Nhưng lúc bình thường tôi rất ít khi bị hương dẫn dụ ảnh hưởng cơ mà, hôm nay bị sao thế? Lê Chiến lén phóng tinh thần lực trấn áp tôi? Không cần chứ, có thâm cừu đại hận gì đâu.
Tôi bây giờ sắp khuỵu xuống, chỉ có thể lấy một tay gắt gao chống lên bàn.
Lê Chiến nhíu mày, “Xem ra nghiệp vụ của em đúng là không tốt thật.”
Nhìn tôi không nói lời nào, Lê Chiến sờ sờ cằm đánh giá tôi, “Chốc nữa tan, đi uống một ly không?”
“Em…” Chúng tôi hẳn đâu thể đi uống một ly đi, ha? Ngược lại học viện dẫn đường không có quán bar cũng không có quán cà phê, chúng tôi chỉ là những nữ nhân công chăm chỉ mà thôi.
Ngày nào cũng học cách làm sao trợ giúp lính gác, xoa dịu lính gác, có giống thiếu nữ chưa chồng đang học cách chăm sóc chồng tương lai của mình hay không.
Đương nhiên, dẫn đường biết uống rượu trong mắt giáo viên cũng chẳng phải đối tượng kết hôn tốt đẹp gì.
Lính gác có thể muốn làm gì thì làm, cả người cứ như thuốc kích dục di động, lại càng giống thuốc nổ nhăm nhe bị châm ngòi, sức sống, tinh thần cứ gọi là căng tràn phừng phừng dùng mãi không hết, có chỗ ăn chơi phát tiết tinh lực cũng là điều bình thường.
Ai, định mệnh, sao tôi lại không thức tỉnh thành một lính gác nhỉ, cũng không cần cả đời cứ phải trói buộc với một người.
Hiện tại hồ sơ cũng đều ghi hết trong danh sách của đế quốc rồi, chạy cũng chạy không thoát.
Lời mời đi uống một ly của Lê Chiến với tôi bị giáo viên chặn ngang.
Giáo viên hắng giọng một cái, “Mong bạn Tuân Dương mau triệu hồi con công của mình về, nó làm ảnh hưởng tới trật tự bình thường rồi.”
“Vâng thưa thầy.” Tôi lúng túng dùng ý niệm gọi nó, con trai, về.
Gà Mờ, về.
Công ơi, về nào.
Bố ơi, về đi.
Không hề động đậy, hết cách, tôi chỉ có thể kiên trì nói, “Thiếu tá Lê, có thể…giúp em triệu hồi nó về được không?”
Mọi người: “…”
Hai chữ mất mặt, hôm nay được viết hẳn 100 lần.
Lê Chiến cũng không mong con chim công dốt nát của tôi làm ảnh hưởng đại hội, liền giúp tôi triệu hồi chim công về.
Con báo của Lê Chiến liền ngáp một cái, thè cái lưỡi khổng lồ ra rửa mặt, đôi mắt còn mông lung đánh giá tôi, sau đó con báo cũng biến mất.
Tôi trở về đội ngũ.
Chị em dẫn đường, “Tuân Dương.”
“Em sai rồi, là em đã dốt nát.”
“Không phải, đây không phải chuyện ngu ngốc hay dốt nát cái gì, thể tinh thần của dẫn đường lại để lính gác triệu hồi về, hai đứa chúng bây lén lút ứm ừm đu đưa cái gì đúng không?”
Tôi sửng sốt.
Không có.
Chuyện ứm ừm đu đưa to tát như thế, nếu thật tôi đã làm với Lê Chiến, sao tôi lại không biết gì cơ chứ?
Nói đến cùng thì chuyện quen biết Lê Chiến vẫn là mô típ sáo rỗng cũ kĩ thôi.
Cái tên Lê Chiến kia lúc chưa thức tỉnh thành tích đã cực tốt, khi đó chúng tôi là hàng xóm.
Không phải hàng xóm thông thường, tôi là đứa nhỏ trong trại trẻ mồ côi cạnh nhà Lê Chiến, trại trẻ là do nhà anh ấy đầu tư.
Phần mở đầu này rất kiểu nữ chính, mỗi tội tôi là phận gà rù super noob, tổ không độ tôi. Đời này tôi chả mộng mơ gì, được ngày ông trời thả cơn mưa may mắn thì tôi lại bật ô ra che.
Hơn nữa, mọi người đều biết con của lính gác và dẫn đường chắc chắn đều sẽ thức tỉnh, tỷ như Lê Chiến, cha mẹ anh ấy là một tổ hợp cực kì ưu tú, cho nên thực lực ngày hôm nay của Lê Chiến đạt tới mức độ chưa từng có từ khi đế quốc khai chiến đến nay.
Mà tôi từ nhỏ đã sống ở trại trẻ mồ côi, cha mẹ ruột là ai cũng không biết, càng không biết có phải người bịnh thường hay không.
Nhưng đứa nhỏ có thể thức tỉnh lại có khả năng dễ dàng bị bỏ rơi đến thế? Trợ cấp của đế quốc dành cho các gia đình lính gác và dẫn đường ngay cả người bình thường cả đời có khi cũng không đạt được.
Cho nên, rất có thể tôi chỉ là một người bình thường….
Từ lúc tôi còn nhớ được thì Lê Chiến đã hay chơi cùng đám trẻ ở cô nhi viện chúng tôi, hoặc là chỉ chơi với tôi thôi, vì tôi không có bạn, đại khái vì tôi khá âm trầm, còn dốt nát, chơi chung mất vui.
Lê Chiến lúc đó cực thô lỗ, làm tôi còn tưởng anh ấy là bạn chung trại trẻ với tôi, đến mãi sau mới biết là con trai của ông chủ lớn.
