Lục Chinh bị thương không nhẹ, Lãnh Tĩnh không nhịn được đánh giá anh ta một lúc, "Cậu có muốn báo án không?"
Lắc đầu.
"Vậy cậu có muốn nằm viện không?"
"Cậu dùng nhiều thời gian ngẩn ngơ trong nhà để nấu món ăn ngon bồi bổ tớ là được rồi" - Lục Chinh khó khăn kéo kéo khóe miệng bị khô nứt nói.
"Tớ cũng không rảnh. Anh ta có vẻ rảnh đó, để anh ta nấu cho cậu ăn" - Lãnh Tĩnh bĩu môi hất cằm chỉ về phía Địch Mặc.
Lục Chinh theo hướng chỉ của Lãnh Tĩnh nhìn qua, chỉ thấy Địch Mặc nheo mắt nham hiểm liếc mắt nhìn anh ta một cái. Lục Chinh kiên quyết xua tay, "Hay là thôi đi. Cậu có thật bận như vậy không? Tớ bị thương đến thế này mà cậu không thể tự chăm sóc tớ vài ngày sao?"
"Làm thế nào được? Phải dẫn đầu trong lĩnh vực thời trang, mọi người vẫn còn đang mặc váy ngắn của năm nay, mà chúng ta phải chuẩn bị thời trang mùa đông, cậu nói tớ không bận sao? Tuẩn lễ thời trang hầu như sắp bắt đầu, cậu muốn tớ dùng thời gian quý báo của bản thân để chăm sóc cậu? Cậu phải là người nấu món ngon bồi thường cho tớ mới đúng".
Cơ bắp trên người luôn giữ im lặng nãy giờ đang ngày càng siết chặt, trước mặt anh mà còn liếc mắt đưa tình, người người phẫn nộ! Hít sâu một giây, nửa giây-----
"Báo điện tử của > đã đăng bài rồi".
Thời tiết tháng sáu, cũng như mặt Địch Mặc, biểu tình thay đổi thất thường, vừa rồi còn đang nghiến răng nghiến lợi, nghiêng đầu nhìn Lãnh Tĩnh nói những lời khi đó với nụ cười trên môi.
Hai mắt Lãnh Tĩnh mở to, "Ở đâu ở đâu? Em muốn xem?"
"Trong hộp mail của anh. Chúng ta đi lên lầu mở máy tính?" - Địch Mặc nói xong đã đứng lên trước.
Lãnh Tĩnh quả quyết đứng bật dậy, lôi kéo Địch Mặc quay đầu đi tới cầu thang. Địch Mặc bên cạnh bị lôi kéo quay đầu nhìn, nhíu mày dò xét Lục Chinh một cái, tràn đầy tư thế của người thắng cuộc-----
Đáng thương cho đồng chí Lục Chinh cứ như vậy bị bỏ rơi...
**
Lãnh Tĩnh cuối cùng cũng nếm được mùi vị của được nổi tiếng.
Corrine nhận được thư mời cho bốn tuần lễ thời trang lớn; > bản đẹp đăng một mảng thời trang độ dài 20 trang, đứng hàng thứ năm trên thế giới. Năm người mẫu trong trang phục thiết kế làm cho người trong Hội Thiết kế ánh mắt khiếp sợ; Kênh thời trang CCTV là kênh đầu tiên phát sóng đoạn video từ cuộc tranh tài gần đây nhất của họ.
Lãnh Tĩnh chính thức tiến vào vào văn phòng không-gì-sánh-được CBD, và sánh đôi với một trợ lý vô cùng anh tuấn, trợ lý nhỏ này thu hút vô cùng, Vivian cứ thường xuyên kiếm cớ chạy ra chạy vào văn phòng cô suốt.
Bộ phận PR oán giận nghe điện thoại tới mức nhũn tay, Lãnh Tĩnh đều coi như không thấy gì. Cô dự đoán bộ phận PR hôm nay sẽ trực tiếp cắt điện thoại nội bộ kết nối với văn phòng của cô.
Có công ty truyền thông muốn hẹn có bài phỏng vấn cá nhân cô.
"Đồng ý không?"
"Được".
"Tốt lắm, tôi sẽ cho trợ lý của cô bổ sung thêm vào lịch trình của cô".
Anh ta nói xong chuẩn bị cúp điện thoại, trong lòng Lãnh Tĩnh không khỏi giật mình, "Này, từ từ!" - Lãnh Tĩnh gấp tới độ kêu ra miệng nhưng vẫn chậm một bước, người bên kia đã cúp điện thoại.
Vừa rồi nghe tên tòa soạn đó cô cảm thấy quen tai, hiện tại mới phản ứng kịp, đó........ Hình như là tạp chí cao cấp Kỷ Hạ của công ty Hàn Tự.
Tại sao vừa rồi cô có thể chưa nghĩ gì đã lập tức nhận lời như vậy? Lãnh Tĩnh thật muốn gõ chết mình, càng nghĩ càng thấy từ chối phỏng vấn có vẻ thỏa đáng. Đáng tiếc trời không theo ý người, Lãnh Tĩnh gọi trở lại cho bộ phận PR, đường dây điện thoại bận, gọi lại lần nữa thì được biết, "Chúng ta vừa tức thì gọi điện tới tòa soạn bọn họ nhận được tin tức bên đó đã lên kế hoạch rồi". (Tớ chém đấy!)
