Đến cuối cùng, chuyến hành trình gia đình chỉ có ba mẹ hai người, một cặp đôi hành khách đã bắt đầu chuyến hành trình của chính họ.
Hàn Thiên Thiên nói với người thân thiết nhất, "Ba mẹ coi như đi hưởng tuần trăng mật, con sẽ không quấy rầy hai người".
Hai ông bà già tự nhiên sẽ tự xem đây là lời nói thật lòng của con gái, thế nhưng không lâu sau, bọn họ cuối cùng cũng đánh hơi được một góc tảng băng của chân tướng: Con trai không đi, bất kể là vì bận công tác, đến ngay cả Hàn Thiên Thiên, tựa như bởi vì yêu đương không rảnh một mình tham gia vào hành trình của ông bà già.
Chứng cứ thứ nhất: Hàn Thiên Thiên đem toàn bộ thẻ của Hàn Tự trả lại.
Hàn Tự nhận được lí do là, "Có người nói em dùng thẻ của anh trai rất kỳ quái".
Lúc ấy sau khi Hàn Thiên Thiên cúp máy Hàn Tự xong, nghĩ rằng tất cả đã biến mất, nhưng không thể nào cười nổi, chỉ có thể lặng lẽ nói thầm trong lòng: Không phải người yêu, không phải phụ nữ, chỉ là. . . anh em.
Lúc ấy sau khi Hàn Thiên Thiên cúp máy, bên tai Hàn Tự vẫn còn vang lên tiếng máy bận, trong đầu một khoảng trống rỗng, bởi tay nắm điện thoại cứng ngắc mà trở nên trắng bệt, dần dần, chỗ trống trong đầu hiện lên một cái tên: Lục Chinh.
Ngày cuối cùng Lục Chinh tháo bỏ thạch cao, Hàn Thiên Thiên mượn danh nghĩa chúc mừng kéo anh ta đi uống rượu, nhưng thật ra là vì không có thẻ phụ, cô càng đặc biệt đau lòng tiền lương của chính mình, đã lâu không ăn hải sản.
Trong lòng Lục Chinh còn sợ hãi, "Chắc tôi không lọt vào thủ đoạn thâm độc của anh cô chứ?"
"Tôi từ nhỏ đến lớn chỉ thấy anh ấy ra tay một lần, anh ấy muốn đùa chết một người thì có tới một ngàn phương pháp, căn bản không nhất định dùng thủ đoạn cấp thấp như vậy đâu".
Hậu quả của việc tin tưởng lí do thoái thác của Hàn Thiên Thiên thông thường rất khó lường được, cô lại uống rượu, Lục Chinh lại tốt bụng, anh trai cô lại xuất hiện, anh ta lại bị hành hung.
Lục trưng dụng trãi qua máu và nước mắt lần nữa đã học được một đạo lý: Phụ nữ là một thế lực khủng bố nhất trên thế giới.
***
Đương nhiên, thế gian này còn có một câu 'Khổ tận cam lai', nhìn thấy một người phụ nữ vì chính mình căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, cảm giác cũng không tệ lắm. Huống chi, đối tượng mà cô 'căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình' là người cô kiêng kỵ.
"Anh có bệnh à?" - Hàn Thiên Thiên chưa từng nhìn thấy Hàn Tự nổi giận như thế.
Hàn Tự cũng sửng sốt.
Hàn Thiên Thiên chưa từng biết trong đầu anh tới cuối cùng nghĩ gì, uổng phí lúc đầu cô chọn chuyên ngành tâm lý học này, khi đó còn ảo tưởng có thể đọc tâm, đọc biết... lòng của anh.
Bây giờ nghĩ lại, quả thật là hy vọng hảo huyền.
Nếu như cô vĩnh viễn không có khả năng hiểu được sau khoảnh khắc sững sờ của anh, vì sao có thể nhanh chóng như thế khôi phục lại bình thường, lại vì cái gì mà nhìn về ánh mắt của cô, rõ ràng dày đặt mây mù thể xua không tan, che lấp ánh mặt trời.
