Địch Mặc đang trãi qua cuộc sống thống khổ với kiểu sinh hoạt ba người, mà nói chính xác hơn, anh đang muốn bùng nổ với cuộc sống ba người mà hai thế giới---- anh và Lục Chinh mỗi người một thế giới.
Số khổ là người làm thuê Lãnh Tĩnh mỗi ngày đi sớm về trễ, hai công tử ở nhà không cần đi làm suốt ngày mắt to trừng mắt nhỏ.
Dạo này câu nói nhiều nhất của cô với anh nhiều nhất hoặc là, "Nếu anh không có việc gì thì dẫn Lục Chinh đi dạo đây đó", hoặc là, "Lục Chinh là khách, anh làm bữa cơm cho cậu ấy ăn cũng không được sao?"
Vì thế, Lục Chinh sau ba ngày bị đói khát, nhờ lương tâm bị mất của Địch Mặc được tìm về nên anh gọi thức ăn bên ngoài và gọi Lục Chinh xuống ăn cơm.
Lục Chinh ngồi xuống bàn ăn nhìn cái bát dành cho mình, không khỏi nhíu mày, "Đây là.... chậu dành cho chó?"
Địch Mặc trả lời ra vẻ nghiêm túc, "Trong nhà không có tô chén thừa, chấp nhận dùng đi".
Lục Chinh nhất thời nghĩ ra, "Chúng ta vẫn nên nói hết ra đi, tại sao anh lại không thích tôi như vậy?"
Địch Mặc nhíu mày, đem câu này vứt trở lại, "Anh nói xem?"
Lục Chinh buông đũa ngồi nghiêm chỉnh mở lời, "Được rồi, tôi thừa nhận chính mình khi thấy một cô gái trưởng thành xinh đẹp, tôi quả thật đã từng có lúc động lòng".
Hai mắt Địch Mặc nhất thời nguy hiểm híp lại, Lục Chinh vội vàng bổ sung phân bua, "Nhưng mà!... Lòng yêu thích cái đẹp ai ai cũng có, anh cũng không nên trách tôi. Huống hồ, ngay sau khi biết có sự tồn tại của anh, tôi đã không còn suy nghĩ lệch lạc nữa".
Địch Mặc nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu, xác định người này không nói dối, nghĩ lại, thay đổi chiến lược lòng người, "Vì chứng minh sự trong sạch của anh, chuyển ra, ngay lập tức".
Trong cuộc đời này, Lục Chinh rất ít khâm phục người nào, nhưng không thể không khuất phục dưới chân người đàn ông trước mặt này, thế nào là so với sói vẫn độc ác hơn, so với hồ ly còn gian xảo hơn, Lục Chinh bây giờ đã hoàn toàn hiểu rõ. Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang tối dần, "Anh bảo tôi lúc này chuyển đi, vậy thì quá vô nhân đạo. Cứ như vậy đi, tôi mời bạn bè đi giải trí, cùng đi không?"
Địch Mặc không nói không rằng.
"Nói ra có lẽ anh không tin, tôi thật sự rất thích kết bạn với anh".
Địch Mặc cũng hoàn toàn quăng cục lơ.
"Nói không chừng tới lúc tôi uống say không khống chế được miệng mình, sẽ nói cho anh biết chuyện trước kia của Lãnh Tĩnh".
Ánh mắt Địch Mặc đột nhiên sáng rực, Lục Chinh thấy vậy mĩm cười, "Vậy thì quyết định vậy đi, thời gian không còn sớm, cơm nước xong tôi đi. Cái chậu dành cho chó này thật đáng yêu, mà tôi nếu như dùng nó sẽ sinh ra bóng mờ trong tâm lý, nếu không.... Đổi cái chén khác được không?"
Địch Mặc im lặng cân nhắc thiệt hơn trong đó, quả quyết đứng dậy đổi chén cho anh ta.
Quả nhiên, hiểu rõ thời thế mới là thức thời, Lục Chinh cầm lấy toàn bộ chén đũa mới yên lặng bùi ngùi.
**
Buổi biểu diễn đêm ồn ào trong bar, giữa sàn nhảy là người đẹp Như Vân, một người khôn khéo trong giao tiếp. Lục Chinh đang ngồi ở phòng trong mang vẻ người đàn ông thuần khiết, có người không vừa ý lên tiếng, "Tên nhóc Lục Chinh này, cậu nói mà không giữ lời? Giới thiệu em gái???"