"..........."
Phản ứng chậm nửa nhịp... hậu quả là hiện tại Lãnh Tĩnh chỉ có thể ôm điện thoại hối hận không thôi.
**
Lãnh Tĩnh bận rộn cứ như con vịt. Nhưng mà trước tiên phải nói, kiểu tóc không thể rối, máu cũng phải chảy, giày không thể không bôi mỡ. Vì cái hẹn phỏng vấn lúc 10 giờ sáng tại công ty, Lãnh Tĩnh từ tám giờ đã rời giường mà bắt đầu chuẩn bị.
Người đàn ông nào đó nửa-đêm-trèo-ban-công- lén-lút-vào-phòng-cô đang nằm nghiêng trên giường, lười biếng nâng cằm, "Chủ nhật vẫn còn có việc?"
Giọng nói đột nhiên vang lên làm Lãnh Tĩnh sợ tới mức bàn tay run nhẹ, cọ kẽ mắt 'vù' một cái, quẹt một đường tới cuối chân mày.
Vừa chùi đường kẽ bị hỏng vừa hung trợn trừng mắt người nào đó, "Có biết dọa người có thể hù chết người không?"
Người nào đó xốc chăn lên muốn xuống giường, Lãnh Tĩnh trực tiếp quơ tay vớ lấy cái lọ kem dưỡng da ném tới, "Mặc quần vào!"
Người nào đó chuẩn xác bắt được lọ kem dưỡng da, "Ngượng ngùng cái gì, cũng không phải là chưa thấy?"
-_-#
Thưởng thức bộ dáng trong chiếc áo sơ mi của mình để lộ cặp đùi thon đang ngồi trang điểm trước gương của cô, Địch Mặc lúc này mới đi tới đống đồ hỗn độn trên đất tìm quần áo chính mình mặc vào, "Chúng ta cũng chưa có hẹn hò, nếu không anh lấy danh nghĩa ông chủ ra lệnh em theo giúp anh một ngày?"
"Nghĩ hay quá nhỉ!"
Địch Mặc không buồn bực chút nào, một bên cân nhắc làm như thế nào mới có thể thần không biết quỷ không hay mà xóa hết lịch trình một ngày của người này, một bên đi tới cửa phòng.
Lãnh Tĩnh bước nhanh tới ngăn cản anh, "Tối hôm qua anh vào bằng cách nào thì hiện tại ra ngoài bằng đường ấy" - Nói xong không quên nâng cằm, chỉ chỉ hướng ban công.
"Tại sao?"
"Anh nghênh ngang ra khỏi phòng em như vậy, nếu như để Lục Chinh gặp được thì làm sao bây giờ?"
"Chuyện của chúng ta mọi người đã biết từ lâu rồi, em đó, cũng đừng làm mấy chuyện từ chối vô vị nữa" - Địch Mặc cúi đầu cười, hung hăng mổ xuống môi cô một lúc, thừa dịp cô đang hốt hoảng há to miệng anh vội vàng mở cửa chạy đi.
Lãnh Tĩnh theo bản năng đuổi theo đánh anh, mới vừa chạy tới hành lang liền nhìn thấy Lục Chinh đang khập khiễng trong phòng khách bước ra. Lục Chinh ngơ ngẩn nhìn người đàn ông quần dài trước mặt, rồi nhìn lại người phụ nữ mặc áo sơ mi, "Ờm.... Hai người tiếp tục, tôi đi vào ngủ thêm một lát".
Nói xong kéo cái chân thạch cao quay trở lại phòng.
Lãnh Tĩnh ngay lập tức lúng túng đỏ mặt. Quay đầu nhìn thấy vẻ mặt hối hận của Địch Mặc, Lãnh Tĩnh không khỏi trách mắng, "Em đã nói với anh đừng đi cửa chính, anh không nghe, bây giờ thì tốt rồi đó? Thật là bị cậu ấy bắt gặp rồi".
Nhưng hiển nhiên Địch Mặc có lỗi suy nghĩ với tần số khác người, chỉ thấy anh cắn chặt răng, bàn tay siết thành quả đấm, hơn nửa ngày từ kẽ răng nặn ra một câu, "Đáng chết, vợ chân dài của mình bị tên đó nhìn thấy rồi".
"............." - Lãnh Tĩnh nói không nên lời, bởi vì cô đã bị sét đánh chết.
**
Đúng 10 sáng, Lãnh Tĩnh đến công ty, người trong tòa soạn bên kia đợi đã lâu. Lãnh Tĩnh đã có bản nháp phỏng vấn mấy ngày trước, chủ đề là >, tòa soạn tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội mượn áo cưới bên cô chụp một loạt ảnh cưới. Bên này đang chuẩn bị đối chiếu bản nháp, bên kia ánh sáng, sân bãi ghi hình đã bắt đầu sắp xếp.
Còn chưa bắt đầu phỏng vấn, Lãnh Tĩnh thật sự có một vấn đề muốn hỏi biên tập viên người phụ trách bản nháp này, "Tại sao bên anh biết tôi có ý định trở thành một nhà thiết kế áo cưới?"
"À.... Cái này chúng tôi cũng không rõ lắm, chuyện này có thể hỏi nhóm người của Phó Biên Tập".
