớp mắt, nhưng nhìn sắc trời lại biểu hiện rằng đã qua nửa ngày. Xem ra cô đã hôn mê rất lâu, mà lúc đó cô đã mất đi lý trí. Nói cho cùng cô vẫn bị nỗi sợ hãi khống chế, cô chỉ là một cô gái bình thường, có thể làm đến mức này là đã rất cố gắng trấn tĩnh rồi. Nhưng không ngờ chị Ngô trông như phụ nữ sông nước miền Nam nhu mì vậy mà có thể quật ngã được cô gái phương Bắc to con điển hình như cô, còn có thể kéo cô lên lầu, quả thật khỏe đến khác thường.
Đây có được xem là một điểu kỳ dị khác hay không?
Cô lắc đầu cười khổ. Bất kể chị Ngô có vấn đề hay không, chắc chắn chị ta thật lòng quan tâm đến cô. Bây giờ nhớ lại ánh mắt lúc đó, cô có thể hiểu được.
Ngồi yên một hồi, cô vẫn quyết định xuống lầu làm chút thức ăn, sau đó trở về phòng tắm rửa, thay quần áo. Bất kể sáng mai cô quyết định thế nào, giữ gìn sức lực là việc khá quan trọng. Cho dù có lúc sức lực con người hoàn toàn vô ích, nhưng cô không thể từ bỏ hi vọng cuối cùng này được.
Nhưng vừa đẩy cửa phòng ra, cô cảm thấy cả người mình sởn cả gai ốc. Không phải xuất hiên vật gì đáng sợ, mà là bởi vì chẳng có gì cả, xung quanh trống rỗng. Nghĩ đến nơi rộng lớn này chỉ còn lại ba người bọn họ, hai người kia rất kỳ quái, còn thêm một hành lang tối đen chẳng biết đi đến hướng nào, tim cô thường xuyên giật thon thót, khiến tay chân cũng lạnh cứng.
Nhưng cô phải làm một vài chuyện gì đó, chứ không phải ngồi đây chờ chết. Cắn chặt hàm răng, cô đi xuống lầu. Khoảng cách không xa, nhưng cô luôn cảm thấy sau lưng có vật gì đó đi theo, nhưng lại không dám quay đầu lại nhìn. Xuống đến bếp, toàn thân cô đã đầm đìa mồ hôi lạnh, ba chữ “lòng từ bi” như thần chú hộ mệnh của cô. Cô cố gắng thầm niệm mới có thể giữ cho tay thôi run rẩy, làm món sandwich đơn giản, còn mang theo nước trái cây đi lên lầu. Cô vẫn cảnh giác với cánh cửa kho chứa đồ, sợ bất chợt có thứ gì đó chạy ra.