Lục Chinh thuận tay lấy một chai bia khác tới, "Dùng chỉ số thông minh 140+ của cậu suy nghĩ một chút đi, tớ tới Bắc Kinh mới có mấy ngày, có thể biết được mấy em?"
"Không đúng, lần trước tớ nhớ rõ trước mặt chúng tớ cậu nói là bị cô gái nào đó đánh. Cậu đó nha, vậy mà trong khoản thời gian ngắn có thể gặp phải tình yêu ngược thân, mấy anh em đều lén khen cậu là người đàn ông tốt điển hình".
Hiển nhiên, người đàn ông tốt điển hình là một người khác. 'Người đàn ông tốt điển hình' này chính là người đang ngồi trong góc uống rượu trong trang phục quái gỡ, dù vậy, vẫn không thể nào tránh được cặp mắt thần kỳ của người với chỉ số ông minh 140+ này. Lúc này anh ta đẩy đẩy vai Lục Chinh, cằm hất chỉ về phía Địch Mặc, "Bạn bè của cậu đến đây làm gì? Từ lúc vào quán bar tới giờ, hàng loạt người đẹp thay phiên nhau tới chào hỏi. Nếu không cậu đem mấy người đẹp tới cho anh ta đi? Một đám đàn ông thế này mà trốn chỗ này uống rượu giải sầu, có bị bẽ mặt không chứ?"
Lục Chinh chịu không được khiêu khích của bạn bè, đứng dậy đi tới chỗ Địch Mặc. Dù sao hai người vẫn không quá quen biết, Lục CHinh đang do dự không biết mở miệng như thế nào thì điện thoại Địch Mặc đột nhiên vang lên.
Lục Chinh thấy vẻ mặt anh căng thẳng, sau đó tức tốc đứng dậy ra ngoài. Nhìn thấy cửa phòng mở rồi lại đóng, Lục Chinh gãi gãi đầu, có phần xấu hổ quay về chỗ ngồi. Mà người đang cầm điện thoại đang vội vàng chạy vào toilet, đợi cho hơi thở hơi bình thường trở lại mới nghe máy.
Mặc dù đang trong toilet nhưng vẫn có thể lờ mờ nghe được tiếng nhạc ồn ào ầm ĩ bên ngoài, Địch Mặc cố hết sức che ống nghe điện thoại nói chuyện, "Alo?"
"Ở đâu?" - Giọng Lãnh Tĩnh thật bình tĩnh.
Địch Mặc dừng một chút, "Anh đang ở....."
"Anh ở nhà" ba chữ kế tiếp này bị nghẹt trong cổ họng, Địch Mặc sửa lời, "Không phải em đang tăng ca sao? Sao lại đột nhiên quan tâm tới anh?"
"Tôi hỏi, anh đang ở đâu?" - Ngược lại lúc này giọng của cô có vẻ không được bình thường.
"Anh ở bên ngoài với Lục Chinh, đi giải trí".
Lãnh Tĩnh có vẻ đăm chiêu tựa như "A..." một tiếng, Địch Mặc đang muốn hỏi sao đột nhiên cô điều tra như cảnh sát hỏi cung, lại bị cô mở miệng trách móc, "Bây giờ tôi đang vội, không thèm nói với anh nữa, cúp đây".
Giọng nói của cô không căng thẳng như trước, nhưng có vẻ buồn bực, nói cúp là cúp, hoàn toàn không cho anh cơ hội mở miệng. Địch Mặc không biết đường đâu mà lần, cực kỳ buồn phiền, bực dọc bỏ điện thoại vào túi, quay trở lại phòng tiệc tiếp tục uống rượu.
Lúc này trong phòng tiệc cực kỳ náo nhiệt, người có chỉ số thông minh 140+ đang phát huy IQ cao của mình, thành công mời đến đây một nhóm người bởi vì lớn tuổi không được chọn vào phòng tiệc. Địch Mặc không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng uống rượu. Lục Chinh bị một cô đeo bám không tha, ngọn đèn mờ ảo không chỉ rọi lên bộ ngực trắng bóng của cô gái đồng thời chiếu lên khuôn mặt đỏ bừng của Lục Chinh.