"Phó biên tập của anh cũng tới?" - Bản thân được đối xử không tệ, thậm chí còn liên quan tới Phó Biên Tập, một chút tự mãn trên mặt Lãnh Tĩnh tràn ra.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới ngay, một người phụ nữ trong chiếc váy màu hồng phấn hở vai giẫm lên bậc thang cao đi xuống.
Vị Phó Biên Tập xinh đẹp này cũng không đến một mình, có một trợ lý biên tập đi bên cạnh cô ta, và đồng thời cô ta còn đi bên cạnh một người đàn ông trong bộ âu phục.
Người trong âu phục, là Hàn Tự.
Tất cả nhân viên tòa soạn đang làm việc đều cung kính lễ độ đứng lên. Bóng dáng Hàn Tự xuyên qua ánh mắt của mọi người đến trước mặt Lãnh Tĩnh, "Đã lâu không gặp".
**
Trong khoảng thời gian ngắn, Lãnh Tĩnh không biết nên trả lời thế nào, Hàn Tự vẫn nở nụ cười dịu dàng như cũ, "Đi ngang qua nơi này sẳn tiện ghé nhìn xem, thế nào? Không chào đón sao?"
"Sao có thể như vậy?" - Lãnh Tĩnh khẩu phật tâm xà nói ra, quay đầu để nhờ trợ lý của cô pha một tách cà phê, "Chuyên đề của công ty anh rất đúng khẩu vị của tôi".
"Tôi còn nhớ rõ trước kia có nghe em nhắc tới nguyện vọng lớn nhất của em chính là Nhà thiết kế áo cưới. Vừa đúng lúc, tạp chí kỷ niệm số phát hành hàng năm của chúng tôi chuẩn bị làm về chuyên đề áo cưới, tôi nghĩ ngay đến em".
Thì ra là thế..... Lãnh Tĩnh tỉnh ngộ, nhưng mà trong phút chốc lại càng thêm nghi ngờ, chính mình khi nào nói với anh ta về chuyện Nhà thiết kế áo cưới?
Cuộc phỏng vấn đúng 10.30 bắt đầu, trước đó cô đã chuẩn bị chu đáo, càng nói chuyện càng cảm thấy hứng thú với trọng tâm của chủ đề. Hàn Tự cũng không ngồi một bên chăm chú nhìn. Lãnh Tĩnh và biên tập viên nói chuyện rất thoải mái, thuận tiện mang biên tập viên đến gian phòng lớn hiện trường chụp ảnh bên cạnh, đèn flash chớp lóe, hình ảnh của những áo cưới do chính cô thiết kế cứ như vậy được ghi lại trên phim ảnh. Trong khoảnh khắc đó, Lãnh Tĩnh cam thấy vô cùng thỏa mãn.
Ma Đậu với biểu cảm chuyên nghiệp, phong thái xinh đẹp, thuyết minh những tác phẩm của cô rất tốt, nhưng khi chờ đợi đến khi nhìn thấy ảnh chụp giới thiệu về nhà thiết kế, trong nháy mắt đó Lãnh Tĩnh đã biến thành cọc gỗ.
Chuyên viên trang điểm đặc biệt giúp cô thay đổi cách hóa trang, mặt mộc tự nhiên, chỉ tô cho đôi môi cô đỏ mọng. Nhưng đáng tiếc, dù có muốn thay đổi trang phục và trang điểm trên gương mặt nhưng cũng không che dấu được khuôn mặt cứng đờ của cô.
"Thiết Kế Lãnh, đừng cứng đơ như vậy, cười đi nào".
"Đừng cười lớn như thế, kéo nhỏ lại một chút, đúng, kéo nhỏ thêm chút nữa".
"Nhìn vào máy ảnh".
"Đôi mắt đừng mở to như vậy, dịu dàng một chút".
Trong lần chụp ảnh lần này, Lãnh Tĩnh giống như một sinh vật không có năng lực. Nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh đi đến trước mặt cô muốn thảo luận lại lần nữa, nhưng còn chưa mở miệng đã có bàn tay đặt trên vai Nhiếp ảnh gia.
"Anh đến rồi".
Giọng nói quen thuộc vang lên, Nhiếp ảnh gia nghe vậy quay đầu nhìn, Lãnh Tĩnh nghe vậy ngẩng đầu, trước mắt nhìn thấy một 'Tiểu Bạch Kiểm'.
**
"Anh là?" - Nhiếp ảnh gia vẻ mặt nghi ngờ.
"Sao anh lại tới đây?" - Lãnh Tĩnh đứng nhanh dậy.
"Đây là công ty của anh, sao anh không thể tới?"
Được rồi, Lãnh Tĩnh lại quên, 'Tiểu Bạch Kiểm' còn có một thân phận song song nữa----- Ông chủ của cô.
Sau khi nói dứt câu bên tai Lãnh Tĩnh, Địch Mặc quay lại nhìn về phía Nhiếp ảnh gia, ý bảo nhiếp ảnh gia coi chừng cái miệng. Chỉ thấy Hàn Tự đang đứng ở bên kia gật gật đầu với nhiếp ảnh gia.
Được sự cho phép, Địch Mặc nhận lấy máy ảnh từ tay nhiếp ảnh gia, kéo tay Lãnh Tĩnh đi ra bên ngoài, đi ngang qua người Hàn Tự, Lãnh Tĩnh nghe thấy 'Tiểu Bạch Kiểm' nói câu, "Cám ơn".