Anh ấy hồi đó cả ngày mắng tôi dốt muốn chết, anh ấy nói chẳng mấy chốc mà anh sẽ thức tỉnh, cái đứa ngốc như tôi… không thể ỷ lại mãi vào anh được nữa.
Bởi vì trường học lính gác và dẫn đường đều theo mô hình nội trú, một năm mới được về nhà một lần.
Tôi lúc đó rất ủ rũ, không có bạn bè thì chớ, ngay cả anh ấy cũng phải đi, đương nhiên, tôi biết anh ấy có lời chưa kịp nói, đó là lính gác nhất định sẽ phải kết hợp với dẫn đường.
Thế nhưng Lê Chiến nói tôi có thể là nhân viên nghiên cứu khoa học, nắm giữ cái gì mà khoa học kĩ thuật tiên tiến nhất nước, như vậy, cho dù có là người bình thường, cũng sẽ có cơ hội nhận được đề cử vào quân đội, thay đổi lịch sử…. linh ta linh tinh cái gì nữa đó tôi nghe không hiểu.
Tôi lúc đó chỉ thấy hai người chứng tôi như không cùng một thế giới, tôi không có hướng xa đến thế đâu
Tôi không có ngóng trông gì ở quân đội, từ nhỏ đã không trông không mong, một đứa trẻ xuất thân trại trẻ mồ côi, có thể mở tiệm bán đồ ăn vặt là tốt lắm rồi, còn muốn thay đổi thế giới?
Làm sao mà làm được.
Cho nên tôi cảm thấy Lê Chiến luôn luôn xem thường tôi.
Dù sao tôi chỉ là người bình thường không ôm chí lớn, anh ấy lại là lính gác mạnh nhất sau khi thức tỉnh.
Lê Chiến thức tỉnh năm 12 tuổi, lúc đó tôi 10 tuổi, anh ấy đến trường học lính gác hai năm đã có tư cách tác chiến trên trường tinh tế.
Quả nhiên từ nhỏ đến lớn vẫn là người cực kì lợi hại.
Đến năm tôi 12 tuổi cũng thức tỉnh rồi, thành một dẫn đường, lúc đó tôi mừng lắm, vui vẻ chạy đi tìm bố Lê Chiến báo tin vui, kết quả lúc chạy không nhìn đường ngã sấp mặt, không biết thế nào còn tiểu ra quần.
Tôi mới để ý hóa ra lúc biết tin tôi đã buồn tè rồi, vui quá quên mất, không nhịn đến nỗi nổ banh cái bàng quang cũng coi như là giọt mưa may mắn bắn được một tí lên chân tôi đi.
Thôi, dẫn đường tè ra quần… tôi vẫn là cứ chậm rãi đi về trước, vì vậy tôi không có nói cho người nhà Lê gia tôi thức tỉnh rồi.
Mà tôi vẫn vui lắm, Lê Chiến là lính gác tôi là dẫn đường, xem như là đủ tư cách làm bạn của nhau rồi đi? Cuối cùng thì không cần phải tự ti nữa!
Phải biết ngay từ lúc cả đám vẫn còn là người bình thường, tôi với Lê Chiến đã có khoảng cách rồi, chênh lệch giữa người bình thường và lính gác lại càng lớn hơn, nhưng mà tôi thức tỉnh rồi.
Tôi vui lắm, nhưng vui mừng chỉ trong chớp mắt thôi, bởi vì tôi phát hiện mình không có thể tinh thần.
May là ngày đó tè ra quần nên không đi báo tin mừng.
Tôi ngơ ngơ ngác ngác ở học viện hai năm, năm Lê Chiến 16 tuổi, tôi nghe người ta nói lính gác mạnh nhất trường học, Lê Chiến, muốn tham gia kết thân.
Đế quốc nghĩ rằng cần phải chọn một dẫn đường đặc biệt ưu tú đến động viên anh ấy.
Ưu tú là gì?
Dù sao không có thể tinh thần không thể nào gọi là ưu tú, lúc các dẫn đường khác đều nóng lòng muốn thử, tôi hai mắt nhìn trời, ăn no chờ chết.
Chỉ là không biết tại sao Lê Chiến cùng dẫn đường mạnh nhất kia kết thân ba bốn năm, bây giờ vẫn còn độc thân. Sau đó tôi cũng quen bị cô lập ở trường học rồi, ba năm trước gặp lại Lê Chiến, tôi cũng không dám nói chuyện tôi thức tỉnh cho anh ấy.
Lúc đó hai chúng tôi vừa vặn được nghỉ hè, tôi trở về thăm viện trưởng, anh ấy cũng thế.
Anh hỏi tôi đã đi đâu, lúc đó tôi không chỉ không trở thành nghiên cứu viên khoa học, còn vinh quang trở thành dẫn đường học tra, dù thế nào thì tôi cũng không dám mở miệng.
Vì vậy tôi nói dối.
Hơn nữa, tôi nghe nói anh ấy hình như có chút kì thị dẫn đường hay sao ấy.
Đường nhiên, tôi thực sự là nghe người khác nói, tôi làm gì có cái gan phán bậy cái chuyện đại nghịch bất đạo nhường thế, bọn họ nói Lê Chiến hay viết mấy bài luận văn không thể công khai trên diễn đàn trường.
Cái gì mà tự do yêu đương ấy.
Cái gì mà con người bình đẳng, dẫn đường lính gác đều là con người bình thường ấy ấy.
Nghe không khác gì chuyện sinh con trai con gái, con gái cũng là con cháu của mình.
Hơn nữa, còn có cái gì mà kết hôn tự do, ai nói lính gác bắt buộc phải cưới dẫn đường, tự mình làm chủ tương lai của chính mình…. Đủ các thể loại văn chương ảo tưởng khó hiểu.