Đàn ông đỏ mặt? Địch Mặc quẩn!!!
Lục Chinh rốt cuộc cũng thoát khỏi cô gái ngực bự, nhanh như chớp chạy đến cạnh Địch Mặc, mượn cơ thể cao lớn của Địch Mặc làm tắm chắn an toàn núp vào.
Địch Mặc nhìn anh lắc đầu, "Tôi thực phục anh, còn nói muốn tìm con gái, con gái tới tay lại không có can đảm ra tay".
"Quen với kỷ luật quân đội nhiều năm như vậy, chung quanh tất cả đều là đàn ông. Ngay lập tức ném tôi vào một đám phụ nữ, tôi có thể không bị khó thở sao?"
Địch Mặc khinh bỉ nhìn anh ta, "Vậy thì vừa đúng lúc, nói cho tôi một số chuyện của Lãnh Tĩnh".
Lục Chinh uống một hớp rượu mới chậm rãi mở miệng, "Chuyện của cô ấy anh cũng biết hết rồi. Dù sao anh cũng gặp qua ông ngoại của cô ấy rồi mà".
Địch Mặc đột nhiên quét đôi mắt hung ác qua, Lục Chinh thức thời bổ sung thêm, "Yên tâm, chuyện anh gặp qua ông ngoại cô ấy, tôi không nói cho cô ấy biết".
"................"
"Còn nhớ lần trước anh đánh tôi một trận ở Tô Châu không? Anh đây cũng đã từng tập luyện qua, dưới tình hình chung làm sao có thể trốn không được một đấm của anh? Mà chỉ vì khi đó nhìn thấy anh rất quen mặt, nhất thời tinh thần hoảng hốt mới bị mắc bẫy của anh".
"............."
"Sau này tôi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới nhớ đã từng gặp anh----- trong văn phòng của ông già".
Mày Địch Mặc vừa nhíu, "Sao tôi không nhớ gặp anh trong phòng ông ngoại cô ấy?"
"Cảnh vệ của ông già lúc đấy không cho tôi vào, tôi chỉ đứng ở ngoài cửa liếc mắt một cái".
Liếc mắt một cái có thể nhớ rõ? Địch Mặc không biết chính mình có nên khâm phục anh ta hay không.
"Vốn tôi còn tò mò Tô Châu lớn như vậy làm sao anh có thể tìm được khách sạn cô ấy trong thời gian ngắn---- cũng là ông già nói cho anh biết, đúng không?"
Địch Mặc không trực tiếp trả lời, chỉ nói, "Chuyện này không cho phép nói với Lãnh Tĩnh".
Người phụ nữ kia vì cuộc tranh tài lúc đó mà bận rộn, lúc ấy anh cũng chạy rộn khắp nơi. Trong một tháng đó, quan hệ hai người đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh, thậm chí ngay cả mặt cũng chưa gặp nên dĩ nhiên cô sẽ không biết anh cho người điều tra về cô và càng không biết tự anh bay tới Tô Châu để gặp ông ngoại cô.
Lục Chinh yên lặng cười cười, chớp chớp mắt, biểu tình nghiêm túc hẳn lên, "Tin chắc anh cũng nhìn ra được, dù trước mặt ông già không hỏi chuyện của Lãnh Tĩnh nhưng trên thực tế đều biết rõ tất cả về cô cháu gái này. Bằng không bạn trai trước của Lãnh Tĩnh cũng không phải lận đận lao đao ở Trung Quốc, cuối cùng chỉ có thể chạy tới Đài Loan".
Địch Mặc đối với chuyện này thì có ý kiến khác, "Nếu thật sự thương yêu cô ấy thì sao lại để cô ấy vì công việc mà chịu khổ nhiều như vậy".
"Có câu nói 'Không trãi qua mưa gió thì sao có thể thấy cầu vồng', đây mới là chỗ thông minh của ông già".
Địch Mặc khinh thường 'Cắt' một tiếng, Lục Chinh cũng cười cười, không tiếp tục nói về đề tài này nữa, ngược lại hỏi, "Tôi đã nghe anh nói nhiều như vậy, vậy có phải không cần đuổi tôi ra khách sạn ở không?"