Hàn Tự nhìn thoáng qua một Lục Chinh đang chùi máu mũi, khôi phục bình tĩnh nói với Hàn Thiên Thiên, "Phụ nữ trả giá rất nhiều, trong mắt đàn ông sẽ không còn đáng giá".
". . ."
"Nếu thật sự thích thì dẫn về gặp mặt ba mẹ".
***
Ông già nhà họ nắm giữ chứng cứ yêu đương thứ hai của Hàn Thiên Thiên: Con gái trực tiếp dẫn người tới bữa tiệc lễ kỹ niệm một năm cưới của họ.
"Ba, mẹ, đây là Lục Chinh, Lục trong hải lục, Chinh trong chinh phục".
Mẹ vợ tương lai nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt, chỉ thiếu nước lôi kéo hỏi chuyện nhà, "Cháu, được điều tạm tới quân khu khu này? Là đóng quân dài hạn hay sau hạng mục sẽ chuyển đi?"
"Ba mẹ cháu là người ở đâu?"
"Ai da, thì ra bác với mẹ con là một nửa đồng hương".
Lục Chinh trả lời cẩn thận, Hàn THiên Thiên bên cạnh nhìn, thỏa mãn gật đầu, không uổng công chính mình đêm hôm trước lôi kéo anh ta học bù, thức đêm dạy anh ta một lớp học đối đáp khẩn cấp với người lớn trong nhà.
Ông bố chồng tương lai cũng có ý tưởng muốn nói, "Phụ nữ Hàn gia chúng tôi không chịu thua kém, tên nhóc Địch Mặc kia còn dám gửi thiệp cưới tới cho bác, Lục Chinh à, cháu và Hàn Thiên Thiên khi nào thì chuẩn bị hôn lễ?"
Lục Chinh cười đến nổi cực kỳ bức bách, nhìn về phía người bạn cùng cảnh ngộ đang cười đơ mặt - Hàn Thiên Thiên, hỏi trong im lặng: Không phải đã nói là tới đây ăn ngon uống ngon sao? Sao lại đột nhiên bức hôn rồi?
Đúng lúc này, có người từng bước tao nhã tới gần, "Bên chỗ chơi bài Brit* còn thiếu một người, có muốn chơi không?"
*Bài Brit: Các bạn tra có thể google để tìm hiểu hơn nhé.
Khi nói chuyện, Hàn Tự đến bên người Lục Chinh, xem nhẹ không để ý tới việc xấu đánh người lần hai của anh ta, Lục Chinh có hơi cảm kích nhìn về phía vị cứu tinh này.
Một bàn người chơi bài Brit toàn là người trẻ tuổi, người-gặp-người-thích Lục CHinh cứ như vậy chạy tới, làm đứa nhỏ Hàn Thiên Thiên tự nhiên thoát khỏi số kiếp bị trách mắng, "Con bình thường đi học đều trang điểm cả nửa ngày, tại sao ngày có khách quan trọng như vậy con lại không nhớ trang điểm?"
Ông già nhà mình đúng là bụng nghĩ một đường mà miệng nói một nẻo, Hàn Thiên Thiên có bao giờ sợ tranh luận thua ai, "Không phải ba vẫn luôn mắng con là cả ngày vẽ vẽ như hồ ly sao?"
Trong lúc Hàn THiên Thiên và ông ba nhà mình đấu võ mồm đã tìm được sức chiến đấu đã biến mất bấy lâu, bà mẹ bất đắc dĩ không đứng về phía cô, "Thôi đừng tranh luận với ba con nữa, đi lên thay đổi quân áo rồi xuống đây, nhanh?"
Hàn Thiên Thiên thở dài.
Ngồi chậm rì trên đất một lúc lâu, thật sự là không quá tình nguyện. Từ khi tạm biệt mấy cái thẻ phụ, đã lâu rồi cô chưa mua đồ trang điểm, nghĩ tớ phải lấy tiền túi mua mấy thứ này thì cô cho rằng muốn tiết kiệm hơn.
Bàn trang điểm của cô rất lớn, ngăn tủ bên tay trái là phụ kiện trang sức, ngăn tủ bên tay phải là dưỡng da các loại; tất cả các loại đồ trang điểm ở phía dưới mặt bàn, trang sức đều được gom lại trong ngăn tủ khóa phía trên bên phải. Đã từng... trước đây mỗi lần mở ngăn tủ này ra là một cảm giác hưởng thụ, bây giờ...