Hàn Tự nhìn cô, trong mắt lóe hiện lên một chút không muốn, nhưng chỉ là trong nháy mắt thôi, "Không cần cảm ơn" - Hàn Tự lui về sau một bước để hai người đi qua.
Lãnh Tĩnh còn chưa hồi hồn khi nhìn thấy sự quái lạ giữa hai người đàn ông này đã bị Địch Mặc lôi kéo vào phòng thiết kế.
"Em đang bận chuyện quan trọng, không nên cãi nhau!"
"Bộ dạng này của anh rất giống như muốn cãi nhau sao?"
Đâu chỉ là giống? Chính xác là vậy mà! Lãnh Tĩnh đối với người đàn ông này hoàn toàn không bó tay, cam chịu tự cô đi tới quăng mình lên ghế dựa, cúi đầu nằm bẹp dí lên bàn thiết kế.
"Không phải là thiết kế áo cưới của bạn em còn chưa làm xong bản thảo sao? Bây giờ em vẽ đi, coi như anh không tồn tại".
"Anh lại giở trò gì?"
"Tin tưởng anh".
Lãnh Tĩnh nửa tin nửa ngờ ngẩng đầu nhìn anh.
Đối với một người đã lâu không dám tin vào người khác như Lãnh Tĩnh mà nói, nhìn thấy người đàn ông ngày thường đùa giỡn lại trịnh trọng nói câu 'Tin tưởng anh', trong lòng có một nơi rất kỳ diệu nào đó bị làm cho rung động.
Cô do dự cầm lấy cọ vẽ.
Trong phòng thiết kế với quy mô lớn không thể sánh bằng công ty này, thiết bị không quá đầy đủ, bàn tay Lãnh Tĩnh không ngừng vẽ trên giấy. Chỉ một khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ còn lại âm thanh phát ra từ cọ vẽ ma sát với giấy.
Hồ Nhất Hạ có giấy kết hôn nhưng chưa có lễ cưới chính thức, hiện tại đang mang thai, nên cô ấy muốn vội vàng tổ chức lễ cưới trước trở thành một cô dâu xinh đẹp trước khi bụng lớn hơn. Nhiệm vụ cấp bách tạo ra chiếc áo cưới khẩn cấp này dĩ nhiên sẽ rơi lên người Lãnh Tĩnh.
Thời điểm cô gái nhỏ chuyên chú có thể lắng đọng lại một sự tĩnh lặng, cô vẫn nghe âm thanh phát ra mỗi khi bấm máy, cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Địch Mặc qua hình ảnh máy quay nhìn thấy cô, nhìn thấy một vẻ mặt khác của cô.
Thời điểm diễn ra cuộc phỏng vấn, anh nghe rất rõ ràng khi cô nói, "Mỗi một người con gái đều có giấc mộng làm cô dâu, tôi vì họ mà dệt mộng", khi đó tựa như sâu trong tâm hồn anh dường như bị kích thích, Địch Mặc đột nhiên rất muốn nhìn thấy người con gái này trong bộ dáng mặc áo cưới vì mình.
Từng hơi thở, từng động tác, từng biểu tình....
">"
">"
">"
Âm thanh chụp ảnh ngừng cũng là lúc thảo đầu tiên của Lãnh Tĩnh cũng hoàn tất, "Chụp xong rồi?"
Nhìn lại một lượt những thành quả trên màn ảnh máy chụp hình, Địch Mặc nâng mắt lên nói, "Đi! Trở về báo cáo kết quả công việc nào!"
***
Thành quả của Địch Mặc hiển nhiên chiếm được sự ưu ái của Nhiếp ảnh gia, nối máy lên máy vi tính, ảnh chụp được truyền tới màn ảnh lớn, Lãnh Tĩnh nhìn thấy một người hoàn toàn không giống với chính mình.
Môi đỏ mọng, đôi mắt ướt át, lông mi dài còn có khuôn mặt đẹp tự nhiên vốn có, hơn nữa một cây cọ vẽ như có sức sống. Tất cả biên tập viên nhất trí tán thành, "Chọn tấm này đi!"
Lãnh Tĩnh nhịn không được len lén dùng di động chụp ảnh trên màn hình lớn, phía bên kia Nhiếp ảnh gia bắt đầu cảm thấy hứng thú với 'Tiêu Bạch Kiểm', "Anh đã từng học chụp ảnh? Ảnh chân dung rất đẹp".
Địch Mặc cười khẽ, "Tôi chỉ đưa hình ảnh của cô ấy trong mắt tôi ghi lại thôi".
Bàn tay đang cầm điện thoại chụp ảnh của Lãnh Tĩnh không khỏi dừng lại.
Lặng lẽ nâng mắt lên nhìn, quả nhiên chạm phải tầm mắt của người nào đó, có một cảm giác tên là.... Tim đập thình thịch, Lãnh Tĩnh theo bản năng nghiêng đầu, bắt gặp trợ lý xinh trai của mình đang ngủ gật liền hỏi, "Sau lịch trình này là gì?"
Trợ lý vội vàng tìm Ipad trong túi tra lịch trình, Lãnh Tĩnh chờ không kịp, "Tôi còn có chuyện quan trọng hơn, tôi đi trước đây?"
Đi tới chào hỏi qua loa với nhân viên đang làm việc trong phòng, chạy trốn ra khỏi đó.