Lục Chinh không thể đợi anh ta trả lời, mà thình lình 'Ầm' một tiếng. Tiếng động rất lớn, tất cả mọi người trong phòng đều hoảng hồn, theo tiếng vang nhìn lại, thì ra có người đá văng cánh cửa.
Đáng thương cho cái cửa bị đập mạnh lên vách tường, rung lên dữ dội. Ngoài cửa có một cô gái chống nạnh híp mắt nhìn có vẻ say rượu, ánh mắt đảo qua người trong phòng, cô gái cười đắc ý, "Tiểu Thánh nhân? Thật là anh? Tôi còn cho rằng..... Ưm...."
Cô gái này tuyệt đối là uống quá chén, chịu không được ho khan một tiếng. Cái khí thế đẩy cửa lúc đầu hoàn toàn biến mất chẳng thấy đâu, xiêu vẹo ngã xuống ghế, ".......... Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm chứ".
Trước khi cô gái này xuất hiện, Địch Mặc đã tỉnh rượu, thấy cô từng bước từng bước tới gần mình, nghiêng đầu qua một bên nói với Lục Chinh, "Thay tôi chặn cô ấy lại".
Bởi vì cửa mở, tiếng nhạc gào thét bên ngoài trong nháy mắt vang vọng khắp cả phòng, Lục Chinh không nghe rõ anh nói gì nên hỏi lại, "Cái gì?"
Khi Lục Chinh hỏi thì người phụ nữ đó chạy đến trước mặt anh và Địch Mặc, nấc một cái xong mới nói, "Nếu không phải gặp Lãnh Tĩnh trước cửa phòng đối diện, còn không biết...."
Phòng đối diện.......
Lãnh Tĩnh?
Địch Mặc sửng sốt.
Lục Chinh cũng sửng sốt, không khỏi quét mắt về người này một lần.
Cô gái nồng nặc mùi rượu, nhìn sao cũng thấy quen mắt thế nhỉ? Lục Chinh quan sát khuôn mặt xinh xắn đối diện, còn chưa nghĩ ra lý do, đột nhiên, người phụ nữ này quay qua đánh anh tới tấp.
Lục Chinh đã tuyệt đối khẳng định---- Địch Mặc là tên phúc hắc. Mà thường ngày loại phúc hắc này vào những giờ phút quan trọng nhất định sẽ tìm một vật hy sinh. Mà rất không may cho Lục Chinh vì anh đã trở thành vật hy sinh đó, Địch Mặc chuẩn xác - hung ác túm lấy cánh tay anh, cũng cực kỳ chuẩn xác và hung ác mà ném anh vào người phụ nữ kia.
"Ầm" một tiếng, người phụ nữ kia hạ gục Lục Chinh, chân Địch Mặc như được bôi dầu chạy mất dạng.
Người nào đó còn không biết mình túm sai đối tượng, vẫn còn bên tai Lục Chinh đắc ý tặc lưỡi, "Anh và Lãnh Tĩnh thật là khôi hài, cùng giải trí ở một câu lạc bộ đêm mà còn lừa gạt nhau....." - Nói tới đây, người này ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy khuôn mặt người bên dưới, cô ngây ngẩn cả người.
Lục Chinh không quá để ý tới những gì người đang say này nói gì, chỉ cảm thấy bản thân bị đè thở không nổi nữa. Ánh mắt của anh phóng ra cánh cửa Địch Mặc chạy phía sau vai cô, chỉ thấy khẩu hình của Địch Mặc nói với anh: Thật có lỗi!
Ngoài miệng thì nói xin lỗi nhưng mặt thì cười tít mắt xoay người bỏ đi, Lục Chinh bất đắc dĩ thu hồi tầm mắt, "Cô gì ơi, cô có thể đứng dậy........"
Sau đó?
Sau đó?
Sau đó Lục Chinh cũng ngây ngẩn cả người.
Này là khuôn mặt xinh xắn, này là đôi mắt sáng rực như hai ngọn đèn đang hoảng hốt---- Lục Chinh đột nhiên nghĩ tới, "Là cô? ? ?"
Mà người phía trên anh - Hàn Thiên Thiên chớp chớp mắt, dừng một chút, yếu ớt phun ra hai chữ, "Biến.... Thái....."