Lại không nhịn được thở dài.
Hàn Thiên Thiên vâng lời mệnh lệnh cấp trên của bà mẹ yêu dấu, dùng trang sức trang nhã, chọn đôi bông tai ngọc trai phù hợp, dựa theo lời mẹ hiền mà nói, là ngọc trai nổi bậc khí sắc khi đeo, lại vững vàng hơi thở, quan trọng là mẹ yêu cảm thấy Lục Chinh sẽ thích bông tai ngọc trai của Hàn Thiên Thiên.
Ngay khi chuẩn bị đứng dậy, tầm mắt lướt về chiếc hộp kia, Hàn Thiên Thiên lại đặt mông ngồi xuống. Mở chiếc hộp kia ra, bên trong chỉ có một chiếc bông tai kim cương, một chiếc khác không biết đã bị cô làm rớt mất nơi nào. Hàn Thiên Thiên bắt đầu suy nghĩ không biết có thể mang hai bên bông tai khác nhau hay không, nếu không thể, chi bằng bán lấy tiền tiêu vặt?
Tuy cảm thấy đó là một ý kiến hay, nhưng Hàn Thiên Thiên có chút không nỡ, gỡ chiếc bông tai bên trái xuống, thay lên bằng chiếc bông tai kim cương, soi trái nhìn phải, rõ ràng bên trái đẹp hơn. Hàn Thiên Thiên càng nghĩ càng không nỡ đem chiếc bông tai Hàn Quốc này bán đi.
"Nghĩ gì vậy?"
Căn phòng đang yên lặng thình lình vang lên một câu làm Hàn Thiên Thiên vô cùng sợ hết hồn, ngẩng đầu lên nhìn qua chiếc gương thấy Hàn Tự đang đứng cạnh cửa.
"Chuẩn bị cắt bánh ngọt, ba mẹ gọi em nhanh đi xuống".
"Đến đây đến đây" - Hàn Thiên Thiên đứng dậy liền đi nhanh ra cửa, ngay khi đang lướt qua người Hàn Tự lại bị ánh mắt cổ quái của anh dán chặt.
Hàn Thiên Thiên không khỏi sờ mặt mình, xác định trên mặt không bị dính bẩn, "Làm sao vậy?"
Hàn Tự giơ tay lên.
Hàn Thiên Thiên gần như cho rằng anh muốn sờ mặt cô.
Anh chỉ giúp cô vén tóc mai ra sau rai, tầm mắt dừng lại nơi lỗ tai cô trong một khoảng thời gian ngắn, "Bông tai rất được".
"Mẹ nhất định bắt em mang ngọc trai, già muốn chết. Ha ha. . . . ha ha . . . ha ha. . . "
Hàn Thiên Thiên cũng không biết bản thân đang cười cái gì, chỉ biết mặt cười càng lúc càng đơ, trái tim và huyệt thái dương giật giật với tần suất nhắc nhở cô không thể nán lại. Hàn THiên Thiên kiên quyết vòng qua người anh, trong nháy mắt đã bỏ chạy tới chỗ hành lang, hoàn toàn quên mất hai bên tai đang đeo hai loại khác nhau.
***
Hàn Thiên Thiên có chút đờ đẫn.
Nhóm nhóc con đang công chiếm trò chơi trên máy tính, nhóm bé gái và mẹ chúng đang ngồi trước tivi xem phim Hàn, nhóm mấy thanh niên trẻ và mấy bạn nữ trẻ mắt đi mày lại, Hàn Thiên Thiên lại không quan tâm nhớ lại: Tại sao lại nhìn cô như vậy, rõ ràng là. . . anh em.
Mãi tới khi Lục Chinh dùng khủy tay đụng vào người Hàn Thiên Thiên mới hồi phục tinh thần, cáu kỉnh không biết thế nào hỏi, "Làm gì?"
"Bác gái gọi cô qua".