Mỗi khi nhìn thấy bộ dáng luốn cuống tay chân của cô, Địch Mặc nhịn không được muốn cười.
Lãnh Tĩnh, thừa nhận đi, em đã rung động rồi.....
**
Tâm trình của Địch Mặc rất tốt chỉ thiếu nổi mở miệng hát ca mà thôi, ngồi trên ghế trong phòng tiếp khách, sắc mặt của ông chủ khác không tốt như vậy.
"Người anh em, làm sao vậy?" - Địch Mặc đi tới trước khuôn mặt khó coi của Hàn Tự, biết rõ mà còn cố hỏi.
"Dưới tình huống như thế mà cậu còn có thể nhân thừa cơ hội liếc mắt đưa tình, người anh em thật khâm phục" - Hàn Tự biểu tình cực kỳ mập mờ nước đôi.
Địch Mặc bĩu môi, thả người ngồi trên sô pha, thuận tiện lườm anh ta một lúc.
Nhân viên bắt đầu dọn dẹp hiện trường, cả hội trường có phần hỗn loạn, Địch Mặc tìm trợ lý Hàn Tự một vòng mà không thấy, "Không mang trợ lý tới, xem ra hôm nay cậu thật sự rất rảnh rỗi".
Hàn Tự cười cười, tiếp tục cúi đầu xem tập chí.
Địch Mặc cũng nhân tiện chăm chú xem tạp chí.
Khi anh tới gần nhìn anh bạn tốt của mình - Hàn Tự - đã thấy anh ta ngồi ở nơi này lật quyển tạp chí, đương nhiên, Địch Mặc cũng nhớ tới lúc ấy ánh mắt của bạn tốt mình đang nhìn chăm chú vào bài viết với dòng chữ có tiêu đề 'Nhà Thiết Kế Lãnh Tĩnh'.
Không biết tại sao, trong đầu Địch Mặc nghĩ tới Hàn Thiên Thiên, người kia cũng đã từng nhìn hàng chữ 'Hàn Tự' ngẩn ngơ thật lâu.
"Nếu đã tới rồi thì chọn mấy bộ thiết kế mang về cho Hàn Thiên Thiên đi" - Đich Mặc hai mắt nhìn chằm chằm chờ phản ứng của anh ta.
Hàn Tự vẫn nhàn nhạ như thường, "Xem ra quan hệ của cậu và Hàn Thiên Thiên không bởi vì cậu đơn phương hủy hôn ước mà thay đổi".
"Trái lại còn cậu, sao tớ nghe Hàn Thiên Thiên nói cậu gần đây đều tránh gặp cô ấy?"
Địch Mặc cười theo, nghĩ nghĩ, quyết định thăm dò, "Đúng rồi, cậu có biết gần đây có một anh chàng tên là Lục Chinh đang có ý với cô ấy?"
Sắc mặt Hàn Tự hơi trở nên đau buồn, cũng nhanh khôi phục lại, "Tớ còn nghĩ cậu tới để bàn chuyện của Lãnh Tĩnh, sao lại đột nhiên nói tới Hàn Thiên Thiên rồi?"
Địch Mặc ý vị thâm trường đánh giá Hàn Tự, "Cô ấy sáng sớm đã dậy chuẩn bị, tớ đã biết cô ấy sẽ có cuộc phỏng vấn với bên tạp chí cậu, vốn tớ cũng không định ghé thọc mạch, nhưng mà càng nghĩ càng không yên tâm, dứt khoát ghé qua nhìn một chút. Nhưng mà........."
"Cái gì?"
"Sau khi tới đây xem xong, người anh em, cậu đã quyết định từ bỏ cô ấy chưa?" - Mặc dù còn có lòng với cô ấy, nhưng mà ngoại trừ buông tay đã không còn lựa chọn nào khác. Địch Mặc cảm thấy chính mình hiểu rõ tâm tư của người đối diện.
Trên mặt Hàn Tự hình như đang tự đấu tranh, "Muốn biết nguyên nhân sao?"
"Hửm?"
Đấu tranh qua đi, Hàn Tự vẫn là một Hàn Tự bình tĩnh thâm trầm, "Bằng không thì so với việc một người phụ nữ khi uống rượu say gọi tên một người đàn ông khác thì càng tổn thương hơn".
"...."
"..."
"Chuyện khi nào?" - Sắc mặt Địch Mặc đau đớn vô cùng.
Mặc dù là nhiều năm về sau, Hàn Tự vẫn còn nhớ rõ trong đêm nào đó, một người nào đó uống say bị bạn mình nhét vào trong xe của anh, anh vẫn nghe cô nói không ngừng: Nhà thiết kế áo cưới, Tiểu Thánh Nhân.
Một cái là cô luôn luôn cố chấp.
Còn cái kia là cô vẫn không dám chắc chắn.
Cũng ngay lúc này, Hàn Tự cũng không nói bí mật này ra, chỉ đứng dậy vỗ vai Địch Mặc, "Người anh em, tớ cực kỳ hâm mộ cậu' - Sau đó rời đi.
**
Cuộc sống vấn tiếp tục.
Ông chủ lớn của Corrine vẫn như cũ thần rồng thấy đầu không thấy đuôi, bởi vì ngoài làm ông chủ của Corrine ra anh còn có thêm một thân phận khác nữa----- Tiểu Tình Nhân được nuôi trong nhà của Nhà Thiết Kế lớn Lãnh Tĩnh.