Mắt to trừng mắt nhỏ.
Mắt nhỏ trừng mắt to.
"Nôn---"
Hàn Thiên Thiên đột nhiên muốn nôn khan.
Lục Chinh hoảng hồn. May mà cô nhanh tay che kín miệng mình. Nhìn thấy tình hình này, Lục Chinh hết hồn, đẩy đẩy vai cô, ý bảo cô nhanh nhanh đứng lên, hơn nữa nghiêm chỉnh tuyên bố gằn từng chữ rõ ràng, cố gắng cường điệu giọng nói cho con ma men này nghe, "CÔ TUYỆT ĐỐI ĐỪNG NÔN LÊN NGƯỜI TÔI....."
"Nôn---"
Cô lại đột nhiên nôn khan lần nữa.
Lục Chinh nhanh tay lẹ mắt chộp thùng đá trống không ngay cạnh bàn nhét vào tay cô. Cô khom người ôm thùng đá, cả khuôn mặt gục trong đó. Sau đó là tiếng nôn mửa làm da đầu người nghe run lên từng hồi. Lục Chinh kiên trì giúp cô vỗ lưng.
Vỗ vỗ, vậy mà cô gái này không nhúc nhích gì.
"Này!" - Lục Chinh thử gọi nhưng không có phản ứng.
Thử lấy thùng đá khỏi tay cô nhưng cô vẫn ôm khư khư cứ như đang ôm cộng rơm cứu mạng, sống chết cũng không chịu bỏ. Lục Chinh hơi nóng nảy dùng sức kéo ra khỏi tay cô.
Cuối cùng cũng thành công, Lục Chinh nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà------
Cô gái này gục đầu ngủ mất tiêu.
Hàn Thiên Thiên ngủ hết sức ngon lành, nhưng lại làm khó cả đám đàn ông trong phòng. Nhìn một cô gái xinh đẹp bị say tới mức đó, đàn ông bình thường sẽ bỏ người chạy mất, nhóm người hết nhìn người này lại nhìn người kia, rốt cuộc cũng có người đưa ra lời đề nghị có tính thực tế, "Cô ấy chắc hẳn không đi một mình, đưa cô ấy tới chỗ bạn của cô ấy không được sao?"
Chủ ý này rất hay, cả đám đàn ông đều đồng loạt gật đầu tỏ ra đồng ý, nhưng mà-----
Người này không mang di động, không mang theo tiền, cái gì cũng không có. Cô gái này rốt cuộc là từ đâu nhảy cẫng vào bọn họ đây? Bạn bè của cô ở đâu? Không một ai biết.
Kết quả là, sau một hồi im hơi lặng tiếng, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Lục Chinh. Lục Chinh nhất thời hiểu được cái nhìn thâm ý đầy che giấu trong đó, vội vàng giải thích, "Đừng nhìn tớ như vậy, tớ không biết cô ta".
Không ai tin tưởng lý do thoái thác này của Lục Chinh.
Cứ như vậy hai người bị gắn cùng nhau, ngay cả Lục Chinh cũng bắt đầu hoài nghi chính mình sao lại không mặc kệ cô gái này, có phải vì thật sự có phần không có trách nhiệm.
Gọi điện thoại cho Địch Mặc, Địch Mặc không trả lời.
Gọi cho Lãnh Tĩnh, Lãnh Tĩnh cũng không nghe máy.
Đêm càng lúc càng khuya, nhóm bạn ồn ào rời khỏi, đến nơi khác tiếp tục ăn chơi, để lại mỗi Lục Chinh thu dọn cục diện rối rắm, cô gái này xiêu vẹo ngủ trên sô pha, ngủ thật ngon.... bình ổn, lông mi kia rất dài, càng nhìn càng làm người khác rất... rung động. Nhưng mà-----
Trong lúc mơ ngủ đột nhiên đánh một cái nấc hoàn toàn phá hủy cái đẹp vốn có. Lục Chinh ghét bỏ nhíu mày, một lần cuối cùng nhấn nút gọi cho Địch Mặc, lúc này người bên kia dứt khoát tắt điện thoại.
Lục Chinh cuối cùng chỉ có thể đỡ cô gái say bê bết đi tới một nơi khác, cuối cùng đưa ra một kết luận, ngoại trừ khách sạn, anh thật không biết đem cô gái này đi đâu nữa.