Theo tầm mắt Lục CHinh, nhìn về phía ba mẹ mình đang chuẩn bị cắt bánh ngọt, bọn họ và Hàn Tự đi lên bục cao. Bục cao hơn nửa thước, bao gồm cả tất cả bố trí của lầu một, đều là thiết kế đặc biệt của công ty thiết kế, Hàn tự vì lễ kỹ niệm một năm kết hôn của ba mẹ mà chi tiêu không ít, nhưng hiệu quả cũng khá tốt, theo cách nói của người khác thì vô cùng có mặt mũi.
Hàn Tự đang theo từng bậc thang lên đài cao, cụp mắt suy nghĩ, có phần ủ rũ. Hàn Thiên Thiên đã nghĩ sẽ không nghĩ gì đến anh, cắt xong một dao xuống lập tức chuồn đi, trốn ở một góc chờ ăn bánh ngọt.
Không ai nhìn thấy cổ tay cô bị một bàn tay nắm lấy.
Ngay cả Hàn THiên Thiên cũng không ngờ tới chính mình bị người nắm chặt không tha như vậy.
Liều mạng nắm chặt tay của cô không phải ai khác, là Hàn Tự.
Hàn Thiên Thiên theo bản năng bắt đầu suy nghĩ xem chính mình có làm sai chuyện gì hay không, còn chưa nghĩ ra nguyên nhân thế nào, chỉ thấy Hàn Tự chậm rãi mở rộng một bàn tay.
Trong lòng bàn tay anh là một chiếc bông tai, sáng chói, mịn nhẵn tinh tế.
Cuối cùng có bánh ngọt ăn, tuổi càng nhỏ thì càng vui vẻ, trong lúc này trong phòng gần như chỉ còn lại nhóm nhóc con cùng với tiếng hét chói tai với âm lượng kinh khủng, Hàn Thiên Thiên lại giống như trong nháy mắt bị bao trùm trong một không gian yên tĩnh, chỉ có cô cùng với thế giới của anh.
Có thể nhìn thấy, chỉ có khuôn mặt của anh, biểu cảm cẩn thận của anh, bàn tay anh nâng lên.
Có thể cảm giác được, khi anh vì cô mà đem chiếc bông tai kim cương lên, truyền tới da cô là nhiệt độ cơ thể riêng biệt thuộc về anh.
Có thể nghe được, chỉ có một câu, "Là em. . ."
***
Ngắn ngủn trong vài giây, Hàn Thiên THiên thấy được rất nhiều. Khuôn mặt giật mình của Lục Chinh đang nâng ly chúc mừng với người ba đang cười hết cỡ. . .
Em không phải cố ý. . .
Em biết là không nên, có thể có một lúc nào đó không thể không chế nổi chính mình...
Dưới tình huống bình thường em đều khống chế rất tốt...
Rất nhiều lời để nói, cô nói không nên lời, môi đóng rồi mở, ngẩng đầu lên nhìn anh, là chột dạ, là bất lực, không cách nào phân biệt được.
Bánh ngọt khoảng chừng sáu tầng, mẹ và bạn bè bên cạnh vừa giúp phân chia bánh ngọt vừa cùng nói chuyện phiếm với bà, "Thật là hâm mộ cô nha, năm lại làm sinh nhật, lại làm lễ kỹ niệm kết hôn một năm, con tôi nếu có thể có một nửa tâm tư thế này với phụ nữ mà hiếu thuận với tôi thì tôi đã thấy mãn nguyện rồi".
Bàn tay Hàn Tự vẫn chưa rời khỏi người cô, mà theo sau tai cô chậm rãi khẽ vuốt ra sau, cuối cùng nâng gáy cô lên.
"Bây giờ anh muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo".
Hàn Tự nhẹ giọng nói.
Sau đó, trên đôi môi em gái mình, cánh môi của anh đặt xuống.
***
Cảm giác quen thuộc mà xa lạ, cảm giác chỉ tồn tại một lần trong quá khứ, khiếp sợ không chỉ có Hàn Thiên THiên, mà còn có rất nhiều người kinh hoàng đang ngồi đã quên hô hấp, chỉ có cô, chấn động đi qua là một chút đau đớn vui sướng. Cô từ từ nhắm mắt lại.
Nếu đây là trong truyền thuyết không thể khống chế được.