Sau khi trở về từ tuần lễ thời trang Newyork, Lãnh Tĩnh tiếp tục thay đổi văn phòng. Hiện tại cô và Vivian cùng cấp bậc, Vivian cũng không cần phải chạy lên chạy xuống giữa hai lầu, trực tiếp gõ cửa phòng cách vách là có thể nhìn thấy trợ lý nhỏ xinh trai ngày đêm thương nhớ.
Đang trong giai đoạn ốm nghén, Hồ Nhất Hạ cũng sắp chào đón hôn lễ của chính cô, chỉ tiếc khiến cho nguyện vọng chính thức trở thành quản lý nghiêm khắc vợ của Chiêm Diệc Dương bị tan vỡ. Phụ huynh Hồ Nhất Hạ cùng với phụ huynh Chiêm Diệc Dương vì đặt tên bảo bối nhỏ nên buổi thảo luận đã diễn ra kịch liệt. Cuối cùng thống nhất sẽ thông qua một ván mạt chược trong đêm hôn lễ mà quyết định thắng bại.
Miss. Thời Kỳ Mãn Kinh rốt cuộc cũng lập gia đình, thậm chí ngày tổ chức còn sớm hơn so với Hồ Nhất Hạ. Công nhân chuẩn bị chịu áp bức từ cô ta đã lén tặng cho cô ta một cái danh danh khác: Mrs. Bà chị Miệt Mài. Thành công giảm 30 cân, Mrs. Bà chị Miệt Mài mặc một bộ áo cưới ăn cắp bản quyền của Lãnh Tĩnh mang tên "Áo cưới hoàn mỹ" đi vào lễ đường, khi chú rể đọc diễn văn, Mrs. Bà chị Miệt Mài cảm động khóc lớn, khóc bung cả áo cưới, cô ta chạy đi với khí thế bịch tai trộm chuông, quét qua mỗi một người từ tạp chí báo lá cải nhiều chuyện.
Cả người bị thương Lục Chinh cuối cùng cũng khỏi hẳn, sau khi anh ta tốt bụng đưa Hàn Thiên Thiên từ khách sạn về thì bị anh trai của cô ấy hành hung. Hàn Thiên Thiên hẹn đi uống rượu, Lục CHinh trong lòng còn sợ hãi, hỏi rằng, "Chắc là tôi không gặp phải sự thù địch của anh trai cô chứ?". Được trả lời là, "Tôi từ nhỏ tới lớn chỉ thấy anh ấy ra tay một lần, anh ấy muốn đùa chết một người có 1000 phương pháp, căn bản không nhất thiết dùng thủ đoạn quyền cước thấp kém như vậy". Kết quả cô lại uống say, anh ta lại tốt bụng, anh cô lại xuất hiện, lần này tiếp tục bị hành hung. Lần trước bị đánh là vì bị ói đầy người nên anh ta đi tắm, nửa thân trên để trần ra mở cửa, lần này trên người anh còn mặc quần áo không ít, nhưng vừa mở cửa vẫn bị nắm đấm hầu hạ như cũ. Oan uổng gấp đôi, Lục Chinh chỉ có thể cảm thán, phụ nữ quả nhiên là thế lực khủng bố nhất thế giới, vì vậy dù là chuyện không liên quan đều có thể dẫn đến chiến tranh ở mọi phương diện của nam giới.
Ông chú đã từng đưa chi phiếu cho Lãnh Tĩnh trước đây cũng bắt đầu xuất hiện, bất quá, lúc này có phần không khéo cho lắm---- cô và 'Tiểu Bạch Kiểm' đều ở nhà. Ông chú cứ nghĩ người phụ nữ này giả mạo mang thai, tâm cơ thâm trầm, còn người đàn ông ngu xuẩn này về đến nhà, biết cô giả mang thai vẫn còn không tỉnh ngộ. Lãnh Tĩnh cuối cùng lấy sự lừa gạt trước đó của 'Tiểu Bạch Kiểm' làm lý do, gạt anh cả một tháng ôm lấy việc nhà làm hết. Lãnh Tĩnh một bên hưởng thụ thành quả 'Một tên bắn trúng hai đích', một bên lén lút đem que thử thai dấu trong túi đồ ăn sáng vừa dùng xong gói lại tầng tầng lớp lớp đem ném đi, trên que thử thai kia có hai vạch hồng tự mình đem bí mật che dấu, ngày sự thật được phơi bày nhất định sẽ chậm lại...
Cô em gái cùng cha khác mẹ Lãnh Tĩnh mang theo chồng cô ta tới Bắc Kinh đi nhờ vả chị gái, đến sân bay gặp phải ông ngoại của Lãnh Tĩnh, một giờ sau, em gái và chồng cô ta bị bảo vệ đưa lên chuyến máy bay trở lại Tô Châu. Ông già đạt được bước thắng lợi đầu tiên nên thừa thắng xông lên, đến nhà cháu gái dùng gậy gõ cửa. Mở cửa xong, Lãnh Tĩnh trừng lớn hai mắt chết đứng tại chỗ, ông già cười kiêu ngạo, "Ông không phải tới gặp cháu, ông tới là để gặp cháu cố ngoại". Vì thế một đêm kia, Tiểu Tình nhân được nuôi trong nhà của Nhà thiết kế nổi tiếng Lãnh Tĩnh bị quét cả người lẫn chăn ra khỏi phòng ngủ, chỉ có thể ngủ trong phòng khách. Nhà Thiết kế lớn Lãnh Tĩnh cả đêm chửi rủa tên tiểu nhân nào đó, một bên vừa chửi rủa vừa niệm thần chú, "Đểu cáng! Thế mà anh ta cho người điều tra mình! Khốn khiếp! Thế mà nói với ông ngoại muốn cưới mình! Tên vô lại! Chỉ biết nói miệng, cũng không thấy anh ta hành động thật! Khốn khiếp khốn khiếp khốn khiếp!"
***
Trong khi Lãnh Tĩnh và Địch Mặc đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh, hôn lễ của Hồ Nhất Hạ lặng lẽ đến.
Trời trong nắng ấm, ngày hoàng đạo, Hồ Nhất Hạ xem phim nước ngoài quá nhiều nên ước nguyện được đền bù với một đám cưới được tổ chức ở giáo đường. Cả tòa kiến trúc được bao phủ toàn một màu, giống như một dãy màu xanh lục trong tầm mắt.
Trên chiếc xe mui trần cổ điển có một đôi trai tài gái sắc, đang mặc trên người chiếc áo cưới do Lãnh Tĩnh thiết kế, khóe miệng Hồ Nhất Hạ kéo gần tới mang tai, phù dâu phụ rể nhìn thấy cảnh này, hai mắt tất cả đều cười híp mắt
Cảnh tượng tốt đẹp như vậy lại bị một người khách lắm miệng nào đấy phá rối, "Em cũng thích hôn lễ như vậy?"
Địch Mặc chẳng biết từ lúc nào đã đi tới gần hàng ngũ ở gần xem lễ đường, anh hất khủy tay chạm vào người Lãnh Tĩnh, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt hung tợn của Lãnh tiểu thư.
Tên khốn khiếp chỉ biết khua môi múa mép này, Lãnh Tĩnh khinh thường trả lời anh.
Cô dâu với chiếc áo trắng như tuyết, vẻ mặt rét lạnh anh tuấn của chú rể, nhóm phù dâu trong làn áo tím bay phấp phới, nhóm phù rể khí khái bức người, Cha Sứ, Khách mời, Hoa đồng.... Trong lòng Lãnh Tĩnh âm thầm nói: Tôi.... rất muốn có một hôn lễ như thế này.
Giọng nói của chú rể cao vút vọng lên đỉnh thánh đường tạo ra tiếng vang vang vọng bên tai, "Tôi, Chiêm Diệc Dương, nguyện ý cưới Hồ Nhất Hạ làm vợ hợp pháp, sau này sẽ cùng cô ấy........."
Không chỉ Hồ Nhất Hạ, mà ngay cả trái tim của những chị em phụ nữ trong này đều hóa đá.
Cha Sứ Đương hỏi, "Có ai phản đối" thì chân thành giơ tay phản đối, nếu có tên ngu dốt nào thì cũng sẽ bị ánh mắt của chú rể giết chết. Quả nhiên Cha Sứ hỏi xong, trong nháy mắt toàn hội trường yên tĩnh, Cha Sứ tiếp tục, "Cha hiện tại tuyên bố........."
"Khoan đã!" - Một câu nói vang lên trong nhóm người đến tham dự lễ cưới làm tất cả mọi người cứng đờ, mà người bị cứng đơ lợi hại nhất không ai khác là Lãnh Tĩnh, bởi vì giọng nói kia, Lãnh Tĩnh thật sự quen thuộc tới nổi không thể quen thuộc hơn.
Người nói câu đó chậm rãi đứng dậy. Sống lưng Lãnh Tĩnh thẳng tắp, không có can đảm quay đầu, chỉ yên lặng cầu nguyện trong lòng: Chiêm Diệc Dương, anh nhất định nhất định phải nhịn xuống, nhất định nhất định không được hành động theo cảm tính xông tới tên gây sự kia.
Có tiếng bước chân, rõ ràng, trịnh trọng đi về phía Lãnh Tĩnh.
"Tôi muốn mượn ba phút đồng hồ của mọi người".
Lưng Lãnh Tĩnh càng ngày càng thẳng đơ bởi vì Địch Mặc đã đứng sau lưng cô.
Cô hiện tại cứng đờ có muốn di chuyển cũng không thể động đậy được, nhưng lổ tai lại vô cùng nhạy bén, nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Hồ Nhất Hạ, "Này này này.......... Đây không phải là người ở hộp đêm.........." - Nghe thấy giọng lạnh băng của Chiêm Diệc Dương, "Mặc kệ anh ta". Nghe được giọng nói của người khách nào đó không rõ chân tướng, "Chẳng lẽ đây là cướp hôn trong truyền thuyết?"
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng cái người nhảy ra giữa chừng 'Trình Giảo Kim' sẽ kéo tay cô dâu thì Lãnh Tĩnh cảm giác bàn tay của mình được một bàn tay dịu dàng nắm lấy.
"Có một người con gái....." - Anh nhìn vào mắt cô trịnh trọng nói.
***
Có một người con gái, tôi muốn dùng cả cuộc đời này bên cạnh cô ấy.
Có một người con gái, tôi muốn che chở cô ấy, bởi vì tôi biết con đường cô ấy đi có biết bao khó khăn, tôi hy vọng đem tất cả mọi gian khổ kia gánh vác trên vai mình.
Có một người con gái, tôi muốn tìm hiểu về cô ấy, tôi hy vọng tất cả mọi người sẽ nhìn thấy tài hoa của cô ấy, tôi muốn nhìn thấy cô ấy thành công, tôi hy vọng tất cả mọi người có thể tán thưởng cô ấy và tôi càng tán thưởng cô ấy.
Có một người con gái, tôi hy vọng cô ấy sẽ chỉ yêu mỗi mình tôi, tôi muốn mỗi buổi sáng tỉnh dậy, mở mắt ra có thể nhìn thấy cô ấy, dù là vui vẻ, giận dỗi, hay đau khổ, tôi đều hy vọng có thể chia sẻ cùng cô ấy, cũng hy vọng khi cô ấy bị ủy khuất, có thể dựa vào bờ vai tôi.
Có một người con gái, nhẫn cưới tôi đã chuẩn bị, áo cưới đã sẵn sàng, giáo đường đã được chọn, người làm chứng đã có, thiếp mời đã được đặt, khách sạn đã có, chỉ chờ một cái gật đầu của cô ấy........
***
Cả hội trường yên tĩnh.
Những người khách có mặt tại đây đều bị cảnh tượng này làm cho cảm động, không chỉ có khách mời, ngay cả cô dâu cũng bị làm cho cảm động. Miệng Hồ Nhất Hạ mân mân, giống như ủy khuất lại giống như hâm mộ, quay đầu nhỏ giọng oán giận chồng nhà mình, "Tại sao người ta cầu hôn đều ăn nói lãng mạn như vậy mà anh chỉ nói với em Năm kỷ luật lớn, năm điều không vi phạm?"
Lần đầu tiên bị đem ra so sánh thua người khác, Chiêm Diệc Dương ánh mắt lạnh lùng lóe sáng, lại khổ nổi không có lập trường cãi lại, đành phải cam chịu dưới người khác, không cam lòng, chậm rãi giơ tay lên-----
"Bốp-- Bốp-- Bốp---"
Tiếng vỗ tay thanh thúy đến từ chú rể mặt lạnh, Hồ Nhất Hạ lập tức cũng phản ứng lại, cười vỗ tay, so với đám cưới của chính mình còn vui vẻ hơn.
Dần dần, những khách mời cũng bị kéo theo, tiếng vỗ tay càng lúc càng lớn. Trong lúc đó vẫn xen lẫn vô số lời thổn thức, "Thật là ấn tượng....."
"Ngọt ngào quá....."
"Rất đẹp trai....."
"Đúng là khác người...."
"Nhẫn kim cương thật là lớn......"
Lòng bàn tay Lãnh Tĩnh đã bị ướt hết, "Anh anh anh.... Anh làm cái gì vậy?"
Địch Mặc nhìn chiếc nhẫn trong tay mình, nhìn lại người con gái trong bộ dáng không biết làm thế nào, nhẹ giọng cười, "Không phải em oán giận anh chỉ nói không chịu làm sao?"
Làm sao anh lại biết? Lãnh Tĩnh đột nhiên mở to mắt.
Đôi mắt Địch Mặc vẫn nhìn mê người như vậy mĩm cười, "Có phải còn muốn anh quỳ một gối xuống?"
"Đừng!"
Cô khẩn trương nhẹ giọng ngăn cản anh, thế nhưng anh đã quỳ xuống.
Cô muốn kéo anh đứng dậy nhưng anh đã nắm lấy tay cô.
Cô muốn rút tay lại cũng không được, bởi vì anh đã đeo nhẫn vào ngón tay cô.
***
Rực rõ cùng mãi mãi, nở rộ trên ngón tay cô.
***
Một nam, một nữ.
Anh kéo tay cô chạy trốn, trừ bỏ chạy trốn khỏi tin tức bùng nổ, trên thế giới này đâu đó chỉ còn nhịp đập của con tim.
Không ít người tới xem náo nhiệt cũng chạy tới cửa giáo đường.
Trong đám người xem náo nhiệt còn có một người nào đó trong bộ váy cưới.
Không sai, đó chính là cô dâu Hồ Nhất Hạ của chúng ta.
Nhìn chiếc xe hoa chở đôi trai tài gái sắc đang chạy về nơi xa, vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc ngọt ngào, Hồ Nhất Hạ thật lâu không thể tự thoát ra được.
Haiz, thật sự là một hôn lễ khó quên.... Tất cả mọi người xem náo nhiệt có cùng cảm thán, Hồ Nhất Hạ tất nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng mà cảm thán thì cảm thán, đột nhiên cô cảm thấy không đúng.
Nhìn xe hoa có phần đuôi xe kéo theo dòng chữ H&Z, Hồ Nhất Hạ không khỏi nhíu mày, cô.... hình như..... quên một chuyện quan trọng hơn.
Có hơi không chắc chắn quay đầu nhìn quanh giáo đường, liền nhìn thấy chú rể mặt lạnh đang đứng cách đó không xa, phía sau chú rể vẫn còn Cha Sứ đang rất ư là 囧 囧..
"Ơ... Đây không phải là hôn lễ của chúng ta sao?" - Cực kỳ hiển nhiên, bà Chiêm hỏi một vấn đề vô cùng ngu ngốc.
***
Làn váy tím bay đang phấp phới trên chiếc xe cổ điển.