Ra khỏi quán bar, gió đêm thổi nhẹ, cô gái sợ lạnh rút người vào lòng cậu như con cún nhỏ. Lục Chinh vội vàng tách cô khỏi người, khó khăn lắm mới kéo cô vào được ghế cạnh ghế lái, nhanh chóng cài dây an toàn, để tránh cho cô có thể xảy ra chuyện gì.
Liếc nhìn cô một cái, chắc chắn dây an toàn không quá chặt, không gây thương tổn gì cho cô, lúc này Lục Chinh mới thở ra một hơi, khởi động xe.
Nhìn chiếc xe nhỏ màu vàng kia......
Không sai, đúng là xe của bạn học Lãnh Tĩnh.
Cõ lẽ chúng ta nên quay trở lại mấy giờ trước, trở lại khoảnh khắc Hàn Thiên Thiên nói câu 'Nếu không phải tôi gặp Lãnh Tĩnh trước cửa phòng đối diện, còn không biết...."; trở lại trước khi Hàn Thiên Thiên xông thẳng vào phòng; trở lại khoảng thời gian Lãnh Tĩnh đột nhiên gọi điện thoại cho Địch Mặc, lại tua về lúc Lãnh Tĩnh đột nhiên cúp máy trước.....
.........
Đêm nay Lãnh Tĩnh quyết định không tăng ca, về nhà kiểm tra 'Tiểu Bạch Kiểm' kia một phen về cái tay nghề nấu nướng đột nhiên tăng mạnh. Đang chuẩn bị gọi điện về thông báo một tiếng thì điện thoại có cuộc gọi tới.
Trên màn hình hiện lên hai chữ 'Hồ Ly', Lãnh Tĩnh không chút do dự nghe máy.
Nhưng mà nửa giây sau khi nghe máy, cô thật thấy hối hận.
Xuất phát từ nghĩa khí giữa tình bạn, mặc dù Lãnh Tĩnh biết bản thân sẽ hối hận nhưng vẫn phải chấp nhận yêu cầu của Hồ Nhất Hạ, cùng cô ấy tham gia 'hành trình phản nghịch của người vợ'.
Hồ Nhất Hạ đưa ra thời gian cho chuyến hành trình như sau:
Thời gian: Đêm nay.
Địa điểm: Hộp đêm
Điểm mấu chốt đó là hộp đêm cung cấp phục vụ khá đặc biệt.
Lãnh Tĩnh tự nhận bản thân cũng là người từng trãi nhưng mà đối mặt với lời đề nghị của Hồ Nhất Hạ vẫn có phần khó thích ứng, "Chắc không phải bồ lại cãi nhau với chồng nữa chứ?"
Trừ lí do này ra, Lãnh Tĩnh không nghĩ tới một lý do nào khác có thể giải thích toàn bộ hành động của người bạn chí cốt này.
Lời này của Lãnh Tĩnh hoàn toàn đâm thẳng trọng tâm của vấn đề, nếu không Hồ Nhất Hạ sẽ không xù lông giống như hồ ly bị giẫm phải đuôi,
"Anh ta không cho mình đi chơi, mình càng phải đi! Anh ta không cho mình đi nhìn trai đẹp, mình càng phải nhìn!"
Lúc ấy cả hai còn đang ăn tối ở ngoài, Lãnh Tĩnh lấy ly rượu cho mình, đưa cho cô bạn thân một chai nước khoáng, "Tính của bồ thật là... càng ngày càng kém, chẳng lẽ đây được gọi là triệu chứng tổng hợp của thời kỳ thai nghén?"
"Anh ta có thể cùng khách đi tìm phụ nữ, mình cũng có thể đi Ngưu Lang, hừ!"
Hai mắt Lãnh Tĩnh ngay tức thì trừng to, "Không thể nào? Tìm phụ nữ?"
"Anh ta nói là đi xã giao, nhìn cũng chưa từng nhìn thẳng một cái. Nhưng mà! Lời đàn ông có thể tin thì heo mẹ cũng có thể leo cây, đúng không?"
Hồ Nhất Hạ vừa nói vừa nhét cả một phần sushi vào miệng. Miệng bị nhét căng phồng, quai hàm phồng to, tựa như con heo mẹ đang tức giận.
"Ờm...Bồ chắc chắn?"
"Hoàn toàn tuyệt đối chắc chắn!"
Ăn uống no say lại lái xe hóng mát một vòng, Lãnh Tĩnh suy đoán cơn giận của cô bạn chắc đã biến mất, đang chuẩn bị chạy tới chỗ Chiêm Diệc Dương, nhưng mà người kia làm như đoán được nên từ trạng thái liêm diêm đột nhiên cảnh giác mở to mắt, "Này, đi hộp đêm không phải đường kia sao?"
Lãnh Tĩnh xấu hổ.
Theo sự kiên kỳ của Hồ Nhất Hạ, Lãnh Tĩnh đành phải quay đầu xe, lái thẳng tới hộp đêm. Dọc theo đường đi câu hỏi lúc nào cũng đi kèm với cụm từ: Bồ xác định?
Lãnh Tĩnh, "Bồ xác định thật sự phải làm như vậy?"
Hồ Nhất Hạ, ".........."
Lãnh Tĩnh, "Bồ xác định chồng bồ không đột nhiên tập kích, giết chết tớ và Ngưu Lang, sau đó đóng gói bồ đem về nhà?"
Hồ Nhất Hạ, "............."
Cứ như vậy, trong lòng Lãnh Tĩnh không yên mà dừng xe trước cửa hộp đêm. Quán bar này có vẻ khá đẳng cấp, so với những quán bar chung quanh không có gì khác biệt, Lãnh TĨnh lại nhịn không được hỏi lại lần nữa, "Bồ xác định nơi này cung cấp.... cái loại phục vụ này?"
Hồ Nhất Hạ vui vẻ xuống xe, đặc biệt dũng cảm vẫy tay một cái, "Đi! Chị đây sẽ dẫn mi vào học hỏi mở mang kiến thức!"
Đi hai bước, thấy Lãnh TĨnh không theo kịp, Hồ Nhất Hạ bất mãn quay đầu đánh giá cô, "Phòng cũng đã đặt trước rồi, bồ cũng không thể chưa lâm trận đã rút lui có trật tự chứ!"
Lãnh Tĩnh đứng ở bên kia tựa hồ không nghe cô nói gì chỉ lo nhìn chăm chú về phía đối diện. Hồ Nhất Hạ không rõ ra sao, quay ngược lại vỗ vỗ Lãnh Tĩnh, "Nhìn cái gì mà tập trung quá vậy?"
Có phải khéo như vậy không? Hay tại cô bị mờ mắt rồi? Lãnh Tĩnh nhìn chằm chằm một nhóm đàn ông đang đi về phía phòng đối diện một hồi lâu, nhưng vẫn chưa xác định bản thân có thật là nhìn thấy bóng lưng quen thuộc trong nhóm người đó.
Lãnh Tĩnh rũ mắt suy nghĩ, rõ ràng đã không chờ được nữa, Hồ Nhất Hạ đang chờ không kịp, kéo tay Lãnh Tĩnh đi vào, "Đừng có lề mề, nhanh lên".
Má mì xinh đẹp đưa hai cô Thực đơn.
Không sai, là Thực đơn!
Hồ Nhất Hạ chọn thật lâu cũng chưa có quyết định chắc chắn, hỏi Lãnh Tĩnh, "Bồ muốn cái chọn cái nào? Ngây thơ hay nồng nhiệt? Ông chú hay trai trẻ?
Tinh thần Lãnh Tĩnh đang đi dạo, Hồ Nhất Hạ đem Menu đặt vào tay cô, cô chưa xem đã bị hỏi nên cuống quýt, tùy tiện chỉ chỉ ngón tay, Hồ Nhất Hạ nhìn món ăn Lãnh Tĩnh chỉ, cảm thấy không sai, quay đầu nói với má mì, "Phần món ăn thứ Ba: Mối tình đầu".
Má mì xinh đẹp ôm Menu ra ngoài, Lãnh Tĩnh ngồi không yên. Hồ Nhất Hạ vội vàng ngắm nhìn bốn phía, liên tục cảm thán, "Bé Nhị này, sau này chúng ta cũng mở loại này đi. Gọi là/ Tên là..... gọi 'Vạn Chịu Cung' thế nào?"
Lãnh Tĩnh thình lình đứng thẳng người dọa Hồ Nhất Hạ giật mình, "Tớ đề nghị không có gì sai chứ? Nhìn cậu bị hoảng hồn kìa".
Lãnh Tĩnh biểu hiện không phải cùng một chuyện/ việc, bỏ lại một câu, "Mình đi gọi điện thoại" lập tức không quay đầu đi thẳng ra khỏi phòng.
Lãnh Tĩnh trốn vào một góc vắng gọi điện thoại. Bên kia một lúc lâu mới nghe máy.
"Ở đâu? - Cô cố gắng để giọng nói của chính mình nghe có vẻ bình tĩnh.
Địch Mặc bên kia dừng lại một chút, "Anh đang ở...."
Nếu anh ta nói dối.... Lãnh Tĩnh trong lòng đem anh ta băm vằm nghìn dao, anh ta đột nhiên sửa miệng nói, "Em không phải nói hôm nay tăng ca sao? Sao lại đột nhiên quan tâm tới anh?"
Trốn tránh vấn đề, tuyệt đối có vấn đề! Tự bản thân Lãnh Tĩnh chưa phát hiện giọng điệu của cô tối tăm cỡ nào, "Tôi hỏi anh, ở đâu?"
"Anh với Lục Chinh ra ngoài, đang giải trí".
Vậy mà thẳng thắn rồi sao?
Lãnh Tĩnh nhớ lại lần đợi tin nhắn xác nhận của Lục Chinh, ngoài miệng 'A...' một tiếng, tùy tiện viện cớ cúp máy.
Quay đầu trở về phòng, đi ngang qua hành lang có vách tường treo đầy gương cổ, Lãnh Tĩnh nhìn thấy mặt cô, bị biểu tình trên mặt cô làm cho chết đứng.
"Lãnh Tĩnh ơi Lãnh Tĩnh, bất quá chỉ chứng minh anh ta không nói dối, lại làm cho bản thân vui vẻ như vậy sao?" - Lãnh Tĩnh soi gương vỗ vỗ trán mình, tuy cũng biết rằng cảm giác này không tốt nhưng vẫn không dừng được khóe miệng cong cong.
Hồ Nhất Hạ bị khuôn mặt mới đầu phủ đầy mây đen đột nhiên trở nên quang đãng của Lãnh Tĩnh làm cho hồ đồ, "Bồ trúng số độc đắc hả? Sao đột nhiên vui vẻ như vậy?"
Lãnh Tĩnh cười tít mắt nhìn chằm chằm cô, không trả lời, trực tiếp nA chuông gọi phục vụ, "Phần món ăn thứ Ba kho nào lên?"
Phục vụ bên kia trả lời, "Đến ngay lập tức".
Hiển nhiên, cái chất lượng phục vụ của chỗ này không tính là cao, nói 'Đến ngay lập tức' nhưng vẫn để hai cô đợi một lúc lâu, trái lại đĩa trái cây, rượu bia trên bàn được chuẩn bị cực kỳ nhanh chóng, chỉ riêng có 'Mối tình đầu' là chậm rì chưa tới.
Không lâu sau rượu bị Lãnh Tĩnh uống sạch, má mì rốt cuộc vừa treo nụ cười xin lỗi vừa tươi cười đẩy cửa vào, "Thật là có lỗi, có lỗi, để mọi người đợi lâu".
Không thể uống rượu chỉ có thể ăn trái cây, Hồ Nhất Hạ buồn bực, má mì khẩn trương kéo cửa ra, lập tức kéo Ngưu Lang vào, "Phần món ăn thứ Ba, Mối tình đầu!"
Lãnh Tĩnh, Hồ Nhất Hạ, bốn con mắt cùng nhìn về phía cửa.
Sau đó, Hồ Nhất Hạ ngây ngẩn cả người.
Tiếp sau đó, Lãnh Tĩnh cũng ngây ngẩn cả người.
Giẫm lên ánh sáng chập chờn là bóng dáng hai người đàn ông, khuôn mặt dần dần hiện rõ, nhìn thẳng vào Lãnh Tĩnh.... Không sai, là nhìn chằm